Có Một Beta Mang Đầy Tiếng Xấu
Chương 4: Bộ Dạng Anh Khi Rơi Lệ Như Đang Dụ Dỗ Người Khác Phạm Tội
Thấy phản ứng sợ hãi của anh, động tác Ariel cũng dần dần chậm lại. " Không có chuyện gì cả, A Triết đừng sợ nữa." Giọng của hắn lại dịu dàng, tay cũng từ từ buông khỏi cổ tay Cố Triết. Cả người cúi xuống ôm lấy anh dù bị người trong ngực đánh đá giãy giụa tới mấy lần. Cố Triết nhận ra động tác của hắn đã không còn ý tứ xâm lược nữa, giọng cũng nhẹ nhàng êm dịu hơn, cuối cùng cũng trở lại là Ariel thường ngày nên anh dần dần tỉnh táo lại. Ariel cười khổ nói:" Anh nhìn xem vốn không hề có cái gọi là " không có gì ghê gớm."" Ngón tay hắn đưa ra vén tóc mái trước mắt Cố Triết lên để lộ ra hai tròng mắt ướt át yếu ớt. Ngón tay cái nhẹ nhàng đưa qua gạt đi lệ ở khóe mắt, đau lòng nói:" Đừng bao giờ coi thường bản thân mình như thế nữa." " Lời của tôi vừa nãy không phải để bồi thường hay thương hại anh." Ánh mắt của Ariel nhìn anh đầy tình ý lại rất mê người, " Tôi không muốn dùng việc này để lừa dối anh, nhưng từ lúc nhập học đến nay sự chăm sóc của anh luôn được tôi trân trọng cất giữ trong lòng. Tôi biết anh không có ý gì đặc biệt với tôi cả, nhưng tôi không thể nào nhịn được khi có kẻ dám..... làm như thế với anh." Đôi mắt tím kia bỗng lạnh lẽo đi phần nào, song lại nhanh chóng chuyển sang dáng vẻ ưu tư:" Tôi không muốn chỉ núp sau lưng anh nữa, tôi cũng muốn bảo vệ anh. Ở cùng một chỗ với tôi đi, A Triết, tôi sẽ không để anh gặp chuyện như vậy nữa." Cố Triết ngơ ngác nhìn hắn, gương mặt đẹp đẽ khiến không biết bao người phải điên cuồng kia, giọng nói dịu dàng ấm áp khiến bao người mê đắm theo đuổi kia mà giờ phút này đang thốt ra những lời thổ lộ tình yêu với anh sao? Điều này thật khó tin, Cố Triết cảm thán:"Cậu thích gì ở tôi? Tôi vốn không có gì đặc biệt cả." " Có rất ít người giống như anh, đối xử tốt với tôi mà không cần báo đáp." Tròng mắt của Ariel chăm chú," Tôi biết đám người ở đây bám riết lấy tôi có mục đích gì, nhưng anh không hề giống bọn họ." " Hơn nữa........" Đôi mắt long lanh như đá quý của Ariel bỗng sáng bừng lên nhìn thẳng vào anh, cất tiếng cười thanh thúy," Chuyện tình cảm làm sao có thể dễ dàng nói rõ ràng như thế chứ?" Cố Triết chưa từng nghĩ Ariel lại ôm ý nghĩ yêu đương với mình, anh chưa từng được ai tỏ tình nên trong phút chốc hai gò má nóng đỏ lên, nhưng lại không biết đáp lại đối phương thế nào đành im lặng vậy. Ariel thấy thế cũng không ép buộc cậu:" Anh không cần trả lời tôi ngay lập tức đâu, tôi có thể chờ." Hắn vừa nói xong thì bắt đầu thu quần áo đi vào phòng tắm, để lại không gian riêng tư cho Cố Triết từ từ suy nghĩ. Cố Triết ngồi dậy khỏi giường, mấy ngày nay liên tục xảy ra quá nhiều việc khiến anh có ảo giác dường như mình đang bị tuột khỏi thực tại vậy. Anh chỉ là một beta hết sức bình thường mà lại bị người khác cường bạo, trong lúc chữa trị lại được bạn cùng phòng "trợ giúp", sau đó là được bạn cùng phòng có bao người mê say tỏ tình. Điều may mắn đáng giá nhất chỉ là Ariel rất quan tâm đến anh, dù đã tỏ tình cũng không nói ra bất kỳ lời nói kỳ quái gì về thân thể khiếm khuyết của anh. Anh chưa bao giờ suy tính đến chuyện yêu đương, bởi thân phận beta có nhiều điều nhạy cảm nên dường như trời sinh đã không có duyên với những ngọt ngào cảm nắng. Mà bây giờ, Ariel lại nói "thích" với anh, điều này khiến anh hoàn toàn không thích ứng kịp. Một người như anh vốn không xứng với Ariel. Ariel liếm liếm ngón cái dường như còn dính lại một chút vị nước mắt của Cố Triết, nhớ tới lời thâm tình khi nãy," Chuyện tình cảm sao có thể dễ dàng nói rõ như thế chứ?" Hắn nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trong kính, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ đầy châm chọc. Khi lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt ướt át của Cố Triết, hắn đã không thể nào kiếm chế nổi dục vọng u ám nhất trong lòng mình. Lúc ấy, Cố Triết bị một đám alpha đánh hội đồng, nên đã trở về phòng với đầy vết thương trên người. Lúc Ariel dịu dàng vén tóc mái của anh lên để xoa rượu sát trùng lên vết thương trên trán, chút nhói đau ấy khiến tròng mắt đen nhánh của anh lập tức nổi lên một tầng sương mù mờ dần dần thành ướt át, lại ánh lên chút yếu ớt đáng thương. Thực ra chút đau nho nhỏ ấy vốn không là gì với Cố Triết, chẳng qua tuyến lệ của anh bẩm sinh nhạy cảm, nó rất dễ trở nên ướt át như thế khiến hình ảnh lạnh lùng ngày thường bị đập nát bấy. Mà khi những giọt lệ ấy bất chợt rơi trên tay Ariel khiến ánh mắt hắn tối đi trong giây lát, hắn nắm chặt tay phải thả xuôi xuống bên người. Hắn nghe được giọng nói đầy "lo âu" của mình nói với Cố Triết, nhưng dục vọng u ám ẩn giấu nơi đáy lòng không ngừng trào lên như thủy triều đêm khuya. Bình thường Cố Triết không nói nhiều, cả thân hình và tính cách của một beta như anh cũng có xu hướng gần với alpha. Bất kỳ ai cũng không thể đánh đồng anh với omega nhu nhược yếu đuối. Khi anh đánh trả lại lũ đến tìm hắn gây phiền phức hết sức linh hoạt, phong thái khi ấy rất có khí phách. Những lúc như thế này, khi tròng mắt ướt nhèm lệ kia núp dưới rèm tóc mai lại càng khiến con người ấy thêm phần yếu ớt, cũng khiến cho Ariel không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng: Nếu bây giờ có thể đè anh lên giường, tách đôi chân thon dài kia ra để mạnh mẽ xâm phạm, hung hãn dùng tính khí cứng rắn của mình đâm vào khoang sinh sản yếu ớt của beta kia rồi ác ý tạo thành kết ở trong đó, nơi đó sẽ chịu đựng tính khí to lớn của hắn thế nào nhỉ, còn muốn bắt tất cả ở trong nữa....... Anh ấy nhất định sẽ sợ hãi đến nỗi run lẩy bẩy, đôi mắt đen nhánh kia sẽ đong đầy nước mắt, lại thêm tiếng cầu xin tha xen lẫn tiếng kêu khóc. Bất kể ở ngoài anh ấy có biểu hiện lạnh lùng cương quyết đến đâu cũng sẽ bị thao thành chú nai con yếu ớt dưới sự oai phong của giống đực mà thôi. Muốn giãy dụa thoát ra nhưng chỉ có thể bị đè dưới tính khí cường tráng, khóe mắt đầy lệ rồi cả người run rẩy đáng thương sẽ luôn miệng cầu xin đối phương tha cho. Anh ấy không phải omega mềm yếu, hắn hoàn toàn không cần lo sẽ làm anh bị thương nặng. Hắn có thể thỏa thê xâm phạm anh hơn nữa còn có thể đánh dấu anh, giam cầm anh dưới người mình để anh không đi đâu được nữa. Trong gương phản chiếu hình ảnh của Ariel, nhưng dáng vẻ dịu dàng luôn khiến người khác ấm áp đã biến đi đâu mất còn lại đôi mắt màu Tử La lan u ám đầy thâm thúy. Hắn vừa nhớ lại biểu hiện hốt hoảng của Cố Triết lúc ban nãy vừa cảm thấy cả người nóng ran lên. Hắn thật sự muốn thuận theo bầu không khí lúc nãy để hung hăng xâm phạm Cố Triết như lần trước vậy. Nhất là khi phát hiện ra cơ thể của anh khác biệt so với người khác, điều đó càng khiến hắn ngạc nhiên và mừng rỡ. Hắn vô cùng yêu thích cảm giác được bao bọc chặt chẽ bởi nơi tử cung ướt át co rút đó. Ariel liếm liếm môi rồi đưa tay mở máy truyền tin của mình ra, nhập pass để mở tài liệu bí mật, lập tức những hình ảnh ướt át khiến người ta phải trào máu mũi được chiếu ra giữa không gian. Trong ảnh cho thấy người trên giường nằm nghiêng đầu về một bên nhắm mắt ngủ thật say, khóe mắt của người đó đỏ lên, trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt khiến người nhìn qua thấy thật đáng thương. Trên cơ thể của người ấy phủ đầy dấu vết tình tự lại có một bàn tay cố tình tách hai bắp đùi thon dài ra thậm chí còn hơi đẩy hai chân giang hẳn ra để lộ huyệt nhỏ đã sưng đỏ, máy quay di chuyển vào sát hơn chiếu rõ phần thịt mềm diễm lệ bên trong, huyệt nhỏ đang co rút từng cơn khiến dịch thể trắng đục từ từ chảy ra. Toàn bộ thân thể bị dày xéo của người ấy đã in sâu vào đáy mắt hắn. Ariel ở trong phòng tắm rất lâu rồi mới đi ra, lúc này Cố Triết đã thu dọn sạch sẽ tất cả đồ ăn trên bàn và đang cầm máy truyền tin có lưu trang chương trình học trên tay. " A Triết, buổi học Bảo vệ Cơ Giáp trung cấp vào sáng mai sẽ rất khó phải không? Tôi không được nhận tài liệu học trước." Cố Triết cho là Ariel cảm thấy lúng túng nên mới ở trong kia lâu thế, anh cũng không chủ động nói gì. Bây giờ nghe được giọng hỏi như thường ngày của hắn khiến anh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ariel lắc đầu một cái:"Chúng ta không có cửa trong môn này luôn." Cố Triết hơi nhíu mày, anh biết giờ mà khuyên Ariel thay đổi môn học là chuyện không thể rồi. Chợt Ariel đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói:" Vậy anh có thể cùng tôi đến sân huấn luyện một lần được không? Tôi sẽ không làm anh tốn quá nhiều thời gian đâu." Da thịt trắng nõn của hắn bị nước nóng làm cho ửng đỏ, mái tóc dài thì bù xù, những giọt nước đang chảy xuống theo vạt áo của chiếc áo choàng tắm mỏng manh nhưng hai tròng mắt màu tím kia vẫn nhìn Cố Triết không chớp mắt, một cái nhìn chăm chú và thành khẩn y như những lần hắn cầu cạnh Cố Triết điều gì đó trong suốt một năm qua vậy. Sự mạnh mẽ kia tấn công vào thị giác khiến Cố Triết hốt hoảng rời tầm mắt đi chỗ khác:" Có thể, chiều mai tôi không có tiết học, hơn nữa cũng đã rất lâu rồi tôi không đi thử một chút." "Cảm ơn!" Ariel vui vẻ ôm Cố Triết một cái, sau đó lập tức buông ra," Xin lỗi, tôi quên mất anh không thích như vậy....." Như thể hắn thận trọng nhìn Cố Triết như thể hắn đã phạm phải một sai lầm to lớn vậy. Cố Triết không đành lòng nhìn bộ dạng hắn như thế nên anh miễn cưỡng mở lời:" Không sao cả, chỉ là lời nói vô tình thôi." Khuôn mặt Ariel dãn ra nở một nụ cười dịu dàng:"Được." Lúc Ariel và Cố Triết cùng nhau đi vào phòng học, cả lớp chợt có tiếng xôn xao ào ào, Cố Triết đi thẳng đến hai ghế ngồi trống ở hàng cuối cùng. Thật ra với khoa học kỹ thuật hiện nay, nhà trường hoàn toàn có thể sử dụng lớp học lập thể ảo để thay thế việc phải lên lớp, nhưng để duy trì mối quan hệ xã hội giữa các sinh viên thì nhà trường vẫn chọn lựa phương pháp giảng dạy trực tiếp truyền thống. " Cố Triết, đây chính là bạn học chung trong kỳ này mà cậu đã nói sao?!" Cậu bạn Lục Tu Văn giúp anh giữ chỗ nhìn thấy Ariel mà sợ ngây người. " Xin chào, tôi là Ariel Stoke." Ariel mỉm cười nói tiếp," Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi giữ chỗ ngồi." " Cậu, chào cậu, tôi là Lục Tu Văn." Lục Tu Văn đỏ mặt nhìn hắn rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Sau đó, máy truyền tin của Cố Triết lập tức nhận được tin nhắn: Lục Tu Văn: Sao bạn cùng phòng của cậu lại ở đây?! Cậu còn không nói với tớ đó là Ariel Stoke! Cố Triết:..... Ngồi cùng cậu ta không khó đâu. Lục Tu Văn: Không phải vấn đề đó, mà là cậu ta là Ariel Stoke! Là người được cho là hoa khôi kiêu ngạo của hệ quân sự Đại học Trung Ương chúng ta đó!!! Lục Tu Văn: Không phải cậu ta mới học năm hai thôi sao, tại sao lại đi học chung với chúng ta được? Lục Tu Văn: Có phải vì gần đây có quá nhiều người làm phiền không? Cần cậu luôn luôn bảo vệ ở bên? Cố Triết không biết nên giải thích cho cậu ta thế nào, không còn cách nào khác anh đành trả lời qua loa: Có thể cậu ta muốn tốt nghiệp sớm hơn nên đã chọn đi thực hành trắc địa trước thời hạn. Lục Tu Văn:???? Lục Tu Văn: Đồng đội mà cậu nói..... không phải là cậu ta chứ? Cố Triết: Là cậu ta. Lục Tu Văn: Việc cậu và cậu ta hợp thành một đội đối với cậu ta thì đúng là rất ổn, nhưng cả hai đều học chuyên ngành hậu cần, chuyên ngành Quân y sẽ không khởi động nổi giáp đâu, ngộ nhỡ không làm được thì sẽ phải kéo dài tới sang năm, cậu ta thì có thời gian, nhưng cậu.......... Cố Triết: Không sao, tớ biết lái cơ giáp mà. Lục Tu Văn cũng không nói gì thêm nữa, Ariel Stoke có nhan sắc xinh đẹp khiến vô số người nghiêng ngả, nhưng bản thân hắn và thành tích của hắn vốn cũng không xuất chúng. Đối với những kẻ tự xưng là apha ưu tú hạng nhất kia mà nói bọn họ sẽ tình nguyện che chở một nhan sắc xinh đẹp như hắn. Nhưng nếu là hai beta mà năng lực của hai người có thể không bằng nhau, e rằng không thể nào chăm sóc hắn ổn thỏa được. Thế nên trong đợt thực hành trắc địa dã ngoại lần này Ariel rất có thể sẽ trở thành phiền toái của Cố Triết. Mặc dù Ariel Stoke có tướng mạo kinh người, nhưng cấp bậc gen chỉ là B- lại là một chiếc bình hoa di động. Đánh giá như thế có lẽ hơi quá đáng nhưng nếu tài năng chỉ bình thường không xứng với dung mạo đỉnh cao thì rất dễ bị người khác đánh giá như thế. Cậu ta nghiêng đầu sang vừa đúng lúc thấy Ariel đang nhìn nội dung môn học trên màn hình ảo, hắn không ghi ghép gì cũng không đưa tay bắt chước động tác mẫu. Chợt hắn liếc mắt sang Cố Triết đang ghi chép ký hiệu, thì bắt gặp ánh mắt của Lục Tu Văn nên nở nụ cười nhàn nhạt với cậu ta. Lục Tu Văn bị hắn nhìn đến choáng váng ngẩn ngơ thầm nghĩ:" Đúng là một cái gối thêu hoa, một bao cỏ vụn thôi mà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương