Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Chương 91: Làm bộ làm tịch
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lăng Vũ Dương, là anh sao?" Bắp thịt cả người tôi cũng cứng lại, khẩn trương hỏi.
Lăng Vũ Dương rốt cuộc cũng xuất hiện, tại sao đang yên đang lành anh ấy lại dọa tôi? Nhưng mà trong nháy mắt tôi lại cảm thấy không đúng, có lẽ tôi cũng không quen vòng ôm của Lăng Vũ Dương, nhưng mà trực giác nói cho tôi biết, người đang ôm tôi từ phía sau không phải Lăng Vũ Dương.
Mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, không khí lạnh mang mùi thối rữa làm cho hơi thở của người †a muốn đóng thành băng vụn.
"Cục cưng, là anh, bây giờ chúng ta vào động phòng" Người đàn ông sau lưng kia chợt bắt lấy ngực tôi, giọng nói hung ác pha thêm vẻ không đàng hoàng, kinh khủng giống như một con rắn độc khè lưỡi.
Anh ta tuyệt đối không phải Lăng Vũ Dương! Mặc dù trong lòng tôi sợ hãi, da đầu tê dại, nhưng vận dụng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ để giấy giụa, hét lớn: "Anh...
anh không phải anh ấy...
Anh không phải Lăng Vũ Dương, mau buông tôi ra.
Đây...
Rốt cuộc là nơi nào?" Hiện lên trong đầu tôi đều là hình ảnh trước khi tôi ngủ mê, Giản Dương đã cắt đứt khế ước minh hôn giữa hai chúng tôi, tôi bị bị thương nặng.
T¡ Mã Thanh nói tôi không thể cứu được, Lăng Vũ Dương lại nói phải dùng tính mạng cứu tôi.
Sau khi tôi nhớ lại, tôi phát hiện chân tướng sự thật càng nghĩ càng đáng sợ.
Lăng Vũ Dương không có ở đây, cho nên mới có người giả mạo anh sao? Trong lòng tôi dâng lên một cổ bi phẫn và thù hận, tôi liều mạng giấy giụa, chất lỏng trong mắt cũng không kiềm lại được mà rơi xuống.
Nỗi bi thương mãnh liệt làm cho bụng tôi quặn đau, tôi cảm giác đứa bé của tôi giống như cũng sắp rời khỏi cuộc đời tôi rôi.
Cảm giác tuyệt vọng bao phủ thế giới của tôi.
Tôi nhắm hai mắt lại, có lẽ là không muốn tốn sức vùng vẫy nữa, để mặc người phụ nữ này ra tay với tôi.
Đột nhiên, cái ôm thật chặt sau lưng tôi nới lỏng ra một ít, để cho tôi có thể thở bình thường trở lại.
Người kia phát ra âm thanh đàn bà, giọng nói lạnh lùng dịu dàng nhưng lại yêu dị, trong miệng thở ra hơi thở mềm mại và lạnh lẽo như gió âm trong mộ, "Bà chủ, đừng quá bi thương mà động thai, hãy nghĩ tới đứa con của cô, đừng khóc."
Là ai? Tại sao lại có âm thanh phụ nữ? Thân thể tôi lập tức cứng đờ, gò má giống như bị vật gì đó trơn nhẫn và lạnh như băng liếm qua.
Khóe mắt trong ánh nến màu xanh thấy được một cái lưỡi dài màu trắng liếm qua gò má tôi.
Ánh mắt dường như có thể thích ứng với bóng tối, thấy trên cái máng nước có một cái gương.
Gương cũ kỹ, trên vết nứt mọc đầy rêu xanh, vật màu xám tro bao phủ khắp mặt gương nhưng vẫn có thể thấy hình ảnh mơ hồ trong đó.
Đứng phía sau tôi là một người phụ nữ mặc trang phục màu đỏ tươi, gương mặt trắng bệch giống như bị bôi một lớp vôi trắng quét tường vậy.
Môi đỏ mọng như ngọn lửa đang cháy, trong mắt màu trắng không có con ngươi.
Dáng vẻ tóc tai bù xù làm cho người ta không rét mà run.
"Mày kêu tôi là bà chủ?" Tôi nín thở, cơ hồ là nói những từ này xuyên qua kẽ răng, nhớ tới khi ở trên xe, Tư Mã Thanh đã kêu Lăng Vũ Dương là ông chủ.
Lăng Vũ Dương rõ ràng là một cương thi năm, nhưng lại giống như một thương nhân lớn vậy.
Nhân vật như con quỷ này, theo lý thuyết thì ông chủ chắc là Lăng Vũ Dương rồi, nó là thuộc hạ của Lăng Vũ Dương.
Trên người nó còn có một mùi hôi thối như đàn hương, nói tới ông chủ thì giọng điệu của nó
"Lăng Vũ Dương, là anh sao?" Bắp thịt cả người tôi cũng cứng lại, khẩn trương hỏi.
Lăng Vũ Dương rốt cuộc cũng xuất hiện, tại sao đang yên đang lành anh ấy lại dọa tôi? Nhưng mà trong nháy mắt tôi lại cảm thấy không đúng, có lẽ tôi cũng không quen vòng ôm của Lăng Vũ Dương, nhưng mà trực giác nói cho tôi biết, người đang ôm tôi từ phía sau không phải Lăng Vũ Dương.
Mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, không khí lạnh mang mùi thối rữa làm cho hơi thở của người †a muốn đóng thành băng vụn.
"Cục cưng, là anh, bây giờ chúng ta vào động phòng" Người đàn ông sau lưng kia chợt bắt lấy ngực tôi, giọng nói hung ác pha thêm vẻ không đàng hoàng, kinh khủng giống như một con rắn độc khè lưỡi.
Anh ta tuyệt đối không phải Lăng Vũ Dương! Mặc dù trong lòng tôi sợ hãi, da đầu tê dại, nhưng vận dụng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ để giấy giụa, hét lớn: "Anh...
anh không phải anh ấy...
Anh không phải Lăng Vũ Dương, mau buông tôi ra.
Đây...
Rốt cuộc là nơi nào?" Hiện lên trong đầu tôi đều là hình ảnh trước khi tôi ngủ mê, Giản Dương đã cắt đứt khế ước minh hôn giữa hai chúng tôi, tôi bị bị thương nặng.
T¡ Mã Thanh nói tôi không thể cứu được, Lăng Vũ Dương lại nói phải dùng tính mạng cứu tôi.
Sau khi tôi nhớ lại, tôi phát hiện chân tướng sự thật càng nghĩ càng đáng sợ.
Lăng Vũ Dương không có ở đây, cho nên mới có người giả mạo anh sao? Trong lòng tôi dâng lên một cổ bi phẫn và thù hận, tôi liều mạng giấy giụa, chất lỏng trong mắt cũng không kiềm lại được mà rơi xuống.
Nỗi bi thương mãnh liệt làm cho bụng tôi quặn đau, tôi cảm giác đứa bé của tôi giống như cũng sắp rời khỏi cuộc đời tôi rôi.
Cảm giác tuyệt vọng bao phủ thế giới của tôi.
Tôi nhắm hai mắt lại, có lẽ là không muốn tốn sức vùng vẫy nữa, để mặc người phụ nữ này ra tay với tôi.
Đột nhiên, cái ôm thật chặt sau lưng tôi nới lỏng ra một ít, để cho tôi có thể thở bình thường trở lại.
Người kia phát ra âm thanh đàn bà, giọng nói lạnh lùng dịu dàng nhưng lại yêu dị, trong miệng thở ra hơi thở mềm mại và lạnh lẽo như gió âm trong mộ, "Bà chủ, đừng quá bi thương mà động thai, hãy nghĩ tới đứa con của cô, đừng khóc."
Là ai? Tại sao lại có âm thanh phụ nữ? Thân thể tôi lập tức cứng đờ, gò má giống như bị vật gì đó trơn nhẫn và lạnh như băng liếm qua.
Khóe mắt trong ánh nến màu xanh thấy được một cái lưỡi dài màu trắng liếm qua gò má tôi.
Ánh mắt dường như có thể thích ứng với bóng tối, thấy trên cái máng nước có một cái gương.
Gương cũ kỹ, trên vết nứt mọc đầy rêu xanh, vật màu xám tro bao phủ khắp mặt gương nhưng vẫn có thể thấy hình ảnh mơ hồ trong đó.
Đứng phía sau tôi là một người phụ nữ mặc trang phục màu đỏ tươi, gương mặt trắng bệch giống như bị bôi một lớp vôi trắng quét tường vậy.
Môi đỏ mọng như ngọn lửa đang cháy, trong mắt màu trắng không có con ngươi.
Dáng vẻ tóc tai bù xù làm cho người ta không rét mà run.
"Mày kêu tôi là bà chủ?" Tôi nín thở, cơ hồ là nói những từ này xuyên qua kẽ răng, nhớ tới khi ở trên xe, Tư Mã Thanh đã kêu Lăng Vũ Dương là ông chủ.
Lăng Vũ Dương rõ ràng là một cương thi năm, nhưng lại giống như một thương nhân lớn vậy.
Nhân vật như con quỷ này, theo lý thuyết thì ông chủ chắc là Lăng Vũ Dương rồi, nó là thuộc hạ của Lăng Vũ Dương.
Trên người nó còn có một mùi hôi thối như đàn hương, nói tới ông chủ thì giọng điệu của nó
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương