Cô Đã Trở Lại
Chương 76: Phiên ngoại Nhị tiểu thư pk phóng viên Trần
Sau khi Úc Nguyện quay về Nhật, Trần Viễn cảm giác như cả thế giới bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Mỗi ngày anh mang theo vợ nhỏ (camera đó) chạy tứ phía lấy tin, lòng nhiệt huyết tụt dốc xuống đáy vực, nhìn cái gì cũng thấy khó chịu.
Một hôm ra ngoài làm việc, nữ đồng nghiệp cùng tổ ngửi ra mùi vị hết sức quen thuộc, nhịn không được trêu chọc, "Trần Viễn, tình trạng của cậu rất giống..."
Trần Viễn điều chỉnh tiêu cự máy chụp hình, "Cái gì?"
Nữ đồng nghiệp thử nói ra hai chữ, "Thất tình."
Trần Viễn, "..."
"Không phải hả?" Nữ đồng nghiệp đổi đáp án, "Vậy tức là yêu đơn phương rồi."
Trần Viễn kéo kéo vành nón, "Chị Lý, có thể đổi đề tài khác không? Tí nữa Phong Bách Dục ra bây giờ, coi chừng bỏ lỡ kìa."
"Không đâu." Chị Lý cười cười, "Mắc cỡ à."
Trần Viễn khóe miệng co giật.
Chị Lý lưu ý nhà hàng kiểu tây đối diện, "Nếu thích ai, thì phải mở miệng nói, cậu không nói, người ta làm sao biết cậu nghĩ gì."
Động tác quay hạ cửa kính ngưng lại, Trần Viễn cúi đầu cắn điếu thuốc, tàn thuốc run rẩy, "Tụi em yêu xa."
"Yêu xa?" Chị Lý nói, "Khó trách."
"Hai người không ở chung một thành phố, đối phương nghĩ gì muốn gì cũng không biết, không phải kế hoạch lâu dài."
Đâu chỉ là không ở cùng một thành phố, bọn họ là không ở cùng một quốc gia, Trần Viễn yên lặng hút thuốc, không nói tiếng nào.
Mấy tháng trước anh thổ lộ, chính thức xác định quan hệ, những lúc anh và Úc Nguyện bên nhau, không hề yêu đương cuồng nhiệt giống những người bạn đồng trang lứa của anh, làm như nhảy vọt qua khớp xương kia, trực tiếp tiến vào trạng thái vợ chồng già.
Úc Nguyện lại càng không ỷ lại vào người khác, cũng không hề nũng nịu với anh, giữa bọn họ tựa hồ thiếu chút gì đó.
Trần Viễn nuốt mây nhả khói, anh nhỏ hơn Úc Nguyện vài tuổi, anh không để ý, cũng không biết Úc Nguyện nghĩ sao.
Kế đó chị Lý kể về những chuyện ly kỳ hai đứa con gái chị gặp gần đây, sinh động như thật.
Trần Viễn chép miệng, thế giới lớn, không thiếu chuyện lạ.
Nhìn chung, anh còn may mắn lắm.
"Hôn nhân, phải môn đăng hộ đối mới hạnh phúc, cậu đừng không tin, " Chị Lý có chút cảm khái, "Tôi nghe thấy nhiều rồi, bối cảnh gia đình rất quan trọng."
Trần Viễn sắc mặt tối tăm, hung hăng hít hai làn khói.
"Chao ôi Trần Viễn, đối tượng của cậu hoàn cảnh gia đình thế nào?" thời điểm chị Lý nghiêng đầu, lập tức dừng câu chuyện, "Người ra tới."
Trần Viễn dập tàn thuốc, cùng chị Lý một trước một sau xuống xe.
Cổng nhà hàng, Phong Bách Dục mí mắt vừa nâng, hắn nhận ra Trần Viễn, anh rể tương lai Úc Trạch.
Người đại diện muốn đi qua ngăn cản, Phong Bách Dục đánh mắt bảo hắn khỏi lo.
Phong Bách Dục mở rộng cổ áo, một tay bỏ vào túi quần, nghiêng đầu, lộ ra góc cạnh đẹp trai nở nụ cười ký hiệu, cả tư thế chính là cố ý phô bày.
Định dạng ba giây, Phong Bách Dục lại đổi một tư thế.
Người đại diện, "..."
Trợ lý, "..."
Bọn vệ sĩ, "..."
Sau máy chụp hình, Trần Viễn, "..."
Chờ Phong Bách Dục lên xe rời đi, vẻ mặt chị Lý vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường "Vừa rồi Phong Bách Dục coi chúng ta là thợ chụp ảnh cho anh ta sao? Anh ta tưởng đang chụp hình cho trang bìa tạp chí à?"
Trần Viễn hàm hồ đáp cho qua, anh biết nguyên nhân.
Bởi vì Úc Nguyện, nên anh được hưởng thái độ đối đãi đặc biệt, càng làm anh cảm nhận rõ chênh lệch giữa hai người.
Đến lượt nghỉ phép, Trần Viễn xin lãnh đạo nghỉ ba ngày, về nhà.
Mẹ Trần mở cửa thấy con trai, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, "Sao con lại về đây?"
Trần Viễn nói, "Mẹ à, nghe mẹ nói giống như không muốn nhìn thấy con vậy."
"Con, thằng nhóc này, " Mẹ Trần vỗ vỗ cánh tay Trần Viễn, "Mẹ sợ con ở công ty gặp chuyện không vui gì đó thôi, có không?"
"Không có." Trần Viễn vò đầu, "Con về thăm ba mẹ thôi."
Mẹ Trần hai mắt có thâm ý khác nhìn con mình, làm phóng viên chẳng có ngày nghỉ cố định, tự nhiên chạy về đây, không thể nào không có việc gì.
Phòng khách truyền đến một giọng nói, "Dì ơi, dì cất kim chỉ được rồi ạ."
Kèm theo tiếng bước chân đến gần, là một cô gái trẻ, mặt trái xoan, dáng người trung đẳng.
Trần Viễn mắt ánh lên vẻ trêu chọc nhìn lại Mẹ Trần.
Mẹ Trần nhiệt tình nói, "Đây là tiểu Hà, lần trước mẹ đau thắt lưng, đến bệnh viện khám bệnh, là tiểu Hà tiếp mẹ, tính tình tốt lắm."
Còn khéo tay nữa, tay áo của bà rạn đường chỉ, đứa nhỏ này liền chủ động nói muốn khâu lại dùm bà, đường khâu ngay ngắn vô nếp.
Hà Lan vui vẻ cười tươi, bước nhanh qua, hướng về Trần Viễn vươn tay, "Chào anh, em là Hà Lan."
Con mắt thẳng tắp rơi trên người Trần Viễn, không rời đi.
Trần Viễn bĩu môi một cái, hiển thị rõ nghiêm túc, anh chạm tay Hà Lan liền buông ra, "Chào."
Tâm tình Hà Lan đều hiện trong ánh mắt, cái nhìn đầu tiên đã thích.
Mẹ Trần nói, "Tiểu Hà có mua thanh long đến, mẹ vào bếp cắt một hai trái nha, hai ngươi nói chuyện đi."
"Mẹ, " Trần Viễn đổi giầy, gọi Mẹ Trần kích động khó hiểu lại, "Tối qua con ngủ không được, mệt muốn chết, muốn về nhà nằm một lát."
Anh biết rõ nguyên nhân cô gái này xuất hiện trong nhà, cũng biết rõ mẹ anh có chủ ý gì.
"Không ngủ được hả?" Mẹ Trần vội vàng nói, "Vậy con đi ngủ bù đi."
Trần Viễn không lưu lại thêm chút nào.
Hà Lan ở phòng khách ngồi thật lâu, cô muốn chờ Trần Viễn đi ra, muốn lưu lại ấn tượng tốt với đối phương, nhưng người ta không có quay trở ra
"Thưa dì con về."
Trong mắt của cô có vẻ thất vọng, Mẹ Trần đã nhìn thấy, "Hay là con ở lại ăn cơm tối rồi hãy về?"
Hà Lan mặt mày hớn hở, "Dạ!"
Lúc ăn cơm tối, Trần Viễn chỉ cúi đầu và thức ăn, từ trước đến nay anh đều ăn rất nhanh.
Kết quả một bữa cơm kết thúc, Hà Lan chẳng nói thêm được mấy câu với anh.
Trước mặt con trai như có bức tường vô hình, Mẹ Trần cố ý tác hợp cũng không thấy hiệu quả.
Hà Lan không lập tức đi ngay, cô tìm cơ hội, bưng thanh long đến phòng Trần Viễn, không thấy người, nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, mặt cô đỏ tới mang tai.
"Trần Viễn, thanh long để trên bàn nhé."
Trên giường di động vang lên, Hà Lan cúi đầu, thấy tên sáng lên trên màn hình, cô sững sờ, cũng không biết bị làm sao, cô cầm điện thoại lên.
"Alo."
Giọng nữ nũng nịu lọt vào màng nhĩ, Úc Nguyện trong nháy mắt nhíu mày, "Trần Viễn đâu?"
"Anh ấy đang tắm." Hà Lan hỏi, "Xin hỏi chị tìm anh ấy có chuyện gì không?"
Úc Nguyện nói, trong thanh âm nghe không ra vẻ không ổn định, "Nhắn anh ấy gọi điện lại cho tôi."
Điện thoại cúp, Hà Lan trên mặt đắc ý không rõ, nhìn thấy người đứng trước cửa phòng tắm, bỗng nhiên cứng đờ, "Em... Em đến để... đưa thanh long cho anh... Điện thoại di động của anh liên tục đổ chuông, em... em..."
Cô vội vàng để điện thoại trở về.
Trần Viễn sải bước đi qua, anh xem nhật ký cuộc gọi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Ngại quá " Hà Lan mặt đỏ bừng, "Em không cố ý..."
Trần Viễn không muốn nghe Hà Lan nói nhảm, "Ra ngoài đi."
Hà Lan lúng túng rời đi.
Trần Viễn bực bội ném khăn lông trên ghế dựa, anh gãi gãi đầu tóc ẩm ướt, sau khi tỉnh táo gọi lại cho Úc Nguyện, "Là em."
Sau một khắc, Trần Viễn liền giải thích, "Anh ở nhà."
"Người nghe điện thoại tên là Hà Lan, cô ta là y tá chỗ mẹ anh khám bệnh, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô ta, biết nhau chưa đầy 3 tiếng."
"Vừa rồi anh đi tắm, ra mới biết cô ta động vào điện thoại của ta."
"Cô ta bưng thanh long vào."
Trần Viễn yên lặng nghĩ, còn thiếu gì không nhỉ.
"Em còn nghe không?"
Trần Viễn xem điện thoại một chút, hư rồi sao?
Đi đến sân thượng, Úc Nguyện nói, "Trần Viễn, có phải anh cảm thấy phụ nữ lớn tuổi sẽ không ăn dấm chua?" (ghen)
Bên kia lại yên lặng.
Trần Viễn nói, "Tuổi của em cũng đâu lớn."
Cách di động, Úc Nguyện có thể tưởng tượng, cái người nhỏ hơn cô mấy tuổi kia giờ phút này vẻ mặt khẳng định rất nghiêm túc.
"Trong điện thoại anh ghi em là gì?"
Lần nữa im ắng.
Trần Viễn chột dạ, "Tên em."
Kỳ thật anh lưu là "lão bà".
Úc Nguyện đoán không sai, thế nên cái người gọi là Hà Lan gì đó mới nảy lòng tham, nghe điện thoại, "Ngày mốt anh xin nghỉ được không?"
Trần Viễn cổ họng phát khô, anh biết ngày mốt là sinh nhật ba Úc Nguyện, cho nên anh xin nghỉ.
Nhưng anh cũng không xác định, Úc Nguyện sẽ dẫn anh đi gặp người nhà của cô.
Điều đó tượng trưng một bước tiến mới trong mối quan hệ của bọn họ.
Thế nên nghe Úc Nguyện hỏi, Trần Viễn kích động vui mừng, tâm tình đều thể hiện trong giọng nói.
"Có thể được."
Úc Nguyện nói, "Vậy hẹn ngày mốt."
Trước khi cúp máy, Úc Nguyện nói, "Mai em về nước, mười giờ rưỡi đến nơi."
Trần Viễn một mình vui vẻ thật lâu.
Hơn chín giờ tối, cha Trần về.
Trần Viễn nói chuyện phiếm với cha mẹ.
Không biết đây là lần thứ mấy cả nhà xum tụ tán gẫu, quay quanh đề tài lớn nhỏ khác biệt.
Mẹ Trần rất không tán thành con trai mình với Úc Nguyện, tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, tính tình tốt đến đâu chứ, nếu làm con dâu bà, sau này chưa biết chừng rước về một cái tổ tông. (bà ngoại, bà cố nội...)
Hơn nữa, miệng mồm ở trên mặt người khác, những lời đồn đãi kia có thể ép người phát điên, tình cảm sâu đậm cũng chịu không nổi.
Cho nên cô mới mời Hà Lan đến đây.
Trong lòng nghĩ như vậy, mẹ Trần cũng nói chuyện lung ta lung tung.
Trần Viễn vò đầu, "Mẹ, ít xem mấy bà mẹ chồng trên phim truyền hình chút đi"
Mẹ Trần thiếu chút nữa nghẹn họng.
"Con có bạn gái rồi." Trần Viễn nói, "Sau này mẹ có thể đừng tìm vỏ xe phòng hờ cho con nữa được không, để Úc Nguyện biết, không hay đâu."
Vỏ xe phòng hờ là có ý gì, mẹ Trần biết rõ.
" Hà Lan không tốt sao, còn chung một thành phố, điều kiện gia đình cũng tương xứng với nhà mình."
Trần Viễn bóp sống mũi, bất đắc dĩ nói, "Mẹ, con đã nói rồi, con sẽ ở bên Úc Thiến."
"Cô ta bao nhiêu, con mới bao nhiêu?" Mẹ Trần cắn hạt dưa, nghĩ đến câu nói trong phim truyền hình, "Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, con bây giờ y chanh với cái gì mà người ta hay nói... Mấy người đang yêu chỉ số thông minh bằng không, ấm đầu."
Trần Viễn đỡ trán.
"Vừa rồi Hà Lan vào phòng con."
Cha Trần hỏi mới biết được chuyện đã xảy ra, ông kết luận, " Đứa nhỏ Hà Lan trên chuyện này là không lễ phép."
Việc này không sai, mẹ Trần cũng không cự lại.
Trần Viễn đột nhiên nói, "Ngày mốt là sinh nhật cha Úc Nguyện."
Cha Trần và Mẹ Trần đều ngẩn ra, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, nói như vậy...
Sau đó một nhà thương luận một phen nên đưa quà gì, mới tắt đèn ngủ.
Mẹ Trần đắp chăn, "Lão Trần, người ta nói gái lớn ba ôm khối vàng, con trai mình ôm hai khối đấy."
Cha Trần nói, "Nó thích là được."
Mẹ Trần còn muốn càu nhàu hai câu, cha Trần kịp thời ngăn lại, "Ngủ đi."
Ngày hôm sau, Trần Viễn đi đón Úc Nguyện.
Anh đến sớm trước một tiếng, lúc chờ cũng không thấy buồn tẻ, trong đám người thấy bóng hình quen thuộc, Trần Viễn tim đập tăng gia tốc, rung động ầm ầm, chưa bao giờ thay đổi.
Vẫn là một đầu tóc ngắn, chỉ hơi gầy đi một chút, khí chất ưu nhã thành thục, ánh mắt sắc bén lạnh buốt nhìn thấy người yêu, giống như viên đá nện vào mặt hồ bình tĩnh, rung động từng trận.
Phần tình cảm Úc Nguyện đều dành cho Trần Viễn.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người ở sân bay chen chúc trong sóng người, giang hai cánh tay ôm chằm nhau.
Ôm một hồi lâu, Trần Viễn mới buông tay ra.
Úc Nguyện gần một mét bảy, thân hình cao lớn ở trong lòng Trần Viễn vẫn tính là nhỏ bé.
"Tóc dài hơn một chút."
Trần Viễn sờ sờ lọn tóc Úc Nguyện, đem sợi tóc phía sau gáy cô nắm trong lòng bàn tay, vuốt vuốt.
Úc Nguyện nói, "Quá bận, chưa cắt được."
Đó cũng là nguyên nhân cô không để tóc dài, không có thời gian chăm sóc.
Bất quá Trần Viễn không để ý tới kiểu tóc Úc Nguyện, cũng không có cái gì mà tóc dài kết tình cả.
Úc Nguyện đưa tay, Trần Viễn cho rằng cô muốn ôm cánh tay chính mình, liền dời cánh tay hướng bên phía cô một chút, còn rất mong đợi.
Công việc của anh chạy khắp nơi, thường xuyên ở trên đường cái nhìn thấy mấy cô gái ôm cánh tay bạn trai, cái loại cảm giác ỷ lại đó Trần Viễn còn chưa nhận thức qua.
Kỳ thật Úc Nguyện chỉ muốn sửa sang lại cổ áo thôi, cô từ ngôn hành cử chỉ của anh phát giác, đoán ý.
Bốn phía người đến người đi.
Úc Nguyện thỏa mãn bạn trai của cô, làm cô gái nhỏ.
Cảm giác xa lạ, cũng không có ghét.
Úc Nguyện tính cách mạnh mẽ, loại hành động này trước kia đang trong quá trình kết giao tuyệt đối sẽ không nếm thử, sự thực chứng minh, không có cái gì không thể thay đổi, phải xem đối phương là ai, có đáng giá hay không, có nguyện ý hay không thôi.
Trần Viễn nhìn cái tay khoác cánh tay mình, trong ánh mắt đều là sung sướng.
Úc Nguyện nói, "Vui lắm hả?"
Trần Viễn cười, "Ừ."
Úc Nguyện cũng cười một cái.
Úc Nguyện vừa đi vừa nói, "Buổi tối đừng về."
Trần Viễn nói, "Được."
Người đi ngang nghiêng đầu nhìn cô gái mặt mày anh khí một cái, cũng sẽ xem xem chàng trai anh tuấn nhẹ nhàng khoai khoái bên cạnh cô, cho dù ai nhìn, đều cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi.
Ở trong xe, Trần Viễn nhẹ nhàng chạm môi lên gò má Úc Nguyện.
"Anh mới hôn em hả?" Úc Nguyện chậm chạp nói, "Chẳng khác gì bị con muỗi đốt một cái."
"..." Trần Viễn quét mắt tài xế phía trước.
Tài xế ngầm hiểu, lập tức xuống xe.
Úc Nguyện ở trên hầu kết nổi lên của anh cắn một cái, không nặng không nhẹ, lại là dụ hoặc chết người.
Trần Viễn một phen chế trụ sau gáy của cô, ấn lại gần, cúi đầu ngấu nghiến môi cô
Úc Nguyện ôm eo Trần Viễn, dán người lên.
Trên người anh cô đạt được hết thảy mong muốn, tình cảm mãnh liệt như ánh mặt trời, ôn nhu, chân thành.
p/s: còn 1 chương nữa là hết rồi
Mỗi ngày anh mang theo vợ nhỏ (camera đó) chạy tứ phía lấy tin, lòng nhiệt huyết tụt dốc xuống đáy vực, nhìn cái gì cũng thấy khó chịu.
Một hôm ra ngoài làm việc, nữ đồng nghiệp cùng tổ ngửi ra mùi vị hết sức quen thuộc, nhịn không được trêu chọc, "Trần Viễn, tình trạng của cậu rất giống..."
Trần Viễn điều chỉnh tiêu cự máy chụp hình, "Cái gì?"
Nữ đồng nghiệp thử nói ra hai chữ, "Thất tình."
Trần Viễn, "..."
"Không phải hả?" Nữ đồng nghiệp đổi đáp án, "Vậy tức là yêu đơn phương rồi."
Trần Viễn kéo kéo vành nón, "Chị Lý, có thể đổi đề tài khác không? Tí nữa Phong Bách Dục ra bây giờ, coi chừng bỏ lỡ kìa."
"Không đâu." Chị Lý cười cười, "Mắc cỡ à."
Trần Viễn khóe miệng co giật.
Chị Lý lưu ý nhà hàng kiểu tây đối diện, "Nếu thích ai, thì phải mở miệng nói, cậu không nói, người ta làm sao biết cậu nghĩ gì."
Động tác quay hạ cửa kính ngưng lại, Trần Viễn cúi đầu cắn điếu thuốc, tàn thuốc run rẩy, "Tụi em yêu xa."
"Yêu xa?" Chị Lý nói, "Khó trách."
"Hai người không ở chung một thành phố, đối phương nghĩ gì muốn gì cũng không biết, không phải kế hoạch lâu dài."
Đâu chỉ là không ở cùng một thành phố, bọn họ là không ở cùng một quốc gia, Trần Viễn yên lặng hút thuốc, không nói tiếng nào.
Mấy tháng trước anh thổ lộ, chính thức xác định quan hệ, những lúc anh và Úc Nguyện bên nhau, không hề yêu đương cuồng nhiệt giống những người bạn đồng trang lứa của anh, làm như nhảy vọt qua khớp xương kia, trực tiếp tiến vào trạng thái vợ chồng già.
Úc Nguyện lại càng không ỷ lại vào người khác, cũng không hề nũng nịu với anh, giữa bọn họ tựa hồ thiếu chút gì đó.
Trần Viễn nuốt mây nhả khói, anh nhỏ hơn Úc Nguyện vài tuổi, anh không để ý, cũng không biết Úc Nguyện nghĩ sao.
Kế đó chị Lý kể về những chuyện ly kỳ hai đứa con gái chị gặp gần đây, sinh động như thật.
Trần Viễn chép miệng, thế giới lớn, không thiếu chuyện lạ.
Nhìn chung, anh còn may mắn lắm.
"Hôn nhân, phải môn đăng hộ đối mới hạnh phúc, cậu đừng không tin, " Chị Lý có chút cảm khái, "Tôi nghe thấy nhiều rồi, bối cảnh gia đình rất quan trọng."
Trần Viễn sắc mặt tối tăm, hung hăng hít hai làn khói.
"Chao ôi Trần Viễn, đối tượng của cậu hoàn cảnh gia đình thế nào?" thời điểm chị Lý nghiêng đầu, lập tức dừng câu chuyện, "Người ra tới."
Trần Viễn dập tàn thuốc, cùng chị Lý một trước một sau xuống xe.
Cổng nhà hàng, Phong Bách Dục mí mắt vừa nâng, hắn nhận ra Trần Viễn, anh rể tương lai Úc Trạch.
Người đại diện muốn đi qua ngăn cản, Phong Bách Dục đánh mắt bảo hắn khỏi lo.
Phong Bách Dục mở rộng cổ áo, một tay bỏ vào túi quần, nghiêng đầu, lộ ra góc cạnh đẹp trai nở nụ cười ký hiệu, cả tư thế chính là cố ý phô bày.
Định dạng ba giây, Phong Bách Dục lại đổi một tư thế.
Người đại diện, "..."
Trợ lý, "..."
Bọn vệ sĩ, "..."
Sau máy chụp hình, Trần Viễn, "..."
Chờ Phong Bách Dục lên xe rời đi, vẻ mặt chị Lý vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường "Vừa rồi Phong Bách Dục coi chúng ta là thợ chụp ảnh cho anh ta sao? Anh ta tưởng đang chụp hình cho trang bìa tạp chí à?"
Trần Viễn hàm hồ đáp cho qua, anh biết nguyên nhân.
Bởi vì Úc Nguyện, nên anh được hưởng thái độ đối đãi đặc biệt, càng làm anh cảm nhận rõ chênh lệch giữa hai người.
Đến lượt nghỉ phép, Trần Viễn xin lãnh đạo nghỉ ba ngày, về nhà.
Mẹ Trần mở cửa thấy con trai, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, "Sao con lại về đây?"
Trần Viễn nói, "Mẹ à, nghe mẹ nói giống như không muốn nhìn thấy con vậy."
"Con, thằng nhóc này, " Mẹ Trần vỗ vỗ cánh tay Trần Viễn, "Mẹ sợ con ở công ty gặp chuyện không vui gì đó thôi, có không?"
"Không có." Trần Viễn vò đầu, "Con về thăm ba mẹ thôi."
Mẹ Trần hai mắt có thâm ý khác nhìn con mình, làm phóng viên chẳng có ngày nghỉ cố định, tự nhiên chạy về đây, không thể nào không có việc gì.
Phòng khách truyền đến một giọng nói, "Dì ơi, dì cất kim chỉ được rồi ạ."
Kèm theo tiếng bước chân đến gần, là một cô gái trẻ, mặt trái xoan, dáng người trung đẳng.
Trần Viễn mắt ánh lên vẻ trêu chọc nhìn lại Mẹ Trần.
Mẹ Trần nhiệt tình nói, "Đây là tiểu Hà, lần trước mẹ đau thắt lưng, đến bệnh viện khám bệnh, là tiểu Hà tiếp mẹ, tính tình tốt lắm."
Còn khéo tay nữa, tay áo của bà rạn đường chỉ, đứa nhỏ này liền chủ động nói muốn khâu lại dùm bà, đường khâu ngay ngắn vô nếp.
Hà Lan vui vẻ cười tươi, bước nhanh qua, hướng về Trần Viễn vươn tay, "Chào anh, em là Hà Lan."
Con mắt thẳng tắp rơi trên người Trần Viễn, không rời đi.
Trần Viễn bĩu môi một cái, hiển thị rõ nghiêm túc, anh chạm tay Hà Lan liền buông ra, "Chào."
Tâm tình Hà Lan đều hiện trong ánh mắt, cái nhìn đầu tiên đã thích.
Mẹ Trần nói, "Tiểu Hà có mua thanh long đến, mẹ vào bếp cắt một hai trái nha, hai ngươi nói chuyện đi."
"Mẹ, " Trần Viễn đổi giầy, gọi Mẹ Trần kích động khó hiểu lại, "Tối qua con ngủ không được, mệt muốn chết, muốn về nhà nằm một lát."
Anh biết rõ nguyên nhân cô gái này xuất hiện trong nhà, cũng biết rõ mẹ anh có chủ ý gì.
"Không ngủ được hả?" Mẹ Trần vội vàng nói, "Vậy con đi ngủ bù đi."
Trần Viễn không lưu lại thêm chút nào.
Hà Lan ở phòng khách ngồi thật lâu, cô muốn chờ Trần Viễn đi ra, muốn lưu lại ấn tượng tốt với đối phương, nhưng người ta không có quay trở ra
"Thưa dì con về."
Trong mắt của cô có vẻ thất vọng, Mẹ Trần đã nhìn thấy, "Hay là con ở lại ăn cơm tối rồi hãy về?"
Hà Lan mặt mày hớn hở, "Dạ!"
Lúc ăn cơm tối, Trần Viễn chỉ cúi đầu và thức ăn, từ trước đến nay anh đều ăn rất nhanh.
Kết quả một bữa cơm kết thúc, Hà Lan chẳng nói thêm được mấy câu với anh.
Trước mặt con trai như có bức tường vô hình, Mẹ Trần cố ý tác hợp cũng không thấy hiệu quả.
Hà Lan không lập tức đi ngay, cô tìm cơ hội, bưng thanh long đến phòng Trần Viễn, không thấy người, nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, mặt cô đỏ tới mang tai.
"Trần Viễn, thanh long để trên bàn nhé."
Trên giường di động vang lên, Hà Lan cúi đầu, thấy tên sáng lên trên màn hình, cô sững sờ, cũng không biết bị làm sao, cô cầm điện thoại lên.
"Alo."
Giọng nữ nũng nịu lọt vào màng nhĩ, Úc Nguyện trong nháy mắt nhíu mày, "Trần Viễn đâu?"
"Anh ấy đang tắm." Hà Lan hỏi, "Xin hỏi chị tìm anh ấy có chuyện gì không?"
Úc Nguyện nói, trong thanh âm nghe không ra vẻ không ổn định, "Nhắn anh ấy gọi điện lại cho tôi."
Điện thoại cúp, Hà Lan trên mặt đắc ý không rõ, nhìn thấy người đứng trước cửa phòng tắm, bỗng nhiên cứng đờ, "Em... Em đến để... đưa thanh long cho anh... Điện thoại di động của anh liên tục đổ chuông, em... em..."
Cô vội vàng để điện thoại trở về.
Trần Viễn sải bước đi qua, anh xem nhật ký cuộc gọi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Ngại quá " Hà Lan mặt đỏ bừng, "Em không cố ý..."
Trần Viễn không muốn nghe Hà Lan nói nhảm, "Ra ngoài đi."
Hà Lan lúng túng rời đi.
Trần Viễn bực bội ném khăn lông trên ghế dựa, anh gãi gãi đầu tóc ẩm ướt, sau khi tỉnh táo gọi lại cho Úc Nguyện, "Là em."
Sau một khắc, Trần Viễn liền giải thích, "Anh ở nhà."
"Người nghe điện thoại tên là Hà Lan, cô ta là y tá chỗ mẹ anh khám bệnh, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô ta, biết nhau chưa đầy 3 tiếng."
"Vừa rồi anh đi tắm, ra mới biết cô ta động vào điện thoại của ta."
"Cô ta bưng thanh long vào."
Trần Viễn yên lặng nghĩ, còn thiếu gì không nhỉ.
"Em còn nghe không?"
Trần Viễn xem điện thoại một chút, hư rồi sao?
Đi đến sân thượng, Úc Nguyện nói, "Trần Viễn, có phải anh cảm thấy phụ nữ lớn tuổi sẽ không ăn dấm chua?" (ghen)
Bên kia lại yên lặng.
Trần Viễn nói, "Tuổi của em cũng đâu lớn."
Cách di động, Úc Nguyện có thể tưởng tượng, cái người nhỏ hơn cô mấy tuổi kia giờ phút này vẻ mặt khẳng định rất nghiêm túc.
"Trong điện thoại anh ghi em là gì?"
Lần nữa im ắng.
Trần Viễn chột dạ, "Tên em."
Kỳ thật anh lưu là "lão bà".
Úc Nguyện đoán không sai, thế nên cái người gọi là Hà Lan gì đó mới nảy lòng tham, nghe điện thoại, "Ngày mốt anh xin nghỉ được không?"
Trần Viễn cổ họng phát khô, anh biết ngày mốt là sinh nhật ba Úc Nguyện, cho nên anh xin nghỉ.
Nhưng anh cũng không xác định, Úc Nguyện sẽ dẫn anh đi gặp người nhà của cô.
Điều đó tượng trưng một bước tiến mới trong mối quan hệ của bọn họ.
Thế nên nghe Úc Nguyện hỏi, Trần Viễn kích động vui mừng, tâm tình đều thể hiện trong giọng nói.
"Có thể được."
Úc Nguyện nói, "Vậy hẹn ngày mốt."
Trước khi cúp máy, Úc Nguyện nói, "Mai em về nước, mười giờ rưỡi đến nơi."
Trần Viễn một mình vui vẻ thật lâu.
Hơn chín giờ tối, cha Trần về.
Trần Viễn nói chuyện phiếm với cha mẹ.
Không biết đây là lần thứ mấy cả nhà xum tụ tán gẫu, quay quanh đề tài lớn nhỏ khác biệt.
Mẹ Trần rất không tán thành con trai mình với Úc Nguyện, tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, tính tình tốt đến đâu chứ, nếu làm con dâu bà, sau này chưa biết chừng rước về một cái tổ tông. (bà ngoại, bà cố nội...)
Hơn nữa, miệng mồm ở trên mặt người khác, những lời đồn đãi kia có thể ép người phát điên, tình cảm sâu đậm cũng chịu không nổi.
Cho nên cô mới mời Hà Lan đến đây.
Trong lòng nghĩ như vậy, mẹ Trần cũng nói chuyện lung ta lung tung.
Trần Viễn vò đầu, "Mẹ, ít xem mấy bà mẹ chồng trên phim truyền hình chút đi"
Mẹ Trần thiếu chút nữa nghẹn họng.
"Con có bạn gái rồi." Trần Viễn nói, "Sau này mẹ có thể đừng tìm vỏ xe phòng hờ cho con nữa được không, để Úc Nguyện biết, không hay đâu."
Vỏ xe phòng hờ là có ý gì, mẹ Trần biết rõ.
" Hà Lan không tốt sao, còn chung một thành phố, điều kiện gia đình cũng tương xứng với nhà mình."
Trần Viễn bóp sống mũi, bất đắc dĩ nói, "Mẹ, con đã nói rồi, con sẽ ở bên Úc Thiến."
"Cô ta bao nhiêu, con mới bao nhiêu?" Mẹ Trần cắn hạt dưa, nghĩ đến câu nói trong phim truyền hình, "Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, con bây giờ y chanh với cái gì mà người ta hay nói... Mấy người đang yêu chỉ số thông minh bằng không, ấm đầu."
Trần Viễn đỡ trán.
"Vừa rồi Hà Lan vào phòng con."
Cha Trần hỏi mới biết được chuyện đã xảy ra, ông kết luận, " Đứa nhỏ Hà Lan trên chuyện này là không lễ phép."
Việc này không sai, mẹ Trần cũng không cự lại.
Trần Viễn đột nhiên nói, "Ngày mốt là sinh nhật cha Úc Nguyện."
Cha Trần và Mẹ Trần đều ngẩn ra, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, nói như vậy...
Sau đó một nhà thương luận một phen nên đưa quà gì, mới tắt đèn ngủ.
Mẹ Trần đắp chăn, "Lão Trần, người ta nói gái lớn ba ôm khối vàng, con trai mình ôm hai khối đấy."
Cha Trần nói, "Nó thích là được."
Mẹ Trần còn muốn càu nhàu hai câu, cha Trần kịp thời ngăn lại, "Ngủ đi."
Ngày hôm sau, Trần Viễn đi đón Úc Nguyện.
Anh đến sớm trước một tiếng, lúc chờ cũng không thấy buồn tẻ, trong đám người thấy bóng hình quen thuộc, Trần Viễn tim đập tăng gia tốc, rung động ầm ầm, chưa bao giờ thay đổi.
Vẫn là một đầu tóc ngắn, chỉ hơi gầy đi một chút, khí chất ưu nhã thành thục, ánh mắt sắc bén lạnh buốt nhìn thấy người yêu, giống như viên đá nện vào mặt hồ bình tĩnh, rung động từng trận.
Phần tình cảm Úc Nguyện đều dành cho Trần Viễn.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người ở sân bay chen chúc trong sóng người, giang hai cánh tay ôm chằm nhau.
Ôm một hồi lâu, Trần Viễn mới buông tay ra.
Úc Nguyện gần một mét bảy, thân hình cao lớn ở trong lòng Trần Viễn vẫn tính là nhỏ bé.
"Tóc dài hơn một chút."
Trần Viễn sờ sờ lọn tóc Úc Nguyện, đem sợi tóc phía sau gáy cô nắm trong lòng bàn tay, vuốt vuốt.
Úc Nguyện nói, "Quá bận, chưa cắt được."
Đó cũng là nguyên nhân cô không để tóc dài, không có thời gian chăm sóc.
Bất quá Trần Viễn không để ý tới kiểu tóc Úc Nguyện, cũng không có cái gì mà tóc dài kết tình cả.
Úc Nguyện đưa tay, Trần Viễn cho rằng cô muốn ôm cánh tay chính mình, liền dời cánh tay hướng bên phía cô một chút, còn rất mong đợi.
Công việc của anh chạy khắp nơi, thường xuyên ở trên đường cái nhìn thấy mấy cô gái ôm cánh tay bạn trai, cái loại cảm giác ỷ lại đó Trần Viễn còn chưa nhận thức qua.
Kỳ thật Úc Nguyện chỉ muốn sửa sang lại cổ áo thôi, cô từ ngôn hành cử chỉ của anh phát giác, đoán ý.
Bốn phía người đến người đi.
Úc Nguyện thỏa mãn bạn trai của cô, làm cô gái nhỏ.
Cảm giác xa lạ, cũng không có ghét.
Úc Nguyện tính cách mạnh mẽ, loại hành động này trước kia đang trong quá trình kết giao tuyệt đối sẽ không nếm thử, sự thực chứng minh, không có cái gì không thể thay đổi, phải xem đối phương là ai, có đáng giá hay không, có nguyện ý hay không thôi.
Trần Viễn nhìn cái tay khoác cánh tay mình, trong ánh mắt đều là sung sướng.
Úc Nguyện nói, "Vui lắm hả?"
Trần Viễn cười, "Ừ."
Úc Nguyện cũng cười một cái.
Úc Nguyện vừa đi vừa nói, "Buổi tối đừng về."
Trần Viễn nói, "Được."
Người đi ngang nghiêng đầu nhìn cô gái mặt mày anh khí một cái, cũng sẽ xem xem chàng trai anh tuấn nhẹ nhàng khoai khoái bên cạnh cô, cho dù ai nhìn, đều cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi.
Ở trong xe, Trần Viễn nhẹ nhàng chạm môi lên gò má Úc Nguyện.
"Anh mới hôn em hả?" Úc Nguyện chậm chạp nói, "Chẳng khác gì bị con muỗi đốt một cái."
"..." Trần Viễn quét mắt tài xế phía trước.
Tài xế ngầm hiểu, lập tức xuống xe.
Úc Nguyện ở trên hầu kết nổi lên của anh cắn một cái, không nặng không nhẹ, lại là dụ hoặc chết người.
Trần Viễn một phen chế trụ sau gáy của cô, ấn lại gần, cúi đầu ngấu nghiến môi cô
Úc Nguyện ôm eo Trần Viễn, dán người lên.
Trên người anh cô đạt được hết thảy mong muốn, tình cảm mãnh liệt như ánh mặt trời, ôn nhu, chân thành.
p/s: còn 1 chương nữa là hết rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương