Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 114: Phiên ngoại 4 - Hải Thần (HOÀN)



Hải Thần không có tên.

Hắn sinh ra từ hỗn độn, trải qua quãng thời gian vài tỷ năm mới dần dần có ý thức.

Khi đó trời đất xám xịt, không có ánh sáng, cả thế giới chỉ có một sinh mệnh là hắn.

Không lâu sau bên cạnh hắn xuất hiện nhiều sinh vật không biết nói.

Chúng rất yếu ớt, bóp nhẹ một cái sẽ chết, đồng thời chúng cũng rất lười, chỉ biết trôi nổi trên mặt biển phơi nắng, nửa ngày không nhúc nhích, cũng chẳng biết giao lưu với hắn.

Rất nhanh Hải Thần cảm thấy không thú vị, hắn bỏ mặc chúng sau đó rơi vào giấc ngủ say.

Hắn ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ.

Thời gian bình yên trôi qua, trong nháy mắt đã qua hàng triệu năm.

Cho đến một ngày thế giới xuất hiện một luồng sức mạnh tới từ bên ngoài gần như hủy diệt toàn bộ sinh vật đại dương.

Lớp băng tuyết dày bao phủ đại dương, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

Cho dù là Hải Thần cũng không thể ngăn cản thảm họa xảy ra, luồng sức mạnh kia quá khủng bổ, ngay cả hắn cũng bị ép chìm vào giấc ngủ.

Tới khi tỉnh lại lần nữa, hắn hấp thụ luồng sức mạnh từ bên ngoài kia xong thì cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Hắn chia tất cả sức mạnh thành ba quả cầu ánh sáng, phân biệt là.

Hủy diệt, Khống chế nước, Sáng tạo.

Trong lúc nhàn rỗi hắn lại sáng tạo ra một đám quái vật biển, nhưng ngoại hình hơi xấu, Hải Thần yêu cái đẹp chướng mắt đám xấu xí này, sau khi nặn thành thì tiện tay ném sang một bên.

Đại dương lại khôi phục náo nhiệt vốn có.

Đám quái vật biển này rất hung dữ, không bao lâu đã xưng bá khắp đại dương, không chỉ thế còn đuổi tận giết tuyệt các sinh mệnh khác.

Nếu Hải Thần có lông mày, lúc này nhất định sẽ nhăn lại.

Hắn rất tức giận.

Hắn vừa tức giận, ngay lập tức thiên địa biến sắc, sóng thần cuộn cuộn dâng lên.

Sóng nước ngập trời khiến đám quái vật biển sợ tới run bần bật.

Dưới sự điêu khắc tinh tế của hắn, một nhóm sinh vật mình người đuôi cá xinh đẹp sống động như thật. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn đôi mắt họ, đôi mắt linh động chớp chớp, lập tức có thần thái.

Hắn trao cho họ vũ khí kiên cố không phá nổi rồi để mặc họ đối đầu với quái vật biển.

Sau đó hắn bắt đầu cảm thấy họ quá mạnh sẽ phá vỡ cân bằng.

Vì vậy hắn lại đắp nặn nhóm sinh vật mình người đuôi cá nhưng thu hồi hàm răng và móng tay sắc bén, chỉ cho họ vẻ ngoài xinh đẹp và đặt tên là "Giao nhân".

Hắn thích những sinh mệnh mỹ lệ mà lại yếu ớt, bóp nhẹ đã vỡ vụn.

Dường như đã trôi qua thật lâu, lần tỉnh dậy này hắn dự cảm tương lai sẽ phát sinh thảm họa hủy diệt toàn bộ sinh vật xinh đẹp hắn tạo ra.

Hắn rất không vui.

Dù sao cũng là sinh vật hắn tự tay tạo ra, đã là con dân hắn, hắn phải che chở chúng.

Hắn hiến xuất Thần lực trấn áp ba hải vực.

Chỉ mong những sinh mệnh nhỏ yếu ớt đó có thể sóng sót.

Không ngờ khi hắn suy yếu nhất lại có nhân ngư lẻn vào Thần điện trộm đi Thần lực.

Hắn vô cùng phẫn nọ, kẻ trộm chết tiệt!

Khoảnh khắc sinh mệnh tiêu tan hắn không khỏi hoảng hốt.

Ta...Sắp chết ư?

Ý thức của hắn dần tiêu tán.

Trong mơ hồ bỗng nghe thấy giọng nói nho nhỏ mềm mại, "Chú nói bậy, Hải Thần sẽ không chết."

Là ai đang nói vậy?

Như chỉ trong chớp mắt, hắn cảm thấy trên người lại tràn đầy sức mạnh.

Hắn đột nhiên mở mắt, nhưng lại thấy một nhân ngư đuôi đen lạ mặt lạnh lùng chất vấn hắn, "Ngươi là ai?"

Hắn phất tay giết chết kẻ trộm Thần lực.

Mí mắt hắn nặng nề, lại một lần nữa rơi vào giấc ngủ say.

Hàng tỉ năm trôi qua trong chớp mắt.

Khi hắn thức dậy thế giới đã đổi thay, bãi biển hóa nương dâu.

Nước biển xung quanh nhanh chóng tụ lại, hóa thành một nhân ngư đuôi xanh.

Hắn ngẩng đầu cảm nhận, trong biển đã không còn nhân ngư, giao nhân, thậm chí cả Long tộc đáng ghét cũng không thấy.

Hắn chống cằm khẽ thở dài, chúng vẫn không thể sống sót qua Đại Tuyệt chủng.

Hả?

Trên đất liền có hơi thở của sinh vật xa lạ.

Hắn bơi tới bên bờ, thấy một nhóm sinh vật hình người đang nghịch nước bên bờ biển.

Hắn ngồi trên đá ngầm âm thầm quan sát đám sinh vật kỳ quái này.

Chẳng lẽ họ là đời sau của nhân ngư, giao nhân?

Không giống, trên người họ không có hơi thở của nhân ngư. Họ cũng không thể hô hấp trong nước, nhìn giống sinh vật lục địa.

Không có hàm răng và móng tay sắc bén, dáng vẻ cũng khó coi, còn chẳng bằng giao nhân yếu ớt.

Rất nhanh hắn đã mất đi hứng thú.

Màn đêm dần buông xuống, âm thanh trên bờ cát càng ngày càng lớn, nhân ngư trên đá ngầm cảm thấy chán ghét, hắn nhảy xuống nước chuẩn bị rời khỏi.

Bỗng nhiên một cơn gió mát thổi từ bên bờ tới, trong gió có mùi thơm rất hấp dẫn, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Động tác của hắn tạm dừng, đồng thời cũng nổi lên mấy phần tò mò, hắn chậm rãi bơi lại bên bờ, đuôi cá hóa thành hai chân thon dài. Hắn vươn tay, giao tiêu mỏng nhẹ trên người lập tức biến thành quần áo giống đám sinh vật trên bờ.

Mái tóc dài đen nhánh thu ngắn lại, tóc mái gọn gàng trên xương mày, lộ ra đôi mắt trong trẻo bình tĩnh.

Hắn hơi không tự nhiên kéo kéo quần áo trên người, đi vào trong đám người.

Hắn lập tức đi tới quán nướng tỏa hương thơm nức kia.

Chủ quán nướng thấy có khách tới, vừa ngẩng đầu nhìn lập tức bị choáng ngợp, nghĩ thầm minh tinh nào đây, trông đẹp trai quá.

Thấy thanh niên tuấn tú nụ cười trên gương mặt chủ quán không khỏi thêm mấy phần thân thiết, "Ngài muốn ăn gì?"

Hải Thần tinh thông ngôn ngữ vạn vật, dù là ngôn ngữ xa lạ cũng không làm khó được hắn.

Thanh niên hơi mở miệng, giọng nói trong trẻo ôn hòa, không nhiễm chút tạp chất, giống âm thanh của tự nhiên, "Thứ này ăn được không?"

Chủ quán nướng phục hồi tinh thần, liên tục nói, "Có thể, đương nhiên có thể."

Đúng lúc này có khách vẫy tay gọi, "Ông chủ tính tiền!"

"Đây, bàn số 3 đúng không, 280 tệ, quét mã ở kia là được!" Ông chủ nói rồi chỉ mã QR trên quầy hàng.

Nghe vậy thanh niên ngước mắt, đôi mắt toát lên vẻ hoang mang, "Đây là cái gì?"

Ông chủ nhìn hắn với ánh mắt kì dị, nghĩ thầm trông đẹp trai thế này mà lại là đồ nhà quê lên phố, giọng hắn lập tức mất kiên nhẫn, "Mã QR đó."

"Ồ."

Ông chủ nhìn chàng trai, trên tay không có điện thoại, quần áo thì không có túi, trông không giống như mang theo tiền.

Sắc mặt hắn khẽ biến, đột nhiên cất cao giọng, "Chẳng lẽ cậu không mang tiền? Tôi buôn bán nhỏ, không cho ghi nợ đâu."

Hắn lớn giọng khiến khách hàng xung quanh đều nhìn qua.

Thực khách xung quang ngẩng đầu nhìn sang thì đối diện với sườn mặt của thanh niên, mũi rất cao, da rất trắng, hắn hơi nâng cằm, lộ ra xương hàm xinh đẹp.

Mọi người đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

Người này quá là đẹp trai rồi!

Thanh niên hơi híp mắt, lông mi dài che khuất đáy mắt, "Tiền là cái gì?"

Nữ sinh tóc đuôi ngựa ngồi bàn bên cạnh đã chú ý tới hắn từ lâu, cô chưa từng nhìn thấy người nào ngoài đời đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV, dù cả người không có một đồng nhưng cũng không che lấp được khí thế tự phụ trên người.

Cô gái lấy hết can đảm hỏi, "Tiểu ca ca, anh không mang tiền à? Em mời anh ăn nhé."

Thanh niên nghiêng đầu, đôi mắt đen nhuốm ánh đèn vàng, "Cảm ơn, tôi có thể ngồi ở đây không?"

"Có thể, anh ngồi đây đi." Mấy nữ sinh ngồi cùng bàn đỏ bừng mặt, trái tim đập mạnh.

Mấy cô gái thấy tính tình hắn tốt như vậy thì không nhịn được trò chuyện.

"Anh là người địa phương à?"

Thanh niên hơi nâng cằm, khóe môi cong lên, lúc cười có chút ý lười nhác, "Coi như thế."

Tất nhiên mấy cô gái đều cho rắng hắn là thiếu gia nhà giàu nào đó, chắc là vội ra ngoài nên mới quên ví và điện thoại.

"Các cô thì sao?"

"Bọn em là bạn cùng lớp, nhân dịp nghỉ hè tới đây du lịch."

Bàn bên cạnh có mấy gã lưu manh đang uống say bí tỉ, chai lọ đầy đất, chắc là uống nhiều quá phát điên, một tên bụng bia trong số đó nhổ một bãi nước bọt, "Phi! Chẳng phải chỉ là thằng ăn bám thôi sao, bọn đàn bà chúng mày đúng là đồ đê tiện, mới cười với chúng mày một chút đã hận không thể bò lê quỳ liếm."

Các nữ sinh gia đình giáo dưỡng, hoàn cảnh đơn thuần, chưa từng nghe thấy lời nói nhục nhã người khác như thế, một cô gái tức tới đỏ mặt nhưng không mắng lại nổi, "Chú nói bậy gì đấy!"

Gã đàn ông ngồi cùng bàn tên bụng bia cười haha, tiếng cười bừa bãi kia nghe rất chướng tai.

"Gã đang mắng cô à?" Thanh niên chậm rãi mở miệng, trong mắt hắn toát lên vẻ lạnh nhạt nhìn thấu mọi thứ, lại có vẻ trong trẻo không rành thế sự.

Cô bạn tóc đuôi ngựa giữ chặt tay cô gái kia, "Diễn Diễn."

Đối phương đông người, nữ sinh tóc đuôi ngựa lo trêu vào bọn họ sẽ gây phiền phức cho thanh niên, cô nghẹn tức trong lòng, thấp giọng nói, "Anh đừng để ý bọn họ."

"Vậy à."

"Thằng hèn!" Gã bụng bia giơ ngón giữa, thấy các nữ sinh bàn bên không để ý tới mình thì tự thấy chán, gã cầm chai bia ngửa đầu tu mấy hớp lớn.

"Khụ khụ khụ!" Đột nhiên bụng bia bị sặc, gã khom lưng ho sặc sụa.

Đồng bọn cười nhạo gã, "Đại Long, cũng chằng phải vội đi chịch gái, có cần gấp thế không?"

Nghe những lời này mấy cô gái cảm thấy buồn nôn, các cô ghét nhất cái kiểu lấy phụ nữ ra đùa cợt một cách thấp kém như thế này.

Đúng là cặn bã xã hội!

Mấy gã đàn ông còn chưa phát hiện ánh mắt khác thường của những khách hàng xung quanh, vẫn rất đắc chí cười cười nói nói, cầm bình rượu uống mấy ngụm, rượu xuống cổ họng thì đột nhiên phun ra, "Khụ khụ khụ!"

Cô gái tóc đuôi ngựa hừ nhẹ, "Đáng đời."

Thanh niên hưởng thụ bữa tiệc hải sản thịnh soạn, tôm nướng than vừa tươi vừa ngọt thịt, ăn ngon vô cùng.

Đã sắp rạng sáng, mấy cô gái buồn ngủ ngáp mấy cái nhưng không nỡ đi, cố gắng mở to mắt giữ tỉnh táo.

Thanh niên đứng dậy, "Tôi phải về rồi, các cô cũng về sớm một chút, cảm ơn đã mời."

Các nữ sinh lưu luyến vẫy tay, "Vậy tạm biệt anh nhé."

Ngay khi các cô gái rời khỏi thì mấy gã đàn ông bàn bên cũng đứng dậy, một tên uống say khướt, miệng thở ra toàn mùi rượu, "Ông chủ tính tiền!"

Mấy cô gái cảnh giác nhìn bọn họ rồi nhanh chân chạy chậm về khách sạn.

Đám đàn ông loạng choạng đuổi theo.

"Chúng mày chạy cái gì." Gã bụng bia nói lớn, túm lấy cánh tay cô gái tóc đuôi ngựa, "Chơi với mấy chú đi."

"Chú dám qua đây tôi báo cảnh sát đấy!" Cô gái to giọng nhưng âm thanh run rẩy, hiển nhiên đã sợ hãi.

Hai cô gái còn lại cũng sợ tới mức không biết làm sao, nhìn xung quanh muốn cầu cứu người qua đường.

Bỗng một bóng đen vọt tới, đối phương cuốn tay áo lên, từ góc độ của các cô chỉ nhìn thấy một đoạn tay trắng nõn, chỉ dùng chút sức đã đẩy được tay của gã bụng bia.

"Là anh?!" Các cô gái vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Thanh niên nghiêng đầu, mỉm cười, "Các cô mau về đi, tôi chơi với bọn họ một lúc."

"Thế anh..."

Hắn dời tầm mắt, mặt mày tuấn tú, bình tĩnh nói, "Đừng sợ, tôi không sao đâu."

Mấy cô gái lo lắng nói, "Vâng, vậy anh cẩn thận nhé."

Các cô chạy nhanh tới chỗ đông người, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, siết chặt di động chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào.

"Hah thằng ăn bám, muốn làm anh hùng đúng không!" Đám đàn ông vây quanh chàng trai, duỗi tay xô đẩy, giọng điệu bất hảo.

Gã bụng bia giơ tay tát xuống.

Một tiếng "Chát" vang dội vang lên.

Gã đầu trọc nghiêng đầu, tiếng cười đột nhiên im bặt, gân xanh trên trán nổi lên, giận điên lên, "Đại Long, sao mày đánh tao!"

Gã bụng bia cúi đầu nhìn tay, nói lắp bắp, "Tao, không có, rõ ràng tao đánh nó mà!"

Gã lập tức nghĩ tới gì đó, nắm chặt tay đánh một quyền về phía thanh niên, "Có phải mày giở trò không!"

Với một quyền này gương mặt tuấn tú kia chắc chắn sẽ bị hủy.

"A!" Cô gái tóc đuôi ngựa sợ tới mức che miệng, nước mắt ứa ra.

Gã đồng bọn đeo kính đột nhiên bị đấm một cái, kính trên mũi văng ra, hàm răng hơi lung lay, gã há miệng phun ra ngụm máu loãng.

"Phì!"

Mặt gã lúc đỏ lúc xanh rồi bùng nổ, gã túm cổ áo tên bụng bia, "Tao biết ngay là mày cố ý, mày cho là tao không biết mày gian díu với vợ tao sau lưng tao sao, bây giờ mày muốn đánh chết tao để tiện qua lại đúng không!"

Gã bụng bia suýt ngạt thở, "Buông, buông ra." Gã quơ quơ tay, vô ý đập vào bả vai gã đầu trọc.

Tình thế đột nhiên thay đổi, mấy gã đàn ông đánh nhau trên đường lớn, đánh loạn thành một đống với nhau.

Còn chàng thanh niên tất nhiên cũng đã rời đi từ bao giờ.

Tầng mây dày bao phủ toàn thành phố, nước mưa tí tách rơi xuống, mưa bụi đan chéo, hơi ẩm mịt mờ, những kiến trúc trên đường như phủ một lớp sương mờ.

Hai tay thanh niên đút túi, thong thả đi trên con đường đông đúc.

Hắn lên bờ đã gần ba tháng, dần dần quen cuộc sống của con người.

Lịch sử của họ mới có vài nghìn năm nhưng đã có ra rất nhiều phát minh kỳ diệu.

Hắn đi thẳng tới trước đèn xanh đèn đỏ thì dừng lại, ngửa đầu đón mưa, hình như rất hưởng thụ khoảnh khắc này.

Người đi đường vội vàng, thỉnh thoảng có một hai người dừng lại nhìn hắn, bị choáng ngợp trước dung mạo của hắn.

"Anh không mang ô ạ?" Thiếu nữ đỏ mặt hỏi, "Anh định đi đâu thế, em có thể đưa anh đi."

Hắn lắc đầu, mưa bụi mông lung, khiến gương mặt thanh niên thêm nét lạnh lùng, "Không cần, cảm ơn."

"Anh tên gì?"

Thanh niên tóc đen hơi nheo mắt, khóe môi toát ra ý cười nhẹ, "Tôi à."

"Tôi tên Hải Nhược."

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng kết thúc roài ~

- -------------Editor lảm nhảm-----------------

Chính thức kết thúc rồi ^^

Thế mà cũng gần 3 năm rồi mọi người ạ, không ngờ mình lại có thể đi đến cuối chặng đường, lắm lúc cũng muốn từ bỏ mà dở dang thì không đành, cảm ơn mọi người luôn cổ vũ và theo dõi.

Hồi chưa đọc xong convert mình đã rất là quắn quéo vì em bé dễ thương quá, truyện này không nhiều drama, không cẩu huyết, lại rất tượng hình, đọc đến đâu là tưởng tượng đến đấy. Không biết với mọi người thế nào nhưng đối với mình ngoài sự đáng yêu của em bé thì chi tiết ấn tượng nhất là cảnh cha Lôi Triết và ba Già Ly cùng thả quả trứng mãi không nở xuống đáy biển, cảnh này vừa buồn vừa thấy khá là điện ảnh (chả hiểu sao haha). Thế là quyết định dấn thân vào con đường edit vừa mỏi lưng vừa đau mắt:D

Giờ thì quay lại chỉnh sửa thôi. Bye ^^
Chương trước
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...