Có Chồng Là Thần y
Chương 126: Uông Giai Kỳ tuyệt vọng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
"Ông nội!" Uông Giai Kỳ thấy thế, lập tức cảm thấy lo lắng. Sau khi cô bò dậy từ dưới đất lập tức muốn đuổi theo Uông Thành Đông, kết quả đối phương lại căn bản không thèm để ý, ông ta ra khỏi thư phòng, sau đó rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Thân thể mềm mại của Uông Giai Kỳ run lên, nước mắt cũng không kìm được mà chảy xuống.
Nam Cung Văn thấy vậy, nhếch miệng cười giễu cợt, sau đó nói: “Giai Kỳ, cô cũng thấy thái độ của ông nội cô rồi, tôi nói cho cô biết, cô không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.”
Cảm nhận được giọng nói của Nam Cung Văn càng ngày càng gần, Uông Giai Kỳ quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được Nam Cung Văn đang không ngừng đi đến chỗ mình, theo bản năng cô lui về sau mấy bước, run giọng nói: “Anh... anh đừng tới đây!”
“Ha ha, cô cho rằng ở chỗ này rồi mà tôi còn phải dùng sức mạnh với cô sao? Yên tâm đi, tôi không háo sắc như thế đâu.” Nam Cung Văn không nhịn được cười lên.
Thấy Nam Cung Văn dường như thật sự không định lừa gạt mình, lúc này Uông Giai Kỳ mới cố gắng bình tĩnh nói: “Cuối cùng anh muốn như thế nào mới có thể buông tha tôi?”
“Buông tha cô là điều không thể.” Nam Cung Văn lắc đầu nói: “Nam Cung Văn tôi nhất định phải cưới cô, cô cũng nhất định phải về nhà họ Nam Cung với tôi!”
“Đừng có mơ!”
"Cho thể diện mà không cần!" Nam Cung Văn nghe vậy lập tức giận dữ, anh ta nâng cánh tay lên, sau đó đột nhiên tát Uông Giai Kỳ.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy gương mặt của Uông Giai Kỳ nhanh chóng trở nên sưng đỏ, may mắn là cô kịp thời ổn định cơ thể của mình, nếu không một tát này có thể khiến cô ngã xuống đất.
“Anh... Anh dám đánh tôi?” Uông Giai Kỳ không dám tin, nhìn chằm chằm Nam Cung Văn.
“Đánh cô là việc kỳ lạ lắm sao?”
Nam Cung Văn bĩu môi khinh thường: “Nhà họ Uông các người bây giờ đã cột vào một khối với nhà họ Nam Cung, ông nội cô tuyệt đối không dám đắc tội tôi, cho nên cô cũng đừng trông cậy vào việc tìm ông nội cô để tố cáo, bởi vì căn bản ông ta sẽ không quan tâm!”
Trong lòng Uông Giai Kỳ chợt lạnh, làm sao cũng không nghĩ tới sự việc lại biến thành như thế này, cô có chút không thể nào tiếp thu được, nói: “Các người trắng trợn coi tôi là hàng hóa để giao dịch sao?”
"Hàng hóa? Không không không, tôi lại coi cô là nàng dâu chưa về nhà chồng cơ, nhưng cô lại không nghe lời tôi, tôi cũng chỉ muốn cô ý thức được việc mình đã được gả vào nhà giàu, nên mới sớm dạy dỗ cô để cô nghe lời hơn thôi.”
Nam Cung Văn vừa nói vừa đến chỗ Uông Giai Kỳ, nhưng lần này Uông Giai Kỳ đã sớm có đề phòng, không đợi bàn tay của anh ta rơi xuống, ngay lập tức tránh đi.
"Cũng dám tránh? Rất tốt!" Ánh mắt Nam Cung Văn lóe lên một tia sáng, chỉ thấy thân hình của anh ta chợt lóe lên, nhanh chóng hướng về phía Uông Giai Kỳ, khi cô chưa kịp phản ứng thì anh ta đã tát cô một lần nữa.
Chỉ nghe thấy một tiếng 'bốp' vang lên, Uông Giai Kỳ không thể khống chế được cơ thể mà ngã nhào trên đất, trong mắt của cô tràn đầy sợ hãi, bởi vì cô cảm nhận được rất rõ ràng khuynh hướng bạo lực của Nam Cung Văn.
Nếu cô thật sự phải đến nhà họ Nam Cung, cô có thể khẳng định trăm phần trăm rằng cô sẽ phải chịu cảnh bạo lực gia đình, hơn nữa loại chuyện này cũng sẽ xảy ra thường ngày.
Nghĩ tới đấy, Uông Giai Kỳ cắn răng, bỗng nhiên bò dậy từ dưới đất, cô muốn chạy khỏi nhà họ Uông, chạy khỏi nơi này.
Nam Cung Văn thấy thế, trong lòng càng cảm thấy tức giận, anh ta trầm giọng nói: "Muốn chạy trốn? Người phụ nữ mà Nam Cung Văn tôi đã nhìn trúng, cô có thể chạy đi đâu? Nói xong, anh ta lập tức nhanh chóng đuổi theo.
"A!"
Rất nhanh, Uông Giai Kỳ đã bị Nam Cung Văn kéo bím tóc lại, Uông Giai Kỳ bị đau đến mức kêu rên thành tiếng.
"Thả tôi ra!"
Uông Giai Kỳ rất sợ hãi, cô muốn đẩy bàn tay của Nam Cung Văn ra, nhưng mặc kệ cô dùng bao nhiều sức thế nào, cũng đều vô tích sự.
Mà tâm tình của Nam Cung Văn giống như bị sự giãy dụa không ngừng của Uông Giai Kỳ kích thích, anh ta càng hung ác, chỉ thấy tay phải của anh ta nâng cao, nhanh như chớp tát Uông Giai Kỳ mấy cái liền.
"Cứu... Cứu mạng!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Uông Giai Kỳ bị đánh liên tục, sưng đỏ giống như đầu heo, khóe miệng của cô cũng rịn ra nhiều máu.
Đám người làm trong biệt thự giống như đã được nghe mệnh lệnh từ trước đó, căn bản đã biến mất không còn ai. Cho nên dù Uông Giai Kỳ liên tục cầu cứu đều không có ai đến trợ giúp, trong nhất thời, sự sợ hãi trong lòng cô đã lên đến cực điểm.
Uông Giai Kỳ càng ngày càng cảm thấy bất lực, cũng rất sợ hãi, trong lòng Nam Cung Văn cảm thấy vô cùng hưng phấn, anh ta gắt gao bóp lấy cái cổ trắng nxon của Uông Giai Kỳ, hung ác nói: “Uông Giai Kỳ, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì làm sao đến mức này chứ, bây giờ tôi ở ngay trong biệt thự nhà họ Uông đánh cô, ai dám quản chứ? Ai dám quản!”
Uông Giai Kỳ cảm thấy mình hô hấp thôi cũng khó khăn vô cùng, căn bản cô không có sức để nói tiếp, cô ra sức vỗ vỗ cánh tay của Nam Cung Văn, muốn anh ta buông cô ra, thế nhưng điều đó lại khiến Nam Cung Văn trầm trọng thêm, anh ta ra sức bóp chặt hơn.
Ngay lập tức, Uông Giai Kỳ không chịu nổi, trợn trắng mắt, cô cảm giác như mình đã đến gần với cửa âm phủ, thế nhưng không biết vì cái gì mà trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Sở Quốc Thiên.
**********
"Ông nội!" Uông Giai Kỳ thấy thế, lập tức cảm thấy lo lắng. Sau khi cô bò dậy từ dưới đất lập tức muốn đuổi theo Uông Thành Đông, kết quả đối phương lại căn bản không thèm để ý, ông ta ra khỏi thư phòng, sau đó rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Thân thể mềm mại của Uông Giai Kỳ run lên, nước mắt cũng không kìm được mà chảy xuống.
Nam Cung Văn thấy vậy, nhếch miệng cười giễu cợt, sau đó nói: “Giai Kỳ, cô cũng thấy thái độ của ông nội cô rồi, tôi nói cho cô biết, cô không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.”
Cảm nhận được giọng nói của Nam Cung Văn càng ngày càng gần, Uông Giai Kỳ quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được Nam Cung Văn đang không ngừng đi đến chỗ mình, theo bản năng cô lui về sau mấy bước, run giọng nói: “Anh... anh đừng tới đây!”
“Ha ha, cô cho rằng ở chỗ này rồi mà tôi còn phải dùng sức mạnh với cô sao? Yên tâm đi, tôi không háo sắc như thế đâu.” Nam Cung Văn không nhịn được cười lên.
Thấy Nam Cung Văn dường như thật sự không định lừa gạt mình, lúc này Uông Giai Kỳ mới cố gắng bình tĩnh nói: “Cuối cùng anh muốn như thế nào mới có thể buông tha tôi?”
“Buông tha cô là điều không thể.” Nam Cung Văn lắc đầu nói: “Nam Cung Văn tôi nhất định phải cưới cô, cô cũng nhất định phải về nhà họ Nam Cung với tôi!”
“Đừng có mơ!”
"Cho thể diện mà không cần!" Nam Cung Văn nghe vậy lập tức giận dữ, anh ta nâng cánh tay lên, sau đó đột nhiên tát Uông Giai Kỳ.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy gương mặt của Uông Giai Kỳ nhanh chóng trở nên sưng đỏ, may mắn là cô kịp thời ổn định cơ thể của mình, nếu không một tát này có thể khiến cô ngã xuống đất.
“Anh... Anh dám đánh tôi?” Uông Giai Kỳ không dám tin, nhìn chằm chằm Nam Cung Văn.
“Đánh cô là việc kỳ lạ lắm sao?”
Nam Cung Văn bĩu môi khinh thường: “Nhà họ Uông các người bây giờ đã cột vào một khối với nhà họ Nam Cung, ông nội cô tuyệt đối không dám đắc tội tôi, cho nên cô cũng đừng trông cậy vào việc tìm ông nội cô để tố cáo, bởi vì căn bản ông ta sẽ không quan tâm!”
Trong lòng Uông Giai Kỳ chợt lạnh, làm sao cũng không nghĩ tới sự việc lại biến thành như thế này, cô có chút không thể nào tiếp thu được, nói: “Các người trắng trợn coi tôi là hàng hóa để giao dịch sao?”
"Hàng hóa? Không không không, tôi lại coi cô là nàng dâu chưa về nhà chồng cơ, nhưng cô lại không nghe lời tôi, tôi cũng chỉ muốn cô ý thức được việc mình đã được gả vào nhà giàu, nên mới sớm dạy dỗ cô để cô nghe lời hơn thôi.”
Nam Cung Văn vừa nói vừa đến chỗ Uông Giai Kỳ, nhưng lần này Uông Giai Kỳ đã sớm có đề phòng, không đợi bàn tay của anh ta rơi xuống, ngay lập tức tránh đi.
"Cũng dám tránh? Rất tốt!" Ánh mắt Nam Cung Văn lóe lên một tia sáng, chỉ thấy thân hình của anh ta chợt lóe lên, nhanh chóng hướng về phía Uông Giai Kỳ, khi cô chưa kịp phản ứng thì anh ta đã tát cô một lần nữa.
Chỉ nghe thấy một tiếng 'bốp' vang lên, Uông Giai Kỳ không thể khống chế được cơ thể mà ngã nhào trên đất, trong mắt của cô tràn đầy sợ hãi, bởi vì cô cảm nhận được rất rõ ràng khuynh hướng bạo lực của Nam Cung Văn.
Nếu cô thật sự phải đến nhà họ Nam Cung, cô có thể khẳng định trăm phần trăm rằng cô sẽ phải chịu cảnh bạo lực gia đình, hơn nữa loại chuyện này cũng sẽ xảy ra thường ngày.
Nghĩ tới đấy, Uông Giai Kỳ cắn răng, bỗng nhiên bò dậy từ dưới đất, cô muốn chạy khỏi nhà họ Uông, chạy khỏi nơi này.
Nam Cung Văn thấy thế, trong lòng càng cảm thấy tức giận, anh ta trầm giọng nói: "Muốn chạy trốn? Người phụ nữ mà Nam Cung Văn tôi đã nhìn trúng, cô có thể chạy đi đâu? Nói xong, anh ta lập tức nhanh chóng đuổi theo.
"A!"
Rất nhanh, Uông Giai Kỳ đã bị Nam Cung Văn kéo bím tóc lại, Uông Giai Kỳ bị đau đến mức kêu rên thành tiếng.
"Thả tôi ra!"
Uông Giai Kỳ rất sợ hãi, cô muốn đẩy bàn tay của Nam Cung Văn ra, nhưng mặc kệ cô dùng bao nhiều sức thế nào, cũng đều vô tích sự.
Mà tâm tình của Nam Cung Văn giống như bị sự giãy dụa không ngừng của Uông Giai Kỳ kích thích, anh ta càng hung ác, chỉ thấy tay phải của anh ta nâng cao, nhanh như chớp tát Uông Giai Kỳ mấy cái liền.
"Cứu... Cứu mạng!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Uông Giai Kỳ bị đánh liên tục, sưng đỏ giống như đầu heo, khóe miệng của cô cũng rịn ra nhiều máu.
Đám người làm trong biệt thự giống như đã được nghe mệnh lệnh từ trước đó, căn bản đã biến mất không còn ai. Cho nên dù Uông Giai Kỳ liên tục cầu cứu đều không có ai đến trợ giúp, trong nhất thời, sự sợ hãi trong lòng cô đã lên đến cực điểm.
Uông Giai Kỳ càng ngày càng cảm thấy bất lực, cũng rất sợ hãi, trong lòng Nam Cung Văn cảm thấy vô cùng hưng phấn, anh ta gắt gao bóp lấy cái cổ trắng nxon của Uông Giai Kỳ, hung ác nói: “Uông Giai Kỳ, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì làm sao đến mức này chứ, bây giờ tôi ở ngay trong biệt thự nhà họ Uông đánh cô, ai dám quản chứ? Ai dám quản!”
Uông Giai Kỳ cảm thấy mình hô hấp thôi cũng khó khăn vô cùng, căn bản cô không có sức để nói tiếp, cô ra sức vỗ vỗ cánh tay của Nam Cung Văn, muốn anh ta buông cô ra, thế nhưng điều đó lại khiến Nam Cung Văn trầm trọng thêm, anh ta ra sức bóp chặt hơn.
Ngay lập tức, Uông Giai Kỳ không chịu nổi, trợn trắng mắt, cô cảm giác như mình đã đến gần với cửa âm phủ, thế nhưng không biết vì cái gì mà trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Sở Quốc Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương