Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 30: Trù tính báo thù cô
Cô ta cười lạnh, sau đó đưa tay nhấc điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc lên.
“Giám đốc Lâm, cô có gì dặn dò?”
“Bộ phận vệ sinh các người ngồi không ăn lương sao, kính bên ngoài tòa nhà dơ như vậy, cũng không biết phái người đi lau nữa?”
Bộ phận vệ sinh kinh ngạc, cửa kính toà nhà mới vừa được lau dọn sạch sẽ mà, không lẽ...”
“Giám đốc Lâm, xin lỗi, là tôi không làm tròn bổn phận, tôi sẽ đi làm ngay."
“Ừm” Lâm Tiêu Tương hừ một tiếng, rồi nói: “Đúng rồi, anh tới bộ phận thiết kế kêu thực tập sinh An Đình Đình đi giúp các người một tay đi.”
An Đình Đình đang bận vẽ đồ án thì đột nhiên bị người ở bộ phận vệ sinh kêu qua đó, được biết là bọn họ muốn cô lau dọn kính bên ngoài toà nhà *** Tháp, lúc này cô mới ÿ thức được, Lâm Tiêu Tương báo thù cũng nhanh thật.
Trong lòng cô rất rõ là Lâm Tiêu Tương đang cố ý làm khó cô, nhưng cô cũng hết cách vì bây giờ cô vẫn là cấp dưới của cô ta, cấp trên đích thân sắp xếp công việc thì cô không có bất kỳ lý do nào để từ chối.
Toà nhà *** Tháp là một kiến trúc cao 300 mét, có tổng cộng 50 tầng. Nhìn từ xa xa, nóc của toà nhà như chạm tới bầu trời vậy, như thể nó là chiếc thang nối với thiên đường.
An Đình Đình mặc xong các dụng cụ bảo vệ, dưới sự giúp đỡ của các nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp, cô bước lên cần cẩu và từ từ di chuyển lên trên.
Bộ trưởng bộ phận vệ sinh đứng ở dưới, liên tục dặn dò cô chú ý an toàn và không được ra khỏi hàng rào an toàn.
“Lão đại, bé gái này đã đắc tội với ai vậy? Đường đường là người của bộ phận thiết kế sao lại đến bộ phận của chúng ta chịu khổ rồi?”
“Ai mà biết, nghe nói là đắc tội với giám đốc đó.”
“Mấy năm nay công việc rất khó làm, làm không tốt lại bị cấp trên dọa nạt.”
Nhân viên vệ sinh đứng dưới lầu lũ lượt lắc đầu bàn tán.
Lúc An Đình Đình mới vừa đi lên, trái tim quả thực là căng thẳng muốn chết đi được, độ cao 300 mét, chỉ đứng ở đó nhìn thôi cũng sợ chết khiếp rồi.
Nhưng khi độ cao từ từ nâng lên, cô lại đột nhiên cảm thấy, hình như cũng không đáng sợ như bọn họ miêu tả nhỉ.
Hơn nữa không khí bên trên này thật sự rất trong lành, và kích thích giống như là đi tàu lượn siêu tốc hay đu quay vậy!
Cô từ từ xê xích vị trí, lấy hai chiếc khăn ướt ra, sử dụng chất tẩy rửa chuyên nghiệp và chính thức bắt đầu công việc...
Trong văn phòng phó tổng giám đốc.
Tay của Tiêu Quân đang bận rộn trên một bộ trà ấm nóng.
“...Thời gian này, anh ta không có động tĩnh gì cả, tuân thủ quy củ, xã giao, ăn cơm, tiệc tối đều rất bình thường.” Anh đem trà đã pha xong rót vào một chum trà nhỏ rồi đưa nó cho Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương nhận lấy, khẽ gật đầu rồi nhàn nhạt nói: “Tiếp tục để ý, con người Mặc Diệu Lương có dã tâm hơn so với chúng ta tưởng tượng, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ trúng bẫy của anh ta.”
“Ý gì?” Tiêu Quân ngước mắt lên, trên mặt lóe qua một tia kinh ngạc.
Mặc Diệu Dương nhận lấy đồ mà Trân Hằng đưa tới, anh mở ra sau đó đặt trước mặt anh ta, nói: “Đây là hành tung xuất cảnh gần đây của anh ta, người của chúng ta luôn theo dõi anh ta, nhưng lại để anh ta chạy mất ở một buổi đấu giá.
Tôi nghi ngờ, nếu như không phải anh ta phát hiện ra người của chúng ta thì chính là đi gặp người mà không thể để người khác biết.”
Tiêu Quân nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc lại, anh xem xét tài liệu mà Mặc Diệu Dương đưa tới rồi gật đầu, nói: “Đúng là người có chút tâm cơ, xem ra tôi không thể lỏng lẻo được chút nào rồi."
Lúc nói chuyện, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sơ ý rơi bên ngoài cửa sổ.
Lúc anh nhìn thấy An Đình Đình đang ở bên ngoài lau kính, thì cả người anh liền sững sờ!
“Giám đốc Lâm, cô có gì dặn dò?”
“Bộ phận vệ sinh các người ngồi không ăn lương sao, kính bên ngoài tòa nhà dơ như vậy, cũng không biết phái người đi lau nữa?”
Bộ phận vệ sinh kinh ngạc, cửa kính toà nhà mới vừa được lau dọn sạch sẽ mà, không lẽ...”
“Giám đốc Lâm, xin lỗi, là tôi không làm tròn bổn phận, tôi sẽ đi làm ngay."
“Ừm” Lâm Tiêu Tương hừ một tiếng, rồi nói: “Đúng rồi, anh tới bộ phận thiết kế kêu thực tập sinh An Đình Đình đi giúp các người một tay đi.”
An Đình Đình đang bận vẽ đồ án thì đột nhiên bị người ở bộ phận vệ sinh kêu qua đó, được biết là bọn họ muốn cô lau dọn kính bên ngoài toà nhà *** Tháp, lúc này cô mới ÿ thức được, Lâm Tiêu Tương báo thù cũng nhanh thật.
Trong lòng cô rất rõ là Lâm Tiêu Tương đang cố ý làm khó cô, nhưng cô cũng hết cách vì bây giờ cô vẫn là cấp dưới của cô ta, cấp trên đích thân sắp xếp công việc thì cô không có bất kỳ lý do nào để từ chối.
Toà nhà *** Tháp là một kiến trúc cao 300 mét, có tổng cộng 50 tầng. Nhìn từ xa xa, nóc của toà nhà như chạm tới bầu trời vậy, như thể nó là chiếc thang nối với thiên đường.
An Đình Đình mặc xong các dụng cụ bảo vệ, dưới sự giúp đỡ của các nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp, cô bước lên cần cẩu và từ từ di chuyển lên trên.
Bộ trưởng bộ phận vệ sinh đứng ở dưới, liên tục dặn dò cô chú ý an toàn và không được ra khỏi hàng rào an toàn.
“Lão đại, bé gái này đã đắc tội với ai vậy? Đường đường là người của bộ phận thiết kế sao lại đến bộ phận của chúng ta chịu khổ rồi?”
“Ai mà biết, nghe nói là đắc tội với giám đốc đó.”
“Mấy năm nay công việc rất khó làm, làm không tốt lại bị cấp trên dọa nạt.”
Nhân viên vệ sinh đứng dưới lầu lũ lượt lắc đầu bàn tán.
Lúc An Đình Đình mới vừa đi lên, trái tim quả thực là căng thẳng muốn chết đi được, độ cao 300 mét, chỉ đứng ở đó nhìn thôi cũng sợ chết khiếp rồi.
Nhưng khi độ cao từ từ nâng lên, cô lại đột nhiên cảm thấy, hình như cũng không đáng sợ như bọn họ miêu tả nhỉ.
Hơn nữa không khí bên trên này thật sự rất trong lành, và kích thích giống như là đi tàu lượn siêu tốc hay đu quay vậy!
Cô từ từ xê xích vị trí, lấy hai chiếc khăn ướt ra, sử dụng chất tẩy rửa chuyên nghiệp và chính thức bắt đầu công việc...
Trong văn phòng phó tổng giám đốc.
Tay của Tiêu Quân đang bận rộn trên một bộ trà ấm nóng.
“...Thời gian này, anh ta không có động tĩnh gì cả, tuân thủ quy củ, xã giao, ăn cơm, tiệc tối đều rất bình thường.” Anh đem trà đã pha xong rót vào một chum trà nhỏ rồi đưa nó cho Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương nhận lấy, khẽ gật đầu rồi nhàn nhạt nói: “Tiếp tục để ý, con người Mặc Diệu Lương có dã tâm hơn so với chúng ta tưởng tượng, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ trúng bẫy của anh ta.”
“Ý gì?” Tiêu Quân ngước mắt lên, trên mặt lóe qua một tia kinh ngạc.
Mặc Diệu Dương nhận lấy đồ mà Trân Hằng đưa tới, anh mở ra sau đó đặt trước mặt anh ta, nói: “Đây là hành tung xuất cảnh gần đây của anh ta, người của chúng ta luôn theo dõi anh ta, nhưng lại để anh ta chạy mất ở một buổi đấu giá.
Tôi nghi ngờ, nếu như không phải anh ta phát hiện ra người của chúng ta thì chính là đi gặp người mà không thể để người khác biết.”
Tiêu Quân nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc lại, anh xem xét tài liệu mà Mặc Diệu Dương đưa tới rồi gật đầu, nói: “Đúng là người có chút tâm cơ, xem ra tôi không thể lỏng lẻo được chút nào rồi."
Lúc nói chuyện, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sơ ý rơi bên ngoài cửa sổ.
Lúc anh nhìn thấy An Đình Đình đang ở bên ngoài lau kính, thì cả người anh liền sững sờ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương