Cô Đã Trở Lại
Chương 39
Lúc Chu Tử Tri trở về, tổ chế tác đều đã chuẩn bị xong, chàng trai diễn cặp với cô vừa hoàn thành phân đoạn quay hình cá nhân, đang thoải mái trò chuyện với các nhân viên nữ.
Hắn thấy Chu Tử Tri, lập tức phất tay, cười xán lạng,"Sư tỷ."
Chu Tử Tri nói,"Cậu quay xong chưa?"
Cô nhớ cậu nhóc này tên là Phạm Luân, xem như sư đệ cô, được tuyển dụng từ một cuộc thi tài năng trẻ, cao ráo đẹp trai, chỉ cần đứng một chỗ dựa vào cái mặt đã có một số lượng lớn fans nữ đuổi cùng giết tận.
Cô có loại dự cảm, đến lúc mv phát hành, mấy tên nhà báo khẳng định sẽ nói cô trâu già gặm cỏ non.
"Còn một chút." Phạm Luân ngại ngùng xoa đầu, khuyên tai bạch kim lẫn trong mái tóc đen lóe sáng "Còn phần diễn cùng với sư tỷ nữa."
Chu Tử Tri xoay người tìm đạo diễn.
Phạm Luân nhún nhún vai, sư tử này đối với hắn lạnh nhạt quá.
Đạo diễn thảo luận với cô chi tiết về cảnh cãi vã trong phòng vẽ tranh.
Album "Anh là ánh sáng của đời em", ca khúc chủ đạo là một bài hát trữ tình mang tựa đề [ Nơi cuối con đường ].
Chu Tử Tri vào vai một nữ họa sĩ nổi tiếng, tính cách quái gở. Phạm Luân là học trò của cô, cũng là chồng cô, vừa tôn trọng vừa yêu thương cô.
Kế hoạch hôm nay, còn một cảnh quay là Phạm Luân chất vấn Chu Tử Tri, hoài nghi cô giấu diếm hắn đi gặp người tình cũ, hai người khắc khẩu tại phòng vẽ tranh, Chu Tử Tri bực tức, đập vỡ dụng cụ tan tành.
Đạo diễn chuẩn bị hơn mười bức tranh cho Chu Tử Tri diễn,"Em với Phạm Luân đứng xoay mặt về máy quay nhé, lúc đập khung tranh chú ý đừng để bị thương."
Chu Tử Tri đã thay áo sơ mi màu lam đóng thùng trong chiếc quần màu trắng, cô gật đầu,"Dạ được."
Đạo diễn vừa đi, Phạm Luân qua nói,"Sư tỷ, chị cứ tự nhiên, em sao cũng được hết."
Chu Tử Tri nhìn hắn một cái,"Cậu đứng bên trái chị đi."
Phạm Luân lập tức nghe theo.
Ở trường đại học hắn từng nghe lão sư kể về Chu Tử Tri và An Ý Như, ông có nói các chị ấy đều bước ra từ trường đào tạo diễn viên nổi tiếng.
Cơ hội đảm nhiệm nhân vật chính trong MV này, là công ty tranh thủ giành một suất thử vai cho hắn, thời điểm phỏng vấn hắn có nhìn thấy Chu Tử Tri, sau đó mơ hồ được nhận, rồi cùng một đoàn bay đến London, tiến vào trường quay, hắn mới phát hiện là thật.
Phạm Luân khiêm tốn nói,"Sư tỷ, nếu em có làm gì sai, hi vọng chị có thể trực tiếp nói cho em biết."
Vẻ mặt hắn chân thành, lại dùng cái gương mặt ngọc ngà kia, lực sát thương phi thường lớn, nhân viên nữ xung quanh đều nhìn mà thấy thương.
Chu Tử Tri mím môi,"Chị biết rồi."
Phạm Luân nhếch miệng, cười gãi gãi cái ót,"Cám ơn sư tỷ."
"Tử Tri." Thiệu Nghiệp bước đi gần,"Tổ tạo hình gọi chị vào làm tóc kìa."
Chu Tử Tri quét mắt nhìn Giản Dư đi sau lưng Thiệu Nghiệp, dáng vẻ cô ấy rất bồn chồn.
Cô dùng ánh mắt hỏi Thiệu Nghiệp.
Thiệu Nghiệp cũng không giấu,"Trên đường về gặp qua mẹ tôi, ngồi trò chuyện một chút."
Chu Tử Tri kinh ngạc mở to mắt, khó trách Giản Dư sẽ thế......
"Chị Tử Tri, sao chị nhìn em dữ vậy?" Giản Dư thật vất vả mới hạ nhiệt độ xuống, lại lập tức hung nóng hai má, cô quẫn bách nói,"Trên mặt em dính gì hả?"
Chu Tử Tri cười khẽ,"Không có."
Cô ý vị thâm trường nói,"Fine."
Lời này ý tứ mơ hồ, nếu như bình thường Giản Dư sẽ không ngộ ra, nhưng lần này chỉ vài giây cô đã hiểu, vội vàng lấy cớ, hốt hoảng trốn đi.
"Trợ lý nhỏ của tôi có chút ngốc." Chu Tử Tri nhìn Thiệu Nghiệp,"Cậu đừng có lừa gạt con bé đấy."
Thiệu Nghiệp như ống khói, đụng là bốc cháy, thế mà khi nghe vậy, ánh mắt dịu đi mấy phần,"Ừm."
Được cho là đương sự, hắn thừa nhận phi thường tự nhiên.
Bản thân người đại diện có ý với trợ lý, Chu Tử Tri chẳng nói một đống lời vô nghĩa, cô không muốn chỉ trỏ vô chuyện tình cảm của người khác, người nên đứng xem thì cứ đứng xem, nên làm không nên làm, cô đều biết.
Chi phí quay mv lần này tốn mấy trăm vạn, từ tạo hình, trang phục, soạn nhạc, viết lời, chỉnh sửa hậu kỳ, Kiều Tứ đều thuê mướn những chuyên gia nổi bật trong nghề.
[ Nơi cuối con đường ] là một bản nhạc chậm, Chu Tử Tri không cần học vũ đạo hay làm vẻ mặt khoa trương quá mức, thợ tạo hình chọn chất liệu cotton thoải mái làm trang phục cho cô, phối hợp với chút phụ kiện cổ điển mang phong vị độc đáo, lấy màu trắng bạc, hồng san hô làm chủ đạo.
Thợ tạo hình mở miệng nói giỡn,"Tử Tri, gương mặt này của em rất hạn chế để em phát triển nghề nghiệp đó."
"Dùng riết quen thôi chị." Chu Tử Tri cũng đùa lại,"Em cũng muốn đổi một bộ mặt khác lắm, chứ mỗi lần nhìn gương đều hết hồn."
Thợ tạo hình vén tóc Chu Tử Tri ra phía sau, sửa sang lại cổ áo cho cô,"Nói chứ, nếu sửa rồi, chưa chắc đã tốt hơn hiện tại đâu."
Chu Tử Tri nhìn cô gái trong gương, có hơi tròn trịa, quả thật không phải gương mặt tiêu chuẩn nhất trong giới, trước kia Trịnh Khiết đề nghị cô gọt cằm, còn nói rất nhiều người đều làm rồi, rất nhanh sẽ có được chiếc cằm V_line như ý.
Thời điểm đó nghe nhiều cô cũng có chút dao động, sau này sợ gặp rắc rối, lại không muốn đi lắm, kéo dài đến hôm nay.
Chu Tử Tri vuốt vuốt sợi tóc mai, nghĩ, thôi cứ thế đi.
Lúc mới xuất viện cô cũng đâu có chấp nhận phẫu thuật thẫm mỹ, bây giờ đã tốt hơn lúc đó nhiều lắm rồi.
Trước khi bắt đầu cảnh quay, Phạm Luân rất khẩn trường, hắn khẩn trương là không ngừng nhảy nhót. Chu Tử Tri đau đầu,"Đừng nhún nhảy nữa."
Phạm Luân,"Ờm."
Hắn khụ một tiếng,"Sư tỷ, em lần đầu tiên......"
Chu Tử Tri liếc hắn, có vẻ không kiên nhẫn, hắn im re.
Giản Dư xách một cái túi lớn chạy tới,"Chị Tử Tri, đói bụng chưa? Có muốn ăn lót dạ một chút không?"
Chu Tử Tri lắc đầu,"Thôi."
Giản Dư ngồi bên cạnh,"Chị Tử Tri, em với anh Thiệu Nghiệp mới ngồi "đôi mắt" London trong truyền thuyết nè, có thể nhìn thấy toàn bộ London luôn."
(*đôi mắt London: ngồi chiếc đu quay khổng lồ có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh London)
"Đôi mắt London?" Phạm Luân quay đầu nói,"Sư tỷ, chị muốn đi hả? Em đi với chị một chuyến nhé."
Chu Tử Tri nói,"Chị thích đi một mình hơn."
Mũi dính đầy tro Phạm Luân,"...... Dạ."
Sư tỷ không dễ gần gì hết, nhìn tưởng dễ làm thân, nhưng mỗi lần hắn nghĩ thong thả cất bước tiến lại gần, lại bị một bức tường vô hình ngăn cản.
Đạo diễn kêu qua,"Tử Tri, bắt đầu, bắt đầu!"
Không có gì bất ngờ xảy ra, Phạm Luân NG, hắn khom lưng xin lỗi mọi người, lễ phép lại hiểu chuyện, mọi người trái lại an ủi hắn, đạo diễn cũng không phát cáu.
Thế giới này đều nhìn khuôn mặt mà xử sự, đặc biệt ưu ái bởi đối phương không kiêu ngạo không nóng nảy, là một đứa trẻ ngoan.
"Cậu mắng chị đi." Chu Tử Tri nói với Phạm Luân,"Cứ tự nhiên."
Vừa rồi mắc kẹt ở chỗ khắc khẩu, Phạm Luân cứ sợ đầu sợ đuôi.
Phạm Luân nuốt nước miếng, đầu óc trống rỗng thốt ra từng từ,"Có phải em vẫn còn qua lại với người kia?"
Chu Tử Tri nhăn mày,"Chị nói mắng chị, không phải đọc thoại."
Cô nói trắng ra,"Phạm Luân, mọi người đều đang đợi em."
Phạm Luân xấu hổ da mặt hồng lên, hắn hít sâu một hơi, khuôn mặt kia dần dần bị phẫn nộ bao trùm, cắn răng trầm hỏi,"Có phải em vẫn còn qua lại với người kia?"
Dưới cái nhìn thấp thỏm của Phạm Luân, Chu Tử Tri mỉm cười,"Tốt lắm."
Phạm Luân lau mồ hôi, khí chất của sư tỷ cường quá.
Bởi vì Chu Tử Tri chỉ đạo, cảnh cô và Phạm Luân tranh cãi gập ghềnh bước qua, hoàn thành sau khi bị NG hai lần, tiến độ trôi qua hai phần ba, ngừng.
Vẫn là vấn đề ở Phạm Luân
Hắn ôm ghita đứng trên sân khấu, đánh một bản Rock mới mẻ, bước đầu tiên tiến vào giới văn nghệ cũng giống mọi người, cần vượt qua rất nhiều. Chẳng qua hắn so với đại bộ phận may mắn hơn, lấy thân phận nam chính trong mv Chu Tử Tri xuất đạo.
Sau đó, Chu Tử Tri làm mẫu cho Phạm Luân coi làm sao trưng ra vẻ mặt đau khổ không thốt nên lời.
Phạm Luân xem sửng sốt,"Sư tỷ, sao chị khóc?"
Chu Tử Tri đưa tay quơ một cái thay đổi sắc mặt, cô cười cười,"Diễn nhập tâm quá đó mà."
Sau đó cô lấy bình nước khoáng, sang một bên ngồi uống nước, bình tĩnh phảng phất đó chỉ là một cảnh giả mà thôi.
Phạm Luân đứng tại chỗ, thất thần.
Xa xa Thiệu Nghiệp thấy toàn bộ quá trình, tự dưng mở miệng,"Lại một tên nữa."
Giản Dư khó hiểu hỏi,"Hả?"
Thiệu Nghiệp nâng tay, đem bàn tay to ngăn chặn mặt cô,"Như vậy dễ coi hơn nhiều."
Mắt mũi miệng đều bị che khuất Giản Dư,"......"
Quay phim đến hơn mười giờ mới xong, Chu Tử Tri thay quần áo, Phạm Luân vẫn còn đắm chìm trong cảm giác cuồng loạn với Chu Tử Tri ở cảnh quay lúc nãy, vừa buồn vừa thương không thoát ra khỏi.
Người đại diện vỗ bả vai Phạm Luân,"Sao vậy? Hâm mộ hả? Trước sau gì cậu cũng sẽ có album riêng thôi mà."
Phạm Luân bị cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn chà xát mặt, tỉnh táo lại, có chút bội phục diễn viên.
Một giây trước là bản thân, tự do thoải mái, ngay sau đó có thể biến thân thành bất luận nhân vật nào, đau khổ vui vẻ, sao cũng làm được.
Rất nhiều fans Phạm Luân theo tới London chờ bên ngoài trường quay,, bất chấp mưa gió, ngồi bệt hoặc nằm ngã dưới đất thức đêm nghỉ ngơi chờ đợi, hắn vừa ra tới lập tức bị tiếng thét chói tai nghênh đón, đưa hoa, đưa thư, tặng quà, còn muốn đưa bản thân nữa.
Hắn ứng phó tự nhiên, một bên cười dương tay chào hỏi, vừa nói,"Sư tỷ, chị với em......"
Bên cạnh không có ai cả.
Đã dự liệu trước, lão hồ ly Thiệu Nghiệp mang Chu Tử Tri cùng Giản Dư đi một bên khác, gió êm sóng lặng.
Mấy ngày kế tiếp, Phạm Luân càng ngày càng nhập vai, hắn trút toàn bộ tình cảm lên nhân vật, đây là điều mà một người mới khó vượt qua, hắn làm được.
"Sư tỷ, thử lại cảnh quay trên ban công một lần......"
Chu Tử Tri thấy Giản Dư giơ di động của cô, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ, Úc Trạch.
"Xin lỗi nha, cậu chờ chị một lát."
Chu Tử Tri nói xong liền bỏ lại Phạm Luân đi sang phía Giản Dư, bước chân rất nhanh.
Phạm Luân nhìn Chu Tử Tri cầm điện thoại, trong nháy mắt, cô trở nên dịu dàng hiền hòa, giống như những gì hắn thấy ở cô gái họa sĩ trong mv, không chút khác biệt.
Đi đến góc vắng, Chu Tử Tri nói,"Bốn năm ngày nữa."
Đầu kia Úc Trạch nghe vậy, trầm tiếng nói, "Còn lâu quá vậy?"
Cách hải dương, Chu Tử Tri có thể tưởng tượng, lúc này người ấy nhất định là đang hút thuốc, cau mày, sắc mặt tối tăm.
"Ừ, mấy việc về sau tương đối phức tạp hơn."
Úc Trạch xoa mi tâm, rõ ràng mới chia xa chưaa tới mười ngày, anh lại cảm giác thời gian đặc biệt dài vô tận.
Dài đến nỗi khiến anh đã bắt đầu mất ngủ.
"Em định rút chút thời gian đi tham quan London một chút, anh có muốn mua gì không?" Chu Tử Tri mắt nhìn Giản Dư canh chừng giúp cô,"Em mua về dùm anh."
"Không muốn gì hết." Úc Trạch rầu rĩ nói,"Em đem bản thân mang về trả cho anh là được."
"......" Chu Tử Tri cười đáp ứng,"Được."
Cô còn muốn trò chuyện thêm với Úc Trạch, nhưng thấy Giản Dư vẫy tay ra hiệu, chỉ có thể tạm ngưng.
Trước khi cúp máy, Úc tiên sinh nghiêm trang bày ra giọng điệu tội nghiệp, còn có chút làm nũng mà bản thân không phát giác,"Mấy ngày rồi em không có hôn anh."
Chu Tử Tri nhanh nhẹn kề môi đối với chiếc điện thoại phát ra một tiếng chụt, trước khi Úc Trạch mở miệng biểu đạt cảm nhận đã nhấn nút tắt cuộc gọi, tim đập thình thịch thình thịch, cảm giác mình vừa làm một sự kiện khó mà tin được.
Không biết xuất hiện hồi nào Thiệu Nghiệp khoanh tay nói,"Tôi đề nghị chị rửa mặt lấy lại bình tĩnh đi đã, không thì tiểu sư đệ của chị nhất định sẽ nghĩ nhiều đấy."
Chu Tử Tri một câu cũng chưa nói liền đi vào toilet, hiện tại chắc chắn gương mặt cô đỏ ửng như trái cà chua rồi.
Phạm Luân đợi một hồi mới thấy Chu Tử Tri, hắn phát hiện tóc cô có hơi ươn ướt, vài sợi tóc dán dính cổ, hắn nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, sinh ra xúc động muốn đưa tay gỡ ra giúp cô.
Biết não mình bốc khói si tưởng, Phạm Luân xấu hổ sờ mũi.
Mv quay xong, Chu Tử Tri không về cùng đoàn phim mà mua vé máy bay lùi lại một ngày, một là tránh paparazzi, hai là muốn dạo phố London.
Ra khỏi bảo tàng Anh, tay Chu Tử Tri bị người từ phía sau kéo lại, thân mình rơi vào một vòng tay rộng mở, ấm áp.
Hắn thấy Chu Tử Tri, lập tức phất tay, cười xán lạng,"Sư tỷ."
Chu Tử Tri nói,"Cậu quay xong chưa?"
Cô nhớ cậu nhóc này tên là Phạm Luân, xem như sư đệ cô, được tuyển dụng từ một cuộc thi tài năng trẻ, cao ráo đẹp trai, chỉ cần đứng một chỗ dựa vào cái mặt đã có một số lượng lớn fans nữ đuổi cùng giết tận.
Cô có loại dự cảm, đến lúc mv phát hành, mấy tên nhà báo khẳng định sẽ nói cô trâu già gặm cỏ non.
"Còn một chút." Phạm Luân ngại ngùng xoa đầu, khuyên tai bạch kim lẫn trong mái tóc đen lóe sáng "Còn phần diễn cùng với sư tỷ nữa."
Chu Tử Tri xoay người tìm đạo diễn.
Phạm Luân nhún nhún vai, sư tử này đối với hắn lạnh nhạt quá.
Đạo diễn thảo luận với cô chi tiết về cảnh cãi vã trong phòng vẽ tranh.
Album "Anh là ánh sáng của đời em", ca khúc chủ đạo là một bài hát trữ tình mang tựa đề [ Nơi cuối con đường ].
Chu Tử Tri vào vai một nữ họa sĩ nổi tiếng, tính cách quái gở. Phạm Luân là học trò của cô, cũng là chồng cô, vừa tôn trọng vừa yêu thương cô.
Kế hoạch hôm nay, còn một cảnh quay là Phạm Luân chất vấn Chu Tử Tri, hoài nghi cô giấu diếm hắn đi gặp người tình cũ, hai người khắc khẩu tại phòng vẽ tranh, Chu Tử Tri bực tức, đập vỡ dụng cụ tan tành.
Đạo diễn chuẩn bị hơn mười bức tranh cho Chu Tử Tri diễn,"Em với Phạm Luân đứng xoay mặt về máy quay nhé, lúc đập khung tranh chú ý đừng để bị thương."
Chu Tử Tri đã thay áo sơ mi màu lam đóng thùng trong chiếc quần màu trắng, cô gật đầu,"Dạ được."
Đạo diễn vừa đi, Phạm Luân qua nói,"Sư tỷ, chị cứ tự nhiên, em sao cũng được hết."
Chu Tử Tri nhìn hắn một cái,"Cậu đứng bên trái chị đi."
Phạm Luân lập tức nghe theo.
Ở trường đại học hắn từng nghe lão sư kể về Chu Tử Tri và An Ý Như, ông có nói các chị ấy đều bước ra từ trường đào tạo diễn viên nổi tiếng.
Cơ hội đảm nhiệm nhân vật chính trong MV này, là công ty tranh thủ giành một suất thử vai cho hắn, thời điểm phỏng vấn hắn có nhìn thấy Chu Tử Tri, sau đó mơ hồ được nhận, rồi cùng một đoàn bay đến London, tiến vào trường quay, hắn mới phát hiện là thật.
Phạm Luân khiêm tốn nói,"Sư tỷ, nếu em có làm gì sai, hi vọng chị có thể trực tiếp nói cho em biết."
Vẻ mặt hắn chân thành, lại dùng cái gương mặt ngọc ngà kia, lực sát thương phi thường lớn, nhân viên nữ xung quanh đều nhìn mà thấy thương.
Chu Tử Tri mím môi,"Chị biết rồi."
Phạm Luân nhếch miệng, cười gãi gãi cái ót,"Cám ơn sư tỷ."
"Tử Tri." Thiệu Nghiệp bước đi gần,"Tổ tạo hình gọi chị vào làm tóc kìa."
Chu Tử Tri quét mắt nhìn Giản Dư đi sau lưng Thiệu Nghiệp, dáng vẻ cô ấy rất bồn chồn.
Cô dùng ánh mắt hỏi Thiệu Nghiệp.
Thiệu Nghiệp cũng không giấu,"Trên đường về gặp qua mẹ tôi, ngồi trò chuyện một chút."
Chu Tử Tri kinh ngạc mở to mắt, khó trách Giản Dư sẽ thế......
"Chị Tử Tri, sao chị nhìn em dữ vậy?" Giản Dư thật vất vả mới hạ nhiệt độ xuống, lại lập tức hung nóng hai má, cô quẫn bách nói,"Trên mặt em dính gì hả?"
Chu Tử Tri cười khẽ,"Không có."
Cô ý vị thâm trường nói,"Fine."
Lời này ý tứ mơ hồ, nếu như bình thường Giản Dư sẽ không ngộ ra, nhưng lần này chỉ vài giây cô đã hiểu, vội vàng lấy cớ, hốt hoảng trốn đi.
"Trợ lý nhỏ của tôi có chút ngốc." Chu Tử Tri nhìn Thiệu Nghiệp,"Cậu đừng có lừa gạt con bé đấy."
Thiệu Nghiệp như ống khói, đụng là bốc cháy, thế mà khi nghe vậy, ánh mắt dịu đi mấy phần,"Ừm."
Được cho là đương sự, hắn thừa nhận phi thường tự nhiên.
Bản thân người đại diện có ý với trợ lý, Chu Tử Tri chẳng nói một đống lời vô nghĩa, cô không muốn chỉ trỏ vô chuyện tình cảm của người khác, người nên đứng xem thì cứ đứng xem, nên làm không nên làm, cô đều biết.
Chi phí quay mv lần này tốn mấy trăm vạn, từ tạo hình, trang phục, soạn nhạc, viết lời, chỉnh sửa hậu kỳ, Kiều Tứ đều thuê mướn những chuyên gia nổi bật trong nghề.
[ Nơi cuối con đường ] là một bản nhạc chậm, Chu Tử Tri không cần học vũ đạo hay làm vẻ mặt khoa trương quá mức, thợ tạo hình chọn chất liệu cotton thoải mái làm trang phục cho cô, phối hợp với chút phụ kiện cổ điển mang phong vị độc đáo, lấy màu trắng bạc, hồng san hô làm chủ đạo.
Thợ tạo hình mở miệng nói giỡn,"Tử Tri, gương mặt này của em rất hạn chế để em phát triển nghề nghiệp đó."
"Dùng riết quen thôi chị." Chu Tử Tri cũng đùa lại,"Em cũng muốn đổi một bộ mặt khác lắm, chứ mỗi lần nhìn gương đều hết hồn."
Thợ tạo hình vén tóc Chu Tử Tri ra phía sau, sửa sang lại cổ áo cho cô,"Nói chứ, nếu sửa rồi, chưa chắc đã tốt hơn hiện tại đâu."
Chu Tử Tri nhìn cô gái trong gương, có hơi tròn trịa, quả thật không phải gương mặt tiêu chuẩn nhất trong giới, trước kia Trịnh Khiết đề nghị cô gọt cằm, còn nói rất nhiều người đều làm rồi, rất nhanh sẽ có được chiếc cằm V_line như ý.
Thời điểm đó nghe nhiều cô cũng có chút dao động, sau này sợ gặp rắc rối, lại không muốn đi lắm, kéo dài đến hôm nay.
Chu Tử Tri vuốt vuốt sợi tóc mai, nghĩ, thôi cứ thế đi.
Lúc mới xuất viện cô cũng đâu có chấp nhận phẫu thuật thẫm mỹ, bây giờ đã tốt hơn lúc đó nhiều lắm rồi.
Trước khi bắt đầu cảnh quay, Phạm Luân rất khẩn trường, hắn khẩn trương là không ngừng nhảy nhót. Chu Tử Tri đau đầu,"Đừng nhún nhảy nữa."
Phạm Luân,"Ờm."
Hắn khụ một tiếng,"Sư tỷ, em lần đầu tiên......"
Chu Tử Tri liếc hắn, có vẻ không kiên nhẫn, hắn im re.
Giản Dư xách một cái túi lớn chạy tới,"Chị Tử Tri, đói bụng chưa? Có muốn ăn lót dạ một chút không?"
Chu Tử Tri lắc đầu,"Thôi."
Giản Dư ngồi bên cạnh,"Chị Tử Tri, em với anh Thiệu Nghiệp mới ngồi "đôi mắt" London trong truyền thuyết nè, có thể nhìn thấy toàn bộ London luôn."
(*đôi mắt London: ngồi chiếc đu quay khổng lồ có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh London)
"Đôi mắt London?" Phạm Luân quay đầu nói,"Sư tỷ, chị muốn đi hả? Em đi với chị một chuyến nhé."
Chu Tử Tri nói,"Chị thích đi một mình hơn."
Mũi dính đầy tro Phạm Luân,"...... Dạ."
Sư tỷ không dễ gần gì hết, nhìn tưởng dễ làm thân, nhưng mỗi lần hắn nghĩ thong thả cất bước tiến lại gần, lại bị một bức tường vô hình ngăn cản.
Đạo diễn kêu qua,"Tử Tri, bắt đầu, bắt đầu!"
Không có gì bất ngờ xảy ra, Phạm Luân NG, hắn khom lưng xin lỗi mọi người, lễ phép lại hiểu chuyện, mọi người trái lại an ủi hắn, đạo diễn cũng không phát cáu.
Thế giới này đều nhìn khuôn mặt mà xử sự, đặc biệt ưu ái bởi đối phương không kiêu ngạo không nóng nảy, là một đứa trẻ ngoan.
"Cậu mắng chị đi." Chu Tử Tri nói với Phạm Luân,"Cứ tự nhiên."
Vừa rồi mắc kẹt ở chỗ khắc khẩu, Phạm Luân cứ sợ đầu sợ đuôi.
Phạm Luân nuốt nước miếng, đầu óc trống rỗng thốt ra từng từ,"Có phải em vẫn còn qua lại với người kia?"
Chu Tử Tri nhăn mày,"Chị nói mắng chị, không phải đọc thoại."
Cô nói trắng ra,"Phạm Luân, mọi người đều đang đợi em."
Phạm Luân xấu hổ da mặt hồng lên, hắn hít sâu một hơi, khuôn mặt kia dần dần bị phẫn nộ bao trùm, cắn răng trầm hỏi,"Có phải em vẫn còn qua lại với người kia?"
Dưới cái nhìn thấp thỏm của Phạm Luân, Chu Tử Tri mỉm cười,"Tốt lắm."
Phạm Luân lau mồ hôi, khí chất của sư tỷ cường quá.
Bởi vì Chu Tử Tri chỉ đạo, cảnh cô và Phạm Luân tranh cãi gập ghềnh bước qua, hoàn thành sau khi bị NG hai lần, tiến độ trôi qua hai phần ba, ngừng.
Vẫn là vấn đề ở Phạm Luân
Hắn ôm ghita đứng trên sân khấu, đánh một bản Rock mới mẻ, bước đầu tiên tiến vào giới văn nghệ cũng giống mọi người, cần vượt qua rất nhiều. Chẳng qua hắn so với đại bộ phận may mắn hơn, lấy thân phận nam chính trong mv Chu Tử Tri xuất đạo.
Sau đó, Chu Tử Tri làm mẫu cho Phạm Luân coi làm sao trưng ra vẻ mặt đau khổ không thốt nên lời.
Phạm Luân xem sửng sốt,"Sư tỷ, sao chị khóc?"
Chu Tử Tri đưa tay quơ một cái thay đổi sắc mặt, cô cười cười,"Diễn nhập tâm quá đó mà."
Sau đó cô lấy bình nước khoáng, sang một bên ngồi uống nước, bình tĩnh phảng phất đó chỉ là một cảnh giả mà thôi.
Phạm Luân đứng tại chỗ, thất thần.
Xa xa Thiệu Nghiệp thấy toàn bộ quá trình, tự dưng mở miệng,"Lại một tên nữa."
Giản Dư khó hiểu hỏi,"Hả?"
Thiệu Nghiệp nâng tay, đem bàn tay to ngăn chặn mặt cô,"Như vậy dễ coi hơn nhiều."
Mắt mũi miệng đều bị che khuất Giản Dư,"......"
Quay phim đến hơn mười giờ mới xong, Chu Tử Tri thay quần áo, Phạm Luân vẫn còn đắm chìm trong cảm giác cuồng loạn với Chu Tử Tri ở cảnh quay lúc nãy, vừa buồn vừa thương không thoát ra khỏi.
Người đại diện vỗ bả vai Phạm Luân,"Sao vậy? Hâm mộ hả? Trước sau gì cậu cũng sẽ có album riêng thôi mà."
Phạm Luân bị cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn chà xát mặt, tỉnh táo lại, có chút bội phục diễn viên.
Một giây trước là bản thân, tự do thoải mái, ngay sau đó có thể biến thân thành bất luận nhân vật nào, đau khổ vui vẻ, sao cũng làm được.
Rất nhiều fans Phạm Luân theo tới London chờ bên ngoài trường quay,, bất chấp mưa gió, ngồi bệt hoặc nằm ngã dưới đất thức đêm nghỉ ngơi chờ đợi, hắn vừa ra tới lập tức bị tiếng thét chói tai nghênh đón, đưa hoa, đưa thư, tặng quà, còn muốn đưa bản thân nữa.
Hắn ứng phó tự nhiên, một bên cười dương tay chào hỏi, vừa nói,"Sư tỷ, chị với em......"
Bên cạnh không có ai cả.
Đã dự liệu trước, lão hồ ly Thiệu Nghiệp mang Chu Tử Tri cùng Giản Dư đi một bên khác, gió êm sóng lặng.
Mấy ngày kế tiếp, Phạm Luân càng ngày càng nhập vai, hắn trút toàn bộ tình cảm lên nhân vật, đây là điều mà một người mới khó vượt qua, hắn làm được.
"Sư tỷ, thử lại cảnh quay trên ban công một lần......"
Chu Tử Tri thấy Giản Dư giơ di động của cô, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ, Úc Trạch.
"Xin lỗi nha, cậu chờ chị một lát."
Chu Tử Tri nói xong liền bỏ lại Phạm Luân đi sang phía Giản Dư, bước chân rất nhanh.
Phạm Luân nhìn Chu Tử Tri cầm điện thoại, trong nháy mắt, cô trở nên dịu dàng hiền hòa, giống như những gì hắn thấy ở cô gái họa sĩ trong mv, không chút khác biệt.
Đi đến góc vắng, Chu Tử Tri nói,"Bốn năm ngày nữa."
Đầu kia Úc Trạch nghe vậy, trầm tiếng nói, "Còn lâu quá vậy?"
Cách hải dương, Chu Tử Tri có thể tưởng tượng, lúc này người ấy nhất định là đang hút thuốc, cau mày, sắc mặt tối tăm.
"Ừ, mấy việc về sau tương đối phức tạp hơn."
Úc Trạch xoa mi tâm, rõ ràng mới chia xa chưaa tới mười ngày, anh lại cảm giác thời gian đặc biệt dài vô tận.
Dài đến nỗi khiến anh đã bắt đầu mất ngủ.
"Em định rút chút thời gian đi tham quan London một chút, anh có muốn mua gì không?" Chu Tử Tri mắt nhìn Giản Dư canh chừng giúp cô,"Em mua về dùm anh."
"Không muốn gì hết." Úc Trạch rầu rĩ nói,"Em đem bản thân mang về trả cho anh là được."
"......" Chu Tử Tri cười đáp ứng,"Được."
Cô còn muốn trò chuyện thêm với Úc Trạch, nhưng thấy Giản Dư vẫy tay ra hiệu, chỉ có thể tạm ngưng.
Trước khi cúp máy, Úc tiên sinh nghiêm trang bày ra giọng điệu tội nghiệp, còn có chút làm nũng mà bản thân không phát giác,"Mấy ngày rồi em không có hôn anh."
Chu Tử Tri nhanh nhẹn kề môi đối với chiếc điện thoại phát ra một tiếng chụt, trước khi Úc Trạch mở miệng biểu đạt cảm nhận đã nhấn nút tắt cuộc gọi, tim đập thình thịch thình thịch, cảm giác mình vừa làm một sự kiện khó mà tin được.
Không biết xuất hiện hồi nào Thiệu Nghiệp khoanh tay nói,"Tôi đề nghị chị rửa mặt lấy lại bình tĩnh đi đã, không thì tiểu sư đệ của chị nhất định sẽ nghĩ nhiều đấy."
Chu Tử Tri một câu cũng chưa nói liền đi vào toilet, hiện tại chắc chắn gương mặt cô đỏ ửng như trái cà chua rồi.
Phạm Luân đợi một hồi mới thấy Chu Tử Tri, hắn phát hiện tóc cô có hơi ươn ướt, vài sợi tóc dán dính cổ, hắn nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, sinh ra xúc động muốn đưa tay gỡ ra giúp cô.
Biết não mình bốc khói si tưởng, Phạm Luân xấu hổ sờ mũi.
Mv quay xong, Chu Tử Tri không về cùng đoàn phim mà mua vé máy bay lùi lại một ngày, một là tránh paparazzi, hai là muốn dạo phố London.
Ra khỏi bảo tàng Anh, tay Chu Tử Tri bị người từ phía sau kéo lại, thân mình rơi vào một vòng tay rộng mở, ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương