Cô Dâu Đỏ

Chương 4



Năm đó ngoại là một bà thầy danh tiếng lẫy lừng, có lẽ nào bà còn lưu lại thứ gì đó, có thể giúp tôi vượt qua kiếp nạn này?

Nghĩ đến đây tôi vội đi đến đẩy cửa, nhưng cửa đã bị khoá, may mà cánh cửa đã quá cũ, tôi vung chân đạp thật mạnh, cứ thế đạp gãy cửa ra.

Khắp nơi trong nhà đều toả ra mùi ẩm mốc, tôi thử bật đèn, lại phát hiện ra đèn điện có thể bật sáng.

Nó không phải đèn huỳnh quang mà là loại đèn chân tóc màu vàng mờ mờ, chiếu sáng bên trong ngôi nhà cũ kĩ này, cảm giác có chút rợn người.

Nhưng tôi không quan tâm đến những thứ này, tôi vội lục tìm di vật của bà ngoại, di vật của bà không có nhiều, rất nhanh tôi đã tìm được một quyển sách dày.

Nói đây là sách thì không bằng nói là một quyển sổ ghi chép thì đúng hơn, thứ bên trên đều là chữ viết tay, nhưng là dùng văn tự cổ để viết, tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.

Thứ này giống hệt với thứ lúc trước mẹ đã viết lên người tôi, tôi cảm thấy hình như là chữ Hán, nhưng lại không biết chữ đó là gì.

Tôi suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra, trong số những người cùng tuổi có lẽ sẽ chẳng ai biết được loại chữ này, nhưng hỏi người lớn tuổi thì có thể.

Mắt thấy vẫn còn năm, sáu tiếng nữa trời mới sáng, tôi vội ôm quyển sổ ghi chép chạy ra ngoài, chạy một mạch đến nhà thầy hiệu trưởng cũ ở trường tiểu học của tôi.

Thầy hiệu trưởng của chúng tôi là một ông lão rất thích đánh cờ và viết thư pháp, lúc đầu chính bởi vì ông là một người có văn hoá, nên mới có thể đảm nhận chức hiệu trưởng này.

Tôi ra sức gõ cửa, cuối cùng hiệu trưởng cũng bị đánh thức, ông ấy vừa mở cửa đã mắng xối xả vào mặt tôi: “Làm cái gì vậy? Nửa đêm nửa hôm gõ cửa cái gì?”

Tôi vội nói: “Thầy hiệu trưởng, trước mắt em có một chuyện rất quan trọng cầu cứu thầy.”

8.

Hiệu trưởng nói: “Ta đã nghỉ hưu rồi, có chuyện thì tìm người khác đi!”

Tôi vội nói: “Không phải, phiền thầy xem thử có nhận ra kiểu chữ này không ạ?”

Ông ấy nhận lấy quyển sổ xem thử, thản nhiên nói: “Vậy mà trò cũng không nhận ra? Đây là chữ thảo.”

Tôi nghe xong liền ngẩn người: “Là kiểu chữ cuồng thảo sao?”

Thầy hiệu trưởng nói: “Nếu đây là kiểu chữ cuồng thảo rồng bay phượng múa, trò không biết cũng dễ hiểu. Nhưng đây lại là kiểu chữ thảo tiêu chuẩn, trò lại không biết, ta giúp trò xem thử.”

Ông ấy cầm quyển ghi chép lên xem thử, nhưng sau đó lại đưa trả cho tôi, tức giận nói: “Những thứ viết trên này đều là thứ vớ vẩn! Cái gì mà là thuật xua đuổi tà ma? Người trẻ à, những thứ này không thể tin được đâu.”

Tôi thấy thầy hiệu trưởng có vẻ như rất am hiểu chuyện này, hơn nữa còn nói gì mà thuật xua đuổi tà ma, bèn cầu khẩn: “Thầy hiệu trưởng, em chỉ là hiếu kỳ tìm hiểu, phiền thầy chỉ giúp.”

Thầy hiệu trưởng bực dọc, mắng tôi: “Cút! Nửa đêm nửa hôm đến gõ cửa nhà ta lại vì chút chuyện vặt vãnh này, cút ngay!”

Tôi lấy ra mấy trăm đồng bạc đưa cho hiệu trưởng, ông liếc mắt nhìn, đặt tiền lên bàn, đeo kính lão vào rồi nói: “Có điều người trẻ ham học hỏi cũng là chuyện tốt, thân là nhân sĩ yêu thích thư pháp, nhìn thấy người trẻ tự nguyện học hỏi ta đây cũng vui mừng. Lần này chỉ là nghiên cứu thư pháp, nội dung không thể xem là thật được đâu nhé.”

Hiệu trưởng nói với tôi, hai tờ trang đầu là mục lục, lật đến trang sau là cách hướng dẫn xua đuổi tà ma.

Ông ấy đọc nó rồi nói: “Đeo vũ khí của hàng trăm vong linh trên lưng, tội dược cực nặng, có thể dùng tay giết quỷ, bất kể vong linh là thứ gì.”

Tôi nghe đến mày nhíu chặt.

Đeo vũ khí của hàng trăm vong linh trên lưng, hơn nữa bất kể vong linh là thứ gì?

Tôi lập tức nghĩ tới dao mổ heo trong lò mổ.

Có chút kích động, tôi vội cảm ơn thầy hiệu trưởng rồi mau chóng phóng xe máy đến lò mổ heo.

Bên ngoài làng chúng tôi thật sự có một lò mổ!

Lúc tôi lái xe tới, còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những con heo.

Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy mấy con heo đang bị trói gô, một tên đồ tể thấy tôi tiến vào liền khó chịu nói: “Ra ngoài, có gì hay mà nhìn?”

Tôi vội nói: “Sư phụ, tôi muốn mua một con dao mổ heo cũ ở chỗ các anh, phải là loại đã từng mổ rất nhiều heo ấy.”

Ông ta sững người: “Cậu có bệnh à?”

Tôi nói tôi mua thật và ra một cái giá.

Tên đồ tể nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ bị thần kinh vậy, vừa hay cách đó không xa có một cái thớt, tôi trông thấy một con dao chặt xương rất to ở trên đó, vội nhấc nó lên, con dao rất nặng.

Nhưng đồ tể lại nói với tôi, đó là dao băm thịt, không phải dao mổ heo.

Ông ta bước tới, rút bên dưới tấm thớt ra một con dao nhọn đã rỉ sét, nói với tôi con dao này từng giết rất nhiều heo, không đến một ngàn thì cũng có tám trăm.

Tôi vội nói cảm ơn, lấy tiền ra đưa cho ông ta.

Đồ tể khá ái ngại, ông nói con dao này đã rất lâu không dùng tới, muốn thì cứ lấy đi đi. Tì𝓶 đọc 𝐭hê𝓶 𝐭ại # Tг𝗨𝓶Tг𝗎y𝓮𝔫.v𝔫 #

Tôi cảm ơn lia lịa, nhận lấy con dao mổ heo cấp tốc phóng lên xe máy.

Tôi nghĩ kỹ rồi.

Nếu như tôi vì mẹ mà chết, vậy thì bà sẽ phải chịu nỗi đau khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nhưng nếu như tôi để mẹ chết thay mình, vậy tôi còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa?

Nếu đã thế, không bằng liều một phen.

9.

Khi tôi lái xe về đến làng thì đã hơn hai giờ đêm.

Vừa nãy người giấy khiêng quan tài đưa cô dâu ma và mẹ tôi đi vào một nơi sâu, tôi biết bọn họ muốn đi đâu.

Phía sau làng chúng tôi có một nghĩa địa, mộ của cô dâu ma nằm ở đó.

Tôi biết mộ nằm ở đâu là bởi vì lúc nhỏ tôi không chỉ phải thờ cúng bài vị mà vào mỗi dịp Thanh Minh tôi còn phải đi tảo mộ cô ta.

Đường núi đêm khuya tối đen, đến mức còn không nhìn rõ năm ngón tay.

Tay trái tôi cầm đèn pin, tay phải cầm dao mổ heo, cẩn thận bước đi trên con đường núi.

Càng đi lên, tôi càng mơ hồ nhìn thấy trên những bậc thềm phía trước mặt có bóng người.

Đó là một cái bóng trắng, đang đứng thẳng trên bậc thềm.

Đợi đến khi đến gần nhìn thử, tôi mới phát hiện ra những cái bóng đó là người giấy.

Gương mặt bọn chúng vẫn mang theo nụ cười quỷ dị, một trong số đó cất giọng nói chói tai: “Chú rể, tại sao lại mang dao lên núi?”

Tôi nói: “Thả mẹ tôi ra.”

Người giấy lại nói: “Cô dâu bảo vệ cậu bình an suốt hai mươi năm, bây giờ cậu lại mang dao lên núi, không cảm thấy mình đang lấy oán báo ơn sao?”

Tôi biết, lời này e là không phải người giấy đang hỏi tôi mà là cô dâu ma đang hỏi tôi.

Tôi thở dài một hơi, cuối cùng quỳ xuống đất, thành thật nói: “Ơn cứu mạng cô đã bảo vệ tôi hai mươi năm tôi không thể không báo đáp. Nhưng khi đó bà ngoại tôi đã hy sinh mạng của bà, hôm nay lại muốn lấy mạng tôi, tôi không thể chấp nhận điều này.”

Người giấy hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn sao?”

Tôi đáp: “Mẹ tôi đã năm mươi tuổi rồi, chỉ mong có thể để cho tôi chăm sóc bà đến lúc tuổi già, đợi sau này khi bà đã yên nghỉ, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp.”

Đầu của mấy người giấy đột nhiên chuyển động, như thể đang thảo luận vậy.

Bỗng, đầu của chúng dừng hẳn lại, âm thanh trở nên vô cùng sắc bén nói: “Đừng hòng!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, mấy tên người giấy kia đã lao về phía tôi.

Tôi vội cầm lấy con dao mổ heo bổ thật mạnh vào những người giấy ở gần nhất.

Kỳ lạ là, rõ ràng những người giấy đó được vẽ mặt cười nhưng sau khi bị tôi chém biểu cảm trên mặt chúng bỗng trở nên đau đớn, bọn chúng bị chém thành hai nửa, kêu lớn: “Đó là loại dao gì vậy?”

Người giấy ngã xuống đất, bỗng ngừng cử động.

Những người giấy khác không còn dám tiến về trước, trong lòng tôi mừng thầm, xem ra ghi chép bà ngoại để lại là thật, con dao mổ heo này rất hữu dụng.

Tôi xách dao lên núi, những người giấy đó nào dám cản đường tôi nữa, tất cả đều nháo nhào nhường đường cho tôi.

Tôi không khỏi phấn khích, vội chạy đi với tốc độ cực nhanh, cuối cùng cũng chạy đến mộ của cô dâu ma.

Quan tài được đặt ngay đây, cô dâu ma mặc váy cưới màu đỏ ngồi bên cạnh quan tài, mẹ tôi thì đang đứng cạnh cô ta.

Cô dâu ma thấy tôi cầm dao mổ heo thì nhẹ nhàng nói: “Chồng à, chàng muốn giết ta à?”

Tôi nuốt nước bọt, thành thật nói: “Tôi không muốn làm vậy, tôi chỉ muốn cứu mẹ mình, để bà được an hưởng tuổi già. Cô có ơn với tôi, đợi đến khi mẹ tôi nhắm mắt xuôi tay, tôi sẽ lại báo đáp cô.”

Cô dâu ma nói: “Chàng là người thất tín, để lại đây một ngón tay, ta sẽ tin chàng.”

Tôi vừa nghe vậy bèn nhịn không được hỏi: “Lời này là thật?”

Cô ta đáp: “Đương nhiên là thật.”

Thấy cô ta chắc chắn như vậy, tôi vội đặt tay xuống đất, sau đó nhấc con dao mổ heo lên, cắn chặt răng nhắm chuẩn vào ngón tay mình.

Nhưng chính ngay lúc này, cô dâu ma lại đột nhiên che miệng cười.

Giọng cười của cô ta như thể phát ra từ trong bụng, còn che miệng mà cười, khiến lòng tôi cảm thấy kinh hãi.

Tôi nói: “Lẽ nào cô đang lừa tôi sao?”

Cô ta gật đầu: “Đúng vậy, chàng thật là dễ lừa.”

Tôi lập tức nổi giận, xem ra bất luận thế nào cô dâu ma này cũng sẽ không đồng ý tha mạng cho tôi.

10.

Cô ta đột nhiên phất ống tay áo, ống tay áo đó lập tức trở nên dài ra, bay về phía tôi.

Tôi vội vung con dao trong tay, con dao này đã quá cũ, rõ ràng cũng không sắc bén lắm, nhưng lại có thể chém rách ống tay áo màu đỏ một cách dễ dàng.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, rõ ràng tôi chỉ làm rách ống tay áo thôi mà, nhưng cô dâu ma lại không chịu được mà phát ra tiếng hét điên cuồng, miệng không ngừng chửi rủa: “Đây là loại dao gì?”

Tôi thật không ngờ được rằng bản thân vậy mà lại có thể chiếm được lợi thế, con dao mổ heo này thật quá lợi hại.

Thấy có cơ hội, tôi vội thừa thắng xông lên, tôi vung con dao áp sát cô dâu ma.

Cô dâu ma thấy không đánh được tôi, bèn đổi hướng khác không tấn công tôi nữa mà bất ngờ nhắm vào đèn pin trong tay tôi.

Tôi né không kịp, đèn pin bị rơi xuống đất, xung quanh lập tức trở nên tối đen.

Trong bóng tối, cô dâu ma phát ra tiếng cười khúc khích.

Tiếng cười lúc thì ở phía trước, lúc lại ở phía sau, khiến tôi không thể phân biệt được vị trí.

Đột nhiên, tiếng cười dừng lại ở sát bên tai tôi, cách tôi rất gần.

Tôi chỉ cảm thấy phía sau tai chợt lạnh, mới giật mình nhận ra cô ta đang ở sau lưng mình.

(Còn tiếp)
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...