Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Chương 79: Sinh tử hay xa cách
"Giản Dương!" Khi tôi cảm nhận được hơi ấm từ trên cơ thể Giản Dương, tất cả hàng phòng ngự trong tim tôi như vỡ vụn, nước mắt tuôn trào: "Sao anh ngốc thế, vì em mà anh ở lại U Đô không đáng đâu! Anh có từng nghĩ đến, nếu anh không còn nữa, ba mẹ anh phải làm thế nào không?"
Quá trình từ khi chết đến khi sống lại, đã khiến tôi quên hết mọi nghi ngờ về Giản Dương.
Vào thời điểm đó, tôi đã hiểu hết ý nghĩa của cuộc sống, được sống thật tốt. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người sẽ cho người ta cảm thấy hy vọng và thoải mái, chỉ cần vừa nghĩ đến thân thể lạnh lẽo của Giản Dương, tôi sẽ cảm thấy da đầu tê dại, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều không ổn.
Chẳng trách Tần Thủy Hoàng ra lệnh cho Từ Phúc đi tìm thuốc trường sinh bất lão, đối với người sống mà nói, vẫn luôn tràn đầy sợ hãi trước cái chết.
"Đáng giá, đương nhiên là đáng giá. Em là vợ chưa cưới của anh, anh bảo vệ em là chuyện nên làm. Ba mẹ anh cũng sẽ hiểu cho anh!" Vòng tay Giản Dương ôm chặt lấy tôi, như thể vắt kiệt hết sinh lực của anh ấy: "Tô Mộng, lấy anh nhé, anh sẽ dành cả cuộc đời để đối xử tốt với em."
Nghe được những lời này, bộ não đang rối loạn và kích động của tôi đột nhiên bừng tỉnh, từ từ rút khỏi niềm vui khi Giản Dương tỉnh lại.
Tôi thì thào: "Sao lại vội như vậy? Không phải nói chỉ là đính hôn thôi sao?"
"Tô Mộng, anh không thể đợi thêm được nữa. Sợi chỉ đỏ của chúng ta đã sớm kết chặt với nhau, em là vợ của anh đã kết hôn, đời đời kiếp kiếp không thể chạy thoát." Anh ấy nắm lấy cổ tay của tôi, sợi chỉ đỏ trên tay không hề biến mất.
Chữ "Giản" khắc trên đá màu xanh ở phía trên sợi dây màu đỏ rõ ràng như vậy, trong linh đường mờ mịt, cái chữ này dường như vẫn sáng ngời.
Lạc Thần Tuấn không có ác cảm với Giản Dương, thuận tiện liền giao một thứ cho Giản Dương.
Động tác của anh ta quá nhanh, tôi không nhìn rõ thứ đó là gì, đợi đến khi Giản Dương đeo nó vào người tôi. Tôi mới nhận ra rằng, Giản Dương đã đeo nhẫn cưới cho tôi.
Giản Dương thì thầm vào tai tôi: "Sinh tử hay xa cách, đã cùng người tạo nên lời thề ước nguyện. Nắm lấy bàn tay người, hai ta cùng nhau đi đến cuối con đường. Tô Mộng, đừng từ chối anh nữa được không?"
Lời lẽ trong Kinh Thi thật đẹp.
Tim tôi thắt lại, nhìn chằm chằm vào cổ tay mình.
So với viên kim cương khổng lồ trên chiếc nhẫn, viên đá xanh trên dây đỏ có một lực liên kết bí ẩn.
Tôi mơ hồ cảm thấy hành vi và suy nghĩ của mình đều bị hạn chế bởi hợp đồng hôn nhân, nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến cảnh đêm qua khi Lăng Vũ Dương xuất hiện cứu tôi.
Trong lòng lại có một mong muốn được gặp anh, nhưng tôi nhìn chằm chằm vào viên đá xanh này, tôi nhất thời sững sờ, gật đầu đồng ý: "Được, em đồng ý với anh."
Sau khi nói xong, tôi có chút hối hận.
Nhưng trên đời này, không hề có thuốc chữa hối hận.
Giản Dương ôm tôi xoay người tại chỗ vài lần, sự phấn khích dường như không hề giống giả vờ. Tôi nhìn anh ấy chằm chằm hồi lâu, tình cảm trên mặt của anh ấy chân thành như vậy, nhưng tôi, tựa hồ đã đi ngược lại sơ tâm.
Nghĩ đến đây, nước mắt không kìm được mà mê mang.
Có phải tôi không còn là Tô Mộng đơn giản và một lòng như Giản Dương từng biết nữa? Tại sao tôi luôn nghĩ về Lăng Vũ Dương, người đã khiến cuộc đời tôi chìm trong hỗn loạn?
Giản Dương vì cứu tôi mà đã trả mạng, bây giờ anh ấy không để ý đến đứa con trong bụng tôi không phải của anh ấy, mà cưới tôi. Loại cảm xúc này thật sự khiến người ta khó có thể không động lòng.
Không lâu sau, ba mẹ của Giản Dương tỉnh dậy.
Nhìn thấy Giản Dương còn sống, ngay cả ba của Giản Dương, người một mình lăn lộn trên thương trường cũng cùng với mẹ của Giản Dương đi qua, ôm Giản Dương khóc.
Lúc đầu, Lạc Thần Tuấn không nói với họ Giản Dương có cơ hội tỉnh lại, có lẽ là lén lút làm để cho người ở U Đô xem.
Bây giờ người con trai yêu quý của họ còn sống, sung sướng khóc là điều đương nhiên.
"Giản Dương, con làm bố mẹ sợ chết khiếp. Con... con có khó chịu không? Chuyện này là sao vậy?" Mẹ của Giản Dương không suy sụp như trong tưởng tượng, bà ấy nghẹn ngào, đầu óc vẫn rất tỉnh táo hỏi Giản Dương.
Giàn Dương đã trải qua một lần sinh tử, anh ấy đã trưởng thành hơn, vỗ vai mẹ Giản Dương: "Mẹ, con bất hiếu khiến ba mẹ phải lo lắng. Còn chuyện gì đã xảy ra thì để đạo trường Mã đến nói ạ."
"Còn nói nữa, công việc song song của đạo trưởng Mã, cậu ấy chẳng nói gì với ba mẹ. Thực sự làm ba mẹ lo lắng muốn chết..." Ba của Giản Dương không khỏi phàn nàn, đầy bất mãn với Lạc Thần Tuấn.
Lạc Thần Tuần lộ ra vẻ xấu hổ: "Nếu cháu nói ra, cậu Giản sẽ không thể quay lại. Linh hồn của cậu Giản bị mắc kẹt ở U Đô, những người bảo vệ ở U Đô phải lầm tưởng cậu ấy thực sự đã chết, cậu ấy mới có thể trở về."
"Cậu nói cho tôi biết đi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào mà Giản Dương lại bị mắc kẹt ở U Đô?" Ba của Giản Dương trông nghiêm nghị, đôi mắt đỏ ngầu cúi đầu nhìn chằm chằm Lạc Thần Tuấn.
Đạo trưởng Mã - Lạc Thần Tuấn cúi đầu nói chuyện với hai người lớn, sau khi hiểu rõ, đạo trưởng Mã mới thở phào nhẹ nhõm, cởi áo choàng đạo sĩ ra, cho người vào tháo bỏ hết những điều xui xẻo trong linh đường.
Những thứ này được cho là có liên quan đến sự sống và cái chết của Giản Dương, sẽ ảnh hưởng đến vận may sau này của Giản Dương, cho nên tất cả chúng phải được đốt cháy.
Ba của Giản Dương lặng lẽ nhìn những người công nhân đang tháo dỡ linh đường một lúc, ông ngồi xuống hút một điếu thuốc, hình như ông có ý kiến với tôi: "Tô Mộng, theo như lời của đạo trưởng Mã, Giản Dương là vì cứu cháu nên mới mắc kẹt ở trong thế giới âm?"
Quá trình từ khi chết đến khi sống lại, đã khiến tôi quên hết mọi nghi ngờ về Giản Dương.
Vào thời điểm đó, tôi đã hiểu hết ý nghĩa của cuộc sống, được sống thật tốt. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người sẽ cho người ta cảm thấy hy vọng và thoải mái, chỉ cần vừa nghĩ đến thân thể lạnh lẽo của Giản Dương, tôi sẽ cảm thấy da đầu tê dại, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều không ổn.
Chẳng trách Tần Thủy Hoàng ra lệnh cho Từ Phúc đi tìm thuốc trường sinh bất lão, đối với người sống mà nói, vẫn luôn tràn đầy sợ hãi trước cái chết.
"Đáng giá, đương nhiên là đáng giá. Em là vợ chưa cưới của anh, anh bảo vệ em là chuyện nên làm. Ba mẹ anh cũng sẽ hiểu cho anh!" Vòng tay Giản Dương ôm chặt lấy tôi, như thể vắt kiệt hết sinh lực của anh ấy: "Tô Mộng, lấy anh nhé, anh sẽ dành cả cuộc đời để đối xử tốt với em."
Nghe được những lời này, bộ não đang rối loạn và kích động của tôi đột nhiên bừng tỉnh, từ từ rút khỏi niềm vui khi Giản Dương tỉnh lại.
Tôi thì thào: "Sao lại vội như vậy? Không phải nói chỉ là đính hôn thôi sao?"
"Tô Mộng, anh không thể đợi thêm được nữa. Sợi chỉ đỏ của chúng ta đã sớm kết chặt với nhau, em là vợ của anh đã kết hôn, đời đời kiếp kiếp không thể chạy thoát." Anh ấy nắm lấy cổ tay của tôi, sợi chỉ đỏ trên tay không hề biến mất.
Chữ "Giản" khắc trên đá màu xanh ở phía trên sợi dây màu đỏ rõ ràng như vậy, trong linh đường mờ mịt, cái chữ này dường như vẫn sáng ngời.
Lạc Thần Tuấn không có ác cảm với Giản Dương, thuận tiện liền giao một thứ cho Giản Dương.
Động tác của anh ta quá nhanh, tôi không nhìn rõ thứ đó là gì, đợi đến khi Giản Dương đeo nó vào người tôi. Tôi mới nhận ra rằng, Giản Dương đã đeo nhẫn cưới cho tôi.
Giản Dương thì thầm vào tai tôi: "Sinh tử hay xa cách, đã cùng người tạo nên lời thề ước nguyện. Nắm lấy bàn tay người, hai ta cùng nhau đi đến cuối con đường. Tô Mộng, đừng từ chối anh nữa được không?"
Lời lẽ trong Kinh Thi thật đẹp.
Tim tôi thắt lại, nhìn chằm chằm vào cổ tay mình.
So với viên kim cương khổng lồ trên chiếc nhẫn, viên đá xanh trên dây đỏ có một lực liên kết bí ẩn.
Tôi mơ hồ cảm thấy hành vi và suy nghĩ của mình đều bị hạn chế bởi hợp đồng hôn nhân, nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến cảnh đêm qua khi Lăng Vũ Dương xuất hiện cứu tôi.
Trong lòng lại có một mong muốn được gặp anh, nhưng tôi nhìn chằm chằm vào viên đá xanh này, tôi nhất thời sững sờ, gật đầu đồng ý: "Được, em đồng ý với anh."
Sau khi nói xong, tôi có chút hối hận.
Nhưng trên đời này, không hề có thuốc chữa hối hận.
Giản Dương ôm tôi xoay người tại chỗ vài lần, sự phấn khích dường như không hề giống giả vờ. Tôi nhìn anh ấy chằm chằm hồi lâu, tình cảm trên mặt của anh ấy chân thành như vậy, nhưng tôi, tựa hồ đã đi ngược lại sơ tâm.
Nghĩ đến đây, nước mắt không kìm được mà mê mang.
Có phải tôi không còn là Tô Mộng đơn giản và một lòng như Giản Dương từng biết nữa? Tại sao tôi luôn nghĩ về Lăng Vũ Dương, người đã khiến cuộc đời tôi chìm trong hỗn loạn?
Giản Dương vì cứu tôi mà đã trả mạng, bây giờ anh ấy không để ý đến đứa con trong bụng tôi không phải của anh ấy, mà cưới tôi. Loại cảm xúc này thật sự khiến người ta khó có thể không động lòng.
Không lâu sau, ba mẹ của Giản Dương tỉnh dậy.
Nhìn thấy Giản Dương còn sống, ngay cả ba của Giản Dương, người một mình lăn lộn trên thương trường cũng cùng với mẹ của Giản Dương đi qua, ôm Giản Dương khóc.
Lúc đầu, Lạc Thần Tuấn không nói với họ Giản Dương có cơ hội tỉnh lại, có lẽ là lén lút làm để cho người ở U Đô xem.
Bây giờ người con trai yêu quý của họ còn sống, sung sướng khóc là điều đương nhiên.
"Giản Dương, con làm bố mẹ sợ chết khiếp. Con... con có khó chịu không? Chuyện này là sao vậy?" Mẹ của Giản Dương không suy sụp như trong tưởng tượng, bà ấy nghẹn ngào, đầu óc vẫn rất tỉnh táo hỏi Giản Dương.
Giàn Dương đã trải qua một lần sinh tử, anh ấy đã trưởng thành hơn, vỗ vai mẹ Giản Dương: "Mẹ, con bất hiếu khiến ba mẹ phải lo lắng. Còn chuyện gì đã xảy ra thì để đạo trường Mã đến nói ạ."
"Còn nói nữa, công việc song song của đạo trưởng Mã, cậu ấy chẳng nói gì với ba mẹ. Thực sự làm ba mẹ lo lắng muốn chết..." Ba của Giản Dương không khỏi phàn nàn, đầy bất mãn với Lạc Thần Tuấn.
Lạc Thần Tuần lộ ra vẻ xấu hổ: "Nếu cháu nói ra, cậu Giản sẽ không thể quay lại. Linh hồn của cậu Giản bị mắc kẹt ở U Đô, những người bảo vệ ở U Đô phải lầm tưởng cậu ấy thực sự đã chết, cậu ấy mới có thể trở về."
"Cậu nói cho tôi biết đi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào mà Giản Dương lại bị mắc kẹt ở U Đô?" Ba của Giản Dương trông nghiêm nghị, đôi mắt đỏ ngầu cúi đầu nhìn chằm chằm Lạc Thần Tuấn.
Đạo trưởng Mã - Lạc Thần Tuấn cúi đầu nói chuyện với hai người lớn, sau khi hiểu rõ, đạo trưởng Mã mới thở phào nhẹ nhõm, cởi áo choàng đạo sĩ ra, cho người vào tháo bỏ hết những điều xui xẻo trong linh đường.
Những thứ này được cho là có liên quan đến sự sống và cái chết của Giản Dương, sẽ ảnh hưởng đến vận may sau này của Giản Dương, cho nên tất cả chúng phải được đốt cháy.
Ba của Giản Dương lặng lẽ nhìn những người công nhân đang tháo dỡ linh đường một lúc, ông ngồi xuống hút một điếu thuốc, hình như ông có ý kiến với tôi: "Tô Mộng, theo như lời của đạo trưởng Mã, Giản Dương là vì cứu cháu nên mới mắc kẹt ở trong thế giới âm?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương