Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!
Chương 42: Em xin lỗi em sẽ không như vậy nữa
Anh đã về, về vì biết cô đã trải qua 1 ngày đau khổ thế nào, về vì đã hối hận vì giận cô. Giờ đây người anh rung rẫy không phải vì thời tiếc mùa đông mà là vì đang đau lòng khi thấy người con gái anh yêu đang tự hành hạ mình, ngồi dưới trời tuyết lạnh, cố gắng nuốt lấy ly mì. Anh đau còn hơn cả cô._ Sao lại ngồi đây? - dù rất đau nhưng anh vẫn cố gắng chỉnh đốn cô._ Anh! - cô mắt khóc sưng to, đỏ, nhìn anh mấp mấy.Anh không nói gì. bỏ cây dù xuống 2 tay cầm vai của cô nâng lên. Nhìn ngắm khuông mặt đang tự dằn dặt mình kia._ Anh! Em biết lỗi rồi, anh đừng giận em. Đừng bỏ em mà, đừng không để ý em mà, em biết lỗi rồi huhuhu - lúc này cô đã dâng trào, khó la lên ôm chặc lấy anh.Anh ôm chặc lấy cô, ôm siết cô theo từng cơn nhói trong lòng mình. Anh nhắm mắt lại, ngửi lấy mùi hương trên tóc cô, đã 2 ngày anh không ôm cô, đã 2 ngày không được âu yếm cô. Anh rung hơn cả lần cô bỏ đi, anh đã tự trách mình._ Anh tha cho em được không hix hix hix - cô không thấy anh phản ứng, cố gắng làm nũng để xoa dịu cơn giận của anh._ Anh xin lỗi! Anh sẽ không bao giờ giận em thêm lần nào nữa! - anh ngẫng mặt lên trời, hút vào sau đó lại dịu dàng.._ Vậy! Vậy! Anh tha cho em phải không? - cô nghe được giọng điệu này liền hiểu nhưng vẫn muốn khẳng định lại._ Hồng Nhi, sao em lúc nào cũng làm bộ mặt đáng yêu thế này trước mặt anh chứ, em nói đi, anh phải làm sao đây hả Cừu Con! - Anh buông cô ra, ngắc cằm cô.Tình yêu này, chỉ mình anh và cô hướng hoàn toàn trái tim của mình về nhau, sau đó họ lại làm hòa, anh cùng cô mua mì khác, cả 2 cùng anh, cùng nói chuyện, anh lấy tay kẽ đặt lên mắt của cô, thương sót nơi đang sưng, tất cả là tại anh, khẽ miệng tự mắng mình. Do anh ngu ngốc đã làm cho cô nên nôn nỗi thế này._ Em lạnh rồi! chúng ta nên về thôi - anh ôm cô dìu cô vào xe._ Dạ! - cô ngoan ngoán, trong lòng thật rất vui vì anh đã tha lỗi cho không, sẽ lại để ý đến cô, sẽ được ôm anh ngủ như mọi khi.Trên xe, anh giữ nguyên tự thế cô ngồi trên đuồi, ôm cô, vuốt tóc nhìn cô, hôn má cô, hôn mặt cô, hôn tráng cô, cô chót mũi cô, hôn 2 mắt xưng to của cô, hôn môi cô, nơi này hơn nhiều hơn, sâu hơn, mãnh liệt hon. Anh muốn cô, 2 ngày giả bộ giận đã khiến anh sắp nổ tung, đây cũng là hình phạt thích đáng cho hành động của anh. Đêm nay anh nhất định sẽ không buông cô, phải ăn trọn cô mới hả dạ.Họ triền miên với nhau cả đêm, cả 2 dùng thân nhiệt của mình để đốt cháy không khí lạnh mùa đông, thật sự trong căn phòng ngủ ở nhà họ Viên cả đêm không cần bật lò sưởi. Tình yêu nồng nàng mê người, sự dịu dàng của anh, cái đáp trả tình yêu cô đã khiến cho họ càng dính chặc nhau hơn không thể rời._Có lẽ cơn giông bão của họ đã qua chăn?.Sáng hôm sau, ánh mặt trời len lỗi nơi tấm rèn, nhưng không hiểu sao lại không cách nào có vể chui vào được để đánh thức 2 con người đang lười biếng ôm nhau trên giường ngủ. Chắc đã nhiều lần anh bị ánh mặt trời làm tỉnh giấc mộng đẹp và phải xa rồi hơi ấm của cô nên kì này anh đã kéo sát rèm cửa để tận hưởng triền miên cảm giác bất tận này._ Ưm....! - Hồng Nhi khẽ tỉnh lại, dù có lười biếng đến đâu cô cũng dậy rất đúng giờ, ngủ nướng cao nhất cũng chỉ 1 tiếng thêm thôi.Cô khẽ nhích người, vòng tay của anh đang ôm cô không có dấu hiệu buông lõng. Cô mới mắt, nhìn trần nhà 1 cái rồi nhăn mặt nhắm mắt lại quay sang nhìn anh, cô cười mỉm và cũng khẽ trách vì tối qua anh không buông cô nên giờ người cô nhức ê ẩm, nhưng thật sự rất hạnh phúc vì anh yêu cô rất dịu dàng. Chuyển đông ra khỏi lòng ngực anh, anh cũng vì động tác này mà buông cô ra, nằm thẳng người vẫn ngủ, cô nằm nguyên người, cánh tay gập lại tựa đầu mình lên nhìn dáng vẻ ngủ của anh thật sự rất đẹpCô ngắm nhìn khuông mặt này mỗi ngày, mỗi sáng, mỗi nơi và mọi lúc, nhưng chưa bào giờ thấy chán, ngược lại càng say mê, muốn ngắm nhiều hơn nữa. Cô lấy tay nghịch ngợm vẻ lên lòng mầy của anh 1 đường, sau đó vẻ xuống cái mũi của anh 1 đường rồi lại đụng và đôi môi đầy đặng, không dày, không mỏng vừa đủ chuẩn mê người của anh nhấn nhẹ lên nó, quả thật rất muốn ăn, rất muôn cắn lấy đôi môi này. vừa nghĩ đến vô vội dừng lại " Hồng Nhi! Mày trở nên biến thái khi nào vậy? " cô chợn tròn mắt, tay rút về cắn răng, tự kiểm điểm mình.Sau 1 hồi tự khó hiểu bản thân, cô mới bắt đầu quay qua, tính rằng tung mền ra, đi xuống lầu làm bữa sáng cho cô và anh, nhưng vừa quay qua là bị 1 cánh tay ôm lấy eo cô kéo ngược lại vào lòng ngực, cái cằm xoa xoa đầu cô, sau đó có tình trạng muốn ngủ tiếp._ Khang! Sáng rồi, dậy đi, đi làm nữa - cô vùng mình ý muốn thoát khỏi vòng ôm của anh._ Hôm nay không đi, ở nhà cùng em? - anh ôm chắc hơn, hôn lấy đính đầu của cô._ Sẽ không sao chứ? - cô cố quay người lại nhìn anh._ Không có mặt 1 ngày. Công ty sẽ không phá sản đâu đừng lo - anh lấy tay nhéo cái má phúng phính của cô._ Ờ ha! Công ty anh toàn nhân tài - cô cười lắc lắc người._ Chính xác, có chút chuyện làm không xong thì anh đã không bỏ tiền ra nuôi bọn họ. - anh tay lướt trên mái tóc mềm mại của cô._ Giờ thì đừng ồn nữa, anh muốn ngủ tiếp. Ngoan nằm im làm gối ôm của anh - anh ôm gì sát cô hơn thở hơi thở nóng vào lỗ tai cô.Cô cười, rồi ngoan ngoãn nằm im, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp. Chỉ 5 phút sau cô chợt mở mắt ra như giật mình._ Khang! Ngủ đi! - cô cảm giác có đôi tay to từ phí sau cô bò tới xoa xoa xoa nắn nắn nơi đầy đặng của cô._ Anh đổi ý rồi! - vừa nghe cô nói biết cô đã hiểu, liền từ đằng sau nhướng lên đè cô. Bắt đầu ham muốn._ Khang, anh hư quá! - cô nhíu mày. Tỏ vẻ khảng khán._ Chỉ hư trước mặt em thôi - giọng nói tà mị, khàn khàn. Hơi thở nóng phà vào lỗ tai cô khiêu khíchKhông đợi cô trả lời tiếp. Anh tay nắm lấy cằm cô, hôn nồn nhiệt, Và rồi họ lại triền miên với nhau 2, 3 lần gì đó, sau đó lại ôm nhau ngủ tới chiều mới tỉnh dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương