Cơ Thể Em Chỉ Mình Tôi Sở Hữu
Chapter 19: Nỗi Buồn Khi Sắp Phải Xa Nhau!.
Thông báo: Chapter này mình update sẽ dài một tí. Vì tuần tới mình có rất nhiều đợt kiểm tra và chuẩn bị thi học kì nữa. Nên tuần này mình sẽ up lên chap này nữa rồi 3 tuần sau mới có thể ra chương mới cho tất cả các bạn đọc được nhe.Mỹ Mỹ dường như mất bình tình và cô cảm thấy bây giờ cực kỳ hận Tổng Tài.- Từ nay tôi cấm anh tới gặp mặt tôi nữa. :- Mỹ Mỹ thốt lên bằng giọng nói đầy sự căm phẫn.Tổng Tài đau đớn, đành bất lực vì anh đã đánh mất đi lòng tin của Mỹ Mỹ. Anh rời khỏi căn phòng một cách nặng nề.- Xin lỗi em. :- Tổng Tài nói thêm một câu, rồi bước đi.Mỹ Mỹ khóc thật to, cô suy sụp tinh thần khá nhiều.- Đồ tồi. Anh dám phản bội tôi. Đồ tồi. :- Mỹ Mỹ gào thét trong sự thất vọng tràn trề.3 ngày sau......- Mỹ Mỹ à. Hôm nay bà quyết định xin nghỉ việc à? :- A Ly đắng đo.- Ừm. :- Mỹ Mỹ thơ thẩn.- Dù sao bà cũng là bạn tui. Tui ủng hộ quyết định của bà. :- A Ly cười.Nói xong, A Ly cùng ba mẹ Mỹ Mỹ xách hành lý vào xe rồi chở bớt về nhà.Tại công ty...Văn phòng thiết kế......- Thưa sếp. :- Mỹ Mỹ gọi.- Uầy lâu rồi mới thấy cô đấy Mỹ Mỹ. :- Trưởng phòng vỗ vai.- Đây là đơn xin nghỉ của em. Mong sếp nhận cho. :- Mỹ Mỹ dùng hai tay, run run đưa tờ giấy.- Ơ kìa? Em mới vào làm chưa được 2 tháng vậy mà quyết định xin nghỉ sao? :- Trưởng Phòng có chút tiếc nuối.- Vâng. Em không muốn làm ở đây nữa, vả lại ở đây công việc không phù hợp với em. Nên xin sếp hãy đồng ý giúp cho em. :- Mỹ Mỹ cúi mặt xuống.- Haizz. Thôi được rồi, em đưa lên Tổng Tài chứng nhận nữa là được. :- Trưởng Phòng ký tên.- Khỏi lên có được không? :- Mỹ Mỹ dự định từ chối.- Không được. Dù gì thì cũng phải lên cho cậu ấy ký tên và xem xét. Đó là luật rồi. :- Trưởng phòng lắc đầu.- Vâng. Em đi trước. :- Mỹ Mỹ miễn cưỡng bước lên.Khuôn mặt cô lại bắt đầu ủ rũ. Điều này khiến cô cảm thấy cuộc đời mình lại xui xẻo hơn khi những gì mình muốn né tránh lại tới với mình.- Tôi đến đây để thôi việc. :- Mỹ Mỹ mở cửa.- E..m...:- Tổng Tài nói nhỏ.- Tôi để đây nhé. :- Mỹ Mỹ rời đi.- Nư...ớ.c....ch..o....t..ôi...n:- Tổng Tài thở gấp.- Anh bị gì à? :- Mỹ Mỹ chạy lại liền thấy mặt Tổng Tài đỏ ửng, trán thì nóng. Cô vội vã đi lấy ly nước cho anh.- Anh uống đi. :- Mỹ Mỹ đỡ anh dậy.- C..ả..m...ơn...em:- Tổng Tài nói không nên lời.- Anh nghĩ ngơi đi. Tôi kêu bác sỹ. :- Mỹ Mỹ định lấy điện thoại nhưng Tổng Tài không cho.- Mặc kệ anh. Em về trước đi. :- Tổng Tài mệt mỏi.- Ừm. :- Mỹ Mỹ tuy có chút lo vì Tổng Tài sốt khá cao nhưng cô cũng đành đi...6p sau...- Liệu anh ta có sao không? Ở trên đó chẳng có ai cả. :- Mỹ Mỹ lo lắng.Kìm nén nãy giờ nhưng không được, Mỹ Mỹ đành phải quay lại công ty xem Tổng Tài có bị gì hay không.- Thất Hàn, anh ổn không? :- Mỹ Mỹ chạy lại.- Anh ổn. Em về đi. :- Tổng Tài không muốn làm phiền, vì sợ Mỹ Mỹ lại thêm ghét anh.- Anh ăn gì chưa? :- Mỹ Mỹ hỏi.Tổng Tài chỉ lắc lắc, rồi u á ú ớ.- Anh nằm đây nhé. Tôi mua ít cháo. :- Mỹ Mỹ xoa đầu.Tuy ngoài mặt ghét vậy thôi, chứ cô vẫn còn rất rất thương Tổng Tài...Mỹ Mỹ chạy thật nhanh tới tiệm cháo gà gần đó rồi mua một bát to thật nóng.- Anh ăn đi. :- Mỹ Mỹ đỡ.- Được rồi. Em về đi, chẳng phải em ghét anh lắm sao? :- Tổng Tài vẫn còn loạng choạng.- Sao anh cứ đuổi tôi vậy? Anh ăn đi rồi tôi về. Người ta chạy xuôi chạy ngược mua đồ cho anh ăn mà đuổi hoài. Mệt ghê. :- Mỹ Mỹ bức xúc.Tay anh run rẩy, cầm chẳng nổi cả cái muỗng.- Thôi, đưa đây. :- Mỹ Mỹ dựt lấy cái muỗng và bát súp.Cô nhẹ nhàng thổi cho súp nguội và từ từ đưa lên cho anh.- Ăn đi. :- Mỹ Mỹ cau mày.Tổng Tài cười nhẹ...Ít lâu sau...- Uống thuốc đi rồi ngủ. :- Mỹ Mỹ đưa vài viên thuốc.- Thôi anh mệt lắm. Cho anh ngủ đi. :- Tổng Tài không chịu.- Uống nhanh. Không uống làm sao hết? :- Mỹ Mỹ gọi.- Thôi mà. :- Tổng Tài nhăn nhó.Vì Mỹ Mỹ rất ghét những người cứng đầu, vả lại cô và Tổng Tài đang chiến tranh lạnh nên cô cũng mặc kệ.- Mỹ Mỹ à. :- Tổng Tài thốt lên.- Sao? :- Mỹ Mỹ nhìn.- Sắp tới, anh phải đi xa rồi. :- Tổng Tài nhíu mày lại.- Anh cứ đi...tại..sao...lại..phải nói tôi? :- Mỹ Mỹ có một chút cảm xúc gọi là hụt hẫng.- Anh phải điều trị một căn bệnh. :- Tổng Tài khó nói...- Anh bị bệnh sao? :- Mỹ Mỹ lo lắng.- Anh....:- Tổng Tài ngập ngừng.- Nếu anh nói ra em liệu em có quay về bên anh? :- Tổng Tài đưa đôi mắt đầy nội tâm chất chứ nhìn về phía Mỹ Mỹ.- Tôi không biết. :- Mỹ Mỹ cố gượng làm ngơ.- Thôi. Không nhấc thiết nữa rồi. :- Tổng Tài giường như đã mất hết hy vọng.- Vậy tôi về trước. :- Mỹ Mỹ cau mày rồi rời đi.- Cảm ơn em vì những ngày tháng vừa qua em đã ở bên anh. Đây chắc là lần cuối mình gặp nhau rồi. :- Tổng Tài gắng cười một cái thật tươi để Mỹ Mỹ không còn bận tâm về căn bệnh khó nói ấy của Tổng Tài.Tối đến, trong tâm trí Mỹ Mỹ cứ nghĩ về câu nói ấy mãi mà không ngủ được. Cô sợ nếu mình quá trễ thì sẽ mất Tổng Tài nhưng nếu quá vội thì lại sợ tổn thương. Mỹ Mỹ chưa bao giờ yêu ai, và cũng chưa từng khóc về một người nhiều đến như vậy. Những ngày chiến tranh lạnh này cứ như là từng thế kỷ dài đằng đẳng.- Mình có nên....quay...lại..hay...?không. :- Mỹ Mỹ tự hỏi bản thân.Những hình ảnh mà Tổng Tài dịu hiền, ôn nhu với cô làm Mỹ Mỹ không muốb rời xa Tổng Tài một chút nào.![]()
![]()
![]()
![]()
Nhừn ký ức tuyệt đẹp ấy...Liệu nó có tan biến...Trong chính sự giận dỗi nhất thời...Của Tổng Tài và Mỹ Mỹ?.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương