Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 27
Chương 27Cô khẽ mím môi, bình tĩnh lại mới nói: “Tôi còn cứu anh trai anh nữa kìa, chỉ bằng điểm này mà cũng không thể chung sống hòa bình sao?”Vừa dứt lời, xe bỗng phanh lại, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng vang chói tai. Tô Tú Song không kịp phòng bị ngã mạnh xuống sàn xe. Hoắc Dung Thành nghiêng người nhìn chằm chằm Tô Tú Song, mím chặt môi trông có vẻ lạnh lẽo vô tình. Ánh mắt anh ta như một thanh kiếm lạnh lẽo muốn đâm chết cô.Tô Tú Song như bị bóp chặt cổ, chỉ có thở ra chứ không thể hít vào.“Chỉ bằng cô cứu anh ta, đã đủ để tôi bóp chết cô hơn trăm lần..” Hoắc Dung Thành hung ác nói: “Mợ Hoắc, cô có thể bắt đầu mong chờ cuộc sống sau hôn nhân đầy màu sắc”“Còn nữa, tôi sẽ cho cô một hôn lễ khó quên” Cuối cùng, anh ta nặng nề thêm một câu.Sắc mặt Tô Tú Song tái nhợt.Đến cửa hàng váy cưới, giám đốc lập tức nghênh đón: “Anh Thành.”Hoắc Dung Thành ngồi trên sofa, vắt chéo chân, lắc lư ly rượu giám đốc đưa, đôi mắt tối đen: “Bắt đầu”“Vâng, vậy thì tôi sẽ đo kích cỡ của phu nhân trước” Giám đốc mỉm cười quay sang nhìn Tô Tú Song: “Mời cô đi theo tôi thay quần áo”Tô Tú Song đã thay một bộ đồ bó sát người, kề sát đường cong trên cơ thể. Cô dạng tay mặc cho giám đốc đo kích cỡ, trái tim còn đang đập thình thịch, còn chưa hoàn hồn từ cuộc nói chuyện vừa rồi.“Ngực 34D, vòng eo 60, vòng mông 96, vóc dáng của mợ Hoắc thật đẹp”Ánh mắt giám đốc tràn đầy hâm mộ.Chân dài ngực lớn, ngực tấn công mông phòng thủ.Gò má Tô Tú Song đỏ ửng, rũ mi mắt, đúng lúc thấy người đàn ông trên sofa đang nhìn lướt qua bộ ngực của mình…Sau đó, cố ý dừng lại trên ngực cô.Ánh mắt vừa trắng trợn vừa không che giấu tâm tư, cứ như thể cô không mặc quần áo. Tô Tú Song đỏ mặt, hai tay che trước ngực, ngăn cản tâm mắt của anh ta.“Ha ha..” Hoắc Dung Thành cười lạnh lùng, vẫn nhìn cô chằm chằm, nhếch môi cười trào phúng: “Trên người cô có chỗ nào tôi chưa từng thấy?”Người đàn ông này thật ác liệt! Tô Tú Song cắn răng, gò má dần dần đỏ ửng.“Giả vờ ngây thơ à? Lúc cô cố ý trèo lên giường tôi ở khách sạn cũng không che trên che dưới, gây giờ giả vợ ngây thơ cho ai xem?” Anh ta híp mắt, cố ý châm chọc trước mặt mọi người.Nhân viên và giám đốc cửa hàng đưa mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.Bị sỉ nhục trước mặt mọi người, khuôn mặt Tô Tú Song lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ khó coi. Cuối cùng, giám đốc cẩn thận nói: “Mợ Song, tôi đã đo kích cỡ xong rồi, mời cô mặc quần áo rồi lại chọn váy cưới.”“Cảm ơn” Tô Tú Song lấy lại tinh thần, cảm kích nhếch môi, vào phòng thay quần áo. Chờ đến khi cô đi ra, trên bàn đã đặt đầy tạp chí.“Mợ Song, áo cưới trên tạp chí đều là những mẫu thiết kế mới nhất, thời gian đặt may khoảng chừng một tháng, mời cô lựa chọn”Tô Tú Song không có tâm trạng, cũng không có hứng thú lật xem xấp tạp chí dày cui đó. Cuộc hôn nhân hiệp ước này không ai muốn có, hoàn toàn không cần tốn tâm tư lựa chọn. Tô Tú Song mím môi, thậm chí không thèm lật xem mà qua loa chỉ vào mẫu váy đầu tiên: “Chọn cái này đi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương