Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta
Chương 4: Đám cưới đông hải (2)
Nơi này chỉ có một cây Hợp Hoan nở cực kỳ tươi tốt, nàng bay lên tìm cái tư thế thoải mái nửa dựa lên tàng cây, có lẽ quá mệt mỏi nên mí mắt híp lại, không qua bao lâu đã ngủ mất.
Đang ngủ say thì bị một giọng nữ nũng nịu đánh thức.
Chân phải Phượng Tê Ngô bị trượt khiến một mảnh lá cây rơi xuống, may mắn chính là người ở dưới tàng cây cũng không phát hiện ra.
"Vân Hạc, chỉ cần một câu nói của chàng, ta có thể không đồng ý chuyện hôn sự này?"
Mắt nam tử bên cạnh rũ xuống, khóe miệng cười tà: "Hôm nay là đại hôn của tiên tử, xin tự trọng."
"Chàng vậy là có ý gì, ta khổ sở đợi chàng ba trăm năm, hôm nay chàng xuất quan lại lạnh như băng với ta.” Tiên tử áo đỏ nhấc tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, thật là chọc người thương tiếc.
Trong mắt Vân Hạc lạnh lẽo, nhìn chằm chằm tiên tử áo đỏ: "À ~ cho nên lúc ta bế quan tu luyện, ngươi lại cấu kết với Tam thái tử."
Phượng Tê Ngô vừa nghe giật mình đến mức cằm cũng quên khép lại, thật là chuyện kinh thiên, đợi gặp Ti Mệnh nhất định phải nói với hắn.
Phượng Tê Ngô kéo tay áo hạ thấp người xuống muốn nghe rõ hơn chút, nhưng không nghĩ tới nhánh cây "rắc" một tiếng, thoát khỏi "cơ thể mẹ", Phượng Tê Ngô té ngã lăn xuống đất.
"Là do gần đây ta ăn quá nhiều sao? Cũng không có mà." Nàng xoa xoa cùi chỏ, cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm mình.
Chậm rãi đứng lên sửa lại ống tay áo một chút: "Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, nhị vị tiên gia cứ trò chuyện, ta không làm phiền nữa."
Nàng bước bước nhỏ đang tính đi, Vân Hạc lại kéo Phượng Tê Ngô lại, lòng Phượng Tê Ngô trầm xuống: "Mới vừa rồi ta không nghe thấy gì hết, không quấy rầy nhã hứng của nhị vị."
Vân Hạc nhìn dáng vẻ của Phượng Tê Ngô thì cười ra tiếng, lặng lẽ nói vài câu vào tai nàng, ngay sau đó kéo Tê Ngô vào trong lòng: "Ta và vị tiên tử này cũng là người quen biết cũ, hôm nay là ngày đại hỉ của nàng ta, vừa khéo gặp trên đường nên hàn huyên mấy câu, nàng về đừng có ghen rồi phạt ta nha." Dứt lời vuốt chóp mũi Phượng Tê Ngô rất dịu dàng.
Nhất thời sắc mặt tiên tử áo đỏ âm trầm mấy độ, vội vàng tiến lên kéo ống tay áo Vân Hạc.
Sắc mặt Vân Hạc trầm xuống: "Tiên tử đừng có mất chừng mực."
"Các người quen biết khi nào, cùng nhau khi nào mà ta không biết?"
Phượng Tê Ngô hứng thú nhìn nàng ta, nếu đã diễn thì phải làm cho tròn: "Muội muội có quan hệ thế nào với Vân Hạc? Chẳng lẽ Vân Hạc phải bẩm báo tất cả mọi chuyện với muội?"
"Ta quen biết Vân Hạc đã ngàn năm, dĩ nhiên ta biết chuyện của chàng."
"À..." Phượng Tê Ngô quan sát trên dưới một phen, cau mày: "Xem ra tiên tử có mấy phần ái mộ Vân Hạc, chẳng qua là hôm nay người tiên tử gả không phải là Vân Hạc."
Tiên tử áo đỏ cố nén không cam lòng: "Cho dù người bây giờ ở bên cạnh Vân Hạc là ngươi thì thế nào, ngươi chỉ là một nữ nhân xấu xí mà thôi, nói không chừng là Vân Hạc tốt bụng thấy ngươi đáng thương mới giữ ngươi ở bên mình."
"Nữ nhân xấu xí?" Đôi mắt vui vẻ của Phượng Tê Ngô lập tức tối đi rồi hiện ra vẻ lạnh lẽo: "Ngươi nói ai là nữ nhân xấu xí?"
"Nơi này trừ ba người chúng ta ra còn ai khác sao?" Giọng nói của tiên tử áo đỏ mang theo bảy phần giễu cợt, ba phần khinh thường.
Phượng Tê Ngô nhắm mắt lại, hít thật sâu: "Vậy cũng tốt hơn gương mặt dụ dỗ này của tiên tử nhiều."
Tiên tử áo đỏ nghe vậy tức giận: "Hôm nay bản thân ta muốn nhìn thử xem ngươi có vẻ ngoài xấu xí thế nào.” Nói xong lại vươn tay muốn tháo cái khăn che mặt trên mặt Phượng Tê Ngô xuống.
"Làm bậy." Phượng Tê Ngô hơi khom lưng đã tránh thoát, trở tay đánh tát một cái lên mặt tiên tử áo đỏ, tiếng tát rất là vang dội.
Tiên tử áo đỏ bụm mặt, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, không thể tin nhìn Phượng Tê Ngô: "Ngươi dám đánh ta?"
Đang ngủ say thì bị một giọng nữ nũng nịu đánh thức.
Chân phải Phượng Tê Ngô bị trượt khiến một mảnh lá cây rơi xuống, may mắn chính là người ở dưới tàng cây cũng không phát hiện ra.
"Vân Hạc, chỉ cần một câu nói của chàng, ta có thể không đồng ý chuyện hôn sự này?"
Mắt nam tử bên cạnh rũ xuống, khóe miệng cười tà: "Hôm nay là đại hôn của tiên tử, xin tự trọng."
"Chàng vậy là có ý gì, ta khổ sở đợi chàng ba trăm năm, hôm nay chàng xuất quan lại lạnh như băng với ta.” Tiên tử áo đỏ nhấc tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, thật là chọc người thương tiếc.
Trong mắt Vân Hạc lạnh lẽo, nhìn chằm chằm tiên tử áo đỏ: "À ~ cho nên lúc ta bế quan tu luyện, ngươi lại cấu kết với Tam thái tử."
Phượng Tê Ngô vừa nghe giật mình đến mức cằm cũng quên khép lại, thật là chuyện kinh thiên, đợi gặp Ti Mệnh nhất định phải nói với hắn.
Phượng Tê Ngô kéo tay áo hạ thấp người xuống muốn nghe rõ hơn chút, nhưng không nghĩ tới nhánh cây "rắc" một tiếng, thoát khỏi "cơ thể mẹ", Phượng Tê Ngô té ngã lăn xuống đất.
"Là do gần đây ta ăn quá nhiều sao? Cũng không có mà." Nàng xoa xoa cùi chỏ, cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm mình.
Chậm rãi đứng lên sửa lại ống tay áo một chút: "Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, nhị vị tiên gia cứ trò chuyện, ta không làm phiền nữa."
Nàng bước bước nhỏ đang tính đi, Vân Hạc lại kéo Phượng Tê Ngô lại, lòng Phượng Tê Ngô trầm xuống: "Mới vừa rồi ta không nghe thấy gì hết, không quấy rầy nhã hứng của nhị vị."
Vân Hạc nhìn dáng vẻ của Phượng Tê Ngô thì cười ra tiếng, lặng lẽ nói vài câu vào tai nàng, ngay sau đó kéo Tê Ngô vào trong lòng: "Ta và vị tiên tử này cũng là người quen biết cũ, hôm nay là ngày đại hỉ của nàng ta, vừa khéo gặp trên đường nên hàn huyên mấy câu, nàng về đừng có ghen rồi phạt ta nha." Dứt lời vuốt chóp mũi Phượng Tê Ngô rất dịu dàng.
Nhất thời sắc mặt tiên tử áo đỏ âm trầm mấy độ, vội vàng tiến lên kéo ống tay áo Vân Hạc.
Sắc mặt Vân Hạc trầm xuống: "Tiên tử đừng có mất chừng mực."
"Các người quen biết khi nào, cùng nhau khi nào mà ta không biết?"
Phượng Tê Ngô hứng thú nhìn nàng ta, nếu đã diễn thì phải làm cho tròn: "Muội muội có quan hệ thế nào với Vân Hạc? Chẳng lẽ Vân Hạc phải bẩm báo tất cả mọi chuyện với muội?"
"Ta quen biết Vân Hạc đã ngàn năm, dĩ nhiên ta biết chuyện của chàng."
"À..." Phượng Tê Ngô quan sát trên dưới một phen, cau mày: "Xem ra tiên tử có mấy phần ái mộ Vân Hạc, chẳng qua là hôm nay người tiên tử gả không phải là Vân Hạc."
Tiên tử áo đỏ cố nén không cam lòng: "Cho dù người bây giờ ở bên cạnh Vân Hạc là ngươi thì thế nào, ngươi chỉ là một nữ nhân xấu xí mà thôi, nói không chừng là Vân Hạc tốt bụng thấy ngươi đáng thương mới giữ ngươi ở bên mình."
"Nữ nhân xấu xí?" Đôi mắt vui vẻ của Phượng Tê Ngô lập tức tối đi rồi hiện ra vẻ lạnh lẽo: "Ngươi nói ai là nữ nhân xấu xí?"
"Nơi này trừ ba người chúng ta ra còn ai khác sao?" Giọng nói của tiên tử áo đỏ mang theo bảy phần giễu cợt, ba phần khinh thường.
Phượng Tê Ngô nhắm mắt lại, hít thật sâu: "Vậy cũng tốt hơn gương mặt dụ dỗ này của tiên tử nhiều."
Tiên tử áo đỏ nghe vậy tức giận: "Hôm nay bản thân ta muốn nhìn thử xem ngươi có vẻ ngoài xấu xí thế nào.” Nói xong lại vươn tay muốn tháo cái khăn che mặt trên mặt Phượng Tê Ngô xuống.
"Làm bậy." Phượng Tê Ngô hơi khom lưng đã tránh thoát, trở tay đánh tát một cái lên mặt tiên tử áo đỏ, tiếng tát rất là vang dội.
Tiên tử áo đỏ bụm mặt, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, không thể tin nhìn Phượng Tê Ngô: "Ngươi dám đánh ta?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương