Cô Thành Thiếu Niên
Chương 1: Chương 1:
Chương 1: Lần đầu gặp gỡBiên tập: XiaoxinChiếc xe lửa màu xanh chạy trên đường ray phát ra tiếng ầm ầm của động cơ. Ôn Uẩn Chi dựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Ánh mặt trời ấm áp, những cánh đồng lúa bát ngát, những dáng người mảnh mai như cây liễu đón gió mà bay phất phớt lướt qua khung cửa sổ. Công ty bố cô đang đứng trên bờ vực phá sản, khắp nơi đều đòi kiện ông ấy. Mẹ cô bị giữ lại Singapore, cấm xuất cảnh ra nước khác. Từ ngày trong nhà xảy ra chuyện, vì tránh làm liên lụy đến cô, ngay lập tức trong đêm cậu cô đã đặt vé máy bay, sắp xếp người đưa cô ra sân bay. Đầu tiên, cô từ thủ đô bay đến sân bay của thành phố N, rồi lại từ thành phố N ngồi xe lửa đến quê của bố cô – huyện Thanh Thành. Trong trí nhớ của mình, cô chỉ đến Thanh Thành một lần khi còn bé.Radio nhắc nhở còn năm phút nữa sẽ đến trạm. Cô đứng dậy, đi đến cửa xe gần đó lấy hành lý của mình, hai chiếc vali kích cỡ 28 inch, trên vai đeo một cái ba lô. Chuyến xe này rất vắng khách, trong toa của cô không có đến nỗi năm người. Chị tiếp viên cầm bộ đàm đi ngang qua, Ôn Uẩn Chi ngẩng đầu: “Chị ơi, cho em hỏi từ đây đi đến Hoa viên Thanh Tuyền thì đi như thế nào ạ?” Chị tiếp viên là người huyện Thanh Thành, nhẫn nại trả lời cô: “Em đi ra khỏi trạm rồi bắt xe buýt số 1.” Chị tiếp viên liếc mắt đến hành lý của cô, nói tiếp: “Hành lý của em nhiều quá, gọi taxi thì tiện hơn.” Ôn Uẩn Chi nhoẻn miệng cười rồi nói cảm ơn. Đối phương xua tay nói không có gì. Một lát sau, Ôn Uẩn Chi đẩy hành lý ra khỏi trạm. Trên con đường phố nhỏ hẹp, có vài ba chiếc xe gắn máy đậu vào một chỗ. Các bác tài xế, xe ôm đang nói chuyện phiếm liếc mắt sang đánh giá cô. Một chiếc taxi màu xanh chạy lại, cô vẫy tay bắt xe. Chiếc xe chạy chầm chậm rồi dừng lại, tài xế ló đầu ra, dùng tiếng địa phương hỏi cô muốn đi đâu. Ban đầu cô không hiểu, sau đấy thì dùng tiếng phổ thông đáp lời, “Bác tài, cháu muốn đến Hoa viên Thanh Tuyền.” Tài xế “ừ” một tiếng, nhìn thoáng sang hành lý của cô, ông ấy xuống xe mở cốp sau rồi bỏ hành lý của cô vào trong. Vali của cô quá to nên chỉ để được một cái. Cái còn lại chỉ có thể để ở ghế sau. Ôn Uẩn Chi mở cửa xe ngồi vào trong, “Cảm ơn chú.” Tài xế nhếch miệng cười, dùng tiếng phổ thông không mấy thành thạo của mình nói không có gì. Ôn Uẩn Chi ngồi vào ghế phụ, điều hòa trong xe khiến cái nóng trên người cô vơi đi không ít. Bác tài xế dùng tiếng phổ thông cứng ngắc hỏi cô, “Cháu gái, cháu về quê đúng không?” Ôn Uẩn Chi hơi ngẩn người, “À, dạ.” Bác tài xế, “Cháu đi làm ở đâu vậy?” Ở nơi này có rất nhiều người chỉ mới mười mấy tuổi đã ra ngoài làm thuê nên tài xế hiểu nhầm Ôn Uẩn Chi cũng như thế. Ôn Uẩn Chi cười cười, “Cháu học lớp 12 ạ.” Cô còn nói thêm một câu: “Nghỉ hè nên cháu đi du lịch ạ.” Tài xế gật đầu. Ước chừng tầm một tách trà[1], xe dừng lại trước trạm xe buýt.[1]Từ ngữ dùng để chỉ thời gian ở Trung Quốc. Một tách trà thường có thời gian là 10-14,4 phút. Nguồn: baidu. “Bao nhiêu tiền vậy ạ?” Ôn Uẩn Chi lấy ví tiền trong ngăn nhỏ của ba lô. “10 tệ.” Ôn Uẩn Chi mở thẳng tờ tiền giấy 10 tệ rồi đưa cho tài xế. Sau khi nhận tiền, bác tài xuống xe giúp cô lấy hành lý. Ôn Uẩn Chi lại một lần nữa nói cảm ơn. Tài xế xua tay nói không có việc gì, sau đó ngồi vào ghế lái mà lái xe rời đi. Trên đường, những chiếc xe chạy tới chạy lui. Không khí thì oi bức, ẩm ướt. Ôn Uẩn Chi lấy điện thoại trong ba lô, bấm số điện thoại bàn của ông bà nội. Người nhận điện thoại là ông nội, cô nói với ông rằng mình đã đến Hoa viên Thanh Tuyền, đang đứng ở trạm xe buýt gần đó. “Chi Chi đến rồi sao. Để ông gọi anh Đường ra đón cháu.” Anh Đường là con trai bác cả, tên là Ôn Thiếu Đường. Mẹ cô - Cố Uyển Nghi nói với Ôn Uẩn Chi rằng hai mươi năm trước, gia đình bác lớn đã chuyển ra ở riêng. Hai vợ chồng bài bạc, chỉ trong vài năm đã mất hết tiền bạc, của cải.Những năm gần đây vợ chồng họ kinh doanh ít trái cây, thường hay vay tiền của bố cô. Ôn Uẩn Chi ngồi trên băng ghế ở trạm xe buýt, lướt lướt điện thoại di động. Một mảng trống trơn, ngay cả số điện thoại của một người cũng không có. Vài hôm trước, cậu đưa cho cô chiếc điện thoại mới này. Ngoại trừ ông ấy ra, người ở thủ đô, bất kể là ai cũng đừng giữ liên lạc. Cô thoát ra khỏi giao diện chim cánh cụt[2], từ bỏ ý nghĩ add[3] bạn thân của mình.[2]Ứng dụng QQ. [3]thêm“Ôn Uẩn Chi?” Giọng nói người con trai truyền đến. Ôn Uẩn Chi ngẩng đầu, người đến cao tầm 1m78, tóc dài vén qua một bên, nhuộm xanh, mặc áo ngắn tay màu lam, quần jeans ống bó lưng thấp. Mặt mũi đẹp trai, sáng láng. Ấn đường của anh ta có hai phần tương tự với bố cô – Ôn Hành Chỉ. Ôn Uẩn Chi nhếch môi cười lễ phép, “Anh Thiếu Đường.” Cô mặc áo hai dây màu xanh lục bên trong, áo dệt kim màu trắng khoác ngoài, phía dưới là chiếc quần jeans xanh nhạt chín tấc, mang đôi AJ[4] mẫu kinh điển.[4]Air Jordan. Nếu như đây không phải em gái của mình, Ôn Thiếu Đường sẽ huýt vài tiếng sáo. “Đại mỹ nữ!” Cậu ta cười cười rồi cảm thán. Ôn Uẩn Chi cười nhạt, nói: “Đi hướng nào ạ?” Cô không biết địa chỉ cụ thể nhà ông bà nội, chỉ nhớ là ở Hoa viên Thanh Tuyền. Ôn Thiếu Đường nhìn thoáng qua hành lý của cô, “Em mang theo nhiều đồ thế!” Ôn Uẩn Chi ngại ngùng cười một tiếng, “Cũng được mà.” Ôn Thiếu Đường bĩu môi nói đồ đạc của con gái rõ lắm. Cậu ta đẩy một cái va li, “Đi bên này.” Ôn Uẩn Chi bỏ điện thoại vào túi, đẩy cái va li còn lại đi theo sau. Trên đường đi, Ôn Thiếu Đường nói chuyện phiếm với Ôn Uẩn Chi, sau đó thi thoảng “ừ ừ” đáp lại. Nơi này vẫn chưa phá bỏ hay giải tỏa, những căn nhà cũ kỹ từ mười mấy năm trước, tường trắng ngói thanh, làn khói nhẹ lượn quanh, trên cột điện có vài con chim sẻ bay đến, chốc chốc lại bay đi.Hình 1: tường trắng ngói xanh Trên vách tường hai bên ngõ dán đầy các loại tờ rơi quảng cáo, thùng rác màu xanh lá đặt ở đầu ngõ, có vài con ruồi bay lượn trên không. Mùi của nó khá khó chịu, Ôn Uẩn Chi bất giác giơ tay che mũi. Một chàng trai cao to mặc áo ngắn tay màu đỏ, quần tây đen đi đến trước mặt. Tóc cắt đầu đinh, mắt mí lót, xương chân mày và góc mũi trán cao hơn người Châu Á. Vừa nhìn đã biết cậu ta là con lai.Đối phương không lạnh không nhạt nhìn thoáng qua cô, rồi bình tĩnh dời tầm mắt đi. Đối với người vừa đến, gương mặt Ôn Thiếu Đường hiện ra chút ý cười, “Anh Viêm.” Người gọi là “anh Viêm” không lên tiếng, đi qua bọn họ, dáng người cao gầy mà rắn rỏi. Sắc mặt Ôn Thiếu Đường hơi đổi, đáy mắt hiện lên chút tức giận. Biết anh trai mình xấu hổ, Ôn Uẩn Chi lên tiếng, “Anh Thiếu Đường, nhà ông bà nội có Wifi sao?” “Không có.” Ôn Thiếu Đường nghiêng đầu nhìn cô mà cười, “Nhà anh có, muốn thì sang nhà anh ở?” Ôn Uẩn Chi lắc đầu nói không cần. Đến nhà ông bà nội, là một ngôi nhà gạch cũ ba tầng, ban công tầng hai đặt những chậu xương rồng và hoa thủy tiên.Cửa ở tầng một là mấy tấm gỗ màu đỏ nối với nhau, trên cửa dán bức tranh Tần Thúc Bảo[5], Uất Trì Cung[6] màu đỏ và treo hai cái lồng đèn đỏ lớn.Hồi đó, bố mẹ mong muốn đưa hai ông bà đến thủ đô. Bây giờ nghĩ lại, nếu mọi người sống cùng nhau, thì người vất vả chính là ông bà. Ôn Uẩn Chi thầm thở dài, cũng không biết bao giờ cô mới có thể quay lại thủ đô.Sau khi bước vào trong nhà, Ôn Uẩn Chi gọi to, “Ông nội, bà nội. Chúng cháu về rồi ạ!” Hai ông bà tóc hoa râm từ trong nhà bếp nhanh chân chạy ra. Chỉ nói chuyện qua điện thoại, nay gặp được người thật lại có chút xa lạ, nhưng cảm giác thân thuộc giữa người thân với nhau không thể nào mất đi. Ôn Uẩn Chi đặt hành lý xuống, cười với người trước mặt: “Ông nội, bà nội.” Từ nhỏ cháu gái đã sống ở thủ đô, xa cách mười mấy năm mới gặp lại, khóe mắt hai ông bà nhà họ Ôn ươn ướt, cười không khép miệng lại được. “Chi Chi đã thành thiếu nữ rồi.” Ôn Uẩn Chi ngoan ngoãn mà nhoẻn miệng cười với họ. Sau màn gặp lại nhau đầy ấm áp, ông bà nội bảo Ôn Uẩn Chi nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm. Để chào đón cô về quê, hôm nay hai ông bà đã làm một bữa tối hết sức phong phú.Bà nội Ôn không ngừng gắp thịt cho Ôn Uẩn Chi. Cô đành bất đắc dĩ nói, “Bà nội, cháu tự gắp được. Hơn nữa cháu muốn múa ba lê nên không thể ăn quá nhiều thịt.” “Còn nhỏ mà học người lớn giảm cân.” Ông nội Ôn không hài lòng. Ôn Uẩn Chi cười cười, giải thích rõ với ông nội. Bắt đầu từ 4 tuổi cô đã học múa ba lê, sau này cô phải kiểm soát chặt chẽ cân nặng khi học ở trường dạy múa. Cho đến bây giờ, cô vẫn duy trì thói quen ấy. “Một bữa ăn nhiều một chút cũng không sao.” Nghe xong, ông nội Ôn trìu mến nói, “Cháu gầy quá, nhìn chân cháu xem, còn bé hơn cánh tay của anh cháu.” Ôn Uẩn Chi chọc chọc cơm trong bát, “Làm gì mà đến mức vậy.” Ôn Thiếu Đường nhìn thoáng qua cô, hớp một ngụm canh sườn, chép chép miệng nói, “Con gái mà gầy vẫn là đẹp nhất, giống như trong trường cháu có đứa béo, ngày nào cũng bị người khác cười nhạo.”Bà nội Ôn quở mắng, “Cái gì mà đứa béo? Cháu ăn nói đàng hoàng chút xem nào!” Ôn Thiếu Đường không để bụng, nhún vai, chuyển chủ đề, “Ngày mai bọn cháu đến trường nhập học rồi.” Ông nội Ôn nói với Ôn Uyển Chi, “Ngày mai ông nội đưa cháu đến trường.” Ông bà nội từng là giáo viên của trường, nay đã nghỉ hưu, nhưng đức cao vọng trọng[7]. Ôn Uẩn Chi phút cuối mới đến nộp đơn xin học nên cần đích thân ông ấy ra mặt. Ôn Uẩn Chi cắn một miếng thịt bò nhỏ, gật đầu “vâng” một tiếng.- Ôn Uẩn Chi học tiểu học và cấp 2 ở trường dạy múa tư nhân, đến năm cấp 3 mới chuyển về trường phổ thông. Hơn nữa còn học ban tự nhiên. Ông nội Ôn từng dạy một học sinh tên Chu Toàn và hiện tại đang là chủ nhiệm lớp 12. Thế nên ông nội nhờ anh ta sắp xếp cho Ôn Uyển Chi vào lớp 12.Lớp 12 là lớp ban tự nhiên bình thường, nhưng chất lượng giáo viên ở đây khá ổn. Xong xuôi công việc, ông nội Ôn rời khỏi trường. Chu Toàn, hơn 30 tuổi, đeo mắt kính gọng đen, dáng vẻ ôn tồn lễ độ. Ngoại trừ làm giáo viên chủ nhiệm, anh ta còn là giáo viên đảm nhận môn Toán lớp 12.Anh ta ôn tồn nói với thiếu nữ bên cạnh, “Môn Toán có chỗ nào không hiểu thì đến văn phòng tìm thầy. Nếu thầy không có ở đó thì đến lớp 17.” Lớp 17 là lớp ban tự nhiên thực nghiệm duy nhất ở trường[8]. Còn được gọi là lớp chọnCác học sinh của lớp đó đều nằm trong 56 người có điểm kiểm tra ban tự nhiên cao nhất toàn trường của bài thi xếp lớp. Từ khi thành lập cho đến nay, lớp vượt bậc đã có ba người là thủ khoa tỉnh ban tự nhiên. Bố Ôn Uẩn Chi – Ôn Hành Chỉ là một trong số đó. Ôn Uẩn Chi nói “dạ”. Chu Toàn vào lớp 12, Ôn Uẩn Chi đi theo sau anh ta. Trong nháy mắt, lớp học đang yên tĩnh bỗng nam sinh ngồi ở hai dãy cuối lớp ồn ào. Có người còn huýt sáo. Còn nữ sinh thì lẳng lặng đánh giá Ôn Uẩn Chi. “Yên lặng.” Chu Toàn vỗ lên mặt bàn giáo viên, không giận mà uy, “Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới, các em cho một tràng pháo tay.” Nam sinh thì ra sức vỗ tay. Nhất là hai dãy cuối lớp. Chu Toàn nghiêng đầu ý bảo Ôn Uẩn Chi giới thiệu bản thân. “Tớ tên là Ôn Uẩn Chi. Sau năm nay, hi vọng tớ có thể hòa nhập với các bạn.” Nói đến đây, cô lễ phép cúi đầu. Cổ cô thon dài, tinh tế. Sống lưng thẳng tắp, nhấc tay giơ chân đều lộ ra vẻ ưu nhã. Tạ Phi nhai kẹo cao su, vỗ tay theo đám đông, giọng điệu trêu đùa, “Thiên nga trắng cao quý.” Cố Viêm Sinh nhìn cô gái đứng trên bục giảng, nhớ đến dáng vẻ che mũi ghét bỏ của cô ấy chiều hôm qua.-------------[5] Tần Quỳnh, tự Thúc Bảo là danh tướng nhà Đường dưới Triều Đường Thái Tông. Ông là một trong 24 công thần được vẽ chân dung trên Lăng Yên Các. Nguồn: Wikipedia[6] Uất Trì Kính Đức, tên thật là Uất Trì Cung, Kính Đức là biểu tự, được biết đến với vai trò là một võ tướng và công thần khai quốc của nhà Đường. Nguồn WikipediaHình 2: Tranh Tần Quốc Bảo và Uất Trì Cung[7] Có đức độ cao, có công lao to lớn, được xã hội trọng vọng [8] Trường thực nghiệm là trường có mô hình giáo dục chuyên biệt, đề cao tính trải nghiệm thực tế, chú trọng kỹ năng sống, cách tư duy, học sinh không phải học quá nhiều. Xen kẽ vào việc học là những buổi thăm quan tìm hiểu bên ngoài xã hội, như đi thăm di tích lịch sử, bảo tàng, dã ngoại, v.v… Chương trình thực nghiệm có môn Toán là khác chương trình đại trà nhiều nhất. Tương tự, lớp thực nghiệm ở đây cũng có nghĩa tương tự như vậy. Nguồn: lazi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương