Có Phục Hay Không
Chương 1: Lại mơ thấy anh
Editor: Mì Tương Đen.
Chất lượng giấc ngủ của Sở Thiên Miểu không tốt, cả đêm mơ thấy mộng xuân.
Tối qua trước khi đi ngủ, cô tiện tay click mở một bộ phim điện ảnh, từ bối cảnh đến âm điệu đều đậm chất nghệ thuật. Sở Thiên Miểu vốn định dùng sự đậm chất nghệ thuật này thôi miên bản thân, kết quả nghệ thuật nói thăng hoa là thăng hoa ngay lập tức, một giây trước nam nữ chính còn đang thì thầm trò chuyện, giây tiếp theo đã ôm hôn nhau kịch liệt.
Đạo diễn còn quay đặc tả nụ hôn này, 360 độ không góc chết. Sau khi kết thúc một nụ hôn dài, nam chính liền ôm nữ chính bắt đầu thân mật.
Sở Thiên Miểu run rẩy nâng cánh tay cứng nhắc, thầm nghĩ thôi xong, buổi tối chuẩn bị nằm mơ rồi.
Sở Thiên Miểu có một tật xấu không biết luyện từ đâu ra, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ nếu xem cái gì quá kích thích, làm người ta xuân tâm nhộn nhạo thì đến lúc ngủ cô nhất định sẽ mơ thấy mộng xuân. Trong giấc mơ của Sở Thiên Miểu, tất cả những hình ảnh vô cùng kích thích kia sẽ được tái hiện lại, bản thân cô trong vai nữ chính còn nam chính là người kia.
Người Sở Thiên Miểu theo đuổi thời đại học nhưng không có kết quả.
Người kia đẹp trai cao ráo, khí chất lạnh nhạt như từ trong xương phát ra, khiến người ta luôn cảm thấy chẳng có gì có thể khiến anh đặc biệt để ý. Khoé môi anh luôn treo ý cười như có như không, lúc đi đường hai tay đút túi quần, vô cùng nổi bật, như hạc giữa bầy gà. Không phải ai nói chuyện anh cũng đáp lại, nhưng nếu được đáp lại thì sẽ khiến người đối diện rất vui vẻ, cảm thấy bản thân đặc biệt hơn những người khác một chút.
Anh lớn hơn cô năm tuổi, khi cô vào đại học năm nhất thì anh học nghiên cứu sinh năm ba, đến lúc cô lên năm hai thì anh xuất ngoại. Sở Thiên Miểu nhớ rõ trước khi đi, anh hơi cong khoé môi, nụ cười ấy nhạt nhưng rất đẹp, nói với cô: "Cố lên, hẹn gặp lại."
Sau đó, anh trở thành nam chính trong mộng xuân của cô.
Kể từ lúc đó, Sở Thiên Miểu chưa từng gặp lại người kia. Đôi khi cô cảm thấy bản thân sẽ không nhớ đến người này nữa, ai dè đêm đến trước khi đi ngủ xem qua vài cảnh phim kích thích một chút thì ngay lập tức người kia sẽ trở thành nam chính trong mộng. Sở Thiên Miểu trầm ngâm, cuối cùng đưa ra kết luận, chắc là mấy năm nay trai đẹp bên cạnh mình không nhiều, xét về ngoại hình thì anh là người anh tuấn nhất.
Sở Thiên Miểu cũng không lo lắng nhiều. Hai năm nay nhà nước ngày càng quản chặt mảng điện ảnh, những bộ phim có kịch bản kích thích quá mức ngày càng ít, người kia đêm qua xuất hiện trong mơ, cứ coi như cửu biệt trùng phùng đi.
Đêm qua trong mơ, Sở Thiên Miểu và người kia trao nhau một nụ hôn dài 360 độ, tái hiện vô cùng hoàn hảo. Tuy là mơ thôi, cảm nhận mơ hồ mông lung nhưng cô vẫn cảm thấy nhịp tim đập thình thịch trong ngực. Bọn họ sát lại thật gần, hơi thở răng môi dây dưa gắn bó, sau đó người kia ôm lấy cô, bắt đầu thân mật.
Thân mật hết một đêm.
Kịch bản đã vào đầu, chắc chắn sẽ tái hiện 100% không bỏ sót.
Vì thế đến khi mở mắt, Sở Thiên Miểu cảm thấy ngủ một giấc cũng có thể mệt chết người, đầu đau như bị ai cầm chổi đánh mạnh vào.
Cô từ trên giường bò dậy, đỡ trán, đợi cho tỉnh táo một chút rồi thở dài, cảm thấy tối qua mình lại cho không người kia vai nam chính. Cô liếm môi, khoé miệng vô thức mím lại, cảm thấy hơi tức giận.
Còn chảy nước miếng, cmn mình đói khát như vậy sao?
Gõ gõ trán, Sở Thiên Miểu cảm thấy gõ bay luôn hình ảnh mộng xuân còn sót lại thì càng tốt, sau đó xốc chăn xuống giường. Chân vừa xỏ vào giày, đầu gối vận lực để đứng lên lại mềm nhũn, ngã ngồi về trên giường.
Sở Thiên Miểu: "..."
Cô thề về sau trước khi ngủ không bao giờ xem phim ảnh gì quá kích thích nữa.
Mí mắt phải tự dưng nháy một cái, Sở Thiên Miểu cảm thấy mở đầu ngày mới bằng mộng xuân nhất định sẽ không may mắn.
Xoa nhẹ mi mắt, cô vừa duỗi cái eo lười vừa ngáp, đứng dậy đi về phía cửa.
Cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Sở Thiên Miểu giật mình nhìn bạn cùng phòng Cốc Diệu Ngữ đang đứng ở cửa phòng nhìn cô chằm chằm.
Cốc Diệu Ngữ là bạn từ nhỏ của Sở Thiên Miểu, thân thiết đến mức có thể chia quần sẻ áo với nhau. Hai người không học cùng một trường đại học, chuyên ngành của cô nàng là thiết kế nội thất, sau khi tốt nghiệp hai người cùng đến Bắc Kinh, có đôi có cặp làm bạn giữa chốn phồn hoa đô thị. Cô nàng này từ nhỏ vô cùng nhiệt tình, nội tâm cũng sâu sắc, sức sống dai dẳng như tiểu cường đánh mãi không chết.
Quay trở lại hiện tại, bạn học tiểu cường đang nhìn cô, trên mặt là nụ cười tươi rói như đóa hoa bị bón phân quá độ, hai tay bưng lên một cái mâm hướng về phía trước.
Sở Thiên Miểu tập trung nhìn kỹ, mí mắt lại nhảy lên.
Trong cái mâm trên tay Cốc Diệu Ngữ là một cái bánh bao to, giữa cái bánh bao trắng trẻo cắm một cây nến.
Sở Thiên Miểu: "..."
Cô xoa xoa mặt, bình tĩnh hỏi Cốc Diệu Ngữ: "Mày muốn làm gì? Viếng mồ mả hả?"
Cốc Diệu Ngữ mở khuôn miệng xinh đẹp, từ ngữ văng ra ngay lập tức: "C*t. Mày mở miệng là nói vớ vẩn, đừng nhăn nhó. Lại đây lại đây, hôm nay là ngày vui."
Nói xong lại cười như hoa, nâng mâm có bánh bao cắm sẵn nến đến trước mặt Sở Thiên Miểu: "Happy birthday, yêu mày 3000, chúc Tam Thiên Thuỷ[1] của chúng ta sinh nhật thật vui vẻ, mãi mãi là thiếu nữ mười tám."
[1]Tam Thiên Thuỷ: chơi chữ, chữ Miểu 淼 có Hán tự cấu thành bởi ba bộ Thuỷ 水
Sở Thiên Miểu sửng sốt, sau đó mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
Bảo sao hôm nay có cảm giác khác thường, vận mệnh gì đó đừng mang cái gì lạ đến là được.
Cô kéo khoé miệng cứng đờ, nói với Cốc Diệu Ngữ: "Tiểu Đạo Cốc, sinh nhật tao mà mày lấy một cái bánh bao làm quà, có lòng không?"
Cốc Diệu Ngữ nghiêm trang thở dài một tiếng: "Mày đừng nói như vậy. Đây không phải là một cái bánh bao, đây là một cái bánh bao cắm nến, ý nghĩa khác nhau đấy, tôn trọng tấm lòng của tao đi."
Sở Thiên Miểu im lặng nhìn bánh bao, vô cùng tôn trọng thành kính vi diệu "nghe lời răn dạy của Tiểu Đạo Cốc".
Cốc Diệu Ngữ xoa tay lẩm bẩm: "Thuỷ Thuỷ, công ty mới của tao vẫn chưa phát lương, tiền tao dùng bây giờ đều là mượn mày, đến tiền mua bánh bao cho mày thổi nến cũng là tiền của mày. Không phải tao dùng bánh bao qua loa với mày, đợi có tiền lương tao sẽ mua bánh kem bơ về cho bù cho mày nha."
Sở Thiên Miểu dùng bà vai huých nhẹ lên vai Cốc Tiểu Ngữ: "Ok, đợi đến lúc Tiểu Đạo Cốc của chúng ta nhận lương."
Cốc Diệu Ngữ vui vẻ cười cười, cầm bật lửa chuẩn bị sẵn châm nến. "Nhanh, ước đi."
Sở Thiên Miểu không do dự chút nào: "Ước gì trên trời giáng xuống thật nhiều tiền, tao sẽ trở thành đại gia bạc triệu."
"Dừng dừng dừng!" Cốc Diệu Ngữ ôm ngực đau đớn. "Năm nào mày cũng ước như thế, đừng mơ mộng cao sang quyền quý nữa. Ước lại lần nữa đi, cụ thể một chút."
Sở Thiên Miểu liếc cô nàng, vô cùng khinh bỉ hừ một tiếng.
"Bỏ đi bỏ đi, để tao thay mày ước lại." Cốc Diệu Ngữ chắp tay thành kính, nói với ngọn nến đang bập bùng cháy trên bánh bao: "Bánh bao trắng trẻo của tao, mày đừng nghe Thuỷ Thuỷ, nghe tao nè. Chúc Thuỷ Thuỷ năm nay sẽ gặp một anh zai thật nam tính rồi cùng người ta yêu đương, đừng cô đơn đến mức phải gửi tấm chân tình cho nam chính trong mộng xuân, tao sẽ đau lòng."
Sở Thiên Miểu: "..."
Bây giờ cô có thể nói với Cổ Diệu Ngữ điều ước này còn phi nghĩa hão huyền hơn tiền từ trên trời rơi xuống không?
Ước nguyện xong, Sở Thiên Miểu và Cốc Diệu Ngữ rút nến trên bánh bao rồi bẻ đôi ra ăn thay bữa sáng. Hai người nhanh chóng nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, chưa nuốt xuống đã bật trạng thái chiến đấu vội vàng vọt vào tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm sáng sớm đông nghịt, anh kẹp tôi tôi kẹp người ta, kẹp tới kẹp lui rất dễ bị kẹp thành bánh nhân thịt.
Đây là trạng thái làm việc của các cô từ sau khi tốt nghiệp đại học, có vất vả, nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều.
—
Tới văn phòng, vừa ngồi xuống ghế còn chưa ấm mông, đồng nghiệp đến sớm đã vỗ vai Sở Thiên Miểu: "Trương luật sư tìm cô đấy."
Sở Thiên Miểu nhanh chóng đứng lên.
Trương luật sư tên đầy đủ là Trương Đằng, từ lúc Sở Thiên Miểu bắt đầu vào làm việc tại văn phòng luật sư Hâm Phong vẫn luôn dẫn dắt cô, cũng coi như sư phụ của Sở Thiên Miểu. Hâm Phong bao quát rất nhiều lĩnh vực, nhân mạch phức tạp, người mới nếu không có ai dẫn dắt sẽ không biết làm thế nào.
Trương Đằng là nhân vật có tiếng trong văn phòng luật sư Hâm Phong ở Bắc Kinh, 30 tuổi thành danh, mày rậm mắt to chính trực, khả năng nghiệp vụ cao, chủ yếu phụ trách thảo luận giải quyết thù lao với bên đối tác của Hâm Phong, các vấn đề về thị trường chứng khoán, thu mua góp vốn và doanh nghiệp khởi nghiệp.
Trên đường tới văn phòng của Trương Đằng, Sở Thiên Miểu nghĩ mãi không ra lý do sáng sớm lãnh đạo đã gọi mình đến, tốt nhất là đừng có cho thêm cái bánh bao cắm nến nào để chúc sinh nhật vui vẻ nữa.
Gõ cửa rồi bước vào phòng, Sở Thiên Miểu sửng sốt.
Trên tay Trương Đằng đang cầm một cái bánh bao.
Trương Đằng bên kia vừa cầm bánh bao, còn chưa kịp đưa lên miệng đã thấy Sở Thiên Miểu ngây ngẩn nhìn bánh bao trong tay mình, nhịn đau mà hỏi: "Cô cũng chưa ăn sáng?"
Sở Thiên Miểu ngay lập tức kéo đầu óc đang bay xa quay lại, dùng sức gật đầu: "Ăn rồi, em ăn rồi. Sếp ăn đi, ăn ngon miệng." Hoá ra là bản thân mình nghĩ nhiều, ảo tưởng lên cả bữa sáng của sếp.
Trương Đằng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm cắn một miếng bánh bao.
"Sếp bận trăm công nghìn việc mà bữa sáng chỉ ăn một cái bánh bao, ăn ít vậy không đủ no. Em xuống lầu mua thêm đồ ăn sáng cho sếp, đảm bảo không chê được." Sở Thiên Miểu chân chó muốn đi mở cửa, lại bị Trương Đằng gọi lại, giơ một túi bánh đậu lên cho cô xem. "Quay lại đây, đừng có vội. Tôi có mang thêm bánh rồi."
Trương Đằng nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, dọn dẹp sạch sẽ rồi nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn Sở Thiên Miểu: "Tôi gọi cô tới có việc quan trọng. Cô theo tôi học tập đã hơn một năm, nhanh đi lấy chứng chỉ hành nghề luật sư đi. Về sau là một luật sư chính thức, cô cũng có thể ký tên hoặc tham gia vào các hạng mục rồi." Nói xong còn nguýt Sở Thiên Miểu: "Đúng là không để cho người ta bớt lo."
Sở Thiên Miểu ngây ngốc sờ tay lên trán, xác định những gì mình vừa mới nghe đều là thật. Vừa nghĩ vận mệnh sẽ mang cái gì đến, hôm nay không chỉ ăn sinh nhật mà còn từ trợ lý luật sư thăng cấp lên làm luật sư chính thức.
Khi Sở Thiên Miểu từ văn phòng của Trương Đằng đi ra thì bắt gặp Kiều Chí Tân – luật sư hợp tác ở văn phòng cách vách.
Thị trường tư bản của Văn phòng Hâm Phong ở Bắc Kinh có ba vị đảm nhận chỉ đạo: Trương Đằng, luật sư hợp tác Kiều Chí Tân và một người nữa tên Hà Vĩ. Sở Thiên Miểu bình thường cũng không tiếp xúc quá nhiều với hai người còn lại.
Ba sếp lớn ngang tuổi nhau, đều thành danh từ 30, nhưng so với hai người còn lại thì Kiều Chí Tân chăm chút hơn, giữ được vẻ phong độ thành thục, càng nhìn càng tỏa sáng.
Kiều Chí Tân thấy Sở Thiên Miểu đi ra, hơi nhướn mày, trên môi là nụ cười nhạt.
Anh ta luôn luôn như thế. Sở Thiên Miểu thường nghe một số nữ đồng nghiệp hoặc những đối tác nữ khi hợp tác nói rất thích vẻ dịu dàng lịch sự này của Kiều Chí Tân, cảm thấy anh ta rất có sức hút.
Bên kia Kiều Chí Tân mở miệng chào hỏi: "Tiểu Sở, sớm. Mới sáng đã tinh thần sảng khoái vậy?"
Sở Thiên Miểu: "..." . Đọc 𝒕гuyệ𝗻 chuẩ𝗻 khô𝗻g quả𝗻g cáo # 𝒕гum𝒕гuye 𝗻.𝐯𝗻 #
Cô tối hôm qua không ngủ ngon, chỉ có cảm giác tê liệt, vẻ mặt cứng nhắc, mệt thay cho Kiều Chí Tân khổ cực nghĩ ra "tinh thần sảng khoái".
Cô kéo khoé miệng, cười cười: "Luật sư Kiều, sớm."
Kiều Chí Tân nhìn cô một cái rồi mới tiếp tục: "Nghe tin vui rồi? Lão Trương bên cô mới nhận được một hạng mục doanh ngiệp IPO[2], cuối năm có thưởng lớn đấy."
[2] IPO: lần đầu tiên phát hành ra công chúng. Ở đây có nghĩa là hạng mục doanh nghiệp lần đầu đưa ra thị trường.
Sở Thiên Miểu nghe xong hơi ngẩn ra. Đầu óc nhanh chóng hoạt động, cuối cùng cô cũng hiểu.
Bảo sao mới sáng sớm Trương Đằng đã bảo mình nhanh đi nhận chứng chỉ hành nghề, còn bảo sau này mình cũng có thể bắt đầu ký tên trên văn kiện trong hạng mục, hoá ra là vì bắt đầu nhận được hạng mục uỷ thác, còn muốn dắt theo mình.
Tinh thần sảng khoái, đội ơn sếp, sếp em ngầu nhất!
Cô híp mắt cười: "Cảm ơn luật sư Kiều."
Kiều Chí Tân hơi nhướng mày: "Nhìn nụ cười của Tiểu Sở xong, hoa trong phòng cũng nở rộ theo."
Sở Thiên Miểu suýt nữa bị nghẹn, cảm thấy lông gà lông vịt rơi đầy đất.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Sở Thiên Miểu cảm thấy bản thân vẫn chưa tỉnh lắm. Mới sáng đã trải qua ba sự kiện lớn: ăn bánh sinh nhật, kết thúc một năm thực tập chuẩn bị lấy chứng chỉ chính thức, còn có thể tham gia vào hạng mục lớn, nhưng trong lòng cô cảm giác "vận mệnh đã định" vẫn chưa tan đi.
Cô tìm được biểu mẫu đăng ký lấy chứng chỉ, vừa điền vừa cảm thấy có thể sẽ còn có gì tới nữa.
Không biết có phải là từ trên trời có tiền rơi xuống đập vào mặt mình thật không, nếu có thì chính là chuyện tốt.
—
Thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã đến, Trương Đằng gọi điện thoại cho Sở Thiên Miểu.
"Tiểu Sở, chạy xuống lầu nhanh, tập hợp ở sảnh."
Sở Thiên Miểu cúp máy xong vội vội vàng vàng chạy xuống sảnh lớn của toà nhà. Trương Đằng nhìn thấy cô cũng vội vàng nói: "Đi, tôi dẫn cô đi ăn một bữa cơm, chúng ta vừa đi vừa nói."
Trương Đằng nói địa điểm ăn cơm không có chỗ đỗ xe, cho nên hai người bắt taxi đi.
Ngồi lên taxi rồi, Trương Đằng mới bắt đầu giải thích cho Sở Thiên Miểu nghe về bữa cơm này: "Có người muốn mở công ty tơ lụa, đặt tên là Hãn Hải, định đưa ra thị trường. Bên chứng khoán và kế toán viên đều đã kiểm định xong, hiện tại chỉ còn thiếu luật sư. Tôi có một người bạn cũ giới thiệu, có thể sẽ giúp chúng ta nhận về được hạng mục này. Phía xí nghiệp kia hôm nay mở tiệc vào buổi trưa, bên chứng khoán và kế toán viên cũng tham gia, bạn tôi chuyển lời rằng chúng ta cũng có thể tới. Giờ tôi dẫn cô đi cùng, nếu thuận lợi thì tranh thủ xem có nhận chắc luôn hạng mục kia về không."
Sở Thiên Miểu đoán, tám phần đây là hạng mục doanh nghiệp IPO mà Kiều Chí Tân nói ban sáng, hoá ra còn chưa chắc chắn nhận về tay. Vậy mà Kiều Chí Tân vẫn có thể mang ra nói với cô, cũng không hiểu để làm gì.
Cô hỏi Trương Đằng: "Lão Trương, phía chứng khoán là bên nào vậy?" Nếu bên chứng khoán có thực lực, phần việc trong doanh nghiệp của bên luật sư bọn họ sẽ nhẹ bớt đi phần nào, bớt lo càng tốt.
Trương Đằng: "Là chứng khoán Lực Thông. Cô đã đến Hâm Phong một năm rồi, trong thời gian này văn phòng vẫn chưa hợp tác cùng Lực Thông lần nào, nhưng bên đó là công ty lớn, rất có thực lực. Đợi một lát xem thuận lợi thì chúng ta tranh thủ ngay trong bữa cơm nắm chắc nhận hạng mục này về, nếu có thể thì thành lập hợp tác lâu dài cùng đoàn đội của chứng khoán Lực Thông. Bọn họ có nhiều hạng mục, hợp tác cũng không thiệt, chúng ta cũng đảm bảo được nhiều mặt. Cô xem bây giờ đi, Kiều Chí Tân ở sau lưng chúng ta như hổ rình mồi đấy."
Sở Thiên Miểu nghiêm túc gật đầu. "Đã biết, sếp cứ xử lí đi, em sẽ học hỏi phía sau." Cô tò mò hỏi thêm một câu: "Sếp, ai là người phụ trách chính bên Lực Thông thế?"
Trương Đằng trả lời cô: "Tôi không biết người này, nghe đồn là rất trẻ." Ngừng một lát, lại nói thêm: "Rất có năng lực, tương lai xán lạn."
—
Tác giả có lời muốn nói: Nhậm ca của chúng ta về rồi.
Sở Thiên Miểu đã tốt nghiệp một năm, hiện tại 23 tuổi. Nhậm Viêm 28 tuổi.
Thuyết minh một chút về chuyện xưa, căn cứ vào hướng đi của tình tiết, nhân vật Nhậm Viêm trong ngoài bất đồng, nói một đằng làm một nẻo. Nhậm Viêm lạnh nhạt, bình thường vẫn treo nụ cười trên môi nhưng là kiểu người lãnh đạm không quan tâm những chuyện khác. Chờ rớt hố rồi bị Miểu Miểu của chúng ta quật đi.
Chú thích nhỏ: Sinh viên học Luật sau khi tốt nghiệp sẽ tới các văn phòng luật thực tập, hết một năm có thể xin giấy chứng nhận hành nghề, chính thức trở thành luật sư. Những người chưa trở thành luật sư chính thức thì sẽ là trợ lý của luật sư. Để có thể trở thành luật sư hợp tác thì mỗi luật sư cần có 7-9 năm thời gian hành nghề và tích lũy kinh nghiệm, nhận được thù lao nhưng không được chia hoa hồng, không gánh vác kinh tế của toàn bộ văn phòng luật nhưng có thể tham dự quyết sách các hạng mục trong công việc thường nhật. Sau khi phía luật sư hợp tác ký kết tham gia văn phòng thì được chia lợi nhuận cân bằng và sẽ cùng gánh vác những bất trắc cũng như những vấn đề trong văn phòng luật, dạng giống như một công ty cổ phần.
Các văn phòng luật phân cấp bậc khác nhau, giả sử trong Hâm Phong bộ phận phụ trách những hạng mục có thù lao, quyền lợi hoặc phối hợp với đối tác nghiệp vụ chia làm hai loại, tố tụng và không tố tụng. Tố tụng là thưa kiện, bao gồm dân sự, hình sự và tố tụng hành chính. Những phần không liên quan đến tố tụng thì có rất nhiều, tạm thời không nhắc đến. Phần Sở Thiên Miểu tham dự là thị trường chứng khoán tư bản, bộ phận quan hệ, ví dụ như đưa công ty lên sàn, thu mua trọng tổ công ty hoặc những hạng mục liên quan đến góp vốn.
Chứng khoán nằm trong thị trường nghiệp vụ tư bản, bao gồm giới thiệu cơ cấu chi tiêu, cơ cấu cố vấn tài vụ, luật sư, kế toán viên, đánh giá phối hợp nhân viên, cũng rất quan trọng.
"Cùng người đi hết mùa đông này, cảm ơn mọi người đã ủng hộ."
Chất lượng giấc ngủ của Sở Thiên Miểu không tốt, cả đêm mơ thấy mộng xuân.
Tối qua trước khi đi ngủ, cô tiện tay click mở một bộ phim điện ảnh, từ bối cảnh đến âm điệu đều đậm chất nghệ thuật. Sở Thiên Miểu vốn định dùng sự đậm chất nghệ thuật này thôi miên bản thân, kết quả nghệ thuật nói thăng hoa là thăng hoa ngay lập tức, một giây trước nam nữ chính còn đang thì thầm trò chuyện, giây tiếp theo đã ôm hôn nhau kịch liệt.
Đạo diễn còn quay đặc tả nụ hôn này, 360 độ không góc chết. Sau khi kết thúc một nụ hôn dài, nam chính liền ôm nữ chính bắt đầu thân mật.
Sở Thiên Miểu run rẩy nâng cánh tay cứng nhắc, thầm nghĩ thôi xong, buổi tối chuẩn bị nằm mơ rồi.
Sở Thiên Miểu có một tật xấu không biết luyện từ đâu ra, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ nếu xem cái gì quá kích thích, làm người ta xuân tâm nhộn nhạo thì đến lúc ngủ cô nhất định sẽ mơ thấy mộng xuân. Trong giấc mơ của Sở Thiên Miểu, tất cả những hình ảnh vô cùng kích thích kia sẽ được tái hiện lại, bản thân cô trong vai nữ chính còn nam chính là người kia.
Người Sở Thiên Miểu theo đuổi thời đại học nhưng không có kết quả.
Người kia đẹp trai cao ráo, khí chất lạnh nhạt như từ trong xương phát ra, khiến người ta luôn cảm thấy chẳng có gì có thể khiến anh đặc biệt để ý. Khoé môi anh luôn treo ý cười như có như không, lúc đi đường hai tay đút túi quần, vô cùng nổi bật, như hạc giữa bầy gà. Không phải ai nói chuyện anh cũng đáp lại, nhưng nếu được đáp lại thì sẽ khiến người đối diện rất vui vẻ, cảm thấy bản thân đặc biệt hơn những người khác một chút.
Anh lớn hơn cô năm tuổi, khi cô vào đại học năm nhất thì anh học nghiên cứu sinh năm ba, đến lúc cô lên năm hai thì anh xuất ngoại. Sở Thiên Miểu nhớ rõ trước khi đi, anh hơi cong khoé môi, nụ cười ấy nhạt nhưng rất đẹp, nói với cô: "Cố lên, hẹn gặp lại."
Sau đó, anh trở thành nam chính trong mộng xuân của cô.
Kể từ lúc đó, Sở Thiên Miểu chưa từng gặp lại người kia. Đôi khi cô cảm thấy bản thân sẽ không nhớ đến người này nữa, ai dè đêm đến trước khi đi ngủ xem qua vài cảnh phim kích thích một chút thì ngay lập tức người kia sẽ trở thành nam chính trong mộng. Sở Thiên Miểu trầm ngâm, cuối cùng đưa ra kết luận, chắc là mấy năm nay trai đẹp bên cạnh mình không nhiều, xét về ngoại hình thì anh là người anh tuấn nhất.
Sở Thiên Miểu cũng không lo lắng nhiều. Hai năm nay nhà nước ngày càng quản chặt mảng điện ảnh, những bộ phim có kịch bản kích thích quá mức ngày càng ít, người kia đêm qua xuất hiện trong mơ, cứ coi như cửu biệt trùng phùng đi.
Đêm qua trong mơ, Sở Thiên Miểu và người kia trao nhau một nụ hôn dài 360 độ, tái hiện vô cùng hoàn hảo. Tuy là mơ thôi, cảm nhận mơ hồ mông lung nhưng cô vẫn cảm thấy nhịp tim đập thình thịch trong ngực. Bọn họ sát lại thật gần, hơi thở răng môi dây dưa gắn bó, sau đó người kia ôm lấy cô, bắt đầu thân mật.
Thân mật hết một đêm.
Kịch bản đã vào đầu, chắc chắn sẽ tái hiện 100% không bỏ sót.
Vì thế đến khi mở mắt, Sở Thiên Miểu cảm thấy ngủ một giấc cũng có thể mệt chết người, đầu đau như bị ai cầm chổi đánh mạnh vào.
Cô từ trên giường bò dậy, đỡ trán, đợi cho tỉnh táo một chút rồi thở dài, cảm thấy tối qua mình lại cho không người kia vai nam chính. Cô liếm môi, khoé miệng vô thức mím lại, cảm thấy hơi tức giận.
Còn chảy nước miếng, cmn mình đói khát như vậy sao?
Gõ gõ trán, Sở Thiên Miểu cảm thấy gõ bay luôn hình ảnh mộng xuân còn sót lại thì càng tốt, sau đó xốc chăn xuống giường. Chân vừa xỏ vào giày, đầu gối vận lực để đứng lên lại mềm nhũn, ngã ngồi về trên giường.
Sở Thiên Miểu: "..."
Cô thề về sau trước khi ngủ không bao giờ xem phim ảnh gì quá kích thích nữa.
Mí mắt phải tự dưng nháy một cái, Sở Thiên Miểu cảm thấy mở đầu ngày mới bằng mộng xuân nhất định sẽ không may mắn.
Xoa nhẹ mi mắt, cô vừa duỗi cái eo lười vừa ngáp, đứng dậy đi về phía cửa.
Cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Sở Thiên Miểu giật mình nhìn bạn cùng phòng Cốc Diệu Ngữ đang đứng ở cửa phòng nhìn cô chằm chằm.
Cốc Diệu Ngữ là bạn từ nhỏ của Sở Thiên Miểu, thân thiết đến mức có thể chia quần sẻ áo với nhau. Hai người không học cùng một trường đại học, chuyên ngành của cô nàng là thiết kế nội thất, sau khi tốt nghiệp hai người cùng đến Bắc Kinh, có đôi có cặp làm bạn giữa chốn phồn hoa đô thị. Cô nàng này từ nhỏ vô cùng nhiệt tình, nội tâm cũng sâu sắc, sức sống dai dẳng như tiểu cường đánh mãi không chết.
Quay trở lại hiện tại, bạn học tiểu cường đang nhìn cô, trên mặt là nụ cười tươi rói như đóa hoa bị bón phân quá độ, hai tay bưng lên một cái mâm hướng về phía trước.
Sở Thiên Miểu tập trung nhìn kỹ, mí mắt lại nhảy lên.
Trong cái mâm trên tay Cốc Diệu Ngữ là một cái bánh bao to, giữa cái bánh bao trắng trẻo cắm một cây nến.
Sở Thiên Miểu: "..."
Cô xoa xoa mặt, bình tĩnh hỏi Cốc Diệu Ngữ: "Mày muốn làm gì? Viếng mồ mả hả?"
Cốc Diệu Ngữ mở khuôn miệng xinh đẹp, từ ngữ văng ra ngay lập tức: "C*t. Mày mở miệng là nói vớ vẩn, đừng nhăn nhó. Lại đây lại đây, hôm nay là ngày vui."
Nói xong lại cười như hoa, nâng mâm có bánh bao cắm sẵn nến đến trước mặt Sở Thiên Miểu: "Happy birthday, yêu mày 3000, chúc Tam Thiên Thuỷ[1] của chúng ta sinh nhật thật vui vẻ, mãi mãi là thiếu nữ mười tám."
[1]Tam Thiên Thuỷ: chơi chữ, chữ Miểu 淼 có Hán tự cấu thành bởi ba bộ Thuỷ 水
Sở Thiên Miểu sửng sốt, sau đó mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
Bảo sao hôm nay có cảm giác khác thường, vận mệnh gì đó đừng mang cái gì lạ đến là được.
Cô kéo khoé miệng cứng đờ, nói với Cốc Diệu Ngữ: "Tiểu Đạo Cốc, sinh nhật tao mà mày lấy một cái bánh bao làm quà, có lòng không?"
Cốc Diệu Ngữ nghiêm trang thở dài một tiếng: "Mày đừng nói như vậy. Đây không phải là một cái bánh bao, đây là một cái bánh bao cắm nến, ý nghĩa khác nhau đấy, tôn trọng tấm lòng của tao đi."
Sở Thiên Miểu im lặng nhìn bánh bao, vô cùng tôn trọng thành kính vi diệu "nghe lời răn dạy của Tiểu Đạo Cốc".
Cốc Diệu Ngữ xoa tay lẩm bẩm: "Thuỷ Thuỷ, công ty mới của tao vẫn chưa phát lương, tiền tao dùng bây giờ đều là mượn mày, đến tiền mua bánh bao cho mày thổi nến cũng là tiền của mày. Không phải tao dùng bánh bao qua loa với mày, đợi có tiền lương tao sẽ mua bánh kem bơ về cho bù cho mày nha."
Sở Thiên Miểu dùng bà vai huých nhẹ lên vai Cốc Tiểu Ngữ: "Ok, đợi đến lúc Tiểu Đạo Cốc của chúng ta nhận lương."
Cốc Diệu Ngữ vui vẻ cười cười, cầm bật lửa chuẩn bị sẵn châm nến. "Nhanh, ước đi."
Sở Thiên Miểu không do dự chút nào: "Ước gì trên trời giáng xuống thật nhiều tiền, tao sẽ trở thành đại gia bạc triệu."
"Dừng dừng dừng!" Cốc Diệu Ngữ ôm ngực đau đớn. "Năm nào mày cũng ước như thế, đừng mơ mộng cao sang quyền quý nữa. Ước lại lần nữa đi, cụ thể một chút."
Sở Thiên Miểu liếc cô nàng, vô cùng khinh bỉ hừ một tiếng.
"Bỏ đi bỏ đi, để tao thay mày ước lại." Cốc Diệu Ngữ chắp tay thành kính, nói với ngọn nến đang bập bùng cháy trên bánh bao: "Bánh bao trắng trẻo của tao, mày đừng nghe Thuỷ Thuỷ, nghe tao nè. Chúc Thuỷ Thuỷ năm nay sẽ gặp một anh zai thật nam tính rồi cùng người ta yêu đương, đừng cô đơn đến mức phải gửi tấm chân tình cho nam chính trong mộng xuân, tao sẽ đau lòng."
Sở Thiên Miểu: "..."
Bây giờ cô có thể nói với Cổ Diệu Ngữ điều ước này còn phi nghĩa hão huyền hơn tiền từ trên trời rơi xuống không?
Ước nguyện xong, Sở Thiên Miểu và Cốc Diệu Ngữ rút nến trên bánh bao rồi bẻ đôi ra ăn thay bữa sáng. Hai người nhanh chóng nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, chưa nuốt xuống đã bật trạng thái chiến đấu vội vàng vọt vào tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm sáng sớm đông nghịt, anh kẹp tôi tôi kẹp người ta, kẹp tới kẹp lui rất dễ bị kẹp thành bánh nhân thịt.
Đây là trạng thái làm việc của các cô từ sau khi tốt nghiệp đại học, có vất vả, nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều.
—
Tới văn phòng, vừa ngồi xuống ghế còn chưa ấm mông, đồng nghiệp đến sớm đã vỗ vai Sở Thiên Miểu: "Trương luật sư tìm cô đấy."
Sở Thiên Miểu nhanh chóng đứng lên.
Trương luật sư tên đầy đủ là Trương Đằng, từ lúc Sở Thiên Miểu bắt đầu vào làm việc tại văn phòng luật sư Hâm Phong vẫn luôn dẫn dắt cô, cũng coi như sư phụ của Sở Thiên Miểu. Hâm Phong bao quát rất nhiều lĩnh vực, nhân mạch phức tạp, người mới nếu không có ai dẫn dắt sẽ không biết làm thế nào.
Trương Đằng là nhân vật có tiếng trong văn phòng luật sư Hâm Phong ở Bắc Kinh, 30 tuổi thành danh, mày rậm mắt to chính trực, khả năng nghiệp vụ cao, chủ yếu phụ trách thảo luận giải quyết thù lao với bên đối tác của Hâm Phong, các vấn đề về thị trường chứng khoán, thu mua góp vốn và doanh nghiệp khởi nghiệp.
Trên đường tới văn phòng của Trương Đằng, Sở Thiên Miểu nghĩ mãi không ra lý do sáng sớm lãnh đạo đã gọi mình đến, tốt nhất là đừng có cho thêm cái bánh bao cắm nến nào để chúc sinh nhật vui vẻ nữa.
Gõ cửa rồi bước vào phòng, Sở Thiên Miểu sửng sốt.
Trên tay Trương Đằng đang cầm một cái bánh bao.
Trương Đằng bên kia vừa cầm bánh bao, còn chưa kịp đưa lên miệng đã thấy Sở Thiên Miểu ngây ngẩn nhìn bánh bao trong tay mình, nhịn đau mà hỏi: "Cô cũng chưa ăn sáng?"
Sở Thiên Miểu ngay lập tức kéo đầu óc đang bay xa quay lại, dùng sức gật đầu: "Ăn rồi, em ăn rồi. Sếp ăn đi, ăn ngon miệng." Hoá ra là bản thân mình nghĩ nhiều, ảo tưởng lên cả bữa sáng của sếp.
Trương Đằng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm cắn một miếng bánh bao.
"Sếp bận trăm công nghìn việc mà bữa sáng chỉ ăn một cái bánh bao, ăn ít vậy không đủ no. Em xuống lầu mua thêm đồ ăn sáng cho sếp, đảm bảo không chê được." Sở Thiên Miểu chân chó muốn đi mở cửa, lại bị Trương Đằng gọi lại, giơ một túi bánh đậu lên cho cô xem. "Quay lại đây, đừng có vội. Tôi có mang thêm bánh rồi."
Trương Đằng nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, dọn dẹp sạch sẽ rồi nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn Sở Thiên Miểu: "Tôi gọi cô tới có việc quan trọng. Cô theo tôi học tập đã hơn một năm, nhanh đi lấy chứng chỉ hành nghề luật sư đi. Về sau là một luật sư chính thức, cô cũng có thể ký tên hoặc tham gia vào các hạng mục rồi." Nói xong còn nguýt Sở Thiên Miểu: "Đúng là không để cho người ta bớt lo."
Sở Thiên Miểu ngây ngốc sờ tay lên trán, xác định những gì mình vừa mới nghe đều là thật. Vừa nghĩ vận mệnh sẽ mang cái gì đến, hôm nay không chỉ ăn sinh nhật mà còn từ trợ lý luật sư thăng cấp lên làm luật sư chính thức.
Khi Sở Thiên Miểu từ văn phòng của Trương Đằng đi ra thì bắt gặp Kiều Chí Tân – luật sư hợp tác ở văn phòng cách vách.
Thị trường tư bản của Văn phòng Hâm Phong ở Bắc Kinh có ba vị đảm nhận chỉ đạo: Trương Đằng, luật sư hợp tác Kiều Chí Tân và một người nữa tên Hà Vĩ. Sở Thiên Miểu bình thường cũng không tiếp xúc quá nhiều với hai người còn lại.
Ba sếp lớn ngang tuổi nhau, đều thành danh từ 30, nhưng so với hai người còn lại thì Kiều Chí Tân chăm chút hơn, giữ được vẻ phong độ thành thục, càng nhìn càng tỏa sáng.
Kiều Chí Tân thấy Sở Thiên Miểu đi ra, hơi nhướn mày, trên môi là nụ cười nhạt.
Anh ta luôn luôn như thế. Sở Thiên Miểu thường nghe một số nữ đồng nghiệp hoặc những đối tác nữ khi hợp tác nói rất thích vẻ dịu dàng lịch sự này của Kiều Chí Tân, cảm thấy anh ta rất có sức hút.
Bên kia Kiều Chí Tân mở miệng chào hỏi: "Tiểu Sở, sớm. Mới sáng đã tinh thần sảng khoái vậy?"
Sở Thiên Miểu: "..." . Đọc 𝒕гuyệ𝗻 chuẩ𝗻 khô𝗻g quả𝗻g cáo # 𝒕гum𝒕гuye 𝗻.𝐯𝗻 #
Cô tối hôm qua không ngủ ngon, chỉ có cảm giác tê liệt, vẻ mặt cứng nhắc, mệt thay cho Kiều Chí Tân khổ cực nghĩ ra "tinh thần sảng khoái".
Cô kéo khoé miệng, cười cười: "Luật sư Kiều, sớm."
Kiều Chí Tân nhìn cô một cái rồi mới tiếp tục: "Nghe tin vui rồi? Lão Trương bên cô mới nhận được một hạng mục doanh ngiệp IPO[2], cuối năm có thưởng lớn đấy."
[2] IPO: lần đầu tiên phát hành ra công chúng. Ở đây có nghĩa là hạng mục doanh nghiệp lần đầu đưa ra thị trường.
Sở Thiên Miểu nghe xong hơi ngẩn ra. Đầu óc nhanh chóng hoạt động, cuối cùng cô cũng hiểu.
Bảo sao mới sáng sớm Trương Đằng đã bảo mình nhanh đi nhận chứng chỉ hành nghề, còn bảo sau này mình cũng có thể bắt đầu ký tên trên văn kiện trong hạng mục, hoá ra là vì bắt đầu nhận được hạng mục uỷ thác, còn muốn dắt theo mình.
Tinh thần sảng khoái, đội ơn sếp, sếp em ngầu nhất!
Cô híp mắt cười: "Cảm ơn luật sư Kiều."
Kiều Chí Tân hơi nhướng mày: "Nhìn nụ cười của Tiểu Sở xong, hoa trong phòng cũng nở rộ theo."
Sở Thiên Miểu suýt nữa bị nghẹn, cảm thấy lông gà lông vịt rơi đầy đất.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Sở Thiên Miểu cảm thấy bản thân vẫn chưa tỉnh lắm. Mới sáng đã trải qua ba sự kiện lớn: ăn bánh sinh nhật, kết thúc một năm thực tập chuẩn bị lấy chứng chỉ chính thức, còn có thể tham gia vào hạng mục lớn, nhưng trong lòng cô cảm giác "vận mệnh đã định" vẫn chưa tan đi.
Cô tìm được biểu mẫu đăng ký lấy chứng chỉ, vừa điền vừa cảm thấy có thể sẽ còn có gì tới nữa.
Không biết có phải là từ trên trời có tiền rơi xuống đập vào mặt mình thật không, nếu có thì chính là chuyện tốt.
—
Thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã đến, Trương Đằng gọi điện thoại cho Sở Thiên Miểu.
"Tiểu Sở, chạy xuống lầu nhanh, tập hợp ở sảnh."
Sở Thiên Miểu cúp máy xong vội vội vàng vàng chạy xuống sảnh lớn của toà nhà. Trương Đằng nhìn thấy cô cũng vội vàng nói: "Đi, tôi dẫn cô đi ăn một bữa cơm, chúng ta vừa đi vừa nói."
Trương Đằng nói địa điểm ăn cơm không có chỗ đỗ xe, cho nên hai người bắt taxi đi.
Ngồi lên taxi rồi, Trương Đằng mới bắt đầu giải thích cho Sở Thiên Miểu nghe về bữa cơm này: "Có người muốn mở công ty tơ lụa, đặt tên là Hãn Hải, định đưa ra thị trường. Bên chứng khoán và kế toán viên đều đã kiểm định xong, hiện tại chỉ còn thiếu luật sư. Tôi có một người bạn cũ giới thiệu, có thể sẽ giúp chúng ta nhận về được hạng mục này. Phía xí nghiệp kia hôm nay mở tiệc vào buổi trưa, bên chứng khoán và kế toán viên cũng tham gia, bạn tôi chuyển lời rằng chúng ta cũng có thể tới. Giờ tôi dẫn cô đi cùng, nếu thuận lợi thì tranh thủ xem có nhận chắc luôn hạng mục kia về không."
Sở Thiên Miểu đoán, tám phần đây là hạng mục doanh nghiệp IPO mà Kiều Chí Tân nói ban sáng, hoá ra còn chưa chắc chắn nhận về tay. Vậy mà Kiều Chí Tân vẫn có thể mang ra nói với cô, cũng không hiểu để làm gì.
Cô hỏi Trương Đằng: "Lão Trương, phía chứng khoán là bên nào vậy?" Nếu bên chứng khoán có thực lực, phần việc trong doanh nghiệp của bên luật sư bọn họ sẽ nhẹ bớt đi phần nào, bớt lo càng tốt.
Trương Đằng: "Là chứng khoán Lực Thông. Cô đã đến Hâm Phong một năm rồi, trong thời gian này văn phòng vẫn chưa hợp tác cùng Lực Thông lần nào, nhưng bên đó là công ty lớn, rất có thực lực. Đợi một lát xem thuận lợi thì chúng ta tranh thủ ngay trong bữa cơm nắm chắc nhận hạng mục này về, nếu có thể thì thành lập hợp tác lâu dài cùng đoàn đội của chứng khoán Lực Thông. Bọn họ có nhiều hạng mục, hợp tác cũng không thiệt, chúng ta cũng đảm bảo được nhiều mặt. Cô xem bây giờ đi, Kiều Chí Tân ở sau lưng chúng ta như hổ rình mồi đấy."
Sở Thiên Miểu nghiêm túc gật đầu. "Đã biết, sếp cứ xử lí đi, em sẽ học hỏi phía sau." Cô tò mò hỏi thêm một câu: "Sếp, ai là người phụ trách chính bên Lực Thông thế?"
Trương Đằng trả lời cô: "Tôi không biết người này, nghe đồn là rất trẻ." Ngừng một lát, lại nói thêm: "Rất có năng lực, tương lai xán lạn."
—
Tác giả có lời muốn nói: Nhậm ca của chúng ta về rồi.
Sở Thiên Miểu đã tốt nghiệp một năm, hiện tại 23 tuổi. Nhậm Viêm 28 tuổi.
Thuyết minh một chút về chuyện xưa, căn cứ vào hướng đi của tình tiết, nhân vật Nhậm Viêm trong ngoài bất đồng, nói một đằng làm một nẻo. Nhậm Viêm lạnh nhạt, bình thường vẫn treo nụ cười trên môi nhưng là kiểu người lãnh đạm không quan tâm những chuyện khác. Chờ rớt hố rồi bị Miểu Miểu của chúng ta quật đi.
Chú thích nhỏ: Sinh viên học Luật sau khi tốt nghiệp sẽ tới các văn phòng luật thực tập, hết một năm có thể xin giấy chứng nhận hành nghề, chính thức trở thành luật sư. Những người chưa trở thành luật sư chính thức thì sẽ là trợ lý của luật sư. Để có thể trở thành luật sư hợp tác thì mỗi luật sư cần có 7-9 năm thời gian hành nghề và tích lũy kinh nghiệm, nhận được thù lao nhưng không được chia hoa hồng, không gánh vác kinh tế của toàn bộ văn phòng luật nhưng có thể tham dự quyết sách các hạng mục trong công việc thường nhật. Sau khi phía luật sư hợp tác ký kết tham gia văn phòng thì được chia lợi nhuận cân bằng và sẽ cùng gánh vác những bất trắc cũng như những vấn đề trong văn phòng luật, dạng giống như một công ty cổ phần.
Các văn phòng luật phân cấp bậc khác nhau, giả sử trong Hâm Phong bộ phận phụ trách những hạng mục có thù lao, quyền lợi hoặc phối hợp với đối tác nghiệp vụ chia làm hai loại, tố tụng và không tố tụng. Tố tụng là thưa kiện, bao gồm dân sự, hình sự và tố tụng hành chính. Những phần không liên quan đến tố tụng thì có rất nhiều, tạm thời không nhắc đến. Phần Sở Thiên Miểu tham dự là thị trường chứng khoán tư bản, bộ phận quan hệ, ví dụ như đưa công ty lên sàn, thu mua trọng tổ công ty hoặc những hạng mục liên quan đến góp vốn.
Chứng khoán nằm trong thị trường nghiệp vụ tư bản, bao gồm giới thiệu cơ cấu chi tiêu, cơ cấu cố vấn tài vụ, luật sư, kế toán viên, đánh giá phối hợp nhân viên, cũng rất quan trọng.
"Cùng người đi hết mùa đông này, cảm ơn mọi người đã ủng hộ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương