Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa
Chương 14: Chăm sóc
Quân Dao tròn mắt ngạc nhiên, cô không hiểu câu hỏi của Cố Tư Bạch cho lắm, nhận ra gì cơ?
Thấy biểu cảm của Quân Dao, Cố Tư Bạch biết cô thực sự không nhớ gì nữa, chỉ có thể lắc đầu, uống một ngụm bia.
“Này, anh vừa bảo nhận ra gì cơ?” “Không có gì?”
Quân Dao lườm anh, làm gì mà phải tỏ ra thần thần bí bí như thế chứ? Nhưng rất nhanh Quân Dao đã quẳng chuyện này ra sau đầu, cô cùng anh ăn hết sạch túi đồ ăn vặt, sau đó Cố Tư Bạch nằm xuống giường, nghỉ ngơi, còn Quân Dao phụ trách dọn dẹp rác.
Đang dọn hết đống vụn bim bim trên sàn, đột nhiên Quần Dao nghĩ, bình thường có không ngủ ở phòng này, vậy có nghĩa là Cố Tư Bạch sẽ ngủ ngày và đêm tỉnh dậy, chính anh cũng nói một năm nay đang làm gì đó. Đột nhiên cô nghĩ đến một việc mà cô vẫn canh cánh trong lòng bao lâu nay.
“Này, dậy mau!” Quân Dao lật chăn, lay lay người CỐ Tư Bạch.
CỐ Tư Bạch nhăn mày, ngồi dậy, anh thực sự rất mệt, cần được nghỉ ngơi, vậy mà cứ thiu thiu ngủ lại bị lỗi dậy. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Cố Tư Bạch, Quân Dao hơi rụt rè lại, nhưng cô nhất định phải hỏi rõ chuyện này, nếu không sẽ khó chịu lắm.
“Bình thường buổi tối khi mọi người ngủ anh sẽ đi ra ngoài đúng không?
CỐ Tư Bạch nhướng mày, không hiểu cô hỏi làm gì, nhưng vẫn trả lời.
“Không hẳn tối nào cũng đi.”
“Vậy đúng là anh rồi!” Quân Dao chống nạnh, vô cùng đanh đá.
Khuôn mặt Cố Tư Bạch càng mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mấy lần tôi ngủ dậy thấy có vết, còn tưởng muỗi đốt, nhưng đêm đó tôi chắc chắn có người hôn tôi. Đều là anh làm đúng không?”
CỐ Tư Bạch hơi nhướng mày, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.
“Ô, dâu trưởng của Cố gia có tư tình gì với đàn ông ư? Ai chẳng biết tôi là người thực vật, làm sao hôn em được?
“Anh...” Quân Dao tức đến giậm chân. “Anh đừng có lươn lẹo, rõ ràng tôi đã chặn cửa phòng bằng bàn gỗ, mà phòng này có thể đi thẳng sang phòng nhỏ bên kia. Không anh thì là ai?”.
CỐ Tư Bạch lắc đầu, không thèm tranh cãi với cô.
“Được rồi, tôi sẽ không truy cứu chuyện em ngoại tình đầu, để tôi ngủ một chút đi, tôi thực sự rất mệt rồi.”
Vừa nói CỐ Tư Bạch vừa nằm xuống giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại. Quân Dao tức xì khói, muốn lôi anh dậy chất vấn tiếp nhưng không biết làm thế nào, dù sao nhìn sắc mặt Cố Tư Bạch đúng là rất không tốt, có lẽ vết thương rất đau đớn lại mất máu quá nhiều, Quân
Dao chỉ đành đứng im, giờ giơ nắm đấm nhỏ về phía anh.
“Đợi đó, đợi khi vết thương của anh ổn rồi, tôi sẽ tính sổ với anh cả thể”.
Mặc dù khuôn mặt khá giống nhau, lại cùng là thiếu gia của Cố gia, cùng thích trêu đùa cô, nhưng Quân Dao vẫn cảm thấy đại thiếu gia này dễ gần, dễ nói chuyện hơn, không có cảm giác áp bách đến khó thở như nhị thiếu gia.
Nếu trước đây cô mong anh tỉnh lại, thì giờ mong CỐ Tư Bạch sớm có thể giải quyết xong mọi chuyện, Sớm giải thoát cho cô khỏi nơi này.
Còn nữa, từ giờ buổi đêm cô không những cần chặn cánh cửa lớn, mà còn cần chặn cả cửa thông sang phòng này nữa.
Sắc lang!
Mặc dù hai người trên danh nghĩa đã là vợ chồng, nhưng dù sao cô cũng chưa sẵn sàng, không thể không thèm hỏi ý cô mà đã hôn cô như thế. Đúng là sắc lang, đại sắc lang. Túm lại, nhà họ Cố không ai đáng tin cả.
Ngồi vào bàn, mở sách vở ra học, nhưng đầu óc Quân Dao cứ vẩn vơ những suy nghĩ đầu đầu. Cô không cách nào tập trung học được. Cảm giác buổi tối hôm ấy, dù ngủ say nhưng cô vẫn mơ màng nhớ..
Quân Dao đỏ bừng mặt, tự tát mình hai cái. Tại sao cô lại nhớ đến chuyện vớ vẩn đó chứ?
Cô lắc đầu thật mạnh, cố xua mấy suy nghĩ linh tinh đó đi, tập trung vào việc học.
Mải mê học cả ngày, khi Tiểu Hoa gọi xuống ăn tối
Quần Dao mới sực nhớ ra.
Cô vừa chạy xuống lầu, vừa thầm suy tính, nếu trong lúc cô ăn tối, Trương Tuyết Thanh hại Cố Tư Bạch thì sao? Không được, cô đã hứa sẽ giúp anh rồi.
Quân Dao đang định chạy ngược lại phòng thì nghĩ ra, cả ngày nay CỐ Tư Bạch mới ăn mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh với cô, nhất định là rất đói.
Cô chạy xuống phòng ăn, thấy đồ ăn đã được bày đầy bàn, nhưng không có ai.
“Mọi người đâu hết rồi!”
Dì Thái, giúp việc của Cố gia trả lời.
“Lão gia và thiếu gia đi dự tiệc xã giao, còn phu nhân cũng đi ra ngoài ăn cùng với mấy phu nhân khác rồi ạ”
Đúng là nhà giàu có khác, rất hiếm khi thấy cả nhà họ cùng ăn với nhau một bữa cơm, mà kể cả có ngồi cùng một bàn cũng chẳng trò chuyện gì mấy, chỉ tập trung ăn phần của mình rồi đứng dậy, rời đi. Đúng là gia đình càng giàu thì tình cảm càng lỏng lẻo.
“Vậy cháu có thể mang đồ lên phòng ăn được không ạ? Tại cháu đang ôn thi nên cũng muốn tranh thủ thời gian” Quân Dao không nỡ để Cố Tư Bạch bị thương lại còn phải nhịn đói.
“Được chứ, thiếu phu nhân lên trước đi, rồi tôi mang lên cho”.
“Dạ thôi không cần phiền phức thế đâu ạ, dì cho cháu mượn cái khay, cháu chọn những món thích ăn vào đĩa rồi bế lên luôn là được.”
Dì Thái lập tức chuẩn bị một chiếc khay to với mấy cái bát, đĩa. Quân Dao chọn những món bổ máu, Cố Tư
Bạch bị thương cần được bồi bổ, cô còn lấy thêm một đĩa hoa quả to. Nhìn chiếc khay đầy ắp trong tay, Quân Dao hơi ngượng ngùng cười.
“Dạ, cháu ăn có nhiều lắm không?”
Dì Thái cười hiền lành.
“Không nhiều, thiếu phu nhân phải ăn vào, dạo này thiếu phu nhân gầy quá rồi.”
Quân Dao cười hì hì, cảm ơn dị Thái rồi bỏ cái khay lên phòng.
Thịt bò xào ớt chương, sườn sốt chua ngọt, cá tầm nướng, dễ tái chanh, salad nga, một tô cháo nấm, một cốc nước cam và một đĩa trái cây đủ loại, Quân Dao khệ nệ đặt xuống bàn đầu giường.
Mùi thức ăn thơm phức quẩn quanh trong phòng. Lông mi Cố Tư Bạch hơi run run.
Cô chạy ra khóa trái cửa lại, rồi thì thầm gọi.
“Cố thiếu gia, dậy ăn tối thôi, tôi mang đồ ăn lên cho anh nè.”
Cố Tư Bạch chậm rãi mở mắt, anh nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Quân Dao thì tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
Quân Dao chỉ chỉ bán đồ ăn.
“Vì tôi nói tôi ăn một mình nên chỉ có một bát một đôi đũa thôi. Nhưng anh yên tâm, tôi có mấy hột mì trong ngăn kéo, có thể lấy đũa và bát trong đó ăn tạm”
“Ừm, mai em đi mua thêm ít bát đũa ăn liền để ở phòng đi.” Cố Tư Bạch thấy Quần Dao quan tâm mình như thế thì tâm trạng rất tốt, ngồi dựa lưng vào thành giường.
“Tôi ăn cháo được rồi, em lấy bát kia ăn cơm đi.” Cố Tư Bạch chỉ vào cái bát.
Quân Dao đứng lại, cũng may cô thông minh lấy một bát cháo, vì cô sợ CỐ Tư Bạch đang bị thương không ăn được đồ cứng.
“Anh ăn được mấy món này không? Tay nghề của dì Thái tốt lắm đấy”.
Cố Tư Bạch gật đầu, đạn bắn vào phần mềm, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài hôm là bình thường thôi.Anh cũng không yếu đuối đến vậy, nhưng có người quan tâm thì tội gì không hưởng, ánh mắt Cố Tư Bạch lóe lên một tia tinh quái.
Thấy biểu cảm của Quân Dao, Cố Tư Bạch biết cô thực sự không nhớ gì nữa, chỉ có thể lắc đầu, uống một ngụm bia.
“Này, anh vừa bảo nhận ra gì cơ?” “Không có gì?”
Quân Dao lườm anh, làm gì mà phải tỏ ra thần thần bí bí như thế chứ? Nhưng rất nhanh Quân Dao đã quẳng chuyện này ra sau đầu, cô cùng anh ăn hết sạch túi đồ ăn vặt, sau đó Cố Tư Bạch nằm xuống giường, nghỉ ngơi, còn Quân Dao phụ trách dọn dẹp rác.
Đang dọn hết đống vụn bim bim trên sàn, đột nhiên Quần Dao nghĩ, bình thường có không ngủ ở phòng này, vậy có nghĩa là Cố Tư Bạch sẽ ngủ ngày và đêm tỉnh dậy, chính anh cũng nói một năm nay đang làm gì đó. Đột nhiên cô nghĩ đến một việc mà cô vẫn canh cánh trong lòng bao lâu nay.
“Này, dậy mau!” Quân Dao lật chăn, lay lay người CỐ Tư Bạch.
CỐ Tư Bạch nhăn mày, ngồi dậy, anh thực sự rất mệt, cần được nghỉ ngơi, vậy mà cứ thiu thiu ngủ lại bị lỗi dậy. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Cố Tư Bạch, Quân Dao hơi rụt rè lại, nhưng cô nhất định phải hỏi rõ chuyện này, nếu không sẽ khó chịu lắm.
“Bình thường buổi tối khi mọi người ngủ anh sẽ đi ra ngoài đúng không?
CỐ Tư Bạch nhướng mày, không hiểu cô hỏi làm gì, nhưng vẫn trả lời.
“Không hẳn tối nào cũng đi.”
“Vậy đúng là anh rồi!” Quân Dao chống nạnh, vô cùng đanh đá.
Khuôn mặt Cố Tư Bạch càng mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mấy lần tôi ngủ dậy thấy có vết, còn tưởng muỗi đốt, nhưng đêm đó tôi chắc chắn có người hôn tôi. Đều là anh làm đúng không?”
CỐ Tư Bạch hơi nhướng mày, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.
“Ô, dâu trưởng của Cố gia có tư tình gì với đàn ông ư? Ai chẳng biết tôi là người thực vật, làm sao hôn em được?
“Anh...” Quân Dao tức đến giậm chân. “Anh đừng có lươn lẹo, rõ ràng tôi đã chặn cửa phòng bằng bàn gỗ, mà phòng này có thể đi thẳng sang phòng nhỏ bên kia. Không anh thì là ai?”.
CỐ Tư Bạch lắc đầu, không thèm tranh cãi với cô.
“Được rồi, tôi sẽ không truy cứu chuyện em ngoại tình đầu, để tôi ngủ một chút đi, tôi thực sự rất mệt rồi.”
Vừa nói CỐ Tư Bạch vừa nằm xuống giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại. Quân Dao tức xì khói, muốn lôi anh dậy chất vấn tiếp nhưng không biết làm thế nào, dù sao nhìn sắc mặt Cố Tư Bạch đúng là rất không tốt, có lẽ vết thương rất đau đớn lại mất máu quá nhiều, Quân
Dao chỉ đành đứng im, giờ giơ nắm đấm nhỏ về phía anh.
“Đợi đó, đợi khi vết thương của anh ổn rồi, tôi sẽ tính sổ với anh cả thể”.
Mặc dù khuôn mặt khá giống nhau, lại cùng là thiếu gia của Cố gia, cùng thích trêu đùa cô, nhưng Quân Dao vẫn cảm thấy đại thiếu gia này dễ gần, dễ nói chuyện hơn, không có cảm giác áp bách đến khó thở như nhị thiếu gia.
Nếu trước đây cô mong anh tỉnh lại, thì giờ mong CỐ Tư Bạch sớm có thể giải quyết xong mọi chuyện, Sớm giải thoát cho cô khỏi nơi này.
Còn nữa, từ giờ buổi đêm cô không những cần chặn cánh cửa lớn, mà còn cần chặn cả cửa thông sang phòng này nữa.
Sắc lang!
Mặc dù hai người trên danh nghĩa đã là vợ chồng, nhưng dù sao cô cũng chưa sẵn sàng, không thể không thèm hỏi ý cô mà đã hôn cô như thế. Đúng là sắc lang, đại sắc lang. Túm lại, nhà họ Cố không ai đáng tin cả.
Ngồi vào bàn, mở sách vở ra học, nhưng đầu óc Quân Dao cứ vẩn vơ những suy nghĩ đầu đầu. Cô không cách nào tập trung học được. Cảm giác buổi tối hôm ấy, dù ngủ say nhưng cô vẫn mơ màng nhớ..
Quân Dao đỏ bừng mặt, tự tát mình hai cái. Tại sao cô lại nhớ đến chuyện vớ vẩn đó chứ?
Cô lắc đầu thật mạnh, cố xua mấy suy nghĩ linh tinh đó đi, tập trung vào việc học.
Mải mê học cả ngày, khi Tiểu Hoa gọi xuống ăn tối
Quần Dao mới sực nhớ ra.
Cô vừa chạy xuống lầu, vừa thầm suy tính, nếu trong lúc cô ăn tối, Trương Tuyết Thanh hại Cố Tư Bạch thì sao? Không được, cô đã hứa sẽ giúp anh rồi.
Quân Dao đang định chạy ngược lại phòng thì nghĩ ra, cả ngày nay CỐ Tư Bạch mới ăn mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh với cô, nhất định là rất đói.
Cô chạy xuống phòng ăn, thấy đồ ăn đã được bày đầy bàn, nhưng không có ai.
“Mọi người đâu hết rồi!”
Dì Thái, giúp việc của Cố gia trả lời.
“Lão gia và thiếu gia đi dự tiệc xã giao, còn phu nhân cũng đi ra ngoài ăn cùng với mấy phu nhân khác rồi ạ”
Đúng là nhà giàu có khác, rất hiếm khi thấy cả nhà họ cùng ăn với nhau một bữa cơm, mà kể cả có ngồi cùng một bàn cũng chẳng trò chuyện gì mấy, chỉ tập trung ăn phần của mình rồi đứng dậy, rời đi. Đúng là gia đình càng giàu thì tình cảm càng lỏng lẻo.
“Vậy cháu có thể mang đồ lên phòng ăn được không ạ? Tại cháu đang ôn thi nên cũng muốn tranh thủ thời gian” Quân Dao không nỡ để Cố Tư Bạch bị thương lại còn phải nhịn đói.
“Được chứ, thiếu phu nhân lên trước đi, rồi tôi mang lên cho”.
“Dạ thôi không cần phiền phức thế đâu ạ, dì cho cháu mượn cái khay, cháu chọn những món thích ăn vào đĩa rồi bế lên luôn là được.”
Dì Thái lập tức chuẩn bị một chiếc khay to với mấy cái bát, đĩa. Quân Dao chọn những món bổ máu, Cố Tư
Bạch bị thương cần được bồi bổ, cô còn lấy thêm một đĩa hoa quả to. Nhìn chiếc khay đầy ắp trong tay, Quân Dao hơi ngượng ngùng cười.
“Dạ, cháu ăn có nhiều lắm không?”
Dì Thái cười hiền lành.
“Không nhiều, thiếu phu nhân phải ăn vào, dạo này thiếu phu nhân gầy quá rồi.”
Quân Dao cười hì hì, cảm ơn dị Thái rồi bỏ cái khay lên phòng.
Thịt bò xào ớt chương, sườn sốt chua ngọt, cá tầm nướng, dễ tái chanh, salad nga, một tô cháo nấm, một cốc nước cam và một đĩa trái cây đủ loại, Quân Dao khệ nệ đặt xuống bàn đầu giường.
Mùi thức ăn thơm phức quẩn quanh trong phòng. Lông mi Cố Tư Bạch hơi run run.
Cô chạy ra khóa trái cửa lại, rồi thì thầm gọi.
“Cố thiếu gia, dậy ăn tối thôi, tôi mang đồ ăn lên cho anh nè.”
Cố Tư Bạch chậm rãi mở mắt, anh nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Quân Dao thì tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
Quân Dao chỉ chỉ bán đồ ăn.
“Vì tôi nói tôi ăn một mình nên chỉ có một bát một đôi đũa thôi. Nhưng anh yên tâm, tôi có mấy hột mì trong ngăn kéo, có thể lấy đũa và bát trong đó ăn tạm”
“Ừm, mai em đi mua thêm ít bát đũa ăn liền để ở phòng đi.” Cố Tư Bạch thấy Quần Dao quan tâm mình như thế thì tâm trạng rất tốt, ngồi dựa lưng vào thành giường.
“Tôi ăn cháo được rồi, em lấy bát kia ăn cơm đi.” Cố Tư Bạch chỉ vào cái bát.
Quân Dao đứng lại, cũng may cô thông minh lấy một bát cháo, vì cô sợ CỐ Tư Bạch đang bị thương không ăn được đồ cứng.
“Anh ăn được mấy món này không? Tay nghề của dì Thái tốt lắm đấy”.
Cố Tư Bạch gật đầu, đạn bắn vào phần mềm, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài hôm là bình thường thôi.Anh cũng không yếu đuối đến vậy, nhưng có người quan tâm thì tội gì không hưởng, ánh mắt Cố Tư Bạch lóe lên một tia tinh quái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương