Có Chồng Là Thần y
Chương 80: Sụp đổ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Quốc Thiên không ở lâu, chỉ ung dung nhìn qua Trương Bình Đào sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
"Cậu Thiên, anh có hài lòng với kết quả này không?" Hạ Văn Tân vội vàng đuổi theo, dè dặt hỏi.
"Cậu cả Tân, dường như cậu rõ tung tích của tôi như lòng bàn tay!" Sở Quốc Thiên cũng không quay đầu lại mà nói.
Trong lòng Hạ Văn Tân khẽ động, anh ta biết rõ Sở Quốc Thiên đang tức giận. Ngay lúc anh ta chuẩn bị giải thích thì lại nghe thấy Sở Quốc Thiên nói: "Chắc hẳn cậu cũng biết vợ và mẹ vợ tôi gặp phải chuyện này, về phần làm thế nào thì không cần tôi dạy cậu chứ?"
"Không cần, không cần." Mới đầu Hạ Văn Tân còn ngẩn người, nhưng ngay lập tức đã hiểu đây là Sở Quốc Thiên công nhận anh ta. Trong phút chốc anh ta kích động liên tục gật đầu, không hề có chút dáng vẻ của người đứng đầu thế lực ngầm của Hoan Châu.
Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Quốc Thiên lại làm cho anh ta như rơi vào hầm băng: "Đừng quá phận, nếu để lộ ra thì một mình tôi sẽ san bằng nhà họ Hạ của anh!"
Đến khi Sở Quốc Thiên đi xa, lúc này Hạ Văn Tân mới bình tĩnh lại. Anh ta phát hiện không biết sau lưng anh ta bị mồ hôi thấm ướt từ lúc nào.
Hạ Văn Tần nghĩ đến khi Sở Quốc Thiên nói câu sau cùng toát ra khí thế khủng bố đó, rốt cuộc anh ta mới biết vì sao ông cụ mình lại xem trọng Sở Quốc Thiên như thế.
Thật sự là... Quá kinh khủng!
Sở Quốc Thiên không biết suy nghĩ trong lòng của Hạ Văn Tần, lúc này anh đi về chỗ Lâm Thanh Di lần nữa.
"Sở Quốc Thiên, anh... anh không sao chứ?" Nhìn thấy Sở Quốc Thiên trở về, vẻ mặt Lâm Thanh Di tràn đầy lo lắng mà nói.
"Không sao, không phải anh đã nói đừng lo lắng cho anh sao?" Sở Quốc Thiên lau mồ hôi mịn trên trán Lâm Thanh Di.
Trong lòng Lâm Thanh Di thả lỏng, nhưng lại nặng nề mà nói: "Ôi, lần này nhà chúng ta thật sự gặp phiền phức rồi!"
"Em đang lo lắng Lão Hổ kia trả thù chúng ta sao?" Sở Quốc Thiên bình tĩnh mà nói: "Yên tâm, gã không dám trả thù đầu, dù cho gã thật sự ăn gan hùm thì cũng không dám đâu."
"Suốt ngày chỉ biết khoác lác, mau về nhà thôi!" Đúng lúc này, Triệu Mai Hương ở bên cạnh khụ một tiếng, nói xong thì dẫn đầu rời khỏi đồn công an.
"Đi thôi." Lâm Thanh Di cũng thở dài bất đắc dĩ.
Sở Quốc Thiên sờ mũi, ngay lúc anh vừa theo hai mẹ con đi ra khỏi đồn công an chưa được năm phút thì đụng phải một đám đàn ông hung hăng.
Người cầm đầu chính là Lão Hổ, người mà khi nãy Lâm Thanh Di lo lắng!
"Chuyện này... Chuyện này giải quyết thế nào?" Hai mẹ con Lâm Thanh Di bị đám đàn ông hung hăng ở trước mặt dọa sợ.
"Không sao, chẳng mấy chốc bọn khốn này sẽ gặp xui xẻo thôi." Sở Quốc Thiên lợ đãng nhìn qua đoàn xe không nhìn thấy điểm cuối ở cách đó không xa, cười nhạt nói.
Triệu Mai Hương thấy đến lúc này mà Sở Quốc Thiên còn đang khoác lác thì tức giận đến ngực cũng phập phồng. Bà tức giận trừng mắt liếc Sở Quốc Thiên, sau đó muốn lấy di động ra báo cảnh sát.
"Mụ già muốn chết!"
Nhưng trong giây phút đó động tác của Triệu Mai Hương đã bị Lão Hổ nhìn thấy, vẻ mặt gã ta dữ tợn mà nói: "Nếu bà dám gọi cuộc điện thoại này, bố mày sẽ để chúng mày phơi thấy đầu đường!"
Triệu Mai Hương lập tức bị dọa đến tay run rẩy, suýt chút nữa điện thoại rơi trên mặt đất.
"Mẹ nó, thằng nhóc Trương Bình Đào này không có tác dụng gì, vậy mà thả chúng mày nhanh như thế!" Lão Hổ thấy Triệu Mai Hương ngừng bấm số điện thoại, vẻ mặt âm trầm phun nước bọt. "Ba người chúng mày bắt nạt mẹ tao, Lão Hổ tao cũng không phải là người không có lý lẽ. Nam thì đánh cho tàn phế, hai mẹ con thì mang đi cho tao, đêm nay tao muốn nếm thử cảm giác cùng ngủ với hai mẹ con!"
Tiếng nói của Lão Hổ vừa vang lên, đàn em ở sau lưng gã ta nở nụ cười tà ác, sau đó tới gần ba người Sở Quốc Thiên.
"Chạy mau!"
Cuối cùng Lâm Thanh Di cũng phản ứng kịp, sau khi kêu lên một tiếng thì muốn kéo Sở Quốc Thiên và Triệu Mai Hương chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên đầu đường xuất hiện một đám người đàn ông vạm vỡ, nhìn số người chắc chắn là hơn trăm người!
Đám người vạm vỡ mặc âu phục này đông đảo nhưng bước đi rất đều, đương nhiên là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa rất nhanh, bọn họ vây quanh toàn bộ, vây chặt đám người Lão Hổ vào giữa.
Chuyện này...
Lão Hổ mờ mịt.
Hồi lâu sau, gã ta mới bình tĩnh lại, nuốt nước miếng một cái mà nói: "Mấy người là ai?"
"Lên!"
Đáng tiếc là không có ai trả lời gã. Sau khi người cầm đầu nhóm người vạm vỡ mặc âu phục ra lệnh một tiếng, Lão Hổ và đám đàn em của gã đều trở thành bao cát thịt.
Trong phút chốc, ngoại trừ tiếng nắm đấm như mưa rơi thì chỉ còn lại tiếng đám người Lão Hổ kêu rên.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng nhóm người vạm vỡ mặc âu phục mới dừng tay lại. Mà lúc này, Lão Hổ không còn vẻ ngang ngược như lúc nãy nữa, gã cố nén thân thể đau đớn, oán hận nói: "Mày... Rốt cuộc chúng mày là ai?"
"Đánh tiếp!"
Nhưng mà ai ngờ, Lão Hổ vừa nói xong lời này thì người đàn ông vạm vỡ cầm đầu lại ra một mệnh lệnh nữa.
Lão Hổ nhìn thấy bọn người áo đen này muốn đánh gã tơi bời, không biết gã lấy sức lực từ đâu, chỉ thấy gã điên cuồng gầm nhẹ một tiếng, muốn xông ra khỏi vòng vây.
Cũng không biết nhóm người đàn ông áo đen có phải cố ý hay không mà ngay lúc Lão Hổ cố gắng phá vòng vây, tất cả bọn họ đều ăn ý nhường đường.
Trong lòng Lão Hổ vui mừng, mặc dù gã cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng đã lao ra ngoài thì gã có cơ hội có hi vọng sống.
Ngay lúc gã đang muốn vắt chân lên cổ chạy trối chết thì phát hiện cách đó không xa đó mấy trăm tên đàn ông áo đen nhìn gã chằm chằm...
Con mẹ nó!
Lão Hổ sợ tè ra quần tại chỗ, con mẹ nó, mẹ nó, rốt cuộc đây là lão đại từ nơi nào tới?
Bố mày chỉ dẫn theo mười mấy người, mà con mẹ nó chúng mày lại dẫn theo hơn trăm, lại bắt nạt kẻ yếu thế sao!
Mặc dù trong lòng Lão Hổ không cam lòng, nhưng gã cũng không phải kẻ hèn nhát. Gã thấy không biết mình đắc tội lão đại ở đâu, gã cũng không có ý muốn giải thích, sau khi móc một con dao bầu từ trong ngực ra thì chạy về giao lộ cách đó không xa.
Sở Quốc Thiên không ở lâu, chỉ ung dung nhìn qua Trương Bình Đào sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
"Cậu Thiên, anh có hài lòng với kết quả này không?" Hạ Văn Tân vội vàng đuổi theo, dè dặt hỏi.
"Cậu cả Tân, dường như cậu rõ tung tích của tôi như lòng bàn tay!" Sở Quốc Thiên cũng không quay đầu lại mà nói.
Trong lòng Hạ Văn Tân khẽ động, anh ta biết rõ Sở Quốc Thiên đang tức giận. Ngay lúc anh ta chuẩn bị giải thích thì lại nghe thấy Sở Quốc Thiên nói: "Chắc hẳn cậu cũng biết vợ và mẹ vợ tôi gặp phải chuyện này, về phần làm thế nào thì không cần tôi dạy cậu chứ?"
"Không cần, không cần." Mới đầu Hạ Văn Tân còn ngẩn người, nhưng ngay lập tức đã hiểu đây là Sở Quốc Thiên công nhận anh ta. Trong phút chốc anh ta kích động liên tục gật đầu, không hề có chút dáng vẻ của người đứng đầu thế lực ngầm của Hoan Châu.
Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Quốc Thiên lại làm cho anh ta như rơi vào hầm băng: "Đừng quá phận, nếu để lộ ra thì một mình tôi sẽ san bằng nhà họ Hạ của anh!"
Đến khi Sở Quốc Thiên đi xa, lúc này Hạ Văn Tân mới bình tĩnh lại. Anh ta phát hiện không biết sau lưng anh ta bị mồ hôi thấm ướt từ lúc nào.
Hạ Văn Tần nghĩ đến khi Sở Quốc Thiên nói câu sau cùng toát ra khí thế khủng bố đó, rốt cuộc anh ta mới biết vì sao ông cụ mình lại xem trọng Sở Quốc Thiên như thế.
Thật sự là... Quá kinh khủng!
Sở Quốc Thiên không biết suy nghĩ trong lòng của Hạ Văn Tần, lúc này anh đi về chỗ Lâm Thanh Di lần nữa.
"Sở Quốc Thiên, anh... anh không sao chứ?" Nhìn thấy Sở Quốc Thiên trở về, vẻ mặt Lâm Thanh Di tràn đầy lo lắng mà nói.
"Không sao, không phải anh đã nói đừng lo lắng cho anh sao?" Sở Quốc Thiên lau mồ hôi mịn trên trán Lâm Thanh Di.
Trong lòng Lâm Thanh Di thả lỏng, nhưng lại nặng nề mà nói: "Ôi, lần này nhà chúng ta thật sự gặp phiền phức rồi!"
"Em đang lo lắng Lão Hổ kia trả thù chúng ta sao?" Sở Quốc Thiên bình tĩnh mà nói: "Yên tâm, gã không dám trả thù đầu, dù cho gã thật sự ăn gan hùm thì cũng không dám đâu."
"Suốt ngày chỉ biết khoác lác, mau về nhà thôi!" Đúng lúc này, Triệu Mai Hương ở bên cạnh khụ một tiếng, nói xong thì dẫn đầu rời khỏi đồn công an.
"Đi thôi." Lâm Thanh Di cũng thở dài bất đắc dĩ.
Sở Quốc Thiên sờ mũi, ngay lúc anh vừa theo hai mẹ con đi ra khỏi đồn công an chưa được năm phút thì đụng phải một đám đàn ông hung hăng.
Người cầm đầu chính là Lão Hổ, người mà khi nãy Lâm Thanh Di lo lắng!
"Chuyện này... Chuyện này giải quyết thế nào?" Hai mẹ con Lâm Thanh Di bị đám đàn ông hung hăng ở trước mặt dọa sợ.
"Không sao, chẳng mấy chốc bọn khốn này sẽ gặp xui xẻo thôi." Sở Quốc Thiên lợ đãng nhìn qua đoàn xe không nhìn thấy điểm cuối ở cách đó không xa, cười nhạt nói.
Triệu Mai Hương thấy đến lúc này mà Sở Quốc Thiên còn đang khoác lác thì tức giận đến ngực cũng phập phồng. Bà tức giận trừng mắt liếc Sở Quốc Thiên, sau đó muốn lấy di động ra báo cảnh sát.
"Mụ già muốn chết!"
Nhưng trong giây phút đó động tác của Triệu Mai Hương đã bị Lão Hổ nhìn thấy, vẻ mặt gã ta dữ tợn mà nói: "Nếu bà dám gọi cuộc điện thoại này, bố mày sẽ để chúng mày phơi thấy đầu đường!"
Triệu Mai Hương lập tức bị dọa đến tay run rẩy, suýt chút nữa điện thoại rơi trên mặt đất.
"Mẹ nó, thằng nhóc Trương Bình Đào này không có tác dụng gì, vậy mà thả chúng mày nhanh như thế!" Lão Hổ thấy Triệu Mai Hương ngừng bấm số điện thoại, vẻ mặt âm trầm phun nước bọt. "Ba người chúng mày bắt nạt mẹ tao, Lão Hổ tao cũng không phải là người không có lý lẽ. Nam thì đánh cho tàn phế, hai mẹ con thì mang đi cho tao, đêm nay tao muốn nếm thử cảm giác cùng ngủ với hai mẹ con!"
Tiếng nói của Lão Hổ vừa vang lên, đàn em ở sau lưng gã ta nở nụ cười tà ác, sau đó tới gần ba người Sở Quốc Thiên.
"Chạy mau!"
Cuối cùng Lâm Thanh Di cũng phản ứng kịp, sau khi kêu lên một tiếng thì muốn kéo Sở Quốc Thiên và Triệu Mai Hương chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên đầu đường xuất hiện một đám người đàn ông vạm vỡ, nhìn số người chắc chắn là hơn trăm người!
Đám người vạm vỡ mặc âu phục này đông đảo nhưng bước đi rất đều, đương nhiên là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa rất nhanh, bọn họ vây quanh toàn bộ, vây chặt đám người Lão Hổ vào giữa.
Chuyện này...
Lão Hổ mờ mịt.
Hồi lâu sau, gã ta mới bình tĩnh lại, nuốt nước miếng một cái mà nói: "Mấy người là ai?"
"Lên!"
Đáng tiếc là không có ai trả lời gã. Sau khi người cầm đầu nhóm người vạm vỡ mặc âu phục ra lệnh một tiếng, Lão Hổ và đám đàn em của gã đều trở thành bao cát thịt.
Trong phút chốc, ngoại trừ tiếng nắm đấm như mưa rơi thì chỉ còn lại tiếng đám người Lão Hổ kêu rên.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng nhóm người vạm vỡ mặc âu phục mới dừng tay lại. Mà lúc này, Lão Hổ không còn vẻ ngang ngược như lúc nãy nữa, gã cố nén thân thể đau đớn, oán hận nói: "Mày... Rốt cuộc chúng mày là ai?"
"Đánh tiếp!"
Nhưng mà ai ngờ, Lão Hổ vừa nói xong lời này thì người đàn ông vạm vỡ cầm đầu lại ra một mệnh lệnh nữa.
Lão Hổ nhìn thấy bọn người áo đen này muốn đánh gã tơi bời, không biết gã lấy sức lực từ đâu, chỉ thấy gã điên cuồng gầm nhẹ một tiếng, muốn xông ra khỏi vòng vây.
Cũng không biết nhóm người đàn ông áo đen có phải cố ý hay không mà ngay lúc Lão Hổ cố gắng phá vòng vây, tất cả bọn họ đều ăn ý nhường đường.
Trong lòng Lão Hổ vui mừng, mặc dù gã cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng đã lao ra ngoài thì gã có cơ hội có hi vọng sống.
Ngay lúc gã đang muốn vắt chân lên cổ chạy trối chết thì phát hiện cách đó không xa đó mấy trăm tên đàn ông áo đen nhìn gã chằm chằm...
Con mẹ nó!
Lão Hổ sợ tè ra quần tại chỗ, con mẹ nó, mẹ nó, rốt cuộc đây là lão đại từ nơi nào tới?
Bố mày chỉ dẫn theo mười mấy người, mà con mẹ nó chúng mày lại dẫn theo hơn trăm, lại bắt nạt kẻ yếu thế sao!
Mặc dù trong lòng Lão Hổ không cam lòng, nhưng gã cũng không phải kẻ hèn nhát. Gã thấy không biết mình đắc tội lão đại ở đâu, gã cũng không có ý muốn giải thích, sau khi móc một con dao bầu từ trong ngực ra thì chạy về giao lộ cách đó không xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương