Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả
Chương 110: (Hoàn chính văn)
Ngay khoảnh khắc cuộn sóng xông lên đất liền thì như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên đứng lại sau đó sóng thần mãnh liệt dần lui về biển.
Khung cảnh như kỳ tích.
Các thú nhân trên núi mừng rỡ như điên, nhưng còn chưa kịp hô "Thần Thú phù hộ" thì đã thấy mặt đất chấn động kịch liệt, đất đá cuồn cuộn trút xuống, đất trời lay động, từng đợt sấm sét gào thét liên tục.
Tai nạn lần này xảy ra bất ngờ khiến họ không kịp trở tay.
Mà ở một bên đầu khác của lục địa, các thú nhân đang quỳ rạp trên mặt đất kinh sợ vô cùng.
Trước mặt họ xuất hiện một cái rãnh to như lạch trời, khe rãnh uốn lượn ngoằn nghèo như con cự long mình đầy thương tích, nằm giữa đại lục gần như chia đại lục Bàn Cổ ra làm đôi.
Cái khe do những trận động đất trong hai năm gần đây tạo thành, giờ đang không ngừng kéo dãn khoảng cách, hoàn toàn chia lìa hai mảnh lục địa trở thành lục địa độc lập.
- -------------------------------------
Dưới làn nước mênh mông Đông Thần hơi lay động đuôi cá, cậu tỉnh lại.
Đôi mắt trong xanh như mất đi tiêu cự, trống rỗng mờ mịt nhìn Hàn Trạm.
Hàn Trạm nâng đuôi cậu lên, "Thần Thần!"
Nghe thấy giọng Hàn Trạm, cậu chớp chớp mắt, đôi mắt dần khôi phục thần thái.
"Anh ạ?"
Nhìn thấy Đông Thần cuối cùng Quả Quả cũng ngừng khóc, bé hít hít mũi, giọng nói nho nhỏ ngậm cả tiếng nức nở, "Ba ơi!"
Khoảng khắc nhìn thấy cơ thể Đông Thần mất khống chế chìm xuống trái tim anh nhưng ngừng đập, anh giơ tay đẩy tóc mái rối loạn trên thái dương Đông Thần, ngón tay không nhịn được phát run, "Thần Thần, em không sao chứ?"
Đông Thần chậm rãi lắc đầu, "Đừng lo, em không sao."
Cậu bắt lấy tay Hàn Trạm theo bản năng, "Đúng rồi, em phải đi tìm anh Nguyên Khê và mọi người."
Không chú ý tới móng tay quẹt qua mu bàn tay Hàn Trạm, máu đỏ từ từ chảy ra, Đông Thần ngây người một lát, nâng tay lên thì thấy móng tay trở lên rất sắc bén, quẹt nhẹ một cái đã khiến Hàn Trạm bị thương.
"Em..." Cậu vừa mở miệng bỗng sóng biển ập tới từng luồng, Quả Quả trên vai Hàn Trạm suýt chút nữa bị dòng nước xiết cuốn đi, bé sợ tới mức "Oa" lên một tiếng, vươn hai tay ôm lấy đầu cha.
Hàn Trạm nắm tay cậu, "Đừng vội nói chuyện, chúng ta đi tìm đám Nguyên Khê."
Đông Thần bơi lên, bỗng ba quả cầu ánh sáng từ trong người cậu chui ra, chúng bay quanh Đông Thần mấy vòng, nước biển đang mãnh liệt tàn sát đều lặng xuống.
Quả Quả nhìn chằm chằm mấy quả cầu ánh sáng, đợi chúng bay tới gần bé vươn tay vớt lấy một quả ôm vào lòng không ngừng sờ sợ cọ cọ.
Ấm quá, thích ghê.
Đông Thần thấy bé chơi vui vẻ cũng không ngăn cản.
Cậu dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng bén nhọn, ngoài móng tay và hàm răng sắc nhọn ra thì đuôi cá càng thêm mạnh mẽ.
Cơ thể cậu bây giờ không khác gì những nhân ngư khác, thậm chí còn mạnh hơn.
Cậu có linh cảm, những thay đổi này có liên quan tới Thần lực.
Cậu không kịp nghĩ nhiều, nhắm mắt cảm nhận, hơi thở của Nguyên Khê và những người khác ở gần đây.
"Họ ở bên kia!" Đông Thần chỉ về hướng ngược với Rãnh Biển, phất tay cuốn lên một ngọn sóng lớn mang họ đi.
Khi họ lên mặt biển, sóng nước quay cuồng bỗng dịu xuống, bầu trời âm trầm như đêm đen, thỉnh thoảng mấy tia chớp màu tím xẹt qua, mây đen áp đỉnh, đây là điểm báo sắp có bão.
Còn lúc này Nguyên Khê và những nhân ngư khác đang ôm nhau thành vòng bị dòng nước xiết cuốn tới hải vực xa xôi, vận may của họ khá tốt, hải vực kia cách chỗ Đông Thần không xa.
Đông Thần và Hàn Trạm nhanh chóng đuổi tới, thấy mấy nhân ngư đang chìm nổi trong dòng nước cuồn cuộn.
Đông Thần cuốn lên một ngọn sóng đưa họ lại đây.
Ngải Thụy cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người chìm trong nước, sợ bị dòng nước xiết tách ra nên từ đầu đến cuối hắn giữ chặt eo Nguyên Khê, không dám buông tay.
Hắn lắc lắc nước trên mặt, tập trung lại tầm nhìn thấy Đông Thần và Hàn Trạm thì thở phào một hơi, "May mà mấy đứa tới đây cứu bọn chú!"
Đông Quỳ "phụt" một tiếng phun ra một ngụm nước biển, "Tôi tưởng là mình sắp chết tới nơi rồi cơ."
Sắc mặt Tác Đồ tái nhợt, hắn không nặng không nhẹ hừ một tiếng, "Không chết được, cùng lắm là bị dạt tới hải vực nào đó, sau đó mất một hai năm mới tìm được đường về nhà."
"Thế cũng quá thảm." Sửu Nhan giật giật khóe miệng cứng đờ, "Chờ chúng ta tìm được đường quay về, nhóc con nhà ta có khi thành niên rồi."
Mọi người tìm thấy niềm vui trong nỗi khổ, chuẩn bị quay về hải Thành.
Bỗng Nguyên Khê không biết thấy gì mà hai mắt mở to, "Mọi người nhìn kìa!"
Từ vị trí của họ nhìn sang mơ hồ có thể trông thấy Rãnh Biển đối diện, nó đang từ từ trồi lên mặt biển, ngay cả ngọn núi trên đất liền cũng dần cao lên.
Trông thấy cảnh này các nhân ngư đều vô cùng khiếp sợ.
Tại Hải Thành.
Nước biển quay cuồng quét qua rừng tảo lớn, dòng nước xiết cuốn lên đất đá dưới đáy biển.
Các nhân ngư bất an trú trong Hải Thành, thấy rừng tảo lớn vây kín Hải Thành, chặn dòng nước mãnh liệt và cát đá bay tứ tung ở ngoài họ mới thở phào một hơi.
Bỗng một cơn động đất đánh úp tới khiến những căn nhà làm từ đá tảng lay động không ngừng, các nhân ngư nhanh trí leo lên trên mới không bị cơn chấn động này hất văng đi.
Lôi Triết đột nhiên ôm Già Li trong lòng, một tay khác thì nắm chặt lấy nhánh tảo lớn.
Tesia, Lạc Tịch ôm nhau, Đâu Đâu hoảng sợ nắm chặt tóc cha.
Lúc này tất cả bọn họ đều nghĩ cách làm sao bảo vệ bản thân trong trận động đất, hoàn toàn không chú ý Hải Thành dưới đuôi mình đang dâng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Con chim hoang dã đang nhàn nhã uống nước bên bờ sông bỗng kinh hoảng vẫy cánh bay lên, tiếng gầm rú chói tai vang lên, sau đó là một trận lay động kinh thiên động địa, đất đá trên núi không ngừng lăn xuống.
Thời gian quay lại một khắc trước.
Nghe thấy thú nhân bên dưới hét lên, "Động đất tới!"
Kỳ Miễn sửng sốt, "Động đất?"
Đang nói thì ngọn núi dưới chân họ hơi rung động.
Cậu thấy mặt Hôi Dịch biến sắc, hô to, "Mau biến thành hình thú!"
Môi Kỳ Miễn run rẩy, phát hiện tứ chi mình lạnh lẽo, cậu quá căng thẳng sợ hãi, mãi không biến ra hình thú, cậu gấp tới sắp khóc, "Tôi không biến được!"
Hôi Dịch giữ chặt cậu túm lên lưng mình, còn chưa đứng vững vách đá dưới chân đột nhiên sụp đổ, hắn cuống quít biến về hình thú vẫy cánh bay lên trời.
Đúng lúc này một cục đá từ trên đỉnh núi rơi xuống, đập vào cửa động của họ rồi lăn xuống dưới chân núi.
Sắc mặt Kỳ Miễn trắng bệch, cậu lẩm bẩm, "Động đất tới thật, Đông Thần nói đúng cả, đáng ra tôi nên khuyên anh trai nhiều hơn, bảo họ đi cùng chúng ta."
Hôi Dịch lại bay cao lên, gặp được những Vũ nhân khác, khoảnh khắc động đất xảy ra họ không hẹn mà cùng biến về hình thú bay lên trời, suýt soát tránh được một kiếp, còn những thú nhân bên dưới thì không may mắn như vậy.
Các thú nhân hoảng sợ bất lực quỳ rạp trên mặt đấy, thú nhân trưởng thành dùng cơ thể che chở con non, đất đá từng cục lớn đập lên lưng họ, chẳng bao lâu sau lưng đã chất chồng vết thương.
Bạn đời của Kỳ Hạc là thú nhân tộc báo, lúc này nàng ta đang ghé vào lưng Kỳ Hạc bay lên không trung.
Vũ nhân bọn họ tự lo thân còn khó nói gì cứu những thú nhân khác.
Hốc mắt Hôi Dịch nóng lên, hắn nhìn về hướng bờ biển, "Đừng nghĩ nhiều, động đất có vẻ tới từ biển, bên bọn họ có khi còn nặng nề hơn."
Kỳ Miễn nghẹn ngào nói, "Mong rằng Đông Thần bình an vô sự."
Trời tối đen âm u, nước mưa rơi xuống, đột nhiên có tia chớp xẹt qua màn mưa cùng với tiếng sấm gầm thét, thế giới giống như ngày tận thế.
Đám hải thú đang ngủ say dưới đáy biển cũng bị bất ngờ mà tỉnh, chúng xuống cuồng dùng tứ chi chạy trốn, nhưng đối mặt với thiên nhiên thất thường, chúng vô cùng nhỏ bé yếu ớt không đỡ nổi một đòn.
Nó giãy giụa cũng chỉ tốn công, dòng nước xiết dễ dàng cuốn nó đi.
Ngực Đông Thần nặng trĩu, bị ép tới không thở nổi, cậu giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt hoảng sợ, cậu có cố gắng thế nào cũng không ngăn được thảm họa xảy ra.
Đại Hôi Kình?!
Trên lưng Đại Hôi Kình còn chở một tiểu nhân ngư đuôi đỏ.
Một lớn một nhỏ phập phồng trong nước, bị dòng nước xiết cuống đi xa.
Đông Thần hoảng hốt, "Là An Cách!"
Đông Thần kéo Đại Hôi Kình và An Cách lại, cậu nhíu mày hỏi, "Không phải đã nói với em sắp động đất hay sao? Sao mấy đứa vẫn còn ở bên ngoài."
An Cách nhỏ giọng nói, "Là Đại Hôi Hôi ấy, nó không muốn vào Hải Thành với em, em sợ nó bị bão cuốn đi."
Đông Thần trầm mặt, "Em không biết nghĩ gì cả, Đại Hôi sẽ không gặp nguy hiểm, dù có bị nước cuốn đi nó cũng sẽ tự tìm được đường quay về."
Bị Đông Thần dạy dỗ một trận, An Cách cúi đầu nói, "Em xin lỗi anh Đông Thần, do em lo cho Đại Hôi quá."
Đông Thần kéo tay cậu nhóc, "Quay về đi, bên ngoài rất nguy hiểm."
Cậu vỗ vỗ đầu Hôi Kình, xụ mặt nói, "Còn Đại Hôi nữa, nghe lời tớ."
"Uhh Uhh."
Tác Đồ bị sâu cắn nên không tiện hoạt động, Đông Quỳ bèn đỡ hắn lên lưng Đại Hôi Kình để nó chở.
Họ khó khăn di duyển trong thời tiết mưa rền gió dữ.
Trận động đất giằng co suốt một ngày, mặt trời lặn xuống, đợi tới khi động đất đã hoàn toàn yên lặng, chân trời hửng sáng.
Thú nhân xoa xoa đôi mắt đau đớn, cả đêm họ không dám chợp mắt, tới khi ánh nắng mặt trời chiếu khắp mặt đất họ mới phục hồi tinh thần, nói với vẻ không dám tin, "Chúng ta sống rồi?"
Nhìn thấy cây cối xanh tươi bị nhổ tận gốc, nước sông chảy ngược bao phủ bờ cỏ, ngôi nhà xinh đẹp của họ bị hủy trong nháy mắt.
Các thú nhân không nhịn được thất thanh khóc rống.
Trước hừng đông nhóm Đông Thần cuối cùng cũng về Atlantis.
Nhìn từ đằng xa bờ biển nâng cao hơn mười mét, ngay cả đảo nhỏ xung quanh Hải Thành cũng cao thêm bảy tám mét, diện tích hải đảo tăng mấy lần.
Đông Thần không vội về Hải Thành, cậu bảo mọi người về trước, cậu và Hàn Trạm còn chuyện cần làm.
Đợi khi nhóm Ngải Thụy rời đi Đông Thần thả mấy quả cầu ánh sáng ra.
Khi cậu nhìn chúng mới hiểu được, có lẽ do cậu mang chúng đi nên mới trời xui đất khiến dẫn phát động đất xảy ra trước.
Một quả cầu ánh sáng bay về phía lục địa.
Còn lại một quả cầu cuối cùng, nó dính chặt trong lòng bàn tay Đông Thần không muốn đi.
Đông Thần vùi nó xuống biển sâu, đảm bảo không bị những sinh vật khác tìm thấy.
Làm xong những chuyện này cậu và Hàn Trạm rời khỏi đáy biển.
Thì ra Hải Thần vẫn luôn ở trong cơ thể cậu.
Mà bây giờ cậu đã không cảm nhận được sự tồn tại của Hải Thần nữa, lần này Hải Thần thật sự biến mất rồi.
Đông Thần thấy hơi buồn bã mất mát.
Cậu mong rằng sau rất nhiều năm nữa Hải Thần sẽ lại thức tỉnh.
Họ quay về Hải Thành, sóng gió đã lùi lại, mặt biển khôi phục vẻ bình yên vốn có.
Tảo lên bên ngoài Hải Thành đều bị nhổ tận gốc, mà bên trong vẫn nguyên vẹn, không bị tổn hạn vì trận động đất.
Chỉ là theo hải đảo bị nâng cao, Hải Thành cũng nâng thêm rất nhiều, có thể một ngày nào đó trong tương lai Hải Thành sẽ trồi lên mặt nước.
Nhưng đó cũng là chuyện rất lâu về sau.
Đông Thần và Hàn Trạm nhìn nhau cười, họ nắm tay nhau, Quả Quả ngồi trên vai Hàn Trạm mở to đôi mắt đen láy nhìn khắp nơi.
Họ xuyên qua rừng tảo lớn, bơi vào Hải Thành.
Ngửi thấy hơi thở của Đông Thần tới gần, Lôi Triết, Già Li và những nhân ngư khác dồn dập bơi lên, "Nhóc con/ Đông Thần mấy đứa không sao chứ?"
Đông Thần cười cong mắt, "Ba, bọn con quay lại rồi."
- --------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi ~
Không nhịn được muốn dong dài mấy câu, đầu tiên là cảnh tỉnh bản thân, vì viết bộ truyện này quá hấp tấp, không làm tốt đại cương nên viết cũng không tốt lắm.
Trong lúc chưa tự nhận thức thì đã viết khá dài, kết quả bị chững lại, chỉ có thể căng da đầu viết tiếp, rất xin lỗi sự mong đợi của mọi người.
Sau đó sẽ sửa lại xem có bù đắp được gì không.
Ừm, còn có phiên ngoại, phiên ngoại xem tình huống sẽ có thêm, mọi người muốn đọc gì có thể nhắn lại, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn mọi người, trừ lái xe ra (ch*ch), cái này thì chịu rồi.
- -------------------------------------------
H: Cuối cùng cũng Hoàn chính văn rồi, từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay mình stress công việc quá và còn chuyển đổi công việc nữa nên hơi nản, mình sẽ cố gắng lên nốt mấy phiên ngoại nhé ^^
Khung cảnh như kỳ tích.
Các thú nhân trên núi mừng rỡ như điên, nhưng còn chưa kịp hô "Thần Thú phù hộ" thì đã thấy mặt đất chấn động kịch liệt, đất đá cuồn cuộn trút xuống, đất trời lay động, từng đợt sấm sét gào thét liên tục.
Tai nạn lần này xảy ra bất ngờ khiến họ không kịp trở tay.
Mà ở một bên đầu khác của lục địa, các thú nhân đang quỳ rạp trên mặt đất kinh sợ vô cùng.
Trước mặt họ xuất hiện một cái rãnh to như lạch trời, khe rãnh uốn lượn ngoằn nghèo như con cự long mình đầy thương tích, nằm giữa đại lục gần như chia đại lục Bàn Cổ ra làm đôi.
Cái khe do những trận động đất trong hai năm gần đây tạo thành, giờ đang không ngừng kéo dãn khoảng cách, hoàn toàn chia lìa hai mảnh lục địa trở thành lục địa độc lập.
- -------------------------------------
Dưới làn nước mênh mông Đông Thần hơi lay động đuôi cá, cậu tỉnh lại.
Đôi mắt trong xanh như mất đi tiêu cự, trống rỗng mờ mịt nhìn Hàn Trạm.
Hàn Trạm nâng đuôi cậu lên, "Thần Thần!"
Nghe thấy giọng Hàn Trạm, cậu chớp chớp mắt, đôi mắt dần khôi phục thần thái.
"Anh ạ?"
Nhìn thấy Đông Thần cuối cùng Quả Quả cũng ngừng khóc, bé hít hít mũi, giọng nói nho nhỏ ngậm cả tiếng nức nở, "Ba ơi!"
Khoảng khắc nhìn thấy cơ thể Đông Thần mất khống chế chìm xuống trái tim anh nhưng ngừng đập, anh giơ tay đẩy tóc mái rối loạn trên thái dương Đông Thần, ngón tay không nhịn được phát run, "Thần Thần, em không sao chứ?"
Đông Thần chậm rãi lắc đầu, "Đừng lo, em không sao."
Cậu bắt lấy tay Hàn Trạm theo bản năng, "Đúng rồi, em phải đi tìm anh Nguyên Khê và mọi người."
Không chú ý tới móng tay quẹt qua mu bàn tay Hàn Trạm, máu đỏ từ từ chảy ra, Đông Thần ngây người một lát, nâng tay lên thì thấy móng tay trở lên rất sắc bén, quẹt nhẹ một cái đã khiến Hàn Trạm bị thương.
"Em..." Cậu vừa mở miệng bỗng sóng biển ập tới từng luồng, Quả Quả trên vai Hàn Trạm suýt chút nữa bị dòng nước xiết cuốn đi, bé sợ tới mức "Oa" lên một tiếng, vươn hai tay ôm lấy đầu cha.
Hàn Trạm nắm tay cậu, "Đừng vội nói chuyện, chúng ta đi tìm đám Nguyên Khê."
Đông Thần bơi lên, bỗng ba quả cầu ánh sáng từ trong người cậu chui ra, chúng bay quanh Đông Thần mấy vòng, nước biển đang mãnh liệt tàn sát đều lặng xuống.
Quả Quả nhìn chằm chằm mấy quả cầu ánh sáng, đợi chúng bay tới gần bé vươn tay vớt lấy một quả ôm vào lòng không ngừng sờ sợ cọ cọ.
Ấm quá, thích ghê.
Đông Thần thấy bé chơi vui vẻ cũng không ngăn cản.
Cậu dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng bén nhọn, ngoài móng tay và hàm răng sắc nhọn ra thì đuôi cá càng thêm mạnh mẽ.
Cơ thể cậu bây giờ không khác gì những nhân ngư khác, thậm chí còn mạnh hơn.
Cậu có linh cảm, những thay đổi này có liên quan tới Thần lực.
Cậu không kịp nghĩ nhiều, nhắm mắt cảm nhận, hơi thở của Nguyên Khê và những người khác ở gần đây.
"Họ ở bên kia!" Đông Thần chỉ về hướng ngược với Rãnh Biển, phất tay cuốn lên một ngọn sóng lớn mang họ đi.
Khi họ lên mặt biển, sóng nước quay cuồng bỗng dịu xuống, bầu trời âm trầm như đêm đen, thỉnh thoảng mấy tia chớp màu tím xẹt qua, mây đen áp đỉnh, đây là điểm báo sắp có bão.
Còn lúc này Nguyên Khê và những nhân ngư khác đang ôm nhau thành vòng bị dòng nước xiết cuốn tới hải vực xa xôi, vận may của họ khá tốt, hải vực kia cách chỗ Đông Thần không xa.
Đông Thần và Hàn Trạm nhanh chóng đuổi tới, thấy mấy nhân ngư đang chìm nổi trong dòng nước cuồn cuộn.
Đông Thần cuốn lên một ngọn sóng đưa họ lại đây.
Ngải Thụy cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người chìm trong nước, sợ bị dòng nước xiết tách ra nên từ đầu đến cuối hắn giữ chặt eo Nguyên Khê, không dám buông tay.
Hắn lắc lắc nước trên mặt, tập trung lại tầm nhìn thấy Đông Thần và Hàn Trạm thì thở phào một hơi, "May mà mấy đứa tới đây cứu bọn chú!"
Đông Quỳ "phụt" một tiếng phun ra một ngụm nước biển, "Tôi tưởng là mình sắp chết tới nơi rồi cơ."
Sắc mặt Tác Đồ tái nhợt, hắn không nặng không nhẹ hừ một tiếng, "Không chết được, cùng lắm là bị dạt tới hải vực nào đó, sau đó mất một hai năm mới tìm được đường về nhà."
"Thế cũng quá thảm." Sửu Nhan giật giật khóe miệng cứng đờ, "Chờ chúng ta tìm được đường quay về, nhóc con nhà ta có khi thành niên rồi."
Mọi người tìm thấy niềm vui trong nỗi khổ, chuẩn bị quay về hải Thành.
Bỗng Nguyên Khê không biết thấy gì mà hai mắt mở to, "Mọi người nhìn kìa!"
Từ vị trí của họ nhìn sang mơ hồ có thể trông thấy Rãnh Biển đối diện, nó đang từ từ trồi lên mặt biển, ngay cả ngọn núi trên đất liền cũng dần cao lên.
Trông thấy cảnh này các nhân ngư đều vô cùng khiếp sợ.
Tại Hải Thành.
Nước biển quay cuồng quét qua rừng tảo lớn, dòng nước xiết cuốn lên đất đá dưới đáy biển.
Các nhân ngư bất an trú trong Hải Thành, thấy rừng tảo lớn vây kín Hải Thành, chặn dòng nước mãnh liệt và cát đá bay tứ tung ở ngoài họ mới thở phào một hơi.
Bỗng một cơn động đất đánh úp tới khiến những căn nhà làm từ đá tảng lay động không ngừng, các nhân ngư nhanh trí leo lên trên mới không bị cơn chấn động này hất văng đi.
Lôi Triết đột nhiên ôm Già Li trong lòng, một tay khác thì nắm chặt lấy nhánh tảo lớn.
Tesia, Lạc Tịch ôm nhau, Đâu Đâu hoảng sợ nắm chặt tóc cha.
Lúc này tất cả bọn họ đều nghĩ cách làm sao bảo vệ bản thân trong trận động đất, hoàn toàn không chú ý Hải Thành dưới đuôi mình đang dâng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Con chim hoang dã đang nhàn nhã uống nước bên bờ sông bỗng kinh hoảng vẫy cánh bay lên, tiếng gầm rú chói tai vang lên, sau đó là một trận lay động kinh thiên động địa, đất đá trên núi không ngừng lăn xuống.
Thời gian quay lại một khắc trước.
Nghe thấy thú nhân bên dưới hét lên, "Động đất tới!"
Kỳ Miễn sửng sốt, "Động đất?"
Đang nói thì ngọn núi dưới chân họ hơi rung động.
Cậu thấy mặt Hôi Dịch biến sắc, hô to, "Mau biến thành hình thú!"
Môi Kỳ Miễn run rẩy, phát hiện tứ chi mình lạnh lẽo, cậu quá căng thẳng sợ hãi, mãi không biến ra hình thú, cậu gấp tới sắp khóc, "Tôi không biến được!"
Hôi Dịch giữ chặt cậu túm lên lưng mình, còn chưa đứng vững vách đá dưới chân đột nhiên sụp đổ, hắn cuống quít biến về hình thú vẫy cánh bay lên trời.
Đúng lúc này một cục đá từ trên đỉnh núi rơi xuống, đập vào cửa động của họ rồi lăn xuống dưới chân núi.
Sắc mặt Kỳ Miễn trắng bệch, cậu lẩm bẩm, "Động đất tới thật, Đông Thần nói đúng cả, đáng ra tôi nên khuyên anh trai nhiều hơn, bảo họ đi cùng chúng ta."
Hôi Dịch lại bay cao lên, gặp được những Vũ nhân khác, khoảnh khắc động đất xảy ra họ không hẹn mà cùng biến về hình thú bay lên trời, suýt soát tránh được một kiếp, còn những thú nhân bên dưới thì không may mắn như vậy.
Các thú nhân hoảng sợ bất lực quỳ rạp trên mặt đấy, thú nhân trưởng thành dùng cơ thể che chở con non, đất đá từng cục lớn đập lên lưng họ, chẳng bao lâu sau lưng đã chất chồng vết thương.
Bạn đời của Kỳ Hạc là thú nhân tộc báo, lúc này nàng ta đang ghé vào lưng Kỳ Hạc bay lên không trung.
Vũ nhân bọn họ tự lo thân còn khó nói gì cứu những thú nhân khác.
Hốc mắt Hôi Dịch nóng lên, hắn nhìn về hướng bờ biển, "Đừng nghĩ nhiều, động đất có vẻ tới từ biển, bên bọn họ có khi còn nặng nề hơn."
Kỳ Miễn nghẹn ngào nói, "Mong rằng Đông Thần bình an vô sự."
Trời tối đen âm u, nước mưa rơi xuống, đột nhiên có tia chớp xẹt qua màn mưa cùng với tiếng sấm gầm thét, thế giới giống như ngày tận thế.
Đám hải thú đang ngủ say dưới đáy biển cũng bị bất ngờ mà tỉnh, chúng xuống cuồng dùng tứ chi chạy trốn, nhưng đối mặt với thiên nhiên thất thường, chúng vô cùng nhỏ bé yếu ớt không đỡ nổi một đòn.
Nó giãy giụa cũng chỉ tốn công, dòng nước xiết dễ dàng cuốn nó đi.
Ngực Đông Thần nặng trĩu, bị ép tới không thở nổi, cậu giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt hoảng sợ, cậu có cố gắng thế nào cũng không ngăn được thảm họa xảy ra.
Đại Hôi Kình?!
Trên lưng Đại Hôi Kình còn chở một tiểu nhân ngư đuôi đỏ.
Một lớn một nhỏ phập phồng trong nước, bị dòng nước xiết cuống đi xa.
Đông Thần hoảng hốt, "Là An Cách!"
Đông Thần kéo Đại Hôi Kình và An Cách lại, cậu nhíu mày hỏi, "Không phải đã nói với em sắp động đất hay sao? Sao mấy đứa vẫn còn ở bên ngoài."
An Cách nhỏ giọng nói, "Là Đại Hôi Hôi ấy, nó không muốn vào Hải Thành với em, em sợ nó bị bão cuốn đi."
Đông Thần trầm mặt, "Em không biết nghĩ gì cả, Đại Hôi sẽ không gặp nguy hiểm, dù có bị nước cuốn đi nó cũng sẽ tự tìm được đường quay về."
Bị Đông Thần dạy dỗ một trận, An Cách cúi đầu nói, "Em xin lỗi anh Đông Thần, do em lo cho Đại Hôi quá."
Đông Thần kéo tay cậu nhóc, "Quay về đi, bên ngoài rất nguy hiểm."
Cậu vỗ vỗ đầu Hôi Kình, xụ mặt nói, "Còn Đại Hôi nữa, nghe lời tớ."
"Uhh Uhh."
Tác Đồ bị sâu cắn nên không tiện hoạt động, Đông Quỳ bèn đỡ hắn lên lưng Đại Hôi Kình để nó chở.
Họ khó khăn di duyển trong thời tiết mưa rền gió dữ.
Trận động đất giằng co suốt một ngày, mặt trời lặn xuống, đợi tới khi động đất đã hoàn toàn yên lặng, chân trời hửng sáng.
Thú nhân xoa xoa đôi mắt đau đớn, cả đêm họ không dám chợp mắt, tới khi ánh nắng mặt trời chiếu khắp mặt đất họ mới phục hồi tinh thần, nói với vẻ không dám tin, "Chúng ta sống rồi?"
Nhìn thấy cây cối xanh tươi bị nhổ tận gốc, nước sông chảy ngược bao phủ bờ cỏ, ngôi nhà xinh đẹp của họ bị hủy trong nháy mắt.
Các thú nhân không nhịn được thất thanh khóc rống.
Trước hừng đông nhóm Đông Thần cuối cùng cũng về Atlantis.
Nhìn từ đằng xa bờ biển nâng cao hơn mười mét, ngay cả đảo nhỏ xung quanh Hải Thành cũng cao thêm bảy tám mét, diện tích hải đảo tăng mấy lần.
Đông Thần không vội về Hải Thành, cậu bảo mọi người về trước, cậu và Hàn Trạm còn chuyện cần làm.
Đợi khi nhóm Ngải Thụy rời đi Đông Thần thả mấy quả cầu ánh sáng ra.
Khi cậu nhìn chúng mới hiểu được, có lẽ do cậu mang chúng đi nên mới trời xui đất khiến dẫn phát động đất xảy ra trước.
Một quả cầu ánh sáng bay về phía lục địa.
Còn lại một quả cầu cuối cùng, nó dính chặt trong lòng bàn tay Đông Thần không muốn đi.
Đông Thần vùi nó xuống biển sâu, đảm bảo không bị những sinh vật khác tìm thấy.
Làm xong những chuyện này cậu và Hàn Trạm rời khỏi đáy biển.
Thì ra Hải Thần vẫn luôn ở trong cơ thể cậu.
Mà bây giờ cậu đã không cảm nhận được sự tồn tại của Hải Thần nữa, lần này Hải Thần thật sự biến mất rồi.
Đông Thần thấy hơi buồn bã mất mát.
Cậu mong rằng sau rất nhiều năm nữa Hải Thần sẽ lại thức tỉnh.
Họ quay về Hải Thành, sóng gió đã lùi lại, mặt biển khôi phục vẻ bình yên vốn có.
Tảo lên bên ngoài Hải Thành đều bị nhổ tận gốc, mà bên trong vẫn nguyên vẹn, không bị tổn hạn vì trận động đất.
Chỉ là theo hải đảo bị nâng cao, Hải Thành cũng nâng thêm rất nhiều, có thể một ngày nào đó trong tương lai Hải Thành sẽ trồi lên mặt nước.
Nhưng đó cũng là chuyện rất lâu về sau.
Đông Thần và Hàn Trạm nhìn nhau cười, họ nắm tay nhau, Quả Quả ngồi trên vai Hàn Trạm mở to đôi mắt đen láy nhìn khắp nơi.
Họ xuyên qua rừng tảo lớn, bơi vào Hải Thành.
Ngửi thấy hơi thở của Đông Thần tới gần, Lôi Triết, Già Li và những nhân ngư khác dồn dập bơi lên, "Nhóc con/ Đông Thần mấy đứa không sao chứ?"
Đông Thần cười cong mắt, "Ba, bọn con quay lại rồi."
- --------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi ~
Không nhịn được muốn dong dài mấy câu, đầu tiên là cảnh tỉnh bản thân, vì viết bộ truyện này quá hấp tấp, không làm tốt đại cương nên viết cũng không tốt lắm.
Trong lúc chưa tự nhận thức thì đã viết khá dài, kết quả bị chững lại, chỉ có thể căng da đầu viết tiếp, rất xin lỗi sự mong đợi của mọi người.
Sau đó sẽ sửa lại xem có bù đắp được gì không.
Ừm, còn có phiên ngoại, phiên ngoại xem tình huống sẽ có thêm, mọi người muốn đọc gì có thể nhắn lại, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn mọi người, trừ lái xe ra (ch*ch), cái này thì chịu rồi.
- -------------------------------------------
H: Cuối cùng cũng Hoàn chính văn rồi, từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay mình stress công việc quá và còn chuyển đổi công việc nữa nên hơi nản, mình sẽ cố gắng lên nốt mấy phiên ngoại nhé ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương