Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng
Quyển 2 - Chương 7: Cô ấy còn sống!!!
Tụi nó thì đang tìm người sắp bị ám sát còn tụi hắn đang ở đâu? Tại một ngôi nhà bao quanh xung quanh ngôi nhà là cây cỏ, trong một căn phòng màu đen là chủ đạo, có 3 chàng trai đang ngồi đối diện nhau, anh chàng có mái tóc màu tím nói:-Cô ấy còn sống! – ánh mắt của chàng trai vô cùng lo lắng, gương mặt nghiêm nghị và người đó là hắn, vừa nghe hắn nói xong Hạo và Quân phun nước ở trong miệng ra ngoải một cách bất ngờ không hề báo trước, hắn cũng chà quan tâm hai thằng bạn, hắn đang lo lắng muốn chết, cô ấy mà sống lại thì tụi hắn ra sao? Cô ấy đến trả thù tụi hắn hay là trả thù người mà tụi hắn yêu thương nhưng qua những sự việc vừa rồi chắc cô ấy muốn hại tụi nó đây mà! Quân sau khi giật mình khi nghe hắn nói thì lắp bắp nói:-M…………..m……………mày……….đ…đùa………gì.......v………vậy? – Hắn lắc đầu, hắn không có rảnh mà đùa, Hạo nhìn thấy hắn khẳng định như thế thì nói:-Chết rồi sao sống được chớ? Tao thấy mày đừng vì một viên đạn mà lãi khẳng định như vậy! – Hạo vừa nói xong thì hắn lấy từ trong túi áo ra một thứ khiến Hạo và Quân trợn mặt lên, tay thả lỏng, gương mặt không một cảm xúc nào ngoài ngạc nhiên cùng một ít sợ hãi, đôi tay vì thả lỏng mà ly nước rớt xuống sàn nhà vỡ tan tành, nước văng tung toé, mảnh vỡ thuỷ tinh văng khắp chân tụi hắn, hắn nhíu mày nhìn 2 thằng bạn, Hạo và Quân cứ chết lặng, không nói lời nào, Hạo và Quân nhìn thứ đó thì chắc chắn người đó còn sống nhưng làm sao có thể tin trong một sớm một chiều, thật không tin vì chính mắt tụi hắn vào 8 năm trước đã nhìn thấy cô gái đó chết mà, cô gái đó đã chết và người giết không ai khác là tụi hắn, vậy tại sao lại còn sống? Làm sao tin đây? Hắn cất thứ khiến hai thằng bạn chết lặng vào túi rồi nói:-Có lẽ tụi mình nên cẫn thận! Cô ta đúng là do chính tay tụi mình giết! Đúng là cô ta từng là người mà tao yêu quý nhưng nếu cô ta mà làm hại đến Thư thí tao sẽ cho cô ta chết lần thứ 2. – ánh mắt hằng lên màu đỏ hắn bóp chặt tay thành nấm đắp, nói thì nói thế thôi dù sao cô ấy cũng là người yêu của anh trong suốt 8 năm qua, bây giò nếu giết cô ấy lần 2 thì anh thấy cũng không được thanh thản, giết cô ấy hết một lần rồi! Lúc ấy anh sống không bằng chết, anh lúc đó rất hối hận vì mình giết cô ấy. Tâm trạng hắn lúc này rối bời, chưa tìm ra lối thoát cho chính mình.Quay lại vs tụi nó, sau một lúc nói chuyện xem xét nhà thì cũng không thấy gì khả nghi. Có lẽ chú 3 không phải là nạn nhân tiếp theo nên tụi nó xin phép cô chú đi về, vừa ra khỏi nhà chú 3 nó mới biết trới đã chậm chờn tối, tụi nó tạm biệt anh Khánh rồi nhanh chóng chạy đi về nhà! Cả một buổi thế mà tụi nó mới đến xem xét nhà chú 3, theo tiến độ này thì không kịp tìm ra mất. Tụi nó chạy xe về, vừa vào nhà đã không thấy ai tụi hắn về trễ thế, ngồi đợi một hồi tụi nó bực quá nên chuẩn bị đi ăn vì đói rã ruột rồi, mở cửa lấy xe tụi nó phóng lên định đi thì thấy xe tụi hắn về, tụi nó cũng chả quan tâm vì đói quá mà! Quan tâm nói chuyện vs tụi hắn một hồi là tụi nó sỉu vì chết đói mất! Tụi hắn nhìn tụi nó chạy đi luôn thì sợ còn hơn lúc biết cô gái gì đó còn sống nữa, trán đầy mồ hôi, tụi hắn vòng đầu xe lại, chạy theo tụi nó, vừa chạy vừa nói chuyện vs tụi nó mà vì gió to nên nghe chử có chữ không. Khiến tụi nó có hiểu cái gì đâu vẫn tiếp tục chạy đi, chạy tới nhà hàng tụi nó đi vào, ngồi vào một chiếc bàn ở góc khuất, tụi nó nhanh chóng gọi thức ăn và chuẩn bị ăn thì tụi hắn chạy tới, ngồi xuống, tụi nó nhìn tụi hắn thờ mệt nhọc mà lắc đầu, rảnh quá chạy theo tụi nó làm gì? Đi ăn mà cũng đuồi theo? Làm về thì ờ nhà đi rượt theo chi cho mệt! Nó nói:-Rượt theo chi vậy? Sao không ờ nhà đi! – hắn nhìn nó, nó không hề toả ra giận dỗi gì cà nhưng mà sao hắn thấy lo hơn a! Trang nói:-Ăn gì không chồng? Chắc anh đói lắm! Rượt theo tụi em chắc cũng mệt! Ăn đi! – Trang đẩy dĩa mì ống cho Quân, Quân nhận lấy, nó cũng đưa cho hắn tô súp gà, Trúc thì đưa cho Hạo bò bít tết. Tụi hắn nhìn nhưng không ăn, Trúc nói:-Sao không ăn đi! Không đói hả? – tụi nó nảy giờ là ăn như điên, đói quá mà sao mà chịu nổi được, Hạo mở miệng hỏi:-Vợ! – Trúc ngẩn đầu lên nhìn Hạo, đọi mắt to tròn nhìn anh, Hạo nói tiếp:-Em không giận anh à? – Trúc ngât người, bộ tụi hắn đi làm rồi đụng đầu vào đâu hả? Sao hỏi mấy cái chuyện tào lao này làm gì? Trúc nói:-Có gì mà giận? – hú cái hồn là không có giận, Quân nói:-Em không có giận anh đúng không? – Trang nghe Quân nói thì cười tươi rồi nói:-Anh mà nói hoài không ăn là em giận đó! – đúng là như lời sai khiến Quân và Hạo vừa ăn vừa mỉm cười, còn hắn thì cũng cười, hắn bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói hai ba câu vs nó, hắn cảm thấy dễ chịu hơn vì khi ở cạnh nó hắn không còn phải suy nghĩ mấy thứ rắc rối kia nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương