Có Chồng Là Thần y
Chương 69: Phản bội
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Sở Quốc Thiên đưa Bảo Nhi đi học xong, đi đến chợ rau một chuyến, về đến nhà thì mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở từ trong phòng truyền đến.
Cau mày đặt thức ăn trên tay xuống rồi chạy vào phòng: "Thanh Di, sao em lại khóc?"
“Không, không sao.” Nghe thấy động tĩnh, Lâm Thanh Di vội vàng lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt.
Mặc dù Lâm Thanh Di rất biết cách che dấu, nhưng Sở Quốc Thiên vẫn cảm nhận được sự khác thường của đối phương, sau một lúc do dự, anh bình tĩnh bước vào.
Nhìn Lâm Thanh Di từ trên xuống dưới, Sở Quốc Thiên cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, ngay khi anh đang bối rối, đột nhiên, vết sưng đỏ trên cổ áo sau lưng của Lâm Tín Thiến đập vào mắt anh.
Sở Quốc Thiên ánh mắt ngưng tụ, anh ôm Lâm Thanh Di vào lòng, nhân cơ hội kéo cổ áo của cô ra, đột nhiên nhìn thấy lưng Lâm Thanh Di đầy vết sưng đỏ, hình ảnh vô cùng đáng sợ.
“Đau không?” Sở Quốc Thiên Cường cố gắng kìm xuống sát khí ngập trời trong lòng, vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa tay phải dò xét sau lưng Lâm Thanh Diêu.
Vốn dĩ Lâm Thanh Di vẫn có chút không thích ứng với động tác của Sở Quốc Thiên, nhưng chưa kịp giãy dụa, cô đã phát hiện sống lưng lạnh toát, một cảm giác thoải mái khó tả lan tràn khắp người, khiến cô suýt chút nữa không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.
Qua một lúc lâu, khi Sở Quốc Thiên thu tay lại, vết sưng đỏ trên lưng Lâm Thanh Di cơ bản đã bị tiêu trừ, bộ phận chảy máu cũng đã thành vảy.
Mặc dù Lâm Thanh Di không thể nhìn thấy nó, nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra rằng Sở Quốc Thiên khi nãy là đang trị thương cho mình.
Cô ý thức rất rõ được tình trạng vết thương của mình nghiêm trọng thế nào, nhưng không thể ngờ được Sở Quốc Thiên lại có thể chữa lành được nhanh như vậy, trong lúc kinh ngạc, đối với y thuật mà Sở Quốc Thiên thể hiện ra lại càng thêm trấn động.
Không động đến một cái châm, một chút thuốc, đã có thể khiến vết thương trên lưng mình vốn là rách da tróc thịt cơ bản đều đã lành, y thuật của anh rốt cuộc là cao tới cảnh giới nào?
Sở Quốc Thiên không quan tâm đến tâm tư của Lâm Thanh Di, sau khi thấy Lâm Thanh Di không có gì đáng ngại, vẻ mặt không chút thay đổi hỏi: "Nói cho anh biết, là ai?"
Vừa nghe xong, đôi mắt của Lâm Thanh Di lập tức đỏ bừng, nhưng cô lại gắt gao cắn chặt đôi môi đỏ của mình, không cho bản thân phát ra tiếng động.
Sở Quốc Thiên thấy vậy, trong lòng thầm thở dài, anh biết Lâm Thanh Di phải chịu sự uất ức lớn như vậy lại không muốn nói với mình, hiển nhiên là chuyện của nhà họ Lâm.
Thấy Sở Quốc Thiên không hỏi thêm, Lâm Thanh Di trong lòng vô cùng cảm động, không kìm chế được sự ấm ức trong lòng nữa, liền khóc lớn.
Sở Quốc Thiên thuận thế thế ôm cô vào lòng, mặc cho cô nước mắt chảy ròng trên người mình. Dù sao, sáu năm qua cô đã phải chịu đựng quá nhiều, nếu có thể khóc ra được, cũng không hẳn là chuyện xấu.
Lâm Thanh Di cũng không giả bộ nữa, lúc này cô rất muốn tìm một chỗ dựa để trút bỏ phiền muộn tích tụ trong lòng, Sở Quốc Thiên chắc chắn là ứng cử viên thích hợp nhất.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Thanh Di dường như khóc đã mệt, trực tiếp ngủ thiếp đi trong vòng tay của Sở Quốc Thiên. Sau khi Sở Quốc Thiên buồn bực đặt cô vào giường, anh lặng lẽ bước ra ngoài.
“Trương Hùng, hôm nay kiểm tra xem vợ tôi ở nhà họ Lâm có chuyện gì không.” Sở Quốc Thiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, giọng điệu lạnh lùng.
Nghe được sự tức giận ẩn chứa trong giọng điệu của Sở Quốc Thiên, Trương Hùng không dám lơ là, nhanh chóng ra lệnh cho người của mình bắt đầu điều tra.
Hai phút sau, anh ta báo cáo thông tin do thuộc hạ thu thập được cho Sở Quốc Thiên, "Anh Thiên, chị dâu..."
Sở Quốc Thiên nghe xong liền biết toàn bộ mọi chuyện, lúc này sát khí trong mắt đã như muốn tràn ra rồi.
Anh như thế nào cũng không ngờ rằng nhà họ vì để vơ vét của cải, bà cụ lại có thể đến con trai ruột của mình cũng hãm hại được, hơn nữa càng quan trọng hơn là, Lâm Thanh Di đến tận cửa cầu xin, không những không nghe mà còn đánh cô.
Vì để tránh đánh thức Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên vẫn là cố nén lại sát khí trong lòng, lạnh lùng ra lệnh: "Thả bố vợ tôi ra, sắp xếp cho luật sư t nhất. Ngày mai tôi sẽ đích thân đến thăm nhà Lâm một chuyến."
"Anh Thiên, ý của anh là..."
“Tuyên bố nhà họ Lâm tán gia bại sản, thân bại danh liệt!” Sở Quốc Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
Anh không sử dụng thủ đoạn cực đoan, tuy rằng như vậy hiệu quả càng tốt hơn, cũng càng đơn giản thô bạo hơn, nhưng vì sự lương thiện của Lâm Thanh Di, chắc chắn không đành lòng khi đối mặt với cảnh tượng như vậy, cho nên anh dự định sẽ dùng thủ đoạn chính đáng, triệu cáo nhà họ Lâm.
Ngày hôm sau, sau khi bà cụ Trịnh thức dậy, đang ở trong sân tập dưỡng sinh. Nhưng chưa được bao lâu thì Lâm Minh Hải liền hốt hoảng chạy vào.
Bà cụ liền cau mày, có chút khó chịu, nói: "Lão hai, con tốt xấu gì cũng đường đường là viện trưởng của bệnh viện số 1 Lâm Thị, làm việc có thể đừng hấp tấp như vậy được không? Thực sự là không ra thể thống gì cả."
Lâm Minh Hải lại không cảm thấy ngượng ngùng, ông ta phất phất tâm the ngân hàng trong tay, hưng phấn nói: "Mẹ, chúng ta lại kiếm thêm một khoản lớn rồi, ước chừng khoảng 11 con số!"
"Hả?"
Lão phu nhân hai mắt sáng lên, chậm rãi thu hồi lại động tác đang tập, "Xem ra nhà họ Lâm chúng ta sắp phất lên rồi!"
“Haha, nếu không con có thể kích động như vậy sao?” Lâm Minh Hải cười.
Nhà họ Lâm không phải là gia tộc lớn ở Hoan Châu, cho dù tài sản của bọn họ không ngừng ở 11 con số, nhưng muốn lấy ra được số tiền mặt với 11 con số, rõ ràng không hề thực tế.
Có thể nói, tiền hàng bán thiết bị y tế 11 con số này, giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, có thể khiến thực lực nhà họ Lâm bọn họ tăng thêm một bậc, làm được rất nhiều chuyện.
“Quả nhiên là chuyện tốt!” Bà cụ gật đầu đồng ý, sau đó sắc mặt liền nghiêm nghị, dặn dò: “Đi gọi mọi người lại đây, hôm nay mọi người phải ăn một bữa thật ngon, tiện thể sắp xếp kế hoạch công việc tiếp theo dây."
“Vâng.” Sau khi Lâm Minh Hải đáp lại, bắt đầu liên lạc với con cháu nhà họ Lâm.
Rất nhanh, con cháu nhà họ Lâm đã lũ lượt đến biệt thự nhà họ Lâm, khi bọn họ biết được bán thiết bị y tế lại kiếm được một
Sau khi Sở Quốc Thiên đưa Bảo Nhi đi học xong, đi đến chợ rau một chuyến, về đến nhà thì mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở từ trong phòng truyền đến.
Cau mày đặt thức ăn trên tay xuống rồi chạy vào phòng: "Thanh Di, sao em lại khóc?"
“Không, không sao.” Nghe thấy động tĩnh, Lâm Thanh Di vội vàng lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt.
Mặc dù Lâm Thanh Di rất biết cách che dấu, nhưng Sở Quốc Thiên vẫn cảm nhận được sự khác thường của đối phương, sau một lúc do dự, anh bình tĩnh bước vào.
Nhìn Lâm Thanh Di từ trên xuống dưới, Sở Quốc Thiên cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, ngay khi anh đang bối rối, đột nhiên, vết sưng đỏ trên cổ áo sau lưng của Lâm Tín Thiến đập vào mắt anh.
Sở Quốc Thiên ánh mắt ngưng tụ, anh ôm Lâm Thanh Di vào lòng, nhân cơ hội kéo cổ áo của cô ra, đột nhiên nhìn thấy lưng Lâm Thanh Di đầy vết sưng đỏ, hình ảnh vô cùng đáng sợ.
“Đau không?” Sở Quốc Thiên Cường cố gắng kìm xuống sát khí ngập trời trong lòng, vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa tay phải dò xét sau lưng Lâm Thanh Diêu.
Vốn dĩ Lâm Thanh Di vẫn có chút không thích ứng với động tác của Sở Quốc Thiên, nhưng chưa kịp giãy dụa, cô đã phát hiện sống lưng lạnh toát, một cảm giác thoải mái khó tả lan tràn khắp người, khiến cô suýt chút nữa không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.
Qua một lúc lâu, khi Sở Quốc Thiên thu tay lại, vết sưng đỏ trên lưng Lâm Thanh Di cơ bản đã bị tiêu trừ, bộ phận chảy máu cũng đã thành vảy.
Mặc dù Lâm Thanh Di không thể nhìn thấy nó, nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra rằng Sở Quốc Thiên khi nãy là đang trị thương cho mình.
Cô ý thức rất rõ được tình trạng vết thương của mình nghiêm trọng thế nào, nhưng không thể ngờ được Sở Quốc Thiên lại có thể chữa lành được nhanh như vậy, trong lúc kinh ngạc, đối với y thuật mà Sở Quốc Thiên thể hiện ra lại càng thêm trấn động.
Không động đến một cái châm, một chút thuốc, đã có thể khiến vết thương trên lưng mình vốn là rách da tróc thịt cơ bản đều đã lành, y thuật của anh rốt cuộc là cao tới cảnh giới nào?
Sở Quốc Thiên không quan tâm đến tâm tư của Lâm Thanh Di, sau khi thấy Lâm Thanh Di không có gì đáng ngại, vẻ mặt không chút thay đổi hỏi: "Nói cho anh biết, là ai?"
Vừa nghe xong, đôi mắt của Lâm Thanh Di lập tức đỏ bừng, nhưng cô lại gắt gao cắn chặt đôi môi đỏ của mình, không cho bản thân phát ra tiếng động.
Sở Quốc Thiên thấy vậy, trong lòng thầm thở dài, anh biết Lâm Thanh Di phải chịu sự uất ức lớn như vậy lại không muốn nói với mình, hiển nhiên là chuyện của nhà họ Lâm.
Thấy Sở Quốc Thiên không hỏi thêm, Lâm Thanh Di trong lòng vô cùng cảm động, không kìm chế được sự ấm ức trong lòng nữa, liền khóc lớn.
Sở Quốc Thiên thuận thế thế ôm cô vào lòng, mặc cho cô nước mắt chảy ròng trên người mình. Dù sao, sáu năm qua cô đã phải chịu đựng quá nhiều, nếu có thể khóc ra được, cũng không hẳn là chuyện xấu.
Lâm Thanh Di cũng không giả bộ nữa, lúc này cô rất muốn tìm một chỗ dựa để trút bỏ phiền muộn tích tụ trong lòng, Sở Quốc Thiên chắc chắn là ứng cử viên thích hợp nhất.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Thanh Di dường như khóc đã mệt, trực tiếp ngủ thiếp đi trong vòng tay của Sở Quốc Thiên. Sau khi Sở Quốc Thiên buồn bực đặt cô vào giường, anh lặng lẽ bước ra ngoài.
“Trương Hùng, hôm nay kiểm tra xem vợ tôi ở nhà họ Lâm có chuyện gì không.” Sở Quốc Thiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, giọng điệu lạnh lùng.
Nghe được sự tức giận ẩn chứa trong giọng điệu của Sở Quốc Thiên, Trương Hùng không dám lơ là, nhanh chóng ra lệnh cho người của mình bắt đầu điều tra.
Hai phút sau, anh ta báo cáo thông tin do thuộc hạ thu thập được cho Sở Quốc Thiên, "Anh Thiên, chị dâu..."
Sở Quốc Thiên nghe xong liền biết toàn bộ mọi chuyện, lúc này sát khí trong mắt đã như muốn tràn ra rồi.
Anh như thế nào cũng không ngờ rằng nhà họ vì để vơ vét của cải, bà cụ lại có thể đến con trai ruột của mình cũng hãm hại được, hơn nữa càng quan trọng hơn là, Lâm Thanh Di đến tận cửa cầu xin, không những không nghe mà còn đánh cô.
Vì để tránh đánh thức Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên vẫn là cố nén lại sát khí trong lòng, lạnh lùng ra lệnh: "Thả bố vợ tôi ra, sắp xếp cho luật sư t nhất. Ngày mai tôi sẽ đích thân đến thăm nhà Lâm một chuyến."
"Anh Thiên, ý của anh là..."
“Tuyên bố nhà họ Lâm tán gia bại sản, thân bại danh liệt!” Sở Quốc Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
Anh không sử dụng thủ đoạn cực đoan, tuy rằng như vậy hiệu quả càng tốt hơn, cũng càng đơn giản thô bạo hơn, nhưng vì sự lương thiện của Lâm Thanh Di, chắc chắn không đành lòng khi đối mặt với cảnh tượng như vậy, cho nên anh dự định sẽ dùng thủ đoạn chính đáng, triệu cáo nhà họ Lâm.
Ngày hôm sau, sau khi bà cụ Trịnh thức dậy, đang ở trong sân tập dưỡng sinh. Nhưng chưa được bao lâu thì Lâm Minh Hải liền hốt hoảng chạy vào.
Bà cụ liền cau mày, có chút khó chịu, nói: "Lão hai, con tốt xấu gì cũng đường đường là viện trưởng của bệnh viện số 1 Lâm Thị, làm việc có thể đừng hấp tấp như vậy được không? Thực sự là không ra thể thống gì cả."
Lâm Minh Hải lại không cảm thấy ngượng ngùng, ông ta phất phất tâm the ngân hàng trong tay, hưng phấn nói: "Mẹ, chúng ta lại kiếm thêm một khoản lớn rồi, ước chừng khoảng 11 con số!"
"Hả?"
Lão phu nhân hai mắt sáng lên, chậm rãi thu hồi lại động tác đang tập, "Xem ra nhà họ Lâm chúng ta sắp phất lên rồi!"
“Haha, nếu không con có thể kích động như vậy sao?” Lâm Minh Hải cười.
Nhà họ Lâm không phải là gia tộc lớn ở Hoan Châu, cho dù tài sản của bọn họ không ngừng ở 11 con số, nhưng muốn lấy ra được số tiền mặt với 11 con số, rõ ràng không hề thực tế.
Có thể nói, tiền hàng bán thiết bị y tế 11 con số này, giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, có thể khiến thực lực nhà họ Lâm bọn họ tăng thêm một bậc, làm được rất nhiều chuyện.
“Quả nhiên là chuyện tốt!” Bà cụ gật đầu đồng ý, sau đó sắc mặt liền nghiêm nghị, dặn dò: “Đi gọi mọi người lại đây, hôm nay mọi người phải ăn một bữa thật ngon, tiện thể sắp xếp kế hoạch công việc tiếp theo dây."
“Vâng.” Sau khi Lâm Minh Hải đáp lại, bắt đầu liên lạc với con cháu nhà họ Lâm.
Rất nhanh, con cháu nhà họ Lâm đã lũ lượt đến biệt thự nhà họ Lâm, khi bọn họ biết được bán thiết bị y tế lại kiếm được một
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương