Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em
Chương 48: Thỏa thuận
Trước khí thế trấn áp tinh thần đến từ Hạ Di Giai, Thẩm Đình Chi như con vật nhỏ bị dồn vào chân tường, cuối cùng hóa liều. Cô ta trừng mắt nhìn Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai, đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn rồi chỉ về phía anh và cô quát:
- Các người đừng ép tôi! Tôi nói cho hai người biết nếu hai người dám chọc tức tôi thì tôi sẽ đem tấm hình này phát cho các phóng viên để họ làm tư liệu. Các người nghĩ mà xem Bách tổng của tập đoàn Bách thị tình một đêm rồi chối bỏ trách nhiệm thiết nghĩ các tòa soạn sẽ thích lắm đấy.
- Cô nghĩ mình có bản lĩnh đó sao?
Câu hỏi của Bách Ảnh Quân như chọc thẳng vào điểm yếu của Thẩm Đình Chi khiến cô ta gào lên điên tiết:
- Tôi biết các người có tiền, có quyền còn muốn cái gì cũng được nhưng sao cứ phải ép tôi vào đường cùng? Anh nhận cái thai này khó lắm sao? Nếu các người đã nhất quyết dồn tôi vào chỗ chết thì cái gì tôi cũng dám làm.
- Không phải chúng tôi ép cô mà là cô đang ép chúng tôi đấy. Tôi nói cho cô biết tôi không hề có chút ấn tượng gì về đêm hôm đó cả nên cô đừng hòng cho thằng khác ăn ốc rồi lại bắt tôi đổ vỏ.
- Nhưng rõ ràng đêm đó anh đã có mặt ở Mỹ Sắc mà.
- Tôi có mặt ở Mỹ Sắc không đồng nghĩa với việc tôi đã xảy ra quan hệ với cô!
Vừa dứt câu thì một tiếng "ting ting" vang lên, một tin nhắn được gửi vào điện thoại của Bách Ảnh Quân khiến anh xem xong thì nhếch môi lên cười. Bách Ảnh Quân thuận tay giơ điện thoại ra trước mặt Thẩm Đình Chi giọng gằn xuống:
- Cô tưởng chỉ cần xóa đoạn camera đi là tôi không thể tìm được bằng chứng à? Cô ngây thơ thật đấy!
Thẩm Đình Chi sau khi nhìn thấy đoạn camera bằng chứng trong điện thoại của Bách Ảnh Quân thì đổ mồ hôi hột. Mặt cô ta tái mét cố mở to hai mắt như không tin vào những điều bản thân đang nhìn.
- Sao... sao anh... sao anh có được đoạn video đó? Không thể nào, rõ ràng tôi đã...
- Đã xóa đi rồi có đúng không? Để tôi nói cho cô biết, camera mặc dù đã bị xóa đi nhưng vẫn có hàng trăm hàng nghìn cách phục hồi lại. Hơn nữa ở bar Mỹ Sắc số camera cô được biết chỉ có 3 cái trên mỗi hành lang nhưng thật ra nó lại có đến tận 7 cái đó.
- Không thể nào! Tôi không tin! Đoạn video này chắc chắn là do anh cho người cắt ghép.
- Cô Thẩm, cô đừng cố gắng diễn nữa vô ích thôi! Ngay từ đầu tôi đã biết không có chuyện gì xảy ra giữa cô và chồng tôi cả. Bây giờ chúng tôi cho cô cơ hội để nói thật, cô nên nhớ cơ hội chỉ đến một lần duy nhất.
Đến nước này Thẩm Đình Chi chỉ đành buông tay chịu trói mà cuối đầu nhận tội, cô ta thở dài rồi nói:
- Thôi được, các người muốn biết việc gì?
- Cô Thẩm, kẻ đứng sau sai khiến cô rốt cuộc là ai? Mục đích của các người là gì?
- Tôi có thể nói cho các người nhưng các người phải hứa sẽ tha cho tôi.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân liền nhếch môi để lộ ra nụ cười khinh bỉ, anh nhắm hai mắt không thèm nhìn Thẩm Đình Chi, giọng cảnh cáo:
- Cô nghĩ cô có quyền ra điều kiện với chúng tôi sao? Cô đánh giá bản thân hơi cao rồi đó. Bây giờ là tôi đang cho cô cơ hội chứ không phải đang đàm phán với cô! Một là cô chọn nói còn không thì cô chỉ còn con đường chết.
Thẩm Đình Chi nghe xong những lời cảnh cáo này thì khẽ mím môi rồi nói:
- Là... là Du Mỹ Lung! Cô ta muốn trả thù cho chị gái nên mới sai khiến tôi dựng lên vở kịch này nhằm hãm hại Bách tổng. Tôi cũng không muốn làm nhưng cô ta lấy gia đình ra uy hiếp tôi khiến tôi không thể không nghe.
Nói rồi Thẩm Đình Chi bật khóc. Thấy vậy Hạ Di Giai lên tiếng hỏi:
- Vậy còn cái thai trong bụng cô?
- Cái thai trong bụng tôi là do... do Du Mỹ Lung sai người cưỡng hiếp tôi. Cô ta cho một tên thuộc hạ mỗi đêm đều đến làm chuyện đó với tôi đến khi tôi mang thai.
Nghe đến đây Hạ Di Giai liền trợn tròn hai mắt kinh ngạc, cô và Bách Ảnh Quân nhìn nhau rồi cả hai cùng tối sầm mặt. Hạ Di Giai trong cơn tức giận đã đập mạnh vào bàn khiến tay đỏ ửng lên rồi gằn giọng:
- Quá đáng! Cùng là phụ nữ với nhau sao lại có thể làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy? Đúng là không thể nhìn nổi mà.
Thấy bàn tay Hạ Di Giai đỏ ửng lên khiến Bách Ảnh Quân vô cùng xót, anh nâng tay cô lên rồi xuýt xoa dỗ dành:
- Được rồi! Đừng đập, tay em đỏ ửng hết cả lên rồi, còn đập nữa tay sẽ bị thương mất.
- Nhưng ông xã...
- Anh biết! Anh hiểu em muốn làm gì nhưng nghe anh, chuyện này cứ giao lại cho anh được chứ? Anh hứa sẽ bắt bọn họ phải trả giá.
Hạ Di Giai nghe chồng nói tới đây thì tâm trạng cũng dịu bớt phần nào, cô lặng lẽ nhìn anh rồi gật đầu đồng ý. Xong chuyện cô xoay mặt về phía Thẩm Đình Chi lên tiếng:
- Cảm ơn cô đã nói với chúng tôi! Giờ cô có thể về!
Thẩm Đình Chi nhìn Hạ Di Giai hỏi:
- Cô không ghét tôi sao?
- Cô cũng là bị ép buộc, tôi làm sao ghét cô được.
Thẩm Đình Chi nghe xong thì hít sâu một hơi rồi kiên định nhìn Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân nói:
- Tôi sẽ kể lại toàn bộ quá trình cho hai người nhưng tôi muốn hai người giúp tôi một việc.
Nghe đến đây thì Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân xoay sang nhìn nhau rồi lại nhìn Thẩm Đình Chi hỏi:
- Cô cần chúng tôi giúp gì?
- Tôi... tôi muốn hai người giúp tôi nuôi nấng đứa bé! Tôi biết Bách gia và Hạ gia đều là danh gia vọng tộc, hai người giúp tôi nuôi dưỡng đứa bé này xem như là tích đức có được không?
Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi cùng gật đầu nói:
- Tôi đồng ý!
- Các người đừng ép tôi! Tôi nói cho hai người biết nếu hai người dám chọc tức tôi thì tôi sẽ đem tấm hình này phát cho các phóng viên để họ làm tư liệu. Các người nghĩ mà xem Bách tổng của tập đoàn Bách thị tình một đêm rồi chối bỏ trách nhiệm thiết nghĩ các tòa soạn sẽ thích lắm đấy.
- Cô nghĩ mình có bản lĩnh đó sao?
Câu hỏi của Bách Ảnh Quân như chọc thẳng vào điểm yếu của Thẩm Đình Chi khiến cô ta gào lên điên tiết:
- Tôi biết các người có tiền, có quyền còn muốn cái gì cũng được nhưng sao cứ phải ép tôi vào đường cùng? Anh nhận cái thai này khó lắm sao? Nếu các người đã nhất quyết dồn tôi vào chỗ chết thì cái gì tôi cũng dám làm.
- Không phải chúng tôi ép cô mà là cô đang ép chúng tôi đấy. Tôi nói cho cô biết tôi không hề có chút ấn tượng gì về đêm hôm đó cả nên cô đừng hòng cho thằng khác ăn ốc rồi lại bắt tôi đổ vỏ.
- Nhưng rõ ràng đêm đó anh đã có mặt ở Mỹ Sắc mà.
- Tôi có mặt ở Mỹ Sắc không đồng nghĩa với việc tôi đã xảy ra quan hệ với cô!
Vừa dứt câu thì một tiếng "ting ting" vang lên, một tin nhắn được gửi vào điện thoại của Bách Ảnh Quân khiến anh xem xong thì nhếch môi lên cười. Bách Ảnh Quân thuận tay giơ điện thoại ra trước mặt Thẩm Đình Chi giọng gằn xuống:
- Cô tưởng chỉ cần xóa đoạn camera đi là tôi không thể tìm được bằng chứng à? Cô ngây thơ thật đấy!
Thẩm Đình Chi sau khi nhìn thấy đoạn camera bằng chứng trong điện thoại của Bách Ảnh Quân thì đổ mồ hôi hột. Mặt cô ta tái mét cố mở to hai mắt như không tin vào những điều bản thân đang nhìn.
- Sao... sao anh... sao anh có được đoạn video đó? Không thể nào, rõ ràng tôi đã...
- Đã xóa đi rồi có đúng không? Để tôi nói cho cô biết, camera mặc dù đã bị xóa đi nhưng vẫn có hàng trăm hàng nghìn cách phục hồi lại. Hơn nữa ở bar Mỹ Sắc số camera cô được biết chỉ có 3 cái trên mỗi hành lang nhưng thật ra nó lại có đến tận 7 cái đó.
- Không thể nào! Tôi không tin! Đoạn video này chắc chắn là do anh cho người cắt ghép.
- Cô Thẩm, cô đừng cố gắng diễn nữa vô ích thôi! Ngay từ đầu tôi đã biết không có chuyện gì xảy ra giữa cô và chồng tôi cả. Bây giờ chúng tôi cho cô cơ hội để nói thật, cô nên nhớ cơ hội chỉ đến một lần duy nhất.
Đến nước này Thẩm Đình Chi chỉ đành buông tay chịu trói mà cuối đầu nhận tội, cô ta thở dài rồi nói:
- Thôi được, các người muốn biết việc gì?
- Cô Thẩm, kẻ đứng sau sai khiến cô rốt cuộc là ai? Mục đích của các người là gì?
- Tôi có thể nói cho các người nhưng các người phải hứa sẽ tha cho tôi.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân liền nhếch môi để lộ ra nụ cười khinh bỉ, anh nhắm hai mắt không thèm nhìn Thẩm Đình Chi, giọng cảnh cáo:
- Cô nghĩ cô có quyền ra điều kiện với chúng tôi sao? Cô đánh giá bản thân hơi cao rồi đó. Bây giờ là tôi đang cho cô cơ hội chứ không phải đang đàm phán với cô! Một là cô chọn nói còn không thì cô chỉ còn con đường chết.
Thẩm Đình Chi nghe xong những lời cảnh cáo này thì khẽ mím môi rồi nói:
- Là... là Du Mỹ Lung! Cô ta muốn trả thù cho chị gái nên mới sai khiến tôi dựng lên vở kịch này nhằm hãm hại Bách tổng. Tôi cũng không muốn làm nhưng cô ta lấy gia đình ra uy hiếp tôi khiến tôi không thể không nghe.
Nói rồi Thẩm Đình Chi bật khóc. Thấy vậy Hạ Di Giai lên tiếng hỏi:
- Vậy còn cái thai trong bụng cô?
- Cái thai trong bụng tôi là do... do Du Mỹ Lung sai người cưỡng hiếp tôi. Cô ta cho một tên thuộc hạ mỗi đêm đều đến làm chuyện đó với tôi đến khi tôi mang thai.
Nghe đến đây Hạ Di Giai liền trợn tròn hai mắt kinh ngạc, cô và Bách Ảnh Quân nhìn nhau rồi cả hai cùng tối sầm mặt. Hạ Di Giai trong cơn tức giận đã đập mạnh vào bàn khiến tay đỏ ửng lên rồi gằn giọng:
- Quá đáng! Cùng là phụ nữ với nhau sao lại có thể làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy? Đúng là không thể nhìn nổi mà.
Thấy bàn tay Hạ Di Giai đỏ ửng lên khiến Bách Ảnh Quân vô cùng xót, anh nâng tay cô lên rồi xuýt xoa dỗ dành:
- Được rồi! Đừng đập, tay em đỏ ửng hết cả lên rồi, còn đập nữa tay sẽ bị thương mất.
- Nhưng ông xã...
- Anh biết! Anh hiểu em muốn làm gì nhưng nghe anh, chuyện này cứ giao lại cho anh được chứ? Anh hứa sẽ bắt bọn họ phải trả giá.
Hạ Di Giai nghe chồng nói tới đây thì tâm trạng cũng dịu bớt phần nào, cô lặng lẽ nhìn anh rồi gật đầu đồng ý. Xong chuyện cô xoay mặt về phía Thẩm Đình Chi lên tiếng:
- Cảm ơn cô đã nói với chúng tôi! Giờ cô có thể về!
Thẩm Đình Chi nhìn Hạ Di Giai hỏi:
- Cô không ghét tôi sao?
- Cô cũng là bị ép buộc, tôi làm sao ghét cô được.
Thẩm Đình Chi nghe xong thì hít sâu một hơi rồi kiên định nhìn Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân nói:
- Tôi sẽ kể lại toàn bộ quá trình cho hai người nhưng tôi muốn hai người giúp tôi một việc.
Nghe đến đây thì Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân xoay sang nhìn nhau rồi lại nhìn Thẩm Đình Chi hỏi:
- Cô cần chúng tôi giúp gì?
- Tôi... tôi muốn hai người giúp tôi nuôi nấng đứa bé! Tôi biết Bách gia và Hạ gia đều là danh gia vọng tộc, hai người giúp tôi nuôi dưỡng đứa bé này xem như là tích đức có được không?
Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi cùng gật đầu nói:
- Tôi đồng ý!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương