Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa
Chương 44
“Anh đi cẩn thận, em chờ anh” Cố Tư Bạch kéo cô lại, hôn nhẹ lên tóc cô, sau đó
khoác áo, rời đi.”
Chỉ khoảng một phút sau có hai vệ sĩ đến, im lặng đứng bên ngoài phòng ngoài. Quân Dao vào phòng khách ngồi một mình. Cô bật tivi lên xem, nhưng chuyển kênh liên tục, nhìn hình ảnh nhảy múa trước mắt mà không cách nào có thể tập trung được.
Chỉ cần nghe thấy tiếng động, Quân Dao lại chạy ra xem, nhưng đều không phải anh về.
Đến tận gần 1 giờ sáng vẫn chưa thấy Cố Tư Bạch, Quân Dao dựa người vào giường, mệt mỏi nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa sổ, tiếng tivi vẫn phát đều đều, cô cũng không quan tâm đang có chương trình gì nữa.
Cố Tư Bạch trở về, nghĩ rằng Quân Dao đã ngủ rồi nên đi rất khẽ, cũng chỉ nhẹ nhàng vẫy tay ra dấu cho vệ sĩ lui ra.Anh mở cửa phòng, hơi bất ngờ khi thấy cô vẫn còn thức.
Nghe tiếng cửa mở, Quân Dao bật dậy, chạy ra ngoài, nhìn thấy Cố Tư Bạch cô liền ôm chầm lấy anh.
“Anh có sao không?”
Trái tim Cố Tư Bạch như được rót mật, trước giờ anh đều phải một mình lăn lộn, chịu đựng mọi thứ, những thuộc hạ của anh dù trung thành, quan tâm, nhưng cảm giác ấy rất khác. Bây giờ có một người phụ nữ lo lắng cho anh đến nỗi không ngủ nổi, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì, trái tim rắn rỏi của Cố Tư Bạch cũng mềm đi.
Anh ôm cô vào lòng, vỗ về.
“Anh không sao, em xem, anh vẫn lành lặn khỏe mạnh đây”
Quân Dao nhìn anh từ đầu đến cuối, lúc này trái tim
thấp thỏm của cô mới bình tĩnh trở lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Để em đi pha nước tắm”.
Nói rồi bàn chân bé nhỏ chạy như bay vào nhà tắm. Anh phát hiện cô cũng chưa tắm, vẫn mặc chiếc váy dính đầy cát lúc tối. Cố Tư Bạch cởi áo vest, đứng trước cửa phòng tắm.
“Em cũng chưa tắm, hay chúng ta tắm chung đi.” Quân Dao đỏ mặt ném khăn tắm vào người anh. Cô xả nước vào bồn tắm, cắm cúi đổ thêm tinh dầu và cánh hoa cho nước tắm thơm hơn.
“Anh là đàn ông, có phải tiểu thư yếu ớt đâu mà em pha nước tắm cầu kì thế”
“Anh là công chúa của em!” Quân Dao le lưỡi, vô cùng đáng yêu.
Cố Tư Bạch nhịn không được, túm lấy cô vào lòng, anh nâng khuôn mặt bé nhỏ của cô, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào. Quân Dao không kháng cự, cô im lặng để anh hôn mình. Nụ hôn dần nồng nàn hơn, dây dưa mãi không dứt, bàn tay Cố Tư Bạch cũng bắt đầu không an phận mà sờ lên bờ mông cổ.
Quân Dao đánh khẽ vào tay anh. Cố Tư Bạch rụt tay lại, nở nụ cười xấu xa.
“Em tắm trước đi, lát anh tắm. Ngoan” “Vậy anh mau ra ngoài đi”
Quân Dao đẩy Cố Tư Bạch ra, còn cố ý khóa trái cửa, khiến người nào đó vặn vặn tay nắm cửa không được chỉ đành ra phòng ngoài, rót cho mình một ly rượu vang.Anh cầm ly rượu, đứng bên cửa kính nhìn thành phố dưới chân.
Cuộc sống của anh vốn cô đơn, lạnh lẽo, nhờ có cô mà ấm áp hơn. Hai người, hai đứa trẻ bị cuộc đời vứt bỏ, dựa vào nhau mà sống, cùng mang lại hơi ấm cho nhau.
Quân Dao tắm rất nhanh, cô sợ anh phải đợi lâu nên chỉ tắm vài phút đã xong. Cố Tư Bạch có hơi bất ngờ.
“Sao nhanh vậy?”
khoác áo, rời đi.”
Chỉ khoảng một phút sau có hai vệ sĩ đến, im lặng đứng bên ngoài phòng ngoài. Quân Dao vào phòng khách ngồi một mình. Cô bật tivi lên xem, nhưng chuyển kênh liên tục, nhìn hình ảnh nhảy múa trước mắt mà không cách nào có thể tập trung được.
Chỉ cần nghe thấy tiếng động, Quân Dao lại chạy ra xem, nhưng đều không phải anh về.
Đến tận gần 1 giờ sáng vẫn chưa thấy Cố Tư Bạch, Quân Dao dựa người vào giường, mệt mỏi nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa sổ, tiếng tivi vẫn phát đều đều, cô cũng không quan tâm đang có chương trình gì nữa.
Cố Tư Bạch trở về, nghĩ rằng Quân Dao đã ngủ rồi nên đi rất khẽ, cũng chỉ nhẹ nhàng vẫy tay ra dấu cho vệ sĩ lui ra.Anh mở cửa phòng, hơi bất ngờ khi thấy cô vẫn còn thức.
Nghe tiếng cửa mở, Quân Dao bật dậy, chạy ra ngoài, nhìn thấy Cố Tư Bạch cô liền ôm chầm lấy anh.
“Anh có sao không?”
Trái tim Cố Tư Bạch như được rót mật, trước giờ anh đều phải một mình lăn lộn, chịu đựng mọi thứ, những thuộc hạ của anh dù trung thành, quan tâm, nhưng cảm giác ấy rất khác. Bây giờ có một người phụ nữ lo lắng cho anh đến nỗi không ngủ nổi, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì, trái tim rắn rỏi của Cố Tư Bạch cũng mềm đi.
Anh ôm cô vào lòng, vỗ về.
“Anh không sao, em xem, anh vẫn lành lặn khỏe mạnh đây”
Quân Dao nhìn anh từ đầu đến cuối, lúc này trái tim
thấp thỏm của cô mới bình tĩnh trở lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Để em đi pha nước tắm”.
Nói rồi bàn chân bé nhỏ chạy như bay vào nhà tắm. Anh phát hiện cô cũng chưa tắm, vẫn mặc chiếc váy dính đầy cát lúc tối. Cố Tư Bạch cởi áo vest, đứng trước cửa phòng tắm.
“Em cũng chưa tắm, hay chúng ta tắm chung đi.” Quân Dao đỏ mặt ném khăn tắm vào người anh. Cô xả nước vào bồn tắm, cắm cúi đổ thêm tinh dầu và cánh hoa cho nước tắm thơm hơn.
“Anh là đàn ông, có phải tiểu thư yếu ớt đâu mà em pha nước tắm cầu kì thế”
“Anh là công chúa của em!” Quân Dao le lưỡi, vô cùng đáng yêu.
Cố Tư Bạch nhịn không được, túm lấy cô vào lòng, anh nâng khuôn mặt bé nhỏ của cô, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào. Quân Dao không kháng cự, cô im lặng để anh hôn mình. Nụ hôn dần nồng nàn hơn, dây dưa mãi không dứt, bàn tay Cố Tư Bạch cũng bắt đầu không an phận mà sờ lên bờ mông cổ.
Quân Dao đánh khẽ vào tay anh. Cố Tư Bạch rụt tay lại, nở nụ cười xấu xa.
“Em tắm trước đi, lát anh tắm. Ngoan” “Vậy anh mau ra ngoài đi”
Quân Dao đẩy Cố Tư Bạch ra, còn cố ý khóa trái cửa, khiến người nào đó vặn vặn tay nắm cửa không được chỉ đành ra phòng ngoài, rót cho mình một ly rượu vang.Anh cầm ly rượu, đứng bên cửa kính nhìn thành phố dưới chân.
Cuộc sống của anh vốn cô đơn, lạnh lẽo, nhờ có cô mà ấm áp hơn. Hai người, hai đứa trẻ bị cuộc đời vứt bỏ, dựa vào nhau mà sống, cùng mang lại hơi ấm cho nhau.
Quân Dao tắm rất nhanh, cô sợ anh phải đợi lâu nên chỉ tắm vài phút đã xong. Cố Tư Bạch có hơi bất ngờ.
“Sao nhanh vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương