Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Chương 99: Vẫn được xem là vợ chồng sao?
Nếu tôi không biết Tư Mã Thanh là người của Lăng Vũ Dương, không bị mấy câu nói châm chọc của cô làm cho tức chết là không thể. Thái độ vênh váo tự đắc như vậy, giống như không để mọi người vào mắt.
Trên mặt Giản Dương có chút xấu hổ, trách móc Tư Mã Thanh một câu: “Mã Thanh, em... Em đừng nói như vậy."
“Tại sao em không thể nói như vậy? Cậu Giản, những lời em nói đều là lời nói thật. Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Hôm nay cô ta đến Ủy ban nhân dân cùng cậu hai nhà họ Liên, nhất định là tới để đăng ký kết hôn." Cũng không biết Tư Mã Thanh muốn làm gì, vẫn luôn lôi chuyện tôi đã làm đi châm chọc tôi, ý cười trên khuôn mặt lạnh lùng càng thêm vênh váo hung hăng.
Lăng Vũ Dương mím môi, lạnh lùng đứng nhìn, không nói một câu.
Ba mẹ tôi đứng ở trước cửa đều bị lời nói của Tư Mã Thanh làm cho khuôn mặt tức giận đỏ bừng, nhưng cũng không có ý tranh cãi với cô ta.
Tính cách của ba mẹ tôi chính là như vậy, nếu như không cần thiết, tuyệt đối sẽ không xảy ra xung đột với người khác.
Giản Dương sửng sốt trong giây lát, nhìn tôi với vẻ thất vọng: "Tiểu Mộng, cô ấy... Cô ấy nói có phải sự thật không? Em thật sự muốn gả cho... Gả cho tên con riêng mặt bị hủy hoại này sao? Trên mặt anh ta có vết bỏng nặng, cho dù có cấy da cũng không thể hồi phục hoàn toàn."
Thời điểm anh ta gọi tôi là Tiểu Mộng, khiến cho tôi nổi một tầng da gà kinh tởm rơi khắp đất. Anh ta vậy mà có thể mặt không đỏ, tim không đập, sau khi gọi Tư Mã Thanh là Mã Thanh.
Rồi lại gọi tôi là Tiểu Mộng, anh ta không chê ghê tởm, thì tôi nghe còn thấy khó chịu đấy.
"Đúng, hôm nay đúng là tôi và anh ấy đến nhận giấy đăng ký kết hôn, hộ khẩu chúng tôi cũng đều mang theo, ba mẹ tôi cũng đều đến đây." Tôi nhíu mày, thái độ lạnh lùng mà lại thờ ơ.
Đối với mấy lần Giản Dương tính kế tôi và Lăng Vũ Dương, tôi quả thật rất hận anh ta.
Nhưng mà ký ức của con người không thể nói gạt bỏ là có thể gạt bỏ được, nếu tôi cũng có thể tuyệt tình với anh ta, dễ dàng cắt đứt khế ước minh hôn, bẫy đối phương vào chỗ chết. Nếu như vậy có lẽ tôi sẽ không bị anh ta lấy mất đi trái tim, còn làm Lăng Vũ Dương phải đưa trái tim của mình cho tôi.
Lăng Vũ Dương nắm chặt lòng bàn tay đang ra mồ hôi của tôi, nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, trên mặt anh không đeo khẩu trang. Đường nét như ngọc vẫn rất là dễ nhìn, chỉ có vài đường dữ tợn do bị ngọn lửa hung ác thiêu đốt làm cho trong lòng người ta khó chịu như bị cấu chặt.
Nhìn lướt qua khuôn mặt bị lửa làm bị thương của Lăng Vũ Dương, trên khuôn mặt Giản Dương hiện lên vẻ do dự, lại áy náy: “Ngày hôm đó anh đã gây ra rất nhiều chuyện, cho dù em có tiếp tục tức giận anh, cũng không thể cùng anh ta... Cùng anh ta ở bên nhau..."
"Cậu Giản, trước hết, tôi không có gì tức giận đối với một người xa lạ. Anh, với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ." Tôi lạnh nhạt nhìn người mà trước kia tôi vẫn tin tưởng có thừa, chậm rãi nói từng chữ: “Tiếp đó, tôi nguyện ý ở bên ai, sẽ cùng một chỗ với ai cũng không liên quan tới anh. Không phải chính anh cũng đã cưới cô giáo Tư Mã Thanh hay sao, dựa vào đâu mà không cho tôi kết hôn."
“Chuyện này khác biệt!" Giản Dương có chút nóng nảy, ngược lại anh ta đỏ mặt tía tai nói chuyện với Lăng Vũ Dương: “Tôi... Tôi và Mã Thanh là tình yêu thật lòng! Liên Quân Dương, cho dù khuôn mặt anh bị hủy hoại, cũng là cậu hai của nhà họ Liên đúng không, cô gái dạng nào mà không có được? Anh... Anh có biết, cái thai đang mang trong bụng Tô Mộng chính là thai âm, sẽ hại chết anh đấy! Tại sao anh lại quấn lấy Tô Mộng không tha..."
Thời điểm nghe thấy Giản Dương nhắc tới hai từ thai âm, toàn thân tôi đều toát mồ hôi lạnh.
Ba mẹ tôi còn ở bên cạnh, tư tưởng của bọn họ cũng không tiến bộ đi đầu, nếu bọn họ thật sự tin lời nói của Giản Dương. Cú đả kích như vậy, làm sao bọn họ có thể chịu được.
May mắn là hai người họ đối với từ thai âm dường như rất xa lạ, sau khi nghe thấy, cũng không có nhiều phản ứng.
Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút chột dạ, tôi muốn kéo Lăng Vũ Dương lập tức đi đến Ủy ban nhân dân để đăng ký kết hôn, không ngờ tới Lăng Vũ Dương lại nhẹ nhàng nhấc cổ áo của Giản Dương lên, xách anh ta lơ lửng trong không trung.
Giản Dương dùng sức duỗi chân giãy dụa, nhưng dường như ngay cả sức mạnh của ngón út Lăng Vũ Dương cũng không bằng.
Lăng Vũ Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Giản Dương trong chốc lát, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười quỷ quái, giống như đã tính kế Giản Dương gắt gao: “Người bạn nhỏ, tôi chỉ nói một lần, Tô Mông là vợ của tôi. Nếu cậu tiếp tục gọi cô ấy là Tiểu Mộng, tôi liền cắt lưỡi của cậu."
“Anh... Anh dám! Cái tên Tiểu Mộng này, tôi đã gọi hơn mười năm rồi, dựa vào đâu mà tôi không thể gọi?" Ánh mắt Giản Dương khiếp đảm, nhưng vẫn là bộ dáng không thể tin được nhìn Lăng Vũ Dương.
Nụ cười quỷ quái của Lăng Vũ Dương càng đậm hơn: "Nếu cậu không tin có thể thử xem, nếu tôi đã dám về nước, tất nhiên là có năng lực tự bảo vệ mình."
Anh nhẹ nhàng buông Giản Dương ra, ném Giản Dương giống như ném một con gà con xuống đất.
Hai chân Giản Dương thật vất vả mới chạm được xuống đất, thở hổn hển mấy hơi, đã bị hai người đàn ông mặc vest bước ra từ trong xe Lincoln của Lăng Vũ Dương kéo đi.
Anh ta ngay cả kêu lên cũng không kịp kêu, miệng đã bị tay của vệ sĩ chặn lại.
"Cô gái nhỏ, không bị phá hỏng hứng thú thành thân với anh đấy chứ?" Lăng Vũ Dương bỗng nhiên nâng cằm tôi lên, đôi mắt kia như có thể nhìn thấy nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện ở sâu thẳm trong đôi mắt tôi.
Tôi ngẩng đầu có chút mờ mịt nhìn thấy người đàn ông làm cho người ta có chút nhìn không thấu này, chỉ ngây ngốc hỏi một câu: “Thành thân?"
“Chính là kết hôn, nhất thời không sửa miệng được thôi." Anh nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đến sảnh lớn của Ủy ban nhân dân. Nhìn thấy thần thái anh rạng rỡ như vậy, dáng vẻ bước đi, ai sẽ nghĩ được lúc này trong lồng ngực đang trống rỗng chứ?
Hơn nữa dáng người cao lớn cùng với khí chất không tầm thường của anh, lại khiến cho hầu hết mọi người phải ghé mắt mà nhìn anh. Lúc chụp ảnh ở bên trong, còn nghe thấy hai nhân viên khe khẽ thì thầm, dường như họ đang đàm luận về Lăng Vũ Dương.
Nữ nhân viên mang kính nói: "Khí chất của người nam cũng quá tốt đi, nhẹ nhàng phong độ, tôi làm việc lâu như vậy, vẫn chưa gặp qua người đàn ông nào có khí chất tốt như vậy."
“Chỉ là có chút đáng tiếc, khuôn mặt dễ nhìn như vậy mà lại có vết bỏng sâu như vậy." Một nữ nhân viên có phần mập mạp nói.
Nữ nhân viên đeo kính thở dài, đè thấp giọng nói: “Cô xem cử chỉ của anh ta thật là đẹp mắt, rất là săn sóc với vợ mình, cho dù khuôn mặt của anh ta đã bị hủy hoại, nếu muốn kết hôn với tôi, tôi cũng đồng ý."
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai nữ nhân viên, không hiểu sao tôi lại nắm chặt cánh tay của Lăng Vũ Dương, luôn có một loại cảm giác muốn độc chiếm anh, cảm giác không muốn chia sẻ anh với bất cứ kẻ nào. Loại cảm giác này thật là kỳ diệu, giống như tầm mắt bỗng chốc trở nên nhỏ bé, cảm giác ỷ lại Lăng Vũ Dương ngày càng mãnh liệt.
Sau khi tôi và Lăng Vũ Dương tuyên thệ, đã có thể đi nhận tờ giấy màu hồng.
Thời điểm cầm trên tay tờ giấy màu hồng, có một loại cảm giác trơn trượt, có lẽ là do hồi hộp nên lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi. Tôi không ngờ rằng tôi vậy mà đã kết hôn, là thật sự kết hôn.
Loại cảm giác này giống như đang nằm mơ, lúc tôi bắt đầu bước đi, còn có loại cảm giác hốt hoảng.
Không ngờ người đàn ông đã tuyên thệ sẽ ở bên tôi trọn đời, lại ôm ngang lấy tôi đi qua trước mặt mọi người, dùng ánh mắt dịu dàng như ánh trăng nhìn tôi: “Cô bé, từ giờ trở đi, em chính là vợ hợp pháp của anh."
“Em..." Tôi có chút khẩn trương, hai tay ôm lấy cổ anh, không dám nhìn vào khuôn mặt anh: "Tất cả mọi người đang nhìn đấy, anh thả em xuống có được không?"
“Không được." Anh càng ôm chặt lấy tôi: "Từ nay về sau, em còn phải thực hiện nghĩa của một người vợ với anh, để cho anh ôm em cũng là một trong những nghĩa vụ nghĩa vụ nên làm của em."
"Nhưng... Minh hôn của chúng ta. Khế ước minh hôn của chúng ta..." Bị chính tay em cắt đứt...
Chúng ta vẫn được xem là vợ chồng sao?
- ---------------------------
Trên mặt Giản Dương có chút xấu hổ, trách móc Tư Mã Thanh một câu: “Mã Thanh, em... Em đừng nói như vậy."
“Tại sao em không thể nói như vậy? Cậu Giản, những lời em nói đều là lời nói thật. Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Hôm nay cô ta đến Ủy ban nhân dân cùng cậu hai nhà họ Liên, nhất định là tới để đăng ký kết hôn." Cũng không biết Tư Mã Thanh muốn làm gì, vẫn luôn lôi chuyện tôi đã làm đi châm chọc tôi, ý cười trên khuôn mặt lạnh lùng càng thêm vênh váo hung hăng.
Lăng Vũ Dương mím môi, lạnh lùng đứng nhìn, không nói một câu.
Ba mẹ tôi đứng ở trước cửa đều bị lời nói của Tư Mã Thanh làm cho khuôn mặt tức giận đỏ bừng, nhưng cũng không có ý tranh cãi với cô ta.
Tính cách của ba mẹ tôi chính là như vậy, nếu như không cần thiết, tuyệt đối sẽ không xảy ra xung đột với người khác.
Giản Dương sửng sốt trong giây lát, nhìn tôi với vẻ thất vọng: "Tiểu Mộng, cô ấy... Cô ấy nói có phải sự thật không? Em thật sự muốn gả cho... Gả cho tên con riêng mặt bị hủy hoại này sao? Trên mặt anh ta có vết bỏng nặng, cho dù có cấy da cũng không thể hồi phục hoàn toàn."
Thời điểm anh ta gọi tôi là Tiểu Mộng, khiến cho tôi nổi một tầng da gà kinh tởm rơi khắp đất. Anh ta vậy mà có thể mặt không đỏ, tim không đập, sau khi gọi Tư Mã Thanh là Mã Thanh.
Rồi lại gọi tôi là Tiểu Mộng, anh ta không chê ghê tởm, thì tôi nghe còn thấy khó chịu đấy.
"Đúng, hôm nay đúng là tôi và anh ấy đến nhận giấy đăng ký kết hôn, hộ khẩu chúng tôi cũng đều mang theo, ba mẹ tôi cũng đều đến đây." Tôi nhíu mày, thái độ lạnh lùng mà lại thờ ơ.
Đối với mấy lần Giản Dương tính kế tôi và Lăng Vũ Dương, tôi quả thật rất hận anh ta.
Nhưng mà ký ức của con người không thể nói gạt bỏ là có thể gạt bỏ được, nếu tôi cũng có thể tuyệt tình với anh ta, dễ dàng cắt đứt khế ước minh hôn, bẫy đối phương vào chỗ chết. Nếu như vậy có lẽ tôi sẽ không bị anh ta lấy mất đi trái tim, còn làm Lăng Vũ Dương phải đưa trái tim của mình cho tôi.
Lăng Vũ Dương nắm chặt lòng bàn tay đang ra mồ hôi của tôi, nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, trên mặt anh không đeo khẩu trang. Đường nét như ngọc vẫn rất là dễ nhìn, chỉ có vài đường dữ tợn do bị ngọn lửa hung ác thiêu đốt làm cho trong lòng người ta khó chịu như bị cấu chặt.
Nhìn lướt qua khuôn mặt bị lửa làm bị thương của Lăng Vũ Dương, trên khuôn mặt Giản Dương hiện lên vẻ do dự, lại áy náy: “Ngày hôm đó anh đã gây ra rất nhiều chuyện, cho dù em có tiếp tục tức giận anh, cũng không thể cùng anh ta... Cùng anh ta ở bên nhau..."
"Cậu Giản, trước hết, tôi không có gì tức giận đối với một người xa lạ. Anh, với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ." Tôi lạnh nhạt nhìn người mà trước kia tôi vẫn tin tưởng có thừa, chậm rãi nói từng chữ: “Tiếp đó, tôi nguyện ý ở bên ai, sẽ cùng một chỗ với ai cũng không liên quan tới anh. Không phải chính anh cũng đã cưới cô giáo Tư Mã Thanh hay sao, dựa vào đâu mà không cho tôi kết hôn."
“Chuyện này khác biệt!" Giản Dương có chút nóng nảy, ngược lại anh ta đỏ mặt tía tai nói chuyện với Lăng Vũ Dương: “Tôi... Tôi và Mã Thanh là tình yêu thật lòng! Liên Quân Dương, cho dù khuôn mặt anh bị hủy hoại, cũng là cậu hai của nhà họ Liên đúng không, cô gái dạng nào mà không có được? Anh... Anh có biết, cái thai đang mang trong bụng Tô Mộng chính là thai âm, sẽ hại chết anh đấy! Tại sao anh lại quấn lấy Tô Mộng không tha..."
Thời điểm nghe thấy Giản Dương nhắc tới hai từ thai âm, toàn thân tôi đều toát mồ hôi lạnh.
Ba mẹ tôi còn ở bên cạnh, tư tưởng của bọn họ cũng không tiến bộ đi đầu, nếu bọn họ thật sự tin lời nói của Giản Dương. Cú đả kích như vậy, làm sao bọn họ có thể chịu được.
May mắn là hai người họ đối với từ thai âm dường như rất xa lạ, sau khi nghe thấy, cũng không có nhiều phản ứng.
Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút chột dạ, tôi muốn kéo Lăng Vũ Dương lập tức đi đến Ủy ban nhân dân để đăng ký kết hôn, không ngờ tới Lăng Vũ Dương lại nhẹ nhàng nhấc cổ áo của Giản Dương lên, xách anh ta lơ lửng trong không trung.
Giản Dương dùng sức duỗi chân giãy dụa, nhưng dường như ngay cả sức mạnh của ngón út Lăng Vũ Dương cũng không bằng.
Lăng Vũ Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Giản Dương trong chốc lát, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười quỷ quái, giống như đã tính kế Giản Dương gắt gao: “Người bạn nhỏ, tôi chỉ nói một lần, Tô Mông là vợ của tôi. Nếu cậu tiếp tục gọi cô ấy là Tiểu Mộng, tôi liền cắt lưỡi của cậu."
“Anh... Anh dám! Cái tên Tiểu Mộng này, tôi đã gọi hơn mười năm rồi, dựa vào đâu mà tôi không thể gọi?" Ánh mắt Giản Dương khiếp đảm, nhưng vẫn là bộ dáng không thể tin được nhìn Lăng Vũ Dương.
Nụ cười quỷ quái của Lăng Vũ Dương càng đậm hơn: "Nếu cậu không tin có thể thử xem, nếu tôi đã dám về nước, tất nhiên là có năng lực tự bảo vệ mình."
Anh nhẹ nhàng buông Giản Dương ra, ném Giản Dương giống như ném một con gà con xuống đất.
Hai chân Giản Dương thật vất vả mới chạm được xuống đất, thở hổn hển mấy hơi, đã bị hai người đàn ông mặc vest bước ra từ trong xe Lincoln của Lăng Vũ Dương kéo đi.
Anh ta ngay cả kêu lên cũng không kịp kêu, miệng đã bị tay của vệ sĩ chặn lại.
"Cô gái nhỏ, không bị phá hỏng hứng thú thành thân với anh đấy chứ?" Lăng Vũ Dương bỗng nhiên nâng cằm tôi lên, đôi mắt kia như có thể nhìn thấy nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện ở sâu thẳm trong đôi mắt tôi.
Tôi ngẩng đầu có chút mờ mịt nhìn thấy người đàn ông làm cho người ta có chút nhìn không thấu này, chỉ ngây ngốc hỏi một câu: “Thành thân?"
“Chính là kết hôn, nhất thời không sửa miệng được thôi." Anh nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đến sảnh lớn của Ủy ban nhân dân. Nhìn thấy thần thái anh rạng rỡ như vậy, dáng vẻ bước đi, ai sẽ nghĩ được lúc này trong lồng ngực đang trống rỗng chứ?
Hơn nữa dáng người cao lớn cùng với khí chất không tầm thường của anh, lại khiến cho hầu hết mọi người phải ghé mắt mà nhìn anh. Lúc chụp ảnh ở bên trong, còn nghe thấy hai nhân viên khe khẽ thì thầm, dường như họ đang đàm luận về Lăng Vũ Dương.
Nữ nhân viên mang kính nói: "Khí chất của người nam cũng quá tốt đi, nhẹ nhàng phong độ, tôi làm việc lâu như vậy, vẫn chưa gặp qua người đàn ông nào có khí chất tốt như vậy."
“Chỉ là có chút đáng tiếc, khuôn mặt dễ nhìn như vậy mà lại có vết bỏng sâu như vậy." Một nữ nhân viên có phần mập mạp nói.
Nữ nhân viên đeo kính thở dài, đè thấp giọng nói: “Cô xem cử chỉ của anh ta thật là đẹp mắt, rất là săn sóc với vợ mình, cho dù khuôn mặt của anh ta đã bị hủy hoại, nếu muốn kết hôn với tôi, tôi cũng đồng ý."
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai nữ nhân viên, không hiểu sao tôi lại nắm chặt cánh tay của Lăng Vũ Dương, luôn có một loại cảm giác muốn độc chiếm anh, cảm giác không muốn chia sẻ anh với bất cứ kẻ nào. Loại cảm giác này thật là kỳ diệu, giống như tầm mắt bỗng chốc trở nên nhỏ bé, cảm giác ỷ lại Lăng Vũ Dương ngày càng mãnh liệt.
Sau khi tôi và Lăng Vũ Dương tuyên thệ, đã có thể đi nhận tờ giấy màu hồng.
Thời điểm cầm trên tay tờ giấy màu hồng, có một loại cảm giác trơn trượt, có lẽ là do hồi hộp nên lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi. Tôi không ngờ rằng tôi vậy mà đã kết hôn, là thật sự kết hôn.
Loại cảm giác này giống như đang nằm mơ, lúc tôi bắt đầu bước đi, còn có loại cảm giác hốt hoảng.
Không ngờ người đàn ông đã tuyên thệ sẽ ở bên tôi trọn đời, lại ôm ngang lấy tôi đi qua trước mặt mọi người, dùng ánh mắt dịu dàng như ánh trăng nhìn tôi: “Cô bé, từ giờ trở đi, em chính là vợ hợp pháp của anh."
“Em..." Tôi có chút khẩn trương, hai tay ôm lấy cổ anh, không dám nhìn vào khuôn mặt anh: "Tất cả mọi người đang nhìn đấy, anh thả em xuống có được không?"
“Không được." Anh càng ôm chặt lấy tôi: "Từ nay về sau, em còn phải thực hiện nghĩa của một người vợ với anh, để cho anh ôm em cũng là một trong những nghĩa vụ nghĩa vụ nên làm của em."
"Nhưng... Minh hôn của chúng ta. Khế ước minh hôn của chúng ta..." Bị chính tay em cắt đứt...
Chúng ta vẫn được xem là vợ chồng sao?
- ---------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương