Có Chồng Là Thần y
Chương 17: Toàn bộ đánh tàn phế hết!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Chí Tôn sao?
Nhìn thấy Triệu Thiên Hoằng với vẻ mặt kính cẩn, tất cả mọi người chấn động!
Triệu Thiên Hoằng là hội trưởng Hiệp Hội Đông Y Hoan Châu, với thân phận hiện tại, dù là ông trùm kinh doanh, chính trị gia hay đứng đầu thế lực hắc bang thì cũng chỉ có thể nịnh bợ ông ta, căn bản không có ai có tư cách để ông ta phải cúi chào như vậy cả!
Nhưng đây là chuyện đã xảy ra, đối tượng lại còn là đứa con rể phế vật Sở Quốc Thiên của nhà họ Lâm...
Vương Tuấn Anh hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực này, nhưng anh ta biết mình phải trả giá bao nhiêu mới có thể mời nổi Triệu Thiên Hoằng đến, nếu không Triệu Thiên Hoằng sao lại có thể dễ dàng xuất hiện ở đây chứ?
Không chỉ Vương Tuấn Anh, Hạ Vân Tuyết và Lâm Thanh Di nhìn thấy hết thảy trước mắt đều không tin nổi, các cô đều có chung một nỗi nghi ngờ trong lòng, Triệu Thiên Hoằng, tại sao lại gọi là Sở Quốc Thiên là Chí Tôn, còn Sở Quốc Thiên chẳng lẽ lại có thân phận gì khác sao?
Sở Quốc Thiên không ngờ lại xảy ra chuyện này, thấy Triệu Thiên Hoằng sắp quỳ rạp xuống đất, vội vàng nói: “Ông Triệu, ông đã nhận nhầm người rồi.”
Lúc đầu nghe Vương Tuấn Anh nói về Triệu Thiên Hoằng cũng cảm thấy có chút quen thuộc, một hồi cũng không nhớ ra là ai, mãi đến khi chính mình nhìn thấy Triệu Thiên Hoằng anh ấy mới chợt nhận ra, Triệu Thiên Hoằng rõ ràng là một trong những đệ tử trong đám thầy thuốc dân gian mà anh đã dạy ở Tây Cảnh.
Triệu Thiên Hoằng nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Sở Quốc Thiên, phát hiện Sở Quốc Thiên kín đảo lắc đầu với mình, liền nhận ra Chí Tôn không muốn tiết lộ thân phận.
“Xem ra tôi đã già thật rồi, ngay cả người cũng nhìn nhầm nữa. Sau khi giả bộ nhìn Sở Quốc Thiên lần nữa, Triệu Thiên Hoằng cười khổ lắc đầu, sau đó tự mình bước vào biệt thự nhà họ Lâm.
Mọi người bất giác thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe xong lời này, nếu Sở Quốc Thiên thật sự là người mà ngay cả Triệu Thiên Hoằng còn phải quỳ xuống thì thật sự là nhân vật lớn nào chứ?
Vương Tuấn Anh gạt đi những suy nghĩ miên man trong đầu, nói với Hạ Vân Tuyết: “Cô Hạ, bằng không chúng ta cũng vào đi?”
Hạ Vân Tuyết hoàn hồn, gật đầu nói với Sở Quốc Thiên: “Anh tự mình đi vào, hay để người của tôi phải “mời” anh vào?”
Lâm Thanh Di cau mày định nói chuyện, nhưng Sở Quốc Thiên đã cắt ngang: “Thanh Di, em cứ đưa Bảo Nhi về nhà trước đi. Đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không sao đâu.”
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Sở Quốc Thiên, môi Lâm Thanh Di mấp máy, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Không biết tại sao sau vài ngày ở chung, cô ấy phát hiện Sở Quốc Thiên dường như có một loại ma lực, sẽ khiến cô cảm thấy an toàn mà không thể giải thích được.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên sau khi chọc Bảo Nhi bật cười liền bước vào biệt thự nhà họ Lâm, trong lòng Lâm Thanh Di thậm chí còn có hi vọng mong manh rằng có lẽ anh ấy thực sự có thể trở thành một người bố tốt, một người chồng tốt...
Khi Sở Quốc Thiên bước vào biệt thự nhà họ Lâm, liền nhận thấy biệt thự nhà họ Lâm lúc này đã hình thành hai phe cánh cách biệt.
Ngoại trừ con cháu nhà họ Lâm đang tập trung ở giữa tiền sảnh, bốn phía đều bị đảm vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh, có hơn ba mươi người, hình như đều là thuộc hạ của nhà họ Hạ.
Tuy nhiên, Sở Quốc Thiên nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề, không thấy Triệu Thiên Hoằng và con trưởng của nhà họ Hạ, Hạ Văn Tân.
“Sở Quốc Thiên, tên phế vật kia còn đứng đó làm gì, mau tới đây!” Ngay sau đó, Lâm Văn Sang phát hiện ra Sở Quốc Thiên, không khỏi hét lên một tiếng.
Ngay khi lời nói của Lâm Văn Sang vừa thốt ra, những đứa trẻ nhà họ Lâm khác cũng đều chửi ầm lên.
“Sở Quốc Thiên, tại sao anh lại muốn hại nhà họ Lâm chúng tôi?”
“Mau nói cho ông Hạ biết, đây là trách nhiệm của Sở Quốc Thiên anh, không liên quan gì đến nhà họ Lâm của chúng tôi!”
“Tên rác rưởi kia, nhà họ Lâm chúng tôi nếu có chuyện gì, anh sẽ là người đầu tiên bị giải quyết!”
"..."
Nghe người nhà họ Lâm nói giống như nhìn thấy kẻ thù giết bố mình đang ở trước mặt, nhưng Sở Quốc Thiên đã chuẩn bị tâm lý rồi nên anh còn không hề nhíu mày.
Trong tiềm thức, anh ấy nhìn bà cụ Trịnh, người có địa vị cao nhất trong nhà họ Lâm thản nhiên nói: “Bà nội, đây có phải là kết quả bà mong muốn không?”
Anh ấy biết người nhà họ Lâm coi mình như vật tế thần, nhưng anh ấy vẫn không ngờ là người nhà họ Lâm trên dưới lại đều độc ác và nhẫn tâm đến vậy.
Trước khi bà cụ Trịnh lên tiếng, Lâm Minh Hải bên cạnh không nhịn được thốt lên: “Sở Quốc Thiên, rốt cuộc là cậu dùng phương pháp châm cứu gì vậy? Cậu có biết suýt chút nữa đã hại chết tôi không, hừ hừ...
Lâm Minh Hải hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt tức giận, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Sở Quốc Thiên, nhưng vì quá kích động mà đã động đến vết thương vốn đã bị bầm tím và sưng tấy.
Trên thực tế, bệnh tình của ông cụ Hạ rất giống với bệnh tình của bà cụ Trịnh. Lâm Minh Hải vốn không có ý định ra tay chữa trị, nhưng nhà họ Hạ lại nghe thấy tuyên bố trên họp báo nói rằng mình đã chữa khỏi bệnh cho bà cụ Trịnh và bắt ông ta phải đi chữa trị.
Đã đâm lao thì phải theo lao, để không sẽ đắc tội với nhà họ Hạ, ông ta bắt đầu nhớ lại quá trình Sở Quốc Thiên chẩn bệnh và chữa bệnh cho bà cụ, không may cuối cùng ông ta lại nhớ sai một trong những phương pháp châm cứu quan trọng nhất, dẫn đến tình trạng ông cụ nhà họ Hạ ngày một chuyển biến xấu, nhà họ Lâm cũng bị Hạ Văn Tần liên lụy tức giận cho người bao vây.
Sở Quốc Thiên chỉ liếc nhìn Lâm Minh Hải toàn thân đều bị thương, rồi lại đưa mắt nhìn về phía bà cụ Trịnh, chờ đợi câu trả lời của bà.
Bà cụ Trịnh hừ lạnh khi thấy vậy, nói: “Sở Quốc Thiên, tôi là chủ của nhà họ Lâm. Bây giờ nhà họ Lâm đang gặp khó khăn, cậu cũng là thành viên của nhà họ Lâm, chẳng lẽ cậu không muốn ra tay giúp đỡ hay sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm của bà cụ Trịnh, Sở Quốc Thiên gần như không cười nổi, lúc có chuyện tốt cũng chưa từng nghĩ đến mình, một khi xảy ra chuyện, đầu tiên nghĩ đến việc đẩy mình ra gánh tội, quả thật là một người biết tính toán mà.
Sở Quốc Thiên thật sự khó có thể tưởng tượng được Lâm Thanh Di đã phải chịu đựng bao nhiêu oan ức trong suốt sáu năm anh ấy rời đi, anh ấy biết rất rõ nếu bây giờ không phải tự mình quay lại, người phải gánh chịu mọi tội lỗi kia nhất định sẽ là Lâm Thanh Di
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Quốc Thiên lạnh lẽo, nhìn về phía bà cụ Trịnh nói: “Cụ bà, Sở Quốc Thiên tôi lần này có thể giúp bà, nhưng bà phải rõ ràng một chút. Từ nay về sau, Sở Quốc Thiên tôi cùng nhà họ Lâm các người không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Sở Quốc Thiên, anh dám nói chuyện với bà nội như thế sao?”
“Anh muốn tạo phản sao?”
“Anh cho rằng anh là ai, nói chuyện như vậy không sợ tự mình cắn
**********
Chí Tôn sao?
Nhìn thấy Triệu Thiên Hoằng với vẻ mặt kính cẩn, tất cả mọi người chấn động!
Triệu Thiên Hoằng là hội trưởng Hiệp Hội Đông Y Hoan Châu, với thân phận hiện tại, dù là ông trùm kinh doanh, chính trị gia hay đứng đầu thế lực hắc bang thì cũng chỉ có thể nịnh bợ ông ta, căn bản không có ai có tư cách để ông ta phải cúi chào như vậy cả!
Nhưng đây là chuyện đã xảy ra, đối tượng lại còn là đứa con rể phế vật Sở Quốc Thiên của nhà họ Lâm...
Vương Tuấn Anh hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực này, nhưng anh ta biết mình phải trả giá bao nhiêu mới có thể mời nổi Triệu Thiên Hoằng đến, nếu không Triệu Thiên Hoằng sao lại có thể dễ dàng xuất hiện ở đây chứ?
Không chỉ Vương Tuấn Anh, Hạ Vân Tuyết và Lâm Thanh Di nhìn thấy hết thảy trước mắt đều không tin nổi, các cô đều có chung một nỗi nghi ngờ trong lòng, Triệu Thiên Hoằng, tại sao lại gọi là Sở Quốc Thiên là Chí Tôn, còn Sở Quốc Thiên chẳng lẽ lại có thân phận gì khác sao?
Sở Quốc Thiên không ngờ lại xảy ra chuyện này, thấy Triệu Thiên Hoằng sắp quỳ rạp xuống đất, vội vàng nói: “Ông Triệu, ông đã nhận nhầm người rồi.”
Lúc đầu nghe Vương Tuấn Anh nói về Triệu Thiên Hoằng cũng cảm thấy có chút quen thuộc, một hồi cũng không nhớ ra là ai, mãi đến khi chính mình nhìn thấy Triệu Thiên Hoằng anh ấy mới chợt nhận ra, Triệu Thiên Hoằng rõ ràng là một trong những đệ tử trong đám thầy thuốc dân gian mà anh đã dạy ở Tây Cảnh.
Triệu Thiên Hoằng nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Sở Quốc Thiên, phát hiện Sở Quốc Thiên kín đảo lắc đầu với mình, liền nhận ra Chí Tôn không muốn tiết lộ thân phận.
“Xem ra tôi đã già thật rồi, ngay cả người cũng nhìn nhầm nữa. Sau khi giả bộ nhìn Sở Quốc Thiên lần nữa, Triệu Thiên Hoằng cười khổ lắc đầu, sau đó tự mình bước vào biệt thự nhà họ Lâm.
Mọi người bất giác thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe xong lời này, nếu Sở Quốc Thiên thật sự là người mà ngay cả Triệu Thiên Hoằng còn phải quỳ xuống thì thật sự là nhân vật lớn nào chứ?
Vương Tuấn Anh gạt đi những suy nghĩ miên man trong đầu, nói với Hạ Vân Tuyết: “Cô Hạ, bằng không chúng ta cũng vào đi?”
Hạ Vân Tuyết hoàn hồn, gật đầu nói với Sở Quốc Thiên: “Anh tự mình đi vào, hay để người của tôi phải “mời” anh vào?”
Lâm Thanh Di cau mày định nói chuyện, nhưng Sở Quốc Thiên đã cắt ngang: “Thanh Di, em cứ đưa Bảo Nhi về nhà trước đi. Đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không sao đâu.”
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Sở Quốc Thiên, môi Lâm Thanh Di mấp máy, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Không biết tại sao sau vài ngày ở chung, cô ấy phát hiện Sở Quốc Thiên dường như có một loại ma lực, sẽ khiến cô cảm thấy an toàn mà không thể giải thích được.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên sau khi chọc Bảo Nhi bật cười liền bước vào biệt thự nhà họ Lâm, trong lòng Lâm Thanh Di thậm chí còn có hi vọng mong manh rằng có lẽ anh ấy thực sự có thể trở thành một người bố tốt, một người chồng tốt...
Khi Sở Quốc Thiên bước vào biệt thự nhà họ Lâm, liền nhận thấy biệt thự nhà họ Lâm lúc này đã hình thành hai phe cánh cách biệt.
Ngoại trừ con cháu nhà họ Lâm đang tập trung ở giữa tiền sảnh, bốn phía đều bị đảm vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh, có hơn ba mươi người, hình như đều là thuộc hạ của nhà họ Hạ.
Tuy nhiên, Sở Quốc Thiên nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề, không thấy Triệu Thiên Hoằng và con trưởng của nhà họ Hạ, Hạ Văn Tân.
“Sở Quốc Thiên, tên phế vật kia còn đứng đó làm gì, mau tới đây!” Ngay sau đó, Lâm Văn Sang phát hiện ra Sở Quốc Thiên, không khỏi hét lên một tiếng.
Ngay khi lời nói của Lâm Văn Sang vừa thốt ra, những đứa trẻ nhà họ Lâm khác cũng đều chửi ầm lên.
“Sở Quốc Thiên, tại sao anh lại muốn hại nhà họ Lâm chúng tôi?”
“Mau nói cho ông Hạ biết, đây là trách nhiệm của Sở Quốc Thiên anh, không liên quan gì đến nhà họ Lâm của chúng tôi!”
“Tên rác rưởi kia, nhà họ Lâm chúng tôi nếu có chuyện gì, anh sẽ là người đầu tiên bị giải quyết!”
"..."
Nghe người nhà họ Lâm nói giống như nhìn thấy kẻ thù giết bố mình đang ở trước mặt, nhưng Sở Quốc Thiên đã chuẩn bị tâm lý rồi nên anh còn không hề nhíu mày.
Trong tiềm thức, anh ấy nhìn bà cụ Trịnh, người có địa vị cao nhất trong nhà họ Lâm thản nhiên nói: “Bà nội, đây có phải là kết quả bà mong muốn không?”
Anh ấy biết người nhà họ Lâm coi mình như vật tế thần, nhưng anh ấy vẫn không ngờ là người nhà họ Lâm trên dưới lại đều độc ác và nhẫn tâm đến vậy.
Trước khi bà cụ Trịnh lên tiếng, Lâm Minh Hải bên cạnh không nhịn được thốt lên: “Sở Quốc Thiên, rốt cuộc là cậu dùng phương pháp châm cứu gì vậy? Cậu có biết suýt chút nữa đã hại chết tôi không, hừ hừ...
Lâm Minh Hải hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt tức giận, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Sở Quốc Thiên, nhưng vì quá kích động mà đã động đến vết thương vốn đã bị bầm tím và sưng tấy.
Trên thực tế, bệnh tình của ông cụ Hạ rất giống với bệnh tình của bà cụ Trịnh. Lâm Minh Hải vốn không có ý định ra tay chữa trị, nhưng nhà họ Hạ lại nghe thấy tuyên bố trên họp báo nói rằng mình đã chữa khỏi bệnh cho bà cụ Trịnh và bắt ông ta phải đi chữa trị.
Đã đâm lao thì phải theo lao, để không sẽ đắc tội với nhà họ Hạ, ông ta bắt đầu nhớ lại quá trình Sở Quốc Thiên chẩn bệnh và chữa bệnh cho bà cụ, không may cuối cùng ông ta lại nhớ sai một trong những phương pháp châm cứu quan trọng nhất, dẫn đến tình trạng ông cụ nhà họ Hạ ngày một chuyển biến xấu, nhà họ Lâm cũng bị Hạ Văn Tần liên lụy tức giận cho người bao vây.
Sở Quốc Thiên chỉ liếc nhìn Lâm Minh Hải toàn thân đều bị thương, rồi lại đưa mắt nhìn về phía bà cụ Trịnh, chờ đợi câu trả lời của bà.
Bà cụ Trịnh hừ lạnh khi thấy vậy, nói: “Sở Quốc Thiên, tôi là chủ của nhà họ Lâm. Bây giờ nhà họ Lâm đang gặp khó khăn, cậu cũng là thành viên của nhà họ Lâm, chẳng lẽ cậu không muốn ra tay giúp đỡ hay sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm của bà cụ Trịnh, Sở Quốc Thiên gần như không cười nổi, lúc có chuyện tốt cũng chưa từng nghĩ đến mình, một khi xảy ra chuyện, đầu tiên nghĩ đến việc đẩy mình ra gánh tội, quả thật là một người biết tính toán mà.
Sở Quốc Thiên thật sự khó có thể tưởng tượng được Lâm Thanh Di đã phải chịu đựng bao nhiêu oan ức trong suốt sáu năm anh ấy rời đi, anh ấy biết rất rõ nếu bây giờ không phải tự mình quay lại, người phải gánh chịu mọi tội lỗi kia nhất định sẽ là Lâm Thanh Di
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Quốc Thiên lạnh lẽo, nhìn về phía bà cụ Trịnh nói: “Cụ bà, Sở Quốc Thiên tôi lần này có thể giúp bà, nhưng bà phải rõ ràng một chút. Từ nay về sau, Sở Quốc Thiên tôi cùng nhà họ Lâm các người không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Sở Quốc Thiên, anh dám nói chuyện với bà nội như thế sao?”
“Anh muốn tạo phản sao?”
“Anh cho rằng anh là ai, nói chuyện như vậy không sợ tự mình cắn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương