Có Chồng Là Thần y
Chương 112: Vạch mặt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão già và cụ bà không nói được mấy câu, nhìn xung quanh một vòng, giả vờ không hiểu nói: “Sao tất cả mọi người đứng vậy, còn chưa tới thời gian mở tiệc sao?”
Lý Tiêu Du nghe vậy thì lặng lẽ nhìn Lý Vị Quân, sau khi hội ý thì vội vã lên tiếng nói: “Ông Lý, ông nhất định phải làm chủ cho cháu!”
“Vị Quân? Cháu nói bậy bạ gì đó, không biết hôm nay là thọ yến của em ông sao, làm chủ cho cháu cái gì!” Lão già phẫn nộ.
“Không phải, ông Lý, cháu bị người ta khi dễ thật!” Lý Vị Quân gấp gáp giải thích rõ.
Mấy người cậu Lương cũng không ngốc, thấy cảnh như vậy thì đồng loạt lên tiếng khóc lóc kể lể.
Lão già nhưởng mày, nghi hoặc hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, sao ai cũng oan ức khóc lóc vậy?”
Vì vậy, Lý Vị Quân thêm mắm thêm muối nói ra mọi chuyện một phen, hắn tự động bỏ qua việc mình phân biệt đối xử với Sở Quốc Thiên, buộc hắn phải đánh cuộc với sự thật, nói thành đối phương là người khởi xướng chuyện này.
Lão già nghe xong thì sầm mặt lại, nhìn cụ bà không vui nói: “Em gái, bọn họ nói sự thật?”
Tuy biết rõ đối phương đang diễn trò, thế nhưng cụ bà vẫn cười xòa nói: “Anh Lý, xem phiền phức này, đều do tiểu bối không biết nặng nhẹ, chúng ta mặc kệ những người trẻ tuổi này đi, bà lão này tự mình uống hai chén!”
“Đừng vội.”
Lão già cũng không có động tĩnh, ông nghiêm giọng nói: “Em gái, đừng trách anh quở trách em, chuyện tiểu bối cũng là chuyện của chúng ta, đã náo loạn đến chỗ chúng ta thì đã sớm không thể chỉ lo thân mình, không quản giáo tiểu bối tốt, đáng lý chúng ta là trưởng bối nên đứng ra phối hợp không phải sao?”
"Dạ dạ dạ..."
Cụ bà liên tục đồng ý, nhưng chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy lão già bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Sở Quốc Thiên ở đâu?”
“Ông Lý, chính là anh ta!” Trong lòng Lý Vị Quân vui vẻ, chỉ vào Sở Quốc Thiên lớn tiếng nói.
Lão già nhìn Sở Quốc Thiên thật sâu, rồi lập tức phân phó: “Trực tiếp báo cảnh sát xử lý. Vụ án liên quan đến hai chục ngàn tỷ đã không còn là câu trả lời chung chung nữa, vẫn nên giao cho phía chính phủ xử lý!”
“Được rồi!” Lý Vị Quân lên tiếng, rồi gọi điện thoại.
“Đợi đã!”
Cụ bà nhất thời nóng nảy, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lão già lại ngắt lời cụ bà lần nữa: “Em gái, em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không làm em khó xử, chỉ là tính cách thằng nhóc này quá mức ác liệt, nếu không cho nó nếm chút khổ sở, anh sợ về sau nó sẽ gây họa lớn hơn!”
Cụ bà bị lão già có lý do đường hoàng nói làm toàn thân run rẩy dữ dội, tuy nhiên lại lại không phản bác được. Vì dù sao, bối cảnh của ông hoàn toàn không phải thứ mà nhà họ Triệu gia có thể sánh bằng...
“Ông Lý, tôi cảm thấy ông xử lý chuyện này có hơi bất công!” Trong lúc cụ bà không biết làm sao, Quách Tiên Nhan cũng là lạnh lùng nhìn chằm chằm lão già nói một câu.
Nghe thấy Quách Tiên Nhan nói, cho dù là mấy ông chủ Hoan Châu cũng không bình tĩnh nổi.
“Tổng giám đốc Quách, ông đừng xúc động..."
“Đúng vậy tổng giám đốc Quách, đây chính là đại lão Yên Kinh, đắc tội không nổi đâu...”
Tuy nhiên Quách Tiên Nhan đâu quan tâm, không nói Sở Quốc Thiên, mà bản thân ông ta chính là một trong bát bộ ám vệ, địa vị quyền thế đều không phải là thứ mà lão già này có thể so sánh.
Cho nên sau khi trấn an một đám ông chủ mà mình đã gọi tới, ông ta tiếp tục nói với lão già: “Ông Lý, ông có thể có địa vị bây giờ, hiển nhiên cũng không phải là một tên ngu ngốc, nếu ông muốn diễn kịch khi dễ anh Sở, như vậy tôi chỉ có thể phụng bồi!”
Yên tĩnh
Quách Tiên Nhan nói làm cho tất cả rơi vào hoàn toàn yên tĩnh trong nháy mắt.
Ai cũng không ngờ Quách Tiên Nhan lại dám công khai trách cứ lão già thiên vị nhà họ Lý, trong lúc nhất thời họ không khỏi đồng loạt buồn bực đến cùng Quách Tiên Nhan có sức mạnh từ đâu tới, là nhờ Y dược Thanh Di sao?
Cho dù là Chu Chí Viễn và Triệu Ngọc Phần cũng không nhịn được liếc nhau một cái, cho dù Y dược Thanh Di hiện nay như mặt trời ban trưa, là món bánh bao ngon mà mỗi gia tộc lớn đều mơ ước, nhưng có phải lời nói này cũng quá không hợp lý không?
“Làm càn! Quách Tiên Nhan, có phải ông cảm thấy Y dược Thanh Di của mình có chút thành tích là trong mắt không có ai hay không!”
“Ông Lý là ngườ mà ôngi có thể khiêu khích à?”
“Quả thực không ra gì, dù Y dược Thanh Di của ông đang đi lên, nhưng cũng không xứng nói như thế với ông Lý!"
Rất nhanh, một bộ phận khách khứa đồng loạt lựa chọn đứng cùng hàng để bênh vực lão già, cứng rắn với Quách Tiên Nhan.
Mà lão già lúc này lộ vẻ đã nổi giận đến cực hạn, chỉ thấy lão già phẫn nộ quát: “Lý Tiêu Du!”
“Bố nuôi, con đây!” Lý Tiêu Du vội vã đáp.
“Để em con tự qua bắt người!” Lão già phân phó.
“Vâng!” Lý Tiêu Du nói, rất nhanh sau đó đã gọi một cú điện thoại.
Quách Tiên Nhan cũng cười lạnh một tiếng: “Ông Lý, ông có thể suy nghĩ rõ ràng về hậu quả của việc làm này, đừng bởi vì một chút chuyện nhỏ mà khiến bản thân tức giận ở tuổi già mà khó giữ được!”
Lão già không ngờ đến lúc này, mà Quách Tiên Nhan lại vẫn dám chống đối mình, nên tức giận nói: “Người thanh niên, tuổi cậu không lớn lắm, mà khẩu khí cũng không nhỏ, yên tâm đi, người phía chính phủ đến tất nhiên sẽ xử lý công bằng, nếu Sở Quốc Thiên không có tội, dĩ nhiên là sẽ được thả, nếu Sở Quốc Thiên có tội, thì ai cũng không được bao che!”
Lời của lão già lạnh lẽo đến tột cùng, lão già không nhớ rõ mình tức giận như thế đã bao lâu.
Rất nhanh, Lý Tiêu Du cất điện thoại di động, đi về phía lão già báo cáo: “Bố nuôi, năm phút sau em trai sẽ mang người đến, yên tâm đi.”
“Ừ” Lão già nhàn nhạt gật đầu.
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, người có hiểu biết nhất thời nghiền ngẫm nhìn về phía Sở Quốc Thiên và Quách Tiên Nhan.
Em trai trong miệng Lý Tiêu Du chính là con trai thứ hai nhà họ Lý, Lý Tiêu Minh, ở Tôn Châu, anh ta chính là nhân vật thực quyền giới bạch đạo, nếu thật sự để anh ta dẫn người qua đây, Sở Quốc Thiên sẽ xong đời.
Lão già và cụ bà không nói được mấy câu, nhìn xung quanh một vòng, giả vờ không hiểu nói: “Sao tất cả mọi người đứng vậy, còn chưa tới thời gian mở tiệc sao?”
Lý Tiêu Du nghe vậy thì lặng lẽ nhìn Lý Vị Quân, sau khi hội ý thì vội vã lên tiếng nói: “Ông Lý, ông nhất định phải làm chủ cho cháu!”
“Vị Quân? Cháu nói bậy bạ gì đó, không biết hôm nay là thọ yến của em ông sao, làm chủ cho cháu cái gì!” Lão già phẫn nộ.
“Không phải, ông Lý, cháu bị người ta khi dễ thật!” Lý Vị Quân gấp gáp giải thích rõ.
Mấy người cậu Lương cũng không ngốc, thấy cảnh như vậy thì đồng loạt lên tiếng khóc lóc kể lể.
Lão già nhưởng mày, nghi hoặc hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, sao ai cũng oan ức khóc lóc vậy?”
Vì vậy, Lý Vị Quân thêm mắm thêm muối nói ra mọi chuyện một phen, hắn tự động bỏ qua việc mình phân biệt đối xử với Sở Quốc Thiên, buộc hắn phải đánh cuộc với sự thật, nói thành đối phương là người khởi xướng chuyện này.
Lão già nghe xong thì sầm mặt lại, nhìn cụ bà không vui nói: “Em gái, bọn họ nói sự thật?”
Tuy biết rõ đối phương đang diễn trò, thế nhưng cụ bà vẫn cười xòa nói: “Anh Lý, xem phiền phức này, đều do tiểu bối không biết nặng nhẹ, chúng ta mặc kệ những người trẻ tuổi này đi, bà lão này tự mình uống hai chén!”
“Đừng vội.”
Lão già cũng không có động tĩnh, ông nghiêm giọng nói: “Em gái, đừng trách anh quở trách em, chuyện tiểu bối cũng là chuyện của chúng ta, đã náo loạn đến chỗ chúng ta thì đã sớm không thể chỉ lo thân mình, không quản giáo tiểu bối tốt, đáng lý chúng ta là trưởng bối nên đứng ra phối hợp không phải sao?”
"Dạ dạ dạ..."
Cụ bà liên tục đồng ý, nhưng chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy lão già bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Sở Quốc Thiên ở đâu?”
“Ông Lý, chính là anh ta!” Trong lòng Lý Vị Quân vui vẻ, chỉ vào Sở Quốc Thiên lớn tiếng nói.
Lão già nhìn Sở Quốc Thiên thật sâu, rồi lập tức phân phó: “Trực tiếp báo cảnh sát xử lý. Vụ án liên quan đến hai chục ngàn tỷ đã không còn là câu trả lời chung chung nữa, vẫn nên giao cho phía chính phủ xử lý!”
“Được rồi!” Lý Vị Quân lên tiếng, rồi gọi điện thoại.
“Đợi đã!”
Cụ bà nhất thời nóng nảy, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lão già lại ngắt lời cụ bà lần nữa: “Em gái, em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không làm em khó xử, chỉ là tính cách thằng nhóc này quá mức ác liệt, nếu không cho nó nếm chút khổ sở, anh sợ về sau nó sẽ gây họa lớn hơn!”
Cụ bà bị lão già có lý do đường hoàng nói làm toàn thân run rẩy dữ dội, tuy nhiên lại lại không phản bác được. Vì dù sao, bối cảnh của ông hoàn toàn không phải thứ mà nhà họ Triệu gia có thể sánh bằng...
“Ông Lý, tôi cảm thấy ông xử lý chuyện này có hơi bất công!” Trong lúc cụ bà không biết làm sao, Quách Tiên Nhan cũng là lạnh lùng nhìn chằm chằm lão già nói một câu.
Nghe thấy Quách Tiên Nhan nói, cho dù là mấy ông chủ Hoan Châu cũng không bình tĩnh nổi.
“Tổng giám đốc Quách, ông đừng xúc động..."
“Đúng vậy tổng giám đốc Quách, đây chính là đại lão Yên Kinh, đắc tội không nổi đâu...”
Tuy nhiên Quách Tiên Nhan đâu quan tâm, không nói Sở Quốc Thiên, mà bản thân ông ta chính là một trong bát bộ ám vệ, địa vị quyền thế đều không phải là thứ mà lão già này có thể so sánh.
Cho nên sau khi trấn an một đám ông chủ mà mình đã gọi tới, ông ta tiếp tục nói với lão già: “Ông Lý, ông có thể có địa vị bây giờ, hiển nhiên cũng không phải là một tên ngu ngốc, nếu ông muốn diễn kịch khi dễ anh Sở, như vậy tôi chỉ có thể phụng bồi!”
Yên tĩnh
Quách Tiên Nhan nói làm cho tất cả rơi vào hoàn toàn yên tĩnh trong nháy mắt.
Ai cũng không ngờ Quách Tiên Nhan lại dám công khai trách cứ lão già thiên vị nhà họ Lý, trong lúc nhất thời họ không khỏi đồng loạt buồn bực đến cùng Quách Tiên Nhan có sức mạnh từ đâu tới, là nhờ Y dược Thanh Di sao?
Cho dù là Chu Chí Viễn và Triệu Ngọc Phần cũng không nhịn được liếc nhau một cái, cho dù Y dược Thanh Di hiện nay như mặt trời ban trưa, là món bánh bao ngon mà mỗi gia tộc lớn đều mơ ước, nhưng có phải lời nói này cũng quá không hợp lý không?
“Làm càn! Quách Tiên Nhan, có phải ông cảm thấy Y dược Thanh Di của mình có chút thành tích là trong mắt không có ai hay không!”
“Ông Lý là ngườ mà ôngi có thể khiêu khích à?”
“Quả thực không ra gì, dù Y dược Thanh Di của ông đang đi lên, nhưng cũng không xứng nói như thế với ông Lý!"
Rất nhanh, một bộ phận khách khứa đồng loạt lựa chọn đứng cùng hàng để bênh vực lão già, cứng rắn với Quách Tiên Nhan.
Mà lão già lúc này lộ vẻ đã nổi giận đến cực hạn, chỉ thấy lão già phẫn nộ quát: “Lý Tiêu Du!”
“Bố nuôi, con đây!” Lý Tiêu Du vội vã đáp.
“Để em con tự qua bắt người!” Lão già phân phó.
“Vâng!” Lý Tiêu Du nói, rất nhanh sau đó đã gọi một cú điện thoại.
Quách Tiên Nhan cũng cười lạnh một tiếng: “Ông Lý, ông có thể suy nghĩ rõ ràng về hậu quả của việc làm này, đừng bởi vì một chút chuyện nhỏ mà khiến bản thân tức giận ở tuổi già mà khó giữ được!”
Lão già không ngờ đến lúc này, mà Quách Tiên Nhan lại vẫn dám chống đối mình, nên tức giận nói: “Người thanh niên, tuổi cậu không lớn lắm, mà khẩu khí cũng không nhỏ, yên tâm đi, người phía chính phủ đến tất nhiên sẽ xử lý công bằng, nếu Sở Quốc Thiên không có tội, dĩ nhiên là sẽ được thả, nếu Sở Quốc Thiên có tội, thì ai cũng không được bao che!”
Lời của lão già lạnh lẽo đến tột cùng, lão già không nhớ rõ mình tức giận như thế đã bao lâu.
Rất nhanh, Lý Tiêu Du cất điện thoại di động, đi về phía lão già báo cáo: “Bố nuôi, năm phút sau em trai sẽ mang người đến, yên tâm đi.”
“Ừ” Lão già nhàn nhạt gật đầu.
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, người có hiểu biết nhất thời nghiền ngẫm nhìn về phía Sở Quốc Thiên và Quách Tiên Nhan.
Em trai trong miệng Lý Tiêu Du chính là con trai thứ hai nhà họ Lý, Lý Tiêu Minh, ở Tôn Châu, anh ta chính là nhân vật thực quyền giới bạch đạo, nếu thật sự để anh ta dẫn người qua đây, Sở Quốc Thiên sẽ xong đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương