Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng
Quyển 2 - Chương 45: Kết cục của minh minh
Nó nhìn Duy Anh, Duy Anh nhìn nó, không nói một lời nào Duy Anh đi tới gần nó định thả dây trói thì Minh Minh chạy tới ngăn lại:-Cậu đang làm quái gì hả? – Duy Anh nhìn Minh Minh, anh nói:-Ngừng tay lại đi! Những gì cô làm mà cô không thấy cắn rứt lương tâm à? Từ nhỏ tới giờ cô là người độc đoán như thế sao? Cô ác độc thế sao? Minh Minh! Hãy tìm lại con người thật đã bị cô đánh mất đi! – Minh Minh nghe Duy Anh nói, cô có gì mà phải cắn rứt, cô có gì mà phải ngừng tay, từ nhỏ tới giờ cô nhịn nhục đủ rồi, cô không muốn như lúc nhò nữa, cô không độc ác, cô chỉ muốn làm chủ Hà Gia, cô sẽ không từ thủ đoạn để có được Hà Gia, con người thật của cô gì chứ? Điên khùng. Minh Minh đẩy Duy Anh ra khi anh đang cố mở trói, cô nói:-Tôi là tôi! Không cần tìm con người thật của tôi gì hết á! – Duy Anh đứng dậy vẫn đi tới chỗ của nó, anh nói:-Cô đã đi quá xa rồi. Cô coi lại đi dù bây giờ cô có được cả Hà Gia thì sao? Lúc đó ai mừng có cô? Ai chia sẽ niềm vui này vs cô? Xung quanh cô còn ai nữa hả? – Minh Minh chợt ngừng lại khi nghe Duy Anh nói, ừ! Phải nếu cô có Hà Gia thì ai sẽ vui vs cô, nếu là lúc trước thì có ba mẹ, cô chú mừng cho cô, còn bây giờ thì không còn ai. Minh Minh chợt nhớ lúc trước cô vui tới mức nào dù là không cần có Hà Gia thì cô vẫn thấy hạnh phục, nhưng sau bây giờ cô đã cố làm cho mọi người công nhận cô là người xứng đáng thì không còn ai bên cạnh. Duy Anh thấy Minh Minh bần thần thì nói câu cuối cùng:-Cô sai rồi!!!!!!!! –Cô sai rồi sao? Cô sai rồi à? Nhưng cô đã cố gắng thế mà lại sai ư? Cô không tin! Cô không làm sai! Cô hoàn toàn đúng! Cô không có sai! Cô không sai!!!!!!!!!!!!! Nghĩ là thế nhưng Minh Minh lại cảm giác như mình đã sai và thất bại hoàn toàn, cô đã đi sai đường rồi! Cô đã lầm lở rồi! Minh Minh chợt vứt bỏ suy nghĩ đó qua một bên kéo tay nó lại, nọ bị kéo lại nên dựt ngược ra sau, nó nhìn thấy Minh Minh đang rất rối loạn rồi, Minh Minh nói;-Tôi không sai gì cả! Bây giờ tôi giết cô thì mọi chuyện sẽ trờ lại bình thường! – nó tự nhiên ôm lấy Minh Minh, vuốt lấy mái tóc cô, nó không hận là Minh Minh giết con nó hay sao? Nó rất hận ấy chứ! Chỉ là Minh Minh đang không biết phải làm sao! Ngay lúc này thì cần có một người an ủi Minh Minh mới phải chứ, nó nói:-Em hảy bình tỉnh đi! MỤc đích của em không sai chỉ là em đi sai đường thôi! Em hãy bỏ qua tất cả và làm lại từ đầu! Minh Minh! Em vẫn là em gái chị! – Minh MINh không những không nghe mà càng ngoan cố, cô rút lấy súng và toan bắn nó, n1o thì không chú ý một tý nào, nó vẫn thế, vẫn ôm lấy Minh Minh, Minh Minh chuẩn bị bắn thì Duy Anh la lên:-Cẩn thận! – và rồi “ Đoàng” tiếng sung vang lên, máu tươi văng lên, ướt thẩm cả chiếc áo, một người nằm xuống, nó bàng hoàng nói:-Duy Anh! Duy Anh! – lúc nãy khi Minh Minh bắn nó, Duy Anh đã chạy lại đẩy nó ra và đỡ viên đạn đó, nó đỡ lấy thân thể Duy Anh, Duy Anh mỉm cười nói:-Cảm giác thanh thản là đây sao? Tôi không ngờ người như tôi lại chết thế này! Có phải tôi đã hết tội rồi không? Tôi được thanh thản mà! – nói được vài lời cuối cùng thì Duy Anh tắt thở, còn Minh Minh sau khi Duy Anh chết thì cô ta mới hoàn hồn nhìn tay cầm súng, mặt đầy máu, cô ta hét lên:-KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!! Mình đã sai chỗ nào! – nói rồi cô ta ngồi phịch xuống và khóc như mưa, cô ta sai rồi sao? Làm lại từ đầu? Cô ta còn tự cách sao? Cuối cùng cô ta vẫn thua hay sao? Minh Minh lấy súng đưa ngay thái dương và nổ súng, nó đang lo lắng cho Duy Anh thì lại nghe tiếng súng lần nữa, quay sang thấy Minh Minh đang nằm đó, máu từ đầu cô ta chảy ra cả sàn, sàn nàh màu trắng nay nhuộm đầy máu tươi, nó liền chạy lại ôm lấy Minh Minh, Minh Minh nói:-Chị à? Thật ra chị không có thai đâu? Cái đó do em sắp đặt thôi! Chị Thư cuối cùng là em hiểu chị rồi! Phải như lúc đó em biết sửa sai ngay từ đầu thì ngày hôm nay em sẽ không như thế nay! – nó chợt khóc, từng giọt nước rớt xuống thân thể Minh Minh, Minh Minh lấy tay lau nước mắt cho nó nói:-Chị! Chị đừng khóc! Em! Em! Em! Thanh thản lắm! Em! Mong chị hãy sống thật tốt! Chị! Em! Nếu có kiếp sau sẽ không đi sai đường nữa! Em sẽ mãi là em của chị! Chị! Em! – Minh Minh nói trong từng tiếng thờ đứt quản, nó khóc nói:-Em đừng nói nữa! Em sẽ không chết đâu! Minh Minh à! Em sẽ mãi mãi là em gái chị! Em sẽ là người rất quan trọng trong lòng chị! Em mải là em gái ngoan! – Minh Minh mỉm cười một cái, lau nước mắt cho nó và nhắm đôi mắt. Nó nhìn Minh Minh mà hét:-MINH MINH!!!!!!!!!!!!!!!!! – ngay lúc đó cả đám chãy vào nhìn cảnh tượng nó khóc mà ai cũng hiểu đôi phần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương