Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu
Chương 10: Đứa trẻ ngoan
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy Eugene không phải con người, bởi vì không có loài người nào có thể dễ dàng kiểm soát cơ thể của người khác được hết. Cái cảm giác đầu óc thì tỉnh táo nhưng cơ thể lại bị bủn rủn chỉ có thể mặc cho người ta sắp xếp này thật sự là quá đáng sợ.
Sau khi Eugene được bắn tinh một lần thì tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều, y ôm Diệp Ngọc Tinh vào trong ngực, ghé sát vào cơ thể trần trụi của cậu, hai tay di chuyển tới lui trên người cậu, giống như một con rắn độc lạnh lẽo không có nhiệt độ cơ thể vậy. Diệp Ngọc Tinh bị tưởng tượng của mình làm cho sợ tới mức cả người run lên.
Eugene khựng lại, nhẹ giọng hỏi cậu:
“Sao vậy, em lạnh sao?”
Diệp Ngọc Tinh không lạnh, cơ thể Eugene lành lạnh, nói thật cậu rất thoải mái, nhưng đương nhiên là không có khả năng cậu sẽ nói ra lời như vậy, đành phải nói rằng:
“…… Có, có một chút.”
Nhưng dường như những lời này lại chọc giận Eugene, y rũ lông mi, khiến cho biểu cảm trở nên có chút lãnh đạm:
“Lạnh thì cũng chịu đi.”
Y đưa tay sờ soạng lỗ sau của Diệp Ngọc Tinh, theo động tác của y, cậu sợ đến nỗi mông co rút lại:
“Anh đã hứa là không chọc mông tôi mà!”
“Anh không chọc vào, chỉ sờ bên trong thôi.”
Diệp Ngọc Tinh choáng váng trước thái độ lật lọng với sắc mặt không đổi của Eugene, cậu cảm thấy mình bị lừa gạt mà uốn éo mông bắt đầu giãy giụa, rồi bị Eugene vỗ mông uy hiếp:
“Đừng lộn xộn!”
Diệp Ngọc Tinh lập tức không dám nhúc nhích nữa, gan cậu chỉ to hơn hạt đậu nành một chút mà thôi, bị dọa một cái là mất sạch.
Eugene đút ngón tay lành lạnh vào lỗ sau của cậu, ngón đầu tiên, rồi ngón thứ hai, ngón thứ ba, chờ đến khi y muốn đút ngón thứ tư vào, Diệp Ngọc Tinh liền co rút mông lại, căng thẳng hét lớn:
“Không thể!”
Kỳ thật, Eugene muốn đút cả bàn tay vào trong, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh phản ứng mạnh như vậy, y chỉ đành từ bỏ. Y dùng ba ngón tay sờ thành ruột của Diệp Ngọc Tinh, động tác chậm rãi nhưng cũng rất phiền. Y thích vách trong ấm áp của Diệp Ngọc Tinh, nhưng Diệp Ngọc Tinh lại không thích ngón tay lạnh lẽo của y.
Diệp Ngọc Tinh chịu đựng một lúc, cuối cùng vẫn không chịu được mà co rút lỗ sau muốn ngón tay của Eugene ra ngoài.
Eugene lại cảm thấy rất hài lòng trước phản ứng của cậu, cười khẽ:
“Ngoan một chút, anh thật sự sẽ không chịch em.”
Diệp Ngọc Tinh mấp máy miệng, nhưng không nói chuyện, nghĩ thầm cái này có gì khác với trực tiếp chịch tôi không? Còn lừa tôi nuốt tinh dịch nữa chứ. Đồ lừa đảo!
–
Đến trưa, thời điểm Diệp Ngọc Tinh được Eugene đưa đi ăn cơm, cậu như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Tần Hạc Minh và Percy không cảm xúc nhìn cậu chằm chằm. Còn Tả Khâu thì nở một nụ cười hiền lành dịu dàng với cậu:
“Ngọc Tinh, sáng nay em đi đâu vậy? Sao không về phòng.”
Diệp Ngọc Tinh theo bản năng mà nhìn thoáng qua Eugene, y rũ mi ăn cơm một cách tao nhã, không quan tâm đến trường hợp hỗn loạn do mình gây ra một chút nào hết. Vào lúc Diệp Ngọc Tinh nhìn sang, mới hơi quay đầu, lộ ra một nụ cười tao nhã, rồi ghé sát lại hôn lên môi Diệp Ngọc Tinh một cái, vừa chạm vào là rời khỏi ngay.
Tiếng động chói tai khi ghế cọ xát với sàn nhà vang lên, là Percy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mặt y âm trầm, lúc này ngược lại không nhìn ra chút nữ tính nào cả.
Eugene coi như không thấy gì, chẳng thèm dời mắt nhìn sang dù chỉ một chút, vẫn mỉm cười hỏi:
“Bé ngoan, sao không ăn cơm?”
Tay Diệp Ngọc Tinh run lên, cậu run rẩy ăn thức ăn trong đĩa, cậu sợ muốn chết, lúc này đây, cậu cảm thấy Eugene không giống con người nhất. Cậu đoán rằng, với làn da nhợt nhạt, không có nhiệt độ và còn không thích ánh sáng đó, có lẽ Eugene là một ma cà rồng.
Eugene thấy Diệp Ngọc Tinh nghe lời, liền lộ ra một nụ cười hài lòng, lúc này y mới quay đầu nhìn thoáng qua Percy đang có vẻ mặt tức giận, sắc mặt không thay đổi mà nhìn Percy vài giây, sau đó lại rũ mắt tiếp tục ăn cơm.
Percy cũng ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.
____ ____ ____
Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Một loài động vật máu lạnh khiến người ta chán ghét, tìm kiếm cảm giác tồn tại từ thân nhiệt của người khác.
–
Đôi lời từ tác giả:
Không bỏ cả bàn tay vào. (Nếu không Eugene sẽ ngã không ngừng được, hảo cảm mà Tiểu Tinh Tinh dành cho ổng đã đủ thấp rồi)
- Hết chương 10-
Sau khi Eugene được bắn tinh một lần thì tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều, y ôm Diệp Ngọc Tinh vào trong ngực, ghé sát vào cơ thể trần trụi của cậu, hai tay di chuyển tới lui trên người cậu, giống như một con rắn độc lạnh lẽo không có nhiệt độ cơ thể vậy. Diệp Ngọc Tinh bị tưởng tượng của mình làm cho sợ tới mức cả người run lên.
Eugene khựng lại, nhẹ giọng hỏi cậu:
“Sao vậy, em lạnh sao?”
Diệp Ngọc Tinh không lạnh, cơ thể Eugene lành lạnh, nói thật cậu rất thoải mái, nhưng đương nhiên là không có khả năng cậu sẽ nói ra lời như vậy, đành phải nói rằng:
“…… Có, có một chút.”
Nhưng dường như những lời này lại chọc giận Eugene, y rũ lông mi, khiến cho biểu cảm trở nên có chút lãnh đạm:
“Lạnh thì cũng chịu đi.”
Y đưa tay sờ soạng lỗ sau của Diệp Ngọc Tinh, theo động tác của y, cậu sợ đến nỗi mông co rút lại:
“Anh đã hứa là không chọc mông tôi mà!”
“Anh không chọc vào, chỉ sờ bên trong thôi.”
Diệp Ngọc Tinh choáng váng trước thái độ lật lọng với sắc mặt không đổi của Eugene, cậu cảm thấy mình bị lừa gạt mà uốn éo mông bắt đầu giãy giụa, rồi bị Eugene vỗ mông uy hiếp:
“Đừng lộn xộn!”
Diệp Ngọc Tinh lập tức không dám nhúc nhích nữa, gan cậu chỉ to hơn hạt đậu nành một chút mà thôi, bị dọa một cái là mất sạch.
Eugene đút ngón tay lành lạnh vào lỗ sau của cậu, ngón đầu tiên, rồi ngón thứ hai, ngón thứ ba, chờ đến khi y muốn đút ngón thứ tư vào, Diệp Ngọc Tinh liền co rút mông lại, căng thẳng hét lớn:
“Không thể!”
Kỳ thật, Eugene muốn đút cả bàn tay vào trong, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh phản ứng mạnh như vậy, y chỉ đành từ bỏ. Y dùng ba ngón tay sờ thành ruột của Diệp Ngọc Tinh, động tác chậm rãi nhưng cũng rất phiền. Y thích vách trong ấm áp của Diệp Ngọc Tinh, nhưng Diệp Ngọc Tinh lại không thích ngón tay lạnh lẽo của y.
Diệp Ngọc Tinh chịu đựng một lúc, cuối cùng vẫn không chịu được mà co rút lỗ sau muốn ngón tay của Eugene ra ngoài.
Eugene lại cảm thấy rất hài lòng trước phản ứng của cậu, cười khẽ:
“Ngoan một chút, anh thật sự sẽ không chịch em.”
Diệp Ngọc Tinh mấp máy miệng, nhưng không nói chuyện, nghĩ thầm cái này có gì khác với trực tiếp chịch tôi không? Còn lừa tôi nuốt tinh dịch nữa chứ. Đồ lừa đảo!
–
Đến trưa, thời điểm Diệp Ngọc Tinh được Eugene đưa đi ăn cơm, cậu như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Tần Hạc Minh và Percy không cảm xúc nhìn cậu chằm chằm. Còn Tả Khâu thì nở một nụ cười hiền lành dịu dàng với cậu:
“Ngọc Tinh, sáng nay em đi đâu vậy? Sao không về phòng.”
Diệp Ngọc Tinh theo bản năng mà nhìn thoáng qua Eugene, y rũ mi ăn cơm một cách tao nhã, không quan tâm đến trường hợp hỗn loạn do mình gây ra một chút nào hết. Vào lúc Diệp Ngọc Tinh nhìn sang, mới hơi quay đầu, lộ ra một nụ cười tao nhã, rồi ghé sát lại hôn lên môi Diệp Ngọc Tinh một cái, vừa chạm vào là rời khỏi ngay.
Tiếng động chói tai khi ghế cọ xát với sàn nhà vang lên, là Percy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mặt y âm trầm, lúc này ngược lại không nhìn ra chút nữ tính nào cả.
Eugene coi như không thấy gì, chẳng thèm dời mắt nhìn sang dù chỉ một chút, vẫn mỉm cười hỏi:
“Bé ngoan, sao không ăn cơm?”
Tay Diệp Ngọc Tinh run lên, cậu run rẩy ăn thức ăn trong đĩa, cậu sợ muốn chết, lúc này đây, cậu cảm thấy Eugene không giống con người nhất. Cậu đoán rằng, với làn da nhợt nhạt, không có nhiệt độ và còn không thích ánh sáng đó, có lẽ Eugene là một ma cà rồng.
Eugene thấy Diệp Ngọc Tinh nghe lời, liền lộ ra một nụ cười hài lòng, lúc này y mới quay đầu nhìn thoáng qua Percy đang có vẻ mặt tức giận, sắc mặt không thay đổi mà nhìn Percy vài giây, sau đó lại rũ mắt tiếp tục ăn cơm.
Percy cũng ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.
____ ____ ____
Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Một loài động vật máu lạnh khiến người ta chán ghét, tìm kiếm cảm giác tồn tại từ thân nhiệt của người khác.
–
Đôi lời từ tác giả:
Không bỏ cả bàn tay vào. (Nếu không Eugene sẽ ngã không ngừng được, hảo cảm mà Tiểu Tinh Tinh dành cho ổng đã đủ thấp rồi)
- Hết chương 10-
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương