Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Chương 96: Con gái yêu của ba, mang thai con của con
Giọng nói này bình tĩnh mà lại uy nghiêm, giọng điệu nghiêm túc chăm chú.
Trong bóng tối tôi không thể nhìn thấy đôi mắt của anh, tôi chưa bao giờ tin tưởng một người như bây giờ, dường như tin tưởng anh là giống như một loại bản năng sinh ra đã có.
Mặc dù có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa thể tháo gỡ, nhưng tôi tin tưởng Lăng Vũ Dương sẽ không hại tôi.
Anh là ba của đứa nhỏ, là người chúng tôi từng cam tâm tình nguyện minh hôn, mặc dù tôi không còn ký ức về nó nhưng cảm giác sâu thẳm bên trong đối với anh, vẫn luôn có sự tồn tại vương vấn không dứt.
Tôi trả lời không chút nghĩ ngợi: “Em tin."
"Cô gái nhỏ, cảm ơn sự tin tưởng của em." Anh khẽ hôn nhẹ lên trán tôi, lại nuông chiều xoa xoa sau đầu tôi, nói: “Rất nhiều chuyện anh không có cách nào để giải thích với em, chờ đến khi em khôi phục lại trí nhớ, anh sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho em."
Tôi nhíu mày: “Anh cũng không có cách nào để khôi phục trí nhớ của em sao?"
“Tình trạng của em có hơi đặc biệt khác với tình trạng mất trí nhớ của người bình thường. Tư Mã Thanh là người đại diện Âm Dương, cô ta có thể tự do ra vào U Đô và dương gian, cô ta sẽ giúp em nghĩ cách khôi phục lại trí nhớ." Sau khi Lăng Vũ Dương nói xong, dường như cảm thấy thích thú với chiếc bụng hơi nhô lên của tôi. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lớp vải áo hơi mỏng. Tuy rằng không nói một câu nào, nhưng lại có thể cảm nhận được bên trong sự bình tĩnh của anh, ẩn giấu tình yêu thương sâu sắc đối với bé cưng ở trong bụng tôi.
Bụng của tôi có lẽ là đang rất đói, phát ra mấy tiếng kêu “ọc ọc" không hài hòa. Trong không khí truyền đến tiếng cười khẽ của Lăng Vũ Dương, anh ấn đầu tôi vào trên lồng ngực anh, nhỏ giọng hỏi tôi: "Đói bụng? Anh đưa em ra ngoài ăn cơm."
“Anh... Vết thương của anh đã khá hơn chút nào chưa? Bây giờ anh có thể xuống giường đi lại sao?" Tôi chạm vào lồng ngực anh, dường như anh đã mặc áo vào, tạm thời không có dụng được vào miệng vết thương trên ngực anh.
Tư Mã Thanh ở bên cạnh dùng giọng nói giống như khối băng trả lời thay Lăng Vũ Dương: "Tôi đã mang đến cho ông chủ mấy cái thiên hồn, tạm thời ông chủ không sao cả. Khối thân thể này hẳn có thể tiếp tục kiên trì được nửa tháng, nếu số lượng thiên hồn đủ, có lẽ có thể càng kiên trì lâu hơn..."
Lại là thiên hồn, dường như thiên hồn này là vật thiết yếu cho linh hồn sau khi bị thương.
Lăng Vũ Dương hiện giờ làm cho người ra cảm thấy đã tốt hơn nhiều, có lẽ chính là nhờ mấy cái thiên hồn mà Tư Mã Thanh mang đến kia. Nghe nói linh hồn trước kia của Lăng Vũ Dương không ổn định, toàn bộ đều dựa vào khối thân thể này để chống đỡ!
Thân thể đã chết, có lẽ cũng có ảnh hưởng với Lăng Vũ Dương đúng không?
Tôi cắn chặt môi, hỏi cô ta: “Rốt cuộc phải cần bao nhiêu thiên hồn, tôi có thể giúp đỡ không?"
“Bà chủ, chuyện này khó mà nói, nói nhiều thì ông chủ sẽ trách tôi lắm miệng. Nếu cô muốn biết, vậy tự mình đi hỏi ông chủ. Tôi phải đi, nếu để sáng sớm Giản Dương không thấy tôi, sẽ nghi ngờ." Giày cao gót của Tư Mã Thanh giẫm lên từng tiếng lọc cọc rung động trong bóng tối, âm thanh càng lúc càng xa.
Bây giờ có lẽ đã là bốn năm giờ sáng, đợi cho đến khi trời hửng sáng, Lăng Vũ Dương và tôi ăn mặc chỉnh tề, để tài xế lái xe chở tôi đi ăn sáng.
Anh giống như lúc ở trong buổi hôn lễ, đeo khẩu trang kín mít, che khuất đi vết sẹo trên mặt. Tuy rằng đang đeo khẩu trang, nhưng toàn thân vẫn luôn làm cho người ta cảm thấy thần thái phân chân, vừa oai phong vừa lẫm liệt.
Trước đó tôi mặc một bộ cổ phục ôm ngực màu trắng, kỳ cục muốn chết. Nghe nói linh hồn muốn dọa tôi sợ, vì vậy tôi liền thay một chiếc áo thun ngắn và quần jean, thoạt nhìn trông mới bình thường hơn chút.
Nhưng mà chiếc gương ở nhà Lăng Vũ Dương thật sự rất kinh khủng, cử động một tí lại có một cái móng vuốt đầy máu vươn đến. Lăng Vũ Dương nói trong phòng nhà anh, mỗi một mặt gương đều chứa một con kính linh, hơn nữa đều mang trong mình câu chuyện riêng, nên tôi không cần quá sợ hãi chúng.
Ăn xong bữa cơm, phải đến một khách sạn ở thành phố Ngọc Lan để tìm ba mẹ tôi. Khách sạn cũng không xa hoa, một phòng giường lớn chỉ có giá từ 900 nghìn đến 1 triệu 2 một đêm. Dường như Lăng Vũ Dương rất hiểu rõ bọn họ, biết tâm lý giá cả của hai người bọn họ, chuẩn bị một phòng vừa thoải mái lại không đắt đỏ.
Gõ cửa vào, người mở cửa chính là mẹ của tôi, ba của tôi đang ngồi ở trước cửa số sát đất đọc báo.
Mẹ tôi vừa mở cửa nhìn thấy chúng tôi, còn chưa kịp mời chúng tôi đi vào, lại hơi có chút khẩn trương nhìn Lăng Vũ Dương, hỏi: "Cậu trai Liên, cuối cùng cậu cũng đến đây."
Thiếu chút nữa tôi liền bật cười thành tiếng, mẹ tôi vậy mà lại gọi Lăng Vũ Dương là cậu trai Liên.
Phải biết rằng thời điểm lần đầu tôi gặp anh, anh là cương thi ngàn năm bò ra từ trong quan tài ngàn năm, dù sao cũng phải xem là tổ tông của chúng tôi chứ.
Vai vế có chút lộn xộn nha!
Nhưng mà Lăng Vũ Dương không để ý chút nào, khóe miệng giương lên một nụ cười cởi mở, hơi xin lỗi nói: “Công ty của cháu có chút chuyện, nên tới chậm. Không biết hai vị ở trong này có được không?"
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ vô hại, biểu cảm cung kính trên mặt anh, không chút nào giống dáng vẻ phúc hắc, vẻ mặt giảo hoạt lúc tính kế người khác.
“Hôn lễ của Tô Mộng nhà chúng tôi có diễn ra suôn sẻ không? Cái cậu cả nhà họ Giản kia có bắt nạt Tô Mộng nhà chúng tôi không, lại nói dù sao hai bọn nó cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên..." Mẹ tôi vẫn chưa để chúng tôi bước vào nhà, nhìn thoáng qua tôi, vậy mà xem tôi như không tồn tại, trực tiếp hỏi Lăng Vũ Dương.
Nhìn thấy mẹ tôi nói liên miên, lải nhải, dáng vẻ giống như tan nát cõi lòng, trong lòng tôi cảm thấy có chút không đành lòng. Theo bản năng sờ bụng, ánh mắt của mẹ tôi như kẻ trộm, cũng khẽ liếc mắt nhìn chiếc bụng hơi nhô ra của tôi, mở to hai mắt nhìn không dám nói lời nào.
Ba tôi ngồi ở bên trong đọc báo, cho nên không ngẩng đầu, chỉ bất thình lình bổ sung một câu: “Cái gì mà cậu cả nhà họ Giản kia, Giản Dương chính là Giản Dương, lúc còn nhỏ bà còn gọi cậu ta là Dương đấy."
Ba và mẹ của tôi có lẽ cũng không biết ân oán giữa tôi và Giản Dương, cũng không có cách nào chấp nhận được biến cố. Nhưng chuyện tôi và Giản Dương đã chia tay là thật, khẳng định là không giấu diếm được. truyện kiếm hiệp hay
Tôi hắng giọng cùng mẹ bước vào phòng, ngồi đối diện với ba tôi nói: “Chuyện này. Ba, con đã chia tay với Giản Dương..."
Ba tôi có vẻ rất bình tĩnh, thật sự tôi bị kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét vừa một quả trứng.
Ba tôi chậm rãi đưa tay gấp tờ báo lại, sau đó nhìn tôi: "Thằng nhóc này thay đổi quá nhiều so với trước kia, lần trước mời chúng ta đến nhà họ Giản, ba đã biết là không có lòng tốt rồi. Vậy mà lại ép buộc con kết hôn, đang làm sinh viên tốt đẹp kết hôn cái gì... Lại cái gì mà nam nữ cùng gả đều tốt, cũng không ngại mất mặt. Con không đi theo cậu ta mới là tốt..."
Nghe lời ba tôi nói, dường như ông ấy không quá thích kiểu người của Giản Dương, hơn nữa giống như đã sớm biết được tôi và Giản Dương đã chia tay, không chút nào kinh ngạc.
Tôi sửng sốt một chút: "Ba, Giản Dương... Chuyện của Giản Dương và Tư Mã Thanh, ba cũng biết?"
"Toàn bộ người ở thành phố Ngọc Lan đều đã biết, làm sao ba có thể không biết? Ba tôi lật một mặt tờ báo phía trên là ảnh kết hôn của Giản Dương và Tư Mã Thanh.
Tôi thật sự không ngờ tới, chuyện kết hôn của nhà họ Giản hiện giờ cũng có thể được lên báo.
Xem ra địa vị của nhà họ Giản ở thành phố Ngọc Lan, bây giờ xem ra không tính là thấp.
“Bác trai, cháu có thể ngắt lời của ngài một chút được không?" Lăng Vũ Dương đột nhiên xen vào, nho nhã lễ độ rót cho ba tôi một ly trà, khóe miệng vẫn luôn là một nụ cười ôn hòa giống như đứa trẻ ngoan: “Cháu là thật lòng thật dạ muốn kết hôn với Tô Mộng, hy vọng hai bác có thể đồng ý."
Ba tôi vốn đang uống ngụm trà, liền phun ra một ngụm lên báo: “Thằng nhóc cậu đang nói cái gì vậy? Cậu muốn kết hôn với con gái của tôi? Tôi đã nói mà, làm sao cậu có thể tốt bụng sắp xếp ổn thỏa cho chúng tôi như vậy. Hóa ra là đánh chủ ý xấu, tôi không đồng ý..."
Nhìn thấy cảnh ba tôi nghiến răng nghiến lợi, tôi thật sự toát mồ hôi lạnh cả người, ba tôi cũng chưa từng gặp qua Lăng Vũ Dương.
Anh... Anh bất ngờ cầu hôn như vậy, ba tôi có thể đồng ý mới là lạ, nói không chừng sau đó ba tôi còn muốn chửi mắng tôi.
Khóe miệng Lăng Vũ Dương nhếch lên một nụ cười xấu xa đen tối: “Ba, người sẽ đồng ý, bởi vì con gái yêu của ba… Có con của con."
- ---------------------------
Trong bóng tối tôi không thể nhìn thấy đôi mắt của anh, tôi chưa bao giờ tin tưởng một người như bây giờ, dường như tin tưởng anh là giống như một loại bản năng sinh ra đã có.
Mặc dù có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa thể tháo gỡ, nhưng tôi tin tưởng Lăng Vũ Dương sẽ không hại tôi.
Anh là ba của đứa nhỏ, là người chúng tôi từng cam tâm tình nguyện minh hôn, mặc dù tôi không còn ký ức về nó nhưng cảm giác sâu thẳm bên trong đối với anh, vẫn luôn có sự tồn tại vương vấn không dứt.
Tôi trả lời không chút nghĩ ngợi: “Em tin."
"Cô gái nhỏ, cảm ơn sự tin tưởng của em." Anh khẽ hôn nhẹ lên trán tôi, lại nuông chiều xoa xoa sau đầu tôi, nói: “Rất nhiều chuyện anh không có cách nào để giải thích với em, chờ đến khi em khôi phục lại trí nhớ, anh sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho em."
Tôi nhíu mày: “Anh cũng không có cách nào để khôi phục trí nhớ của em sao?"
“Tình trạng của em có hơi đặc biệt khác với tình trạng mất trí nhớ của người bình thường. Tư Mã Thanh là người đại diện Âm Dương, cô ta có thể tự do ra vào U Đô và dương gian, cô ta sẽ giúp em nghĩ cách khôi phục lại trí nhớ." Sau khi Lăng Vũ Dương nói xong, dường như cảm thấy thích thú với chiếc bụng hơi nhô lên của tôi. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lớp vải áo hơi mỏng. Tuy rằng không nói một câu nào, nhưng lại có thể cảm nhận được bên trong sự bình tĩnh của anh, ẩn giấu tình yêu thương sâu sắc đối với bé cưng ở trong bụng tôi.
Bụng của tôi có lẽ là đang rất đói, phát ra mấy tiếng kêu “ọc ọc" không hài hòa. Trong không khí truyền đến tiếng cười khẽ của Lăng Vũ Dương, anh ấn đầu tôi vào trên lồng ngực anh, nhỏ giọng hỏi tôi: "Đói bụng? Anh đưa em ra ngoài ăn cơm."
“Anh... Vết thương của anh đã khá hơn chút nào chưa? Bây giờ anh có thể xuống giường đi lại sao?" Tôi chạm vào lồng ngực anh, dường như anh đã mặc áo vào, tạm thời không có dụng được vào miệng vết thương trên ngực anh.
Tư Mã Thanh ở bên cạnh dùng giọng nói giống như khối băng trả lời thay Lăng Vũ Dương: "Tôi đã mang đến cho ông chủ mấy cái thiên hồn, tạm thời ông chủ không sao cả. Khối thân thể này hẳn có thể tiếp tục kiên trì được nửa tháng, nếu số lượng thiên hồn đủ, có lẽ có thể càng kiên trì lâu hơn..."
Lại là thiên hồn, dường như thiên hồn này là vật thiết yếu cho linh hồn sau khi bị thương.
Lăng Vũ Dương hiện giờ làm cho người ra cảm thấy đã tốt hơn nhiều, có lẽ chính là nhờ mấy cái thiên hồn mà Tư Mã Thanh mang đến kia. Nghe nói linh hồn trước kia của Lăng Vũ Dương không ổn định, toàn bộ đều dựa vào khối thân thể này để chống đỡ!
Thân thể đã chết, có lẽ cũng có ảnh hưởng với Lăng Vũ Dương đúng không?
Tôi cắn chặt môi, hỏi cô ta: “Rốt cuộc phải cần bao nhiêu thiên hồn, tôi có thể giúp đỡ không?"
“Bà chủ, chuyện này khó mà nói, nói nhiều thì ông chủ sẽ trách tôi lắm miệng. Nếu cô muốn biết, vậy tự mình đi hỏi ông chủ. Tôi phải đi, nếu để sáng sớm Giản Dương không thấy tôi, sẽ nghi ngờ." Giày cao gót của Tư Mã Thanh giẫm lên từng tiếng lọc cọc rung động trong bóng tối, âm thanh càng lúc càng xa.
Bây giờ có lẽ đã là bốn năm giờ sáng, đợi cho đến khi trời hửng sáng, Lăng Vũ Dương và tôi ăn mặc chỉnh tề, để tài xế lái xe chở tôi đi ăn sáng.
Anh giống như lúc ở trong buổi hôn lễ, đeo khẩu trang kín mít, che khuất đi vết sẹo trên mặt. Tuy rằng đang đeo khẩu trang, nhưng toàn thân vẫn luôn làm cho người ta cảm thấy thần thái phân chân, vừa oai phong vừa lẫm liệt.
Trước đó tôi mặc một bộ cổ phục ôm ngực màu trắng, kỳ cục muốn chết. Nghe nói linh hồn muốn dọa tôi sợ, vì vậy tôi liền thay một chiếc áo thun ngắn và quần jean, thoạt nhìn trông mới bình thường hơn chút.
Nhưng mà chiếc gương ở nhà Lăng Vũ Dương thật sự rất kinh khủng, cử động một tí lại có một cái móng vuốt đầy máu vươn đến. Lăng Vũ Dương nói trong phòng nhà anh, mỗi một mặt gương đều chứa một con kính linh, hơn nữa đều mang trong mình câu chuyện riêng, nên tôi không cần quá sợ hãi chúng.
Ăn xong bữa cơm, phải đến một khách sạn ở thành phố Ngọc Lan để tìm ba mẹ tôi. Khách sạn cũng không xa hoa, một phòng giường lớn chỉ có giá từ 900 nghìn đến 1 triệu 2 một đêm. Dường như Lăng Vũ Dương rất hiểu rõ bọn họ, biết tâm lý giá cả của hai người bọn họ, chuẩn bị một phòng vừa thoải mái lại không đắt đỏ.
Gõ cửa vào, người mở cửa chính là mẹ của tôi, ba của tôi đang ngồi ở trước cửa số sát đất đọc báo.
Mẹ tôi vừa mở cửa nhìn thấy chúng tôi, còn chưa kịp mời chúng tôi đi vào, lại hơi có chút khẩn trương nhìn Lăng Vũ Dương, hỏi: "Cậu trai Liên, cuối cùng cậu cũng đến đây."
Thiếu chút nữa tôi liền bật cười thành tiếng, mẹ tôi vậy mà lại gọi Lăng Vũ Dương là cậu trai Liên.
Phải biết rằng thời điểm lần đầu tôi gặp anh, anh là cương thi ngàn năm bò ra từ trong quan tài ngàn năm, dù sao cũng phải xem là tổ tông của chúng tôi chứ.
Vai vế có chút lộn xộn nha!
Nhưng mà Lăng Vũ Dương không để ý chút nào, khóe miệng giương lên một nụ cười cởi mở, hơi xin lỗi nói: “Công ty của cháu có chút chuyện, nên tới chậm. Không biết hai vị ở trong này có được không?"
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ vô hại, biểu cảm cung kính trên mặt anh, không chút nào giống dáng vẻ phúc hắc, vẻ mặt giảo hoạt lúc tính kế người khác.
“Hôn lễ của Tô Mộng nhà chúng tôi có diễn ra suôn sẻ không? Cái cậu cả nhà họ Giản kia có bắt nạt Tô Mộng nhà chúng tôi không, lại nói dù sao hai bọn nó cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên..." Mẹ tôi vẫn chưa để chúng tôi bước vào nhà, nhìn thoáng qua tôi, vậy mà xem tôi như không tồn tại, trực tiếp hỏi Lăng Vũ Dương.
Nhìn thấy mẹ tôi nói liên miên, lải nhải, dáng vẻ giống như tan nát cõi lòng, trong lòng tôi cảm thấy có chút không đành lòng. Theo bản năng sờ bụng, ánh mắt của mẹ tôi như kẻ trộm, cũng khẽ liếc mắt nhìn chiếc bụng hơi nhô ra của tôi, mở to hai mắt nhìn không dám nói lời nào.
Ba tôi ngồi ở bên trong đọc báo, cho nên không ngẩng đầu, chỉ bất thình lình bổ sung một câu: “Cái gì mà cậu cả nhà họ Giản kia, Giản Dương chính là Giản Dương, lúc còn nhỏ bà còn gọi cậu ta là Dương đấy."
Ba và mẹ của tôi có lẽ cũng không biết ân oán giữa tôi và Giản Dương, cũng không có cách nào chấp nhận được biến cố. Nhưng chuyện tôi và Giản Dương đã chia tay là thật, khẳng định là không giấu diếm được. truyện kiếm hiệp hay
Tôi hắng giọng cùng mẹ bước vào phòng, ngồi đối diện với ba tôi nói: “Chuyện này. Ba, con đã chia tay với Giản Dương..."
Ba tôi có vẻ rất bình tĩnh, thật sự tôi bị kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét vừa một quả trứng.
Ba tôi chậm rãi đưa tay gấp tờ báo lại, sau đó nhìn tôi: "Thằng nhóc này thay đổi quá nhiều so với trước kia, lần trước mời chúng ta đến nhà họ Giản, ba đã biết là không có lòng tốt rồi. Vậy mà lại ép buộc con kết hôn, đang làm sinh viên tốt đẹp kết hôn cái gì... Lại cái gì mà nam nữ cùng gả đều tốt, cũng không ngại mất mặt. Con không đi theo cậu ta mới là tốt..."
Nghe lời ba tôi nói, dường như ông ấy không quá thích kiểu người của Giản Dương, hơn nữa giống như đã sớm biết được tôi và Giản Dương đã chia tay, không chút nào kinh ngạc.
Tôi sửng sốt một chút: "Ba, Giản Dương... Chuyện của Giản Dương và Tư Mã Thanh, ba cũng biết?"
"Toàn bộ người ở thành phố Ngọc Lan đều đã biết, làm sao ba có thể không biết? Ba tôi lật một mặt tờ báo phía trên là ảnh kết hôn của Giản Dương và Tư Mã Thanh.
Tôi thật sự không ngờ tới, chuyện kết hôn của nhà họ Giản hiện giờ cũng có thể được lên báo.
Xem ra địa vị của nhà họ Giản ở thành phố Ngọc Lan, bây giờ xem ra không tính là thấp.
“Bác trai, cháu có thể ngắt lời của ngài một chút được không?" Lăng Vũ Dương đột nhiên xen vào, nho nhã lễ độ rót cho ba tôi một ly trà, khóe miệng vẫn luôn là một nụ cười ôn hòa giống như đứa trẻ ngoan: “Cháu là thật lòng thật dạ muốn kết hôn với Tô Mộng, hy vọng hai bác có thể đồng ý."
Ba tôi vốn đang uống ngụm trà, liền phun ra một ngụm lên báo: “Thằng nhóc cậu đang nói cái gì vậy? Cậu muốn kết hôn với con gái của tôi? Tôi đã nói mà, làm sao cậu có thể tốt bụng sắp xếp ổn thỏa cho chúng tôi như vậy. Hóa ra là đánh chủ ý xấu, tôi không đồng ý..."
Nhìn thấy cảnh ba tôi nghiến răng nghiến lợi, tôi thật sự toát mồ hôi lạnh cả người, ba tôi cũng chưa từng gặp qua Lăng Vũ Dương.
Anh... Anh bất ngờ cầu hôn như vậy, ba tôi có thể đồng ý mới là lạ, nói không chừng sau đó ba tôi còn muốn chửi mắng tôi.
Khóe miệng Lăng Vũ Dương nhếch lên một nụ cười xấu xa đen tối: “Ba, người sẽ đồng ý, bởi vì con gái yêu của ba… Có con của con."
- ---------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương