Có Chồng Là Thần y
Chương 116: Cúi đầu!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Liễu Ngọc Ánh, Cung Tường Vân liền bất chợt phát hiện ra rằng, dường như bản thân mình đang gặp rắc rối.
“Đồ rác rưởi này, cô đang nói bậy cái gì đó?” Lý Tiêu Du lại càng mắng chửi một câu một cách không thương tiếc.
Liễu Ngọc Ánh nhàn nhạt liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó quay sang nhìn về phía Lâm Thanh Di, cười nói: “Chị Lâm Thanh, chị hãy yên tâm, hôm nay Ngọc Ánh em sẽ dốc sức bảo vệ chị, tuyệt đối không ai dám làm tổn thương đến các người!"
"Ơ...được.” Lâm Thanh Di sửng sốt trước lời nói đầy tự tin của Liễu Ngọc Ánh.
Nghe thấy những lời vô nghĩa, chẳng hề kiêng nể ai của Liễu Ngọc Ánh, Lưu Kim Mã vốn định đánh giết tận cùng Sở Quốc Thiên bỗng chốc trở nên khó chịu, ông ta phẫn nộ nhìn Liễu Ngọc Ánh: “Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô đừng có tọc mạch lo chuyện bao đồng!”
“Tại sao chứ?”
Liễu Ngọc Ánh liếc mắt nhìn Lưu Mã Kim, và dường như có thể nhận ra rằng đối phương chính là tên đầu sỏ gây ra chuyện, cô ta bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi đến vạn dặm xa xôi đến đây để chúc thọ, cũng chính là phụng theo mệnh lệnh.”
“Là mệnh lệnh của ai!” Đồng tử của Lưu Mã Kim co rút lại.
“Tất nhiên là ông tôi rồi!”
Liễu Ngọc Ánh nhẹ nhàng trả lời, khi những âm thanh đó thốt ra, rơi vào tại của Lưu Mã Kim và những người khác, tựa như là bị sét đánh ngang tai vậy!
Lý Tiêu Minh nhìn thấy tình huống như thế, cũng không còn lưu luyến ở lại nữa, liền phất tay đem thuộc hạ của mình trước hết rời khỏi đây.
Nhà họ Lý, nhà họ Lương và những dòng thế gia tộc khác đều biến sắc, đến giờ phút này, bọn họ nào ngờ cũng không thể biết được, lần này bọn họ thật sự không thể cứu vãn được miếng thể diện nào nữa rồi.
“Bỏ đi bỏ đi.” Cho dù là Lưu Mã Kim đi chăng nữa, cuối cùng ông ta cũng thở dài thườn thượt một hơi, tạm thời vứt bỏ ý nghĩ muốn đánh giết Sở Quốc Thiên.
Nhìn thấy một đám người chuẩn bị rời đi, Sở Quốc Thiên nhanh chóng đưa mắt nhìn Quách Tiên Nhan, người đứng ở phía sau liền ngầm hiểu ra, liền lặng lẽ chặn lối cửa ra vào của một đám người.
“Tổng giám đốc Quách, cậu muốn làm gì thế?” Lý Tiêu Du nhíu mày hỏi.
"Các người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ư? Các người có tuỳ tiện quá mức hay không?” Quách Tiên Nhan lạnh lùng mỉm cười.
“Chứ anh muốn thế nào?” Lý Tiêu Du phẫn nộ nói.
Ngày hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ với mục đích là muốn lấy lại mặt mũi, nhưng nào ngờ nguyên cả nửa ngày, kết quả lại càng phức tạp hơn, cũng có thể tưởng tượng ra được tâm tình của ông ta tồi tệ đến mức nào.
“Rất đơn giản, mấy nhà các người đã lăng mạ và sỉ nhục cậu Trần, dù gì thì cũng phải mở miệng với cậu Trần một tiếng chứ, không phải ư?” Quách Tiên Nhan vừa nói xong, không đợi Lý Tiêu Du đáp lại, liền nhìn thấy một hình bóng vụt lóe qua, sau đó liền biến mất tại chỗ.
“Rầm rầm rầm rầm rầm..."
Trong phút chốc, những tiếng rúng động lần lượt vang lên, mọi người liền nhìn thấy những con cháu hậu bối của các gia tộc lớn lần lượt bị đánh gục dưới đất.
Đồng tử của Triệu Lỗi và Khương Nghi đột nhiên co rút lại, bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng, những người bị đánh trước mắt đây chính là các cậu ấm của các nhà hào môn gia thế trước kia cùng với Sở Quốc Thiên đánh bài.
"Cậu!”
Lý Tiêu Du kịp phản ứng lại, ông ta chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng lên một cơn thịnh nộ, thế nhưng ông ta chưa kịp phát giận, liền bị Lưu Mã Kim bên cạnh ngăn cản lại.
“Tiêu Du, bỏ đi.
“Tại sao chứ?” Lý Tiêu Du bất bình nói.
“Chỉ là tôi không muốn nhà họ Lý anh bị tán gia bại sản thôi!” Lưu Mã Kim nhẹ giọng trả lời.
Toàn thân Lý Tiêu Du đột nhiên sững sờ chết lặng, ông ta nhìn Cung Tường Vân đang nằm gục ở dưới sàn, cuối cùng cũng lựa chọn trầm mặc.
Nhìn thấy Lý Tiêu Du lặng thinh không hề có động tĩnh gì, Quách Tiên Nhan phủi tay, nhẹ nhàng nói: “Đây chỉ là một hình phạt nhẹ nhàng thôi, nếu như có lần sau, tuyệt đối không tha!”
Lý Tiêu Du nghe xong liền tức giận, ông ta nhìn chằm chằm Quách Tiêu Nhan, phẫn nộ, gằng giọng nói: “Tôi có thể không động tay động chân, thế nhưng cậu lại đánh đứa cháu trai mà ông cụ yêu thương nhất ra nông nỗi này, ông ấy tuyệt đối sẽ không chịu để yên!”
Nói xong, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ đỡ Cung Tường Vân ra khỏi đại sảnh của buổi tiệc, ông ta cũng vội vàng đi theo sau, bước ra ngoài.
Những người của các gia tộc khác cũng đều muốn ra tay với Quách Tiên Nhan, thế nhưng sau khi bọn họ cản nhận được ánh mắt chế giễu đầy châm chọc của Liễu Ngọc Ánh, cái cổ liền rụt xuống, đành vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Rất nhanh, lần lượt mấy người của các nhà hào môn gia thế khác lần lượt rời đi, ở đại sảnh lúc này chỉ còn lại một đám con cháu của nhà họ Triệu, và những vị khách lần đầu đến chúc thọ.
Thế nhưng chỉ còn lại duy nhất Lưu Mã Kim, ông ta vẫn đứng chôn chân tại chỗ, đáy mắt ẩn chứa một tia đầy mơ hồ, cũng không biết được rằng cuối cùng ông ta đang nghĩ gì?
“Ông hai, chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ?” Cảm nhận được không khí ngột ngạt của buổi tiệc, Triệu Lỗi không khỏi đến gần Triệu Quốc Ái, thấp giọng hỏi một câu.
Toàn thân Triệu Quốc Ái bất chợt sững sờ, ông ta không trả lời, mà ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Ngọc Ánh đang cười nói với Lâm Thanh Di và những người khác.
Vừa rồi, ông ta vì muốn bảo vệ nhà họ Triệu, nên đã bày tỏ thái độ của mình từ chối là người một nhà với Sở Quốc Thiên, thế nhưng ông ta ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, nửa đường lại xuất hiện thêm nhà họ Liễu ở Yên Kinh.
Nhìn thấy Triệu Quốc Ái không hó hé lời nào, Triệu Lỗi, Khương Nghi và những người khác trong lòng không khỏi kinh hãi hoảng sợ, bọn bọ không thể tưởng tượng được nếu như Sở Quốc Thiên muốn tính sổ đến cùng với bọn họ, kết cục sẽ ra sao chứ...
Nhìn thấy bầu không khí xung quanh có vẻ yên tĩnh trở lại, cụ bà đột nhiên nhìn về phía Lưu Mã Kim còn chưa rời đi và hỏi: “Cậu còn đứng đây làm gì, nhà họ Triệu chúng tôi không hoan nghênh cậu”
Lưu Mã Kim vốn dĩ không muốn hàn gắn lại mối quan hệ này, nhưng khi nghe được lời nói giận dữ đùng đùng của cụ bà, ông ta liền thẹn quá hóa giận mà lên tiếng: “Lý Phát Nhân, bà đừng có mà đắc ý, hôm nay xem như ông đây không được may mắn, nhưng tôi nói cho bà biết, chuyện ngày hôm nay vẫn chưa xong đâu...”
Lưu Mã Kim nói xong liền muốn rời đi, tuy nhiên lúc này Sở Quốc Thiên lại đột nhiên ngăn ông ta lại: “Mau đứng lại!”
“Cậu muốn làm gì với ông đây?” Lưu Mã Kim phẫn nộ nói.
Ông ta vừa mới dứt lời, thì bầu không khí xung quanh đột nhiên căng thẳng trở lại.
Dù cho nhà họ Liễu có ghê gớm đến đầu, thì cũng không thể tùy tiện cho phép Sở Quốc Thiên động chạm đến Lưu Mã Kim vậy được? Với địa vị và độ tuổi của ông ta, thì mối quan hệ sâu rộng ở phía sau ông ta là vô cùng phức tạp, có thể, chỉ cần đụng vào một sợi chân tóc cũng có thể gây ra một hậu quả khó lường!
Nếu không phải cụ bà sợ đắc tội đến Lưu Mã Kim, thì sao lúc trước có thể bấm bụng chịu đựng như vậy chứ, vì vậy cụ bà có chút do dự, liền vội vàng khuyên nhủ: “Sở Quốc Thiên, cháu đừng bị kích động.”
Lúc đó ngay cả Liễu Ngọc Ánh cũng biết được Lưu Mã Kim đến từ Yên Kinh, cô ta nhẹ nhàng nói: “Sở Quốc Thiên, anh đừng có mà làm loạn!”
Đột nhiên, Sở Quốc Thiên lại nhẹ nhàng mỉm cười: “Cô cứ yên tâm, những việc làm tiếp theo đây hoàn toàn là do một mình bản thân Sở Quốc Thiên tôi làm, tất cả đều không liên quan đến nhà họ Triệu và nhà họ Liễu!”
Sở Quốc Thiên nói xong, liền lập tức bước đến Lưu Mã Kim.
Lưu Mã Kim vô thức bước lùi về sau, run rẩy nói: “Cậu dám to gan như vậy sao!”
Những vị khách khác nhìn thấy tình huống như vậy, đều khuyên nhủ dừng lại, đáng tiếc rằng Sở Quốc Thiên đã hạ quyết tâm làm phiền đến Lưu Mã Kim và cũng không có ý định sẽ dừng lại.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên sắp đến gần Lưu Mã Kim, thì đột nhiên có một cơ thể ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy Sở Quốc Thiên.
“Sở Quốc Thiên, anh đừng làm vậy, em cầu xin anh đó...”
Nhìn thấy khuôn mặt lo sợ của Lâm Thanh Di đang cầu xin mình, Sở Quốc Thiên không thể không dừng lại, cũng không biết phải mất bao lâu anh mới có
thể thở dài một hơi rồi nói: “Được rồi.”
Lời nói của Sở Quốc Thiên bỗng chốc khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên nhẹ nhõm, ngay cả đến Lưu Mã Kim dường như cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
“Coi như cậu biết điều!” Sau khi điều chỉnh được hơi thở, Lưu Mã Kim liền lạnh lùng nói.
“Đứng lại!”
Khi ông ta chuẩn bị nhấc chân rời đi, thì lại một lần nữa bị Sở Quốc Thiên cản lại.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Liễu Ngọc Ánh, Cung Tường Vân liền bất chợt phát hiện ra rằng, dường như bản thân mình đang gặp rắc rối.
“Đồ rác rưởi này, cô đang nói bậy cái gì đó?” Lý Tiêu Du lại càng mắng chửi một câu một cách không thương tiếc.
Liễu Ngọc Ánh nhàn nhạt liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó quay sang nhìn về phía Lâm Thanh Di, cười nói: “Chị Lâm Thanh, chị hãy yên tâm, hôm nay Ngọc Ánh em sẽ dốc sức bảo vệ chị, tuyệt đối không ai dám làm tổn thương đến các người!"
"Ơ...được.” Lâm Thanh Di sửng sốt trước lời nói đầy tự tin của Liễu Ngọc Ánh.
Nghe thấy những lời vô nghĩa, chẳng hề kiêng nể ai của Liễu Ngọc Ánh, Lưu Kim Mã vốn định đánh giết tận cùng Sở Quốc Thiên bỗng chốc trở nên khó chịu, ông ta phẫn nộ nhìn Liễu Ngọc Ánh: “Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô đừng có tọc mạch lo chuyện bao đồng!”
“Tại sao chứ?”
Liễu Ngọc Ánh liếc mắt nhìn Lưu Mã Kim, và dường như có thể nhận ra rằng đối phương chính là tên đầu sỏ gây ra chuyện, cô ta bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi đến vạn dặm xa xôi đến đây để chúc thọ, cũng chính là phụng theo mệnh lệnh.”
“Là mệnh lệnh của ai!” Đồng tử của Lưu Mã Kim co rút lại.
“Tất nhiên là ông tôi rồi!”
Liễu Ngọc Ánh nhẹ nhàng trả lời, khi những âm thanh đó thốt ra, rơi vào tại của Lưu Mã Kim và những người khác, tựa như là bị sét đánh ngang tai vậy!
Lý Tiêu Minh nhìn thấy tình huống như thế, cũng không còn lưu luyến ở lại nữa, liền phất tay đem thuộc hạ của mình trước hết rời khỏi đây.
Nhà họ Lý, nhà họ Lương và những dòng thế gia tộc khác đều biến sắc, đến giờ phút này, bọn họ nào ngờ cũng không thể biết được, lần này bọn họ thật sự không thể cứu vãn được miếng thể diện nào nữa rồi.
“Bỏ đi bỏ đi.” Cho dù là Lưu Mã Kim đi chăng nữa, cuối cùng ông ta cũng thở dài thườn thượt một hơi, tạm thời vứt bỏ ý nghĩ muốn đánh giết Sở Quốc Thiên.
Nhìn thấy một đám người chuẩn bị rời đi, Sở Quốc Thiên nhanh chóng đưa mắt nhìn Quách Tiên Nhan, người đứng ở phía sau liền ngầm hiểu ra, liền lặng lẽ chặn lối cửa ra vào của một đám người.
“Tổng giám đốc Quách, cậu muốn làm gì thế?” Lý Tiêu Du nhíu mày hỏi.
"Các người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ư? Các người có tuỳ tiện quá mức hay không?” Quách Tiên Nhan lạnh lùng mỉm cười.
“Chứ anh muốn thế nào?” Lý Tiêu Du phẫn nộ nói.
Ngày hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ với mục đích là muốn lấy lại mặt mũi, nhưng nào ngờ nguyên cả nửa ngày, kết quả lại càng phức tạp hơn, cũng có thể tưởng tượng ra được tâm tình của ông ta tồi tệ đến mức nào.
“Rất đơn giản, mấy nhà các người đã lăng mạ và sỉ nhục cậu Trần, dù gì thì cũng phải mở miệng với cậu Trần một tiếng chứ, không phải ư?” Quách Tiên Nhan vừa nói xong, không đợi Lý Tiêu Du đáp lại, liền nhìn thấy một hình bóng vụt lóe qua, sau đó liền biến mất tại chỗ.
“Rầm rầm rầm rầm rầm..."
Trong phút chốc, những tiếng rúng động lần lượt vang lên, mọi người liền nhìn thấy những con cháu hậu bối của các gia tộc lớn lần lượt bị đánh gục dưới đất.
Đồng tử của Triệu Lỗi và Khương Nghi đột nhiên co rút lại, bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng, những người bị đánh trước mắt đây chính là các cậu ấm của các nhà hào môn gia thế trước kia cùng với Sở Quốc Thiên đánh bài.
"Cậu!”
Lý Tiêu Du kịp phản ứng lại, ông ta chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng lên một cơn thịnh nộ, thế nhưng ông ta chưa kịp phát giận, liền bị Lưu Mã Kim bên cạnh ngăn cản lại.
“Tiêu Du, bỏ đi.
“Tại sao chứ?” Lý Tiêu Du bất bình nói.
“Chỉ là tôi không muốn nhà họ Lý anh bị tán gia bại sản thôi!” Lưu Mã Kim nhẹ giọng trả lời.
Toàn thân Lý Tiêu Du đột nhiên sững sờ chết lặng, ông ta nhìn Cung Tường Vân đang nằm gục ở dưới sàn, cuối cùng cũng lựa chọn trầm mặc.
Nhìn thấy Lý Tiêu Du lặng thinh không hề có động tĩnh gì, Quách Tiên Nhan phủi tay, nhẹ nhàng nói: “Đây chỉ là một hình phạt nhẹ nhàng thôi, nếu như có lần sau, tuyệt đối không tha!”
Lý Tiêu Du nghe xong liền tức giận, ông ta nhìn chằm chằm Quách Tiêu Nhan, phẫn nộ, gằng giọng nói: “Tôi có thể không động tay động chân, thế nhưng cậu lại đánh đứa cháu trai mà ông cụ yêu thương nhất ra nông nỗi này, ông ấy tuyệt đối sẽ không chịu để yên!”
Nói xong, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ đỡ Cung Tường Vân ra khỏi đại sảnh của buổi tiệc, ông ta cũng vội vàng đi theo sau, bước ra ngoài.
Những người của các gia tộc khác cũng đều muốn ra tay với Quách Tiên Nhan, thế nhưng sau khi bọn họ cản nhận được ánh mắt chế giễu đầy châm chọc của Liễu Ngọc Ánh, cái cổ liền rụt xuống, đành vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Rất nhanh, lần lượt mấy người của các nhà hào môn gia thế khác lần lượt rời đi, ở đại sảnh lúc này chỉ còn lại một đám con cháu của nhà họ Triệu, và những vị khách lần đầu đến chúc thọ.
Thế nhưng chỉ còn lại duy nhất Lưu Mã Kim, ông ta vẫn đứng chôn chân tại chỗ, đáy mắt ẩn chứa một tia đầy mơ hồ, cũng không biết được rằng cuối cùng ông ta đang nghĩ gì?
“Ông hai, chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ?” Cảm nhận được không khí ngột ngạt của buổi tiệc, Triệu Lỗi không khỏi đến gần Triệu Quốc Ái, thấp giọng hỏi một câu.
Toàn thân Triệu Quốc Ái bất chợt sững sờ, ông ta không trả lời, mà ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Ngọc Ánh đang cười nói với Lâm Thanh Di và những người khác.
Vừa rồi, ông ta vì muốn bảo vệ nhà họ Triệu, nên đã bày tỏ thái độ của mình từ chối là người một nhà với Sở Quốc Thiên, thế nhưng ông ta ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, nửa đường lại xuất hiện thêm nhà họ Liễu ở Yên Kinh.
Nhìn thấy Triệu Quốc Ái không hó hé lời nào, Triệu Lỗi, Khương Nghi và những người khác trong lòng không khỏi kinh hãi hoảng sợ, bọn bọ không thể tưởng tượng được nếu như Sở Quốc Thiên muốn tính sổ đến cùng với bọn họ, kết cục sẽ ra sao chứ...
Nhìn thấy bầu không khí xung quanh có vẻ yên tĩnh trở lại, cụ bà đột nhiên nhìn về phía Lưu Mã Kim còn chưa rời đi và hỏi: “Cậu còn đứng đây làm gì, nhà họ Triệu chúng tôi không hoan nghênh cậu”
Lưu Mã Kim vốn dĩ không muốn hàn gắn lại mối quan hệ này, nhưng khi nghe được lời nói giận dữ đùng đùng của cụ bà, ông ta liền thẹn quá hóa giận mà lên tiếng: “Lý Phát Nhân, bà đừng có mà đắc ý, hôm nay xem như ông đây không được may mắn, nhưng tôi nói cho bà biết, chuyện ngày hôm nay vẫn chưa xong đâu...”
Lưu Mã Kim nói xong liền muốn rời đi, tuy nhiên lúc này Sở Quốc Thiên lại đột nhiên ngăn ông ta lại: “Mau đứng lại!”
“Cậu muốn làm gì với ông đây?” Lưu Mã Kim phẫn nộ nói.
Ông ta vừa mới dứt lời, thì bầu không khí xung quanh đột nhiên căng thẳng trở lại.
Dù cho nhà họ Liễu có ghê gớm đến đầu, thì cũng không thể tùy tiện cho phép Sở Quốc Thiên động chạm đến Lưu Mã Kim vậy được? Với địa vị và độ tuổi của ông ta, thì mối quan hệ sâu rộng ở phía sau ông ta là vô cùng phức tạp, có thể, chỉ cần đụng vào một sợi chân tóc cũng có thể gây ra một hậu quả khó lường!
Nếu không phải cụ bà sợ đắc tội đến Lưu Mã Kim, thì sao lúc trước có thể bấm bụng chịu đựng như vậy chứ, vì vậy cụ bà có chút do dự, liền vội vàng khuyên nhủ: “Sở Quốc Thiên, cháu đừng bị kích động.”
Lúc đó ngay cả Liễu Ngọc Ánh cũng biết được Lưu Mã Kim đến từ Yên Kinh, cô ta nhẹ nhàng nói: “Sở Quốc Thiên, anh đừng có mà làm loạn!”
Đột nhiên, Sở Quốc Thiên lại nhẹ nhàng mỉm cười: “Cô cứ yên tâm, những việc làm tiếp theo đây hoàn toàn là do một mình bản thân Sở Quốc Thiên tôi làm, tất cả đều không liên quan đến nhà họ Triệu và nhà họ Liễu!”
Sở Quốc Thiên nói xong, liền lập tức bước đến Lưu Mã Kim.
Lưu Mã Kim vô thức bước lùi về sau, run rẩy nói: “Cậu dám to gan như vậy sao!”
Những vị khách khác nhìn thấy tình huống như vậy, đều khuyên nhủ dừng lại, đáng tiếc rằng Sở Quốc Thiên đã hạ quyết tâm làm phiền đến Lưu Mã Kim và cũng không có ý định sẽ dừng lại.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên sắp đến gần Lưu Mã Kim, thì đột nhiên có một cơ thể ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy Sở Quốc Thiên.
“Sở Quốc Thiên, anh đừng làm vậy, em cầu xin anh đó...”
Nhìn thấy khuôn mặt lo sợ của Lâm Thanh Di đang cầu xin mình, Sở Quốc Thiên không thể không dừng lại, cũng không biết phải mất bao lâu anh mới có
thể thở dài một hơi rồi nói: “Được rồi.”
Lời nói của Sở Quốc Thiên bỗng chốc khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên nhẹ nhõm, ngay cả đến Lưu Mã Kim dường như cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
“Coi như cậu biết điều!” Sau khi điều chỉnh được hơi thở, Lưu Mã Kim liền lạnh lùng nói.
“Đứng lại!”
Khi ông ta chuẩn bị nhấc chân rời đi, thì lại một lần nữa bị Sở Quốc Thiên cản lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương