Cô Dâu Mới
Chương 23: Chương 23
Tôi đã quyết định rời xa miền Bắc để quên đi mọi chuyện,tôi đã cố quên đi rằng tôi đã có một đứa con nhưng vẫn chẳng thể nào quên nổi suốt hai năm qua…Tiếng ve kêu bên hiên nhà Tuyết,bố Tuyết thắp nén hương trên ban thờ cho cô con gái lớn đã mất,ông vừa nói vừa khóc …“ Con ơi con linh thiêng con về con phù hộ cho em con nó bớt khổ,lỗi của bố hết mà sao cậu ta lại nỡ trút hết lên con bé để đời nó dang dở”Mẹ Tuyết vào giọng hậm hực nói chồng-Ông xin con thì có ích gì,ông nhận tiền của người ta gả con lớn đi rồi con chết tức tưởi,cũng chính ông là người hại chết vợ của nó nên nó quay lại lấy con gái ông để báo thù chứ sao nữa…tất cả do ông mà ra-Bà thôi đi giờ trách nhau để được gì,con nó sắp về đến nhà rồi ,bà lại để nó nghĩ về gia đình này nữa hay sao…-Con tôi khổ quá mà,đời trớ trêu ,con lớn chết oan ức,con thứ hai cũng khổ sở vì con nhà họ Vũ,tôi căm thù nhà họ…Tiếng cạch cổng,Tuyết gọi lớn-Bố mẹ ơi con về rồi ạ …Ông bà trong nhà chạy oà ra đón con gái…-Vào đi con bố thịt gà xong rồi gà ngon chỉ việc chén-Vâng lâu lắm rồi con không được ăn gà quê…Tại nhà Yến…Cô ta đưa ly nước trà cho Cảnh-Anh uống cho ấm bụng đi ạ rồi ra dùng bữa-Anh cám ơnYến nhìn ly trà,Cảnh đang đưa lên miệng thì Tôm chạy qua lay khiến đổ cả ly trà trên tay…cô ta tức điên lên quát-Chạy k nhìn àThằng bé sợ nấp sau bố…Cảnh liền quay lại-Em làm gì vậy,sao lại lớn tiếngYến ấp úng phân vân-Em…em…em quen dậy Bông nthe nên …em k có ý gì cả-Em toàn quát con kiểu như vậy sao?-Em k có …à không ý em là…Cảnh thay đổi sắc mặt tỏ vẻ k vui…-Thôi anh chợt nhớ ra anh có việc để khi khác cùng ăn cơm-Anh đừng giận cơm em nấu xong hết rồi…Cô ta khéo léo đi ra bế Tôm,thằng bé dẫy lên-Nó k nghe đâu em để con xuống đi-Nghe mà,Tôm ở đây ăn cơm với mẹ nhé cả em Bông đang chờ con kìa…Yến cứ bế Tôm ra bàn ăn nịnh nọt,bắt buộc Cảnh phải ở lại dùng bữa…Không khí căng thẳng bao trùm lên cả căn nhà của Tuyết…bố mẹ cô cứ gượng gạo khiến Tuyết cảm thấy không thoải mái…-Bố mẹ có chuyện gì muốn nói với con hay sao ạMẹ Tuyết thở dài-Chuyện là dù con đã đi lấy chồng nhưng Mạnh nó vẫn gửi quà biếu tết hàng năm ,lần này thấy nó gửi nhiều sâm quý giá quá mẹ đành bảo con-Mẹ mang sang nhà anh ấy trả lại là được,chúng con là quá khứ lâu rồi nhận đồ của người ta con thấy không hợp lý đâu mẹ…-Mẹ biết thế nhưng nhà nó chuyển đi từ sau khi nó nổi tiếng rồi,hơn nữa con cũng không có nhà nên mỗi lần mẹ gọi cũng chẳng biết phải nói sao…-Con sẽ nói chuyện với anh ấy sau bố mẹ cứ giữ nguyên đồ là được-Con này,chuyện gì qua con cứ cho nó qua đi đừng để trong lòng,mẹ thấy con già đi hơn xưa rất nhiều đấy con ạ-Hai năm rồi mà mẹ,con cũng phải trưởng thành hơn chứ,con k nghĩ gì đâu nên bố mẹ không cần lo cho con…-Như vậy bố mẹ yên tâm rồi ăn đi con…Ăn cơm xong ,sau cánh cửa phòng Tuyết mởví ra nhìn ảnh của con trai rồi khẽ rơi nước mắt “ Mẹ làm sao có thể quên con được,con trai của mẹ giờ có lẽ cũng đã lớn lắm rồi”…Tuyết luôn tỏ ra là người mạnh mẽ nhưng trong lòng cô suốt hai năm qua luôn nhớ đến đứa con của mình,cô luôn hy vọng sẽ có ngày được gặp…Cơn mưa bên ngoài rơi xuống,Cảnh sau khi đọc sách cho con ngủ ngon lành ,anh ta lấy chăn đắp lên người con rồi khẽ vuốt tóc thằng bé rồi nhìn con đăm chiêu một lúc…Anh ta bước sang phòng làm việc mở cánh cửa hầm đi xuống dưới phía chiếc quan tài bằng kính…ngồi tựa lưng vào chiếc quan tài Cảnh thở dài…“ Hôm nay thằng bé nhìn thấy Bông gọi mẹ rồi bất giác anh thấy con cũng phát âm ra tiếng mẹ,có lẽ nó rất thèm được gọi một tiếng mẹ chỉ là chưa có cơ hội được gọi,anh có quá tàn nhẫn khi để con trở thành đứa bé không có mẹ không,anh cứ nghĩ anh có thể cho con không thiếu bất cứ điều gì nhưng cô giáo nói rằng thằng bé gọi cô là mẹ điều đó khiến anh thật sự cảm thấy như anh đang rất có lỗi với con vậy”…Sáng hôm sau Tuyết và Liên đến công ty để thử việc ,hai người đều học về thiết kế ,vừa vào công ty thì trưởng phòng có vẻ khó chịu khi thấy hai cô gái trẻ đang nói chuyện…“Chỗ này đến để làm việc không phải đến để chơi,để buôn chuyện,tôi có nghe nói hai cô đạt học lực tốt nên mới được tuyển thẳng nhưng nên nhớ các cô có 3 tháng thử việc,học lực tốt mà làm không ra gì thì cũng nghỉ”…Tuyết và Liên sợ im bặt…Giờ ăn trưa Liên và Tuyết nhận được tin công ty sang tuần đi Hạ Long nghỉ mát 3 ngày hai đêm …vừa nghe tới Hạ Long Tuyết đã thay đổi sắc mặt…Liên hiểu ý-Mày k đi cũng k sao mà-Đi chứ,mới vào nên hoà nhập với mọi người-Xuống đó lại nghĩ tới những chuyện k vui-Chuyện qua rồi mà cứ phải sống tiếp thôi,biết đâu xuống đó tao lại được gặp con trai thì sao?-Mày mơ ,k nhớ là mày tìm đủ mọi cách gặp con mà anh ta cắt hẳn luôn à,khéo cho nó ra nước ngoài rồi cũng nên…thôi quên đi mà sống…-Tao vẫn tin con tao ở trong nước thôi…-Đấy là mày linh cảm,mày nghĩ với người như anh ta có chăm con không,chả đưa đi vội…Tại Quảng NinhTại một nhà hàng Yến vô tình thấy Cảnh đi cùng một cô gái còn khá trẻ,cô ta rất xinh dáng lại vô cùng đẹp khiến Yến như phát điên,cô ta đang ngồi với bạn liền kiềm chế đi ra bàn của Cảnh rồi hỏi-Anh …anh đi ăn với ai đây ạ…em đi với bạnCảnh cười nhẹ-Đây là đối tác của anh…-Vâng…K thấy Cảnh nói gì thêm Yến liền ngại rồi nắm chặt tay quay đi,ra bàn bạn cô ta liền nói-Sao k nói thẳng đi ,đối tác gì mà mặc váy hở hang thế kia-Tao lấy tư cách gì để nói đây-Bảo bạn gái chứ sao,đẻ cho anh ta một đứa con thì là gì?-Mày quên rằng có cô gái cũng đẻ cho anh ta một đứa con nhưng anh ta cắt đứt hoàn toàn hay sao, dù cho trên pháp luật cô ta là vợ…anh ấy là kẻ rất máu lạnh k thể đùa được…Tuyết đến Hạ Long vào một ngày hè nắng đẹp…khách sạn mà công ty chọn ở lại là khách sạn của người đàn ông tên Hùng ,người năm xưa có người mẹ bị lẫn được Tuyết mua tặng bánh mỳ cho ăn…thấy Tuyết anh ta chào hỏi-Chào em,còn nhận ra anh không ,anh là Hùng mà cái hôm mưa em giúp đỡ mẹ anh đấy-À vâng em nhớ rồi em chào anh…-Trái đất thật tròn em đi cùng công ty hay sao-Dạ vâng em đi cùng cty ah-Đây là khách sạn của anh nên nếu cần gì cứ bảo anh nhé,anh hỗ trợ nhiệt tình…-Dạ vâng chắc em k cần gì đâu ạ-Anh có việc phải đi hẹn gặp em tối nay nhé…-Ơ dạ…Mấy chị cùng phòng và Liên ồ lên-Khai ngay,quen hẳn chủ khách sạn này mà k nói với ai lời nào,giỏi thật đấy.-Thôi k có gì đâu,mn đừng nhìn em như vậy…đi thôi nào…Một anh cùng cơ quan tổ của Tuyết mời mọi người ra bến cảng ngắm cảnh và ăn ở gần đó luôn…Vừa ra đến bến cảng cả đoàn đang đi bộ ngắm nhìn bến cảng rộng lớn và tấp nập…mấy chị công ty nói đùa-Làm dân buôn vẫn sướng nhất nhỉ mọi người ơi,giàu tiền lại thoải mái thời gian,như mình làm công ăn lương nghèo muôn đờiAnh cùng cơ quan cười lớn-Mỗi người mỗi nghề mà ví thế sao đượcThấy tiếng đoàn xe của cả công an hô người đi dẹp qua một bên khiến cả đoàn dẹp gọn lại…Liên thở dài-Chắc sếp nào đến kiểm tra rồi đi cả đoàn thế này cơ mà…Giữa ánh nắng của mùa hè ,chiếc xe đen ở giữa dừng lại ,Cảnh bước xuống giữa đoàn người đang đi kiểm tra…anh ta trong bộ đồng phục hải quan cấp cao đi theo sau là bao nhiêu cấp dưới và trợ lý…Liên bất giác quen mồm gọi “ Anh Cảnh”Liên liền ôm miệng “ Tao quên chết dở rồi Tuyết”Cảnh liền quay lại nhìn theo phản xạ,anh ta thấy Tuyết đang đứng phía sau…cả hai bỗng thấy nhau sau hai năm,kể từ cái ngày ở bệnh viện đó Tuyết chưa từng thấy mặt Cảnh thêm lần nào nữa…Bà trưởng phòng của Tuyết ghé tai Liên “ Này ai đấy sao cứ nhìn cái Tuyết vậy”-Chồng của Tuyết-Gì cơ…ôi cha mạ ơi chồng nó làm chức to thế kia á…nó đi làm vì đam mê à…Tuyết định bước tới hỏi thì Cảnh quay đi coi như không quen biết…Tuyết dừng chân lại cô cảm thấy tim nhói đau…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương