Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa
Chương 260: Đại kết cục
“Anh đã sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy rồi, tạm thời hắn sẽ không tìm được cô ấy đâu.”
Quân Dao yên tâm gật đầu, dựa vào vai anh, cảm giác an toàn khi dựa vào vai Cố Tư Bạch giúp trái tim thấp thỏm của cô cũng được an ổn hơn rất nhiều.
“Ngoan, đi ăn một chút gì đi, từ tối qua đến giờ em chưa ăn gì?
Nói rồi CỐ Tư Bạch dẫn cô đến bàn ăn.Vì lo lắng chuyện của Từ Mạn Nhu mà cô còn chưa ăn gì, bây giờ thả lỏng tâm trạng, cũng thấy đói bụng hơn.Anh múc cho cô một bát cháo thịt.
“Ăn chút cháo cho ấm bụng”
Cô múc một thìa, đưa lên miệng, nhưng sao cháo hôm nay vừa nhạt vừa tanh, rất khó ăn. Thấy cô chau mày, Cố Tư Bạch quan tâm hỏi.
“Sao thế? Không ngon?”.
Quân Dao không phải kiểu người kén chọn, nhưng đúng là cháo hôm nay mùi vị rất tệ. “Em không muốn ăn cháo”
“Vậy uống bát canh nhé.” Anh múc cho cô bát canh gà.
Quân Dao uống một ngụm, mùi tanh nồng xộc lên làm Quân Dao thấy cả người nhộn nhạo khó chịu, cô đẩy bát ra. “Khó ăn quá”
CỐ Tư Bạch lấy làm khó hiểu, ăn thử một chút, đồ ăn vẫn được nhà bếp chuẩn bị kĩ càng, thực phẩm tươi ngon, mùi vị cũng rất ổn. Thử cả bàn đồ ăn cũng không ăn nổi thứ gì, Quân Dao lắc đầu.
“Thôi em không ăn đầu, em nhìn thấy món gì cũng tanh quá.”
“Vậy anh bảo nhà bếp nấu chút cháo trắng, có lẽ em căng thẳng quá nên không muốn ăn. Em đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng” Quân Dao uể oải đi vào, lúc đi ngang bếp nhìn thấy bình nước chanh, đột nhiên cô ứa nước miếng, đi đến rót một cốc.
“Ấy, thiếu phu nhân, tôi còn chưa cho đường, đợi tôi một chút tôi pha đã” Người làm vội lên tiếng.
Nhưng Quân Dao đã uống một ngụm lớn, cảm thấy rất sảng khoái, nước chanh này rất thơm
ngon. Cả người giúp việc và Cố Tự Bạch đều tròn mắt nhìn cô.
“Thiếu phu nhân... không chua hả?”
“Không có, rất ngon mà.” Quân Dao uống hết sạch cốc nước chanh lớn, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cố định rót một cốc nữa thì bị Cố Tư Bạch ngăn lại.
“Không được uống nữa, buổi sáng chưa ăn gì đã uống nước chanh rất dễ bị đau dạ dày”.
Quân Dao bĩu môi, hậm hực đi vào phòng ngủ.
Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho cô, bác sĩ sau khi kiểm tra cho Quân Dao thì đột nhiên nở nụ cười thật tươi.
“Cố thiếu gia, chúc mừng anh, anh đã lên chức rồi.”
“Hả? Cả Cố Tư Bạch và Quân Dao nhất thời ngây người không hiểu.
“Chúc mừng anh, Cố thiếu phu nhân đã có thai rồi”.
Mất mấy giây bất ngờ đến đờ người, cả hai cuối cùng cũng phản ứng lại, niềm hạnh phúc vỡ òa. Cố Tư Bạch bảo người tiến bác sĩ, rồi anh ôm chầm lấy Quần Dao, xoay cô vòng vòng.
“Cảm ơn vợ, chúng mình có em bé rồi!” Anh như một đứa trẻ ngốc nghếch nói.
“Cẩn thận bé con.” Quân Dao thì thầm. Anh lập tức đặt cô xuống giường, cẩn thận từng li từng tí.
“Không thể tin được, vậy mà mình đã có thai.” Quân Dao lẩm bẩm, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô nhất thời chưa kịp chuẩn bị.
CỐ Tự Bạch đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cô, hồi lâu anh mới dời khỏi môi cô, nhưng trán vẫn áp vào trán cô, “Cảm ơn vợ, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt. Bảo vệ hai mẹ con cả đời này!”.
Quân Dao dựa người vào lồng ngực vững chãi của anh, nở một nụ cười hạnh phúc, khóe mắt cô cũng long lanh ánh nước.
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã đến bên em!”
Anh ôm chặt cô vào lòng, bàn tay to lớn ấm áp đặt lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, những nơi đó có bé con họ cũng mong chờ, có tương lai ấm áp hạnh phúc bên nhau của một nhà ba người.
Cố Tư Bạch cúi đầu, vén áo cô lên, nhẹ nhàng hôn lên bụng Quân Dao.
“Anh yêu em, yêu bé con!”
- -Hết---
Quân Dao yên tâm gật đầu, dựa vào vai anh, cảm giác an toàn khi dựa vào vai Cố Tư Bạch giúp trái tim thấp thỏm của cô cũng được an ổn hơn rất nhiều.
“Ngoan, đi ăn một chút gì đi, từ tối qua đến giờ em chưa ăn gì?
Nói rồi CỐ Tư Bạch dẫn cô đến bàn ăn.Vì lo lắng chuyện của Từ Mạn Nhu mà cô còn chưa ăn gì, bây giờ thả lỏng tâm trạng, cũng thấy đói bụng hơn.Anh múc cho cô một bát cháo thịt.
“Ăn chút cháo cho ấm bụng”
Cô múc một thìa, đưa lên miệng, nhưng sao cháo hôm nay vừa nhạt vừa tanh, rất khó ăn. Thấy cô chau mày, Cố Tư Bạch quan tâm hỏi.
“Sao thế? Không ngon?”.
Quân Dao không phải kiểu người kén chọn, nhưng đúng là cháo hôm nay mùi vị rất tệ. “Em không muốn ăn cháo”
“Vậy uống bát canh nhé.” Anh múc cho cô bát canh gà.
Quân Dao uống một ngụm, mùi tanh nồng xộc lên làm Quân Dao thấy cả người nhộn nhạo khó chịu, cô đẩy bát ra. “Khó ăn quá”
CỐ Tư Bạch lấy làm khó hiểu, ăn thử một chút, đồ ăn vẫn được nhà bếp chuẩn bị kĩ càng, thực phẩm tươi ngon, mùi vị cũng rất ổn. Thử cả bàn đồ ăn cũng không ăn nổi thứ gì, Quân Dao lắc đầu.
“Thôi em không ăn đầu, em nhìn thấy món gì cũng tanh quá.”
“Vậy anh bảo nhà bếp nấu chút cháo trắng, có lẽ em căng thẳng quá nên không muốn ăn. Em đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng” Quân Dao uể oải đi vào, lúc đi ngang bếp nhìn thấy bình nước chanh, đột nhiên cô ứa nước miếng, đi đến rót một cốc.
“Ấy, thiếu phu nhân, tôi còn chưa cho đường, đợi tôi một chút tôi pha đã” Người làm vội lên tiếng.
Nhưng Quân Dao đã uống một ngụm lớn, cảm thấy rất sảng khoái, nước chanh này rất thơm
ngon. Cả người giúp việc và Cố Tự Bạch đều tròn mắt nhìn cô.
“Thiếu phu nhân... không chua hả?”
“Không có, rất ngon mà.” Quân Dao uống hết sạch cốc nước chanh lớn, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cố định rót một cốc nữa thì bị Cố Tư Bạch ngăn lại.
“Không được uống nữa, buổi sáng chưa ăn gì đã uống nước chanh rất dễ bị đau dạ dày”.
Quân Dao bĩu môi, hậm hực đi vào phòng ngủ.
Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho cô, bác sĩ sau khi kiểm tra cho Quân Dao thì đột nhiên nở nụ cười thật tươi.
“Cố thiếu gia, chúc mừng anh, anh đã lên chức rồi.”
“Hả? Cả Cố Tư Bạch và Quân Dao nhất thời ngây người không hiểu.
“Chúc mừng anh, Cố thiếu phu nhân đã có thai rồi”.
Mất mấy giây bất ngờ đến đờ người, cả hai cuối cùng cũng phản ứng lại, niềm hạnh phúc vỡ òa. Cố Tư Bạch bảo người tiến bác sĩ, rồi anh ôm chầm lấy Quần Dao, xoay cô vòng vòng.
“Cảm ơn vợ, chúng mình có em bé rồi!” Anh như một đứa trẻ ngốc nghếch nói.
“Cẩn thận bé con.” Quân Dao thì thầm. Anh lập tức đặt cô xuống giường, cẩn thận từng li từng tí.
“Không thể tin được, vậy mà mình đã có thai.” Quân Dao lẩm bẩm, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô nhất thời chưa kịp chuẩn bị.
CỐ Tự Bạch đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cô, hồi lâu anh mới dời khỏi môi cô, nhưng trán vẫn áp vào trán cô, “Cảm ơn vợ, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt. Bảo vệ hai mẹ con cả đời này!”.
Quân Dao dựa người vào lồng ngực vững chãi của anh, nở một nụ cười hạnh phúc, khóe mắt cô cũng long lanh ánh nước.
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã đến bên em!”
Anh ôm chặt cô vào lòng, bàn tay to lớn ấm áp đặt lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, những nơi đó có bé con họ cũng mong chờ, có tương lai ấm áp hạnh phúc bên nhau của một nhà ba người.
Cố Tư Bạch cúi đầu, vén áo cô lên, nhẹ nhàng hôn lên bụng Quân Dao.
“Anh yêu em, yêu bé con!”
- -Hết---
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương