Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 573: Kết Cục Thê Thảm
Bác sĩ gật đầu: ”Đương nhiên phải phối hợp điều tra, nhưng cô ấy cũng là bệnh nhân của tôi, kết quả kiểm tra gần đây của cô ấy rất tệ, nhất định phải ở lại bệnh viện để tiếp nhận điều trị, nếu không có lẽ sẽ vô sinh.” Chu Hiểu Tinh nhợt nhạt cười, vô cùng cảm kích nhìn về phía bác sĩ. “Cảm ơn cô, nhưng hôn lễ của tôi đã bị hỏng, tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục dùng cách này để lừa gạt vị hôn phu của tôi nữa.” Vẻ mặt bác sĩ vô cùng khó hiểu nhìn cô ta: ”Ngụy trang? Lừa gạt?” ”Chu Hiểu Tinh, là một bác sĩ, tôi có nghĩa vụ phải nói cho cô biết, từ trước đến nay tôi không lừa gạt người bệnh.” ”Cô…” Chu Hiểu Tinh sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên cô ta như ý thức được gì đó. Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch không còn tia máu. Giọng nói cô ta run rẩy, cô ta không thể tin được mà nói: “Cô nói cho rõ đi, cô có ý gì?” ”Không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao? Tôi cho cô tiền, cô giúp tôi lừa vị hôn phu, không phải sao?” Bác sĩ lạnh nhạt nhìn cô ta: ”Tôi chưa từng nhận tiền của cô, phong bì kia tôi đã sớm trả lại cho mẹ cô rồi, hơn nữa tôi cũng chưa từng đồng ý với bất kì lời nhờ vả gì của cô.” Lần này sắc mặt Chu Hiểu Tinh gần như lặng đi. ”Cho nên… Ý của cô là, cô không lừa tôi…” Cô ta khàn giọng nói, vô cùng sụp đổ mà thốt lên: ”Tôi thật sự không thể mang thai, không thể làm mẹ được nữa.” “Đây không phải trò đùa, tất cả đều là sự thật, tôi thật sự không thể có con được nữa, đúng không?” Nói đến câu cuối, Chu Hiểu Tinh như điên cuồng gào thét. Cô ta không nghĩ đến chuyện này, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến việc tất cả mọi chuyện đều trở thành sự thật. Rõ ràng chỉ là một lời nói dối, vì sao lại trở thành sự thật chứ. “Ông trời ơi, tại sao? Tại sao ông lại muốn tra tấn tôi như vậy?” Bác sĩ đồng tình nhìn cô ta: ”Lúc cô làm phẫu thuật phá thai, tôi cũng đã nói rồi, thể chất cơ thể cô đặc biệt, hơn nữa trước kia phá thai quá nhiều, lần phá thai này rất có thể sẽ hoàn toàn khiến cô mất đi cơ hội làm mẹ, là cô khăng khăng lựa chọn bỏ đứa bé.” Giờ phút này Chu Hiểu Tinh trừ hối hận ra thì cũng chỉ còn sự hối hận. Đúng lúc này Lục Kiến Thành đi đến. Anh nghe thấy rõ ràng từng lời của bác sĩ nói. So với sự hận thù ban này, lúc này anh vô cùng bình tĩnh. Vì anh biết rõ, từ giờ phút này trở đi, người phụ nữ trước mặt không có bất kì quan hệ gì với anh. “Thân phận của tôi là giả.” ”Ngã rồi sinh non cũng là giả, sự thật là chính tay cô tự tay giết chết sinh mệnh kia.” ”Không thể mang thai có con được nữa cũng là giả.” Lục Kiến Thành tiếp tục: “Tất cả đều là giả.” ”Buồn cười là những lời nói dối của cô lại thành sự thật. Chu Hiểu Tinh, đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho câu trời gây nghiệt còn có thể tha thứ, còn tự tạo nghiệt thì không thể sống được. Từ nay đến cuối đời cô hãy sống trong sự hối hận và thống khổ này đi.” ”A… Ha ha…” Đột nhiên Chu Hiểu Tinh như phát điên mà cười lớn. Lục Kiến Thành chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái. Sau đó quay người rời đi. Đúng lúc này, Chu Hiểu Tinh nói: “Lục Kiến Thành, anh muốn quay về tìm cô ta sao?” Lục Kiến Thành không dừng lại, anh vẫn xoay người rời đi, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng. Sau đó giọng nói kiên định vang lên: “Đương nhiên.” ”Cô ấy là vợ của tôi, cả đời này cô ấy ở đâu thì tôi ở đấy.” Chu Hiểu Tinh nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, cô ta không nhịn được mà tự giễu: “Chẳng lẽ đến bây giờ một ánh mắt của anh cũng là mong ước xa vời của tôi sao?” ”Lần tạm biệt này có khả năng là cả đời, từ nay về sau tôi sẽ không còn được gặp anh nữa.” ”Anh quay lại để cho tôi được nhìn kĩ anh lần cuối, để tôi có thể nhìn kĩ dáng vẻ của anh, có khả năng đây là lần cuối tôi được nhìn anh rồi, có được không?” Chu Hiểu Tinh hèn mọn cầu xin. Nhưng Lục Kiến Thành vẫn kiên định như cũ, sống lưng cao ngạo thẳng tắp, không hề có dự định xoay người lại. ”Không cần.” ”Một chút, chỉ một chút thôi, có được không?” Chu Hiểu Tinh vẫn kiên trì như cũ. Nhưng… Không có tác dụng, anh vẫn đưa lưng về phía cô ta như cũ, bóng lưng vô cùng kiên định. ”Thôi.” Chu Hiểu Tinh cười đắng chát, cuối cùng cũng từ bỏ. ”Nhưng có một việc tôi muốn nói với anh, Lục Kiến Thành, có lẽ tôi nói dối về rất nhiều chuyện, nhưng ít ra có một chuyện tôi chưa từng nói dối.” ”Nếu như tôi nói tôi thích anh, anh có tin không?” “Không tin.” Lục Kiến Thành chỉ bỏ lại mấy chữ rồi quả quyết rời đi. Bóng lưng anh không có chút lưu luyến và không nỡ nào. Khi mấy chữ này truyền vào tai Chu Hiểu Tinh, cô ta đột nhiên ngồi xuống, ôm đầu khóc to. “Lục Kiến Thành, vì sao anh lại không tin chứ?” “Tôi làm nhiều việc xấu thật, nhưng tôi thật lòng yêu anh, tôi thật sự rất rất rất yêu anh, cũng thật sự muốn cùng anh đi hết đời.” Cô ta khóc vô cùng thê thảm, giọng nói run lẩy bẩy. Cơ thể cũng không kiềm chế được mà điên cuồng run rẩy. Cuối cùng Chu Hiểu Tinh khóc đến mức ngất đi. Nhưng cho dù bạn có hối hận vì những chuyện đã làm đến mức nào thì cũng vô ích. Vì trong thế giới này không có thuốc hối hận. Lục Kiến Thành đi đến phòng cấp cứu. Sau khi băng bó vết thương xong, anh không nằm viện mà chỉ xử lí vết thương rồi thoa thuốc. Vì anh còn muốn đi tìm Khuê Khuê. Vừa đến cửa bệnh viện, điện thoại của anh đã vang lên. Chu Tiễn Nam? Không ngờ lại là anh ấy. Lục Kiến Thành lập tức bắt máy, sốt ruột hỏi liên tục: “Khuê Khuê đâu? Cô ấy đâu rồi?” ”Anh còn biết quan tâm đến cô ấy sao? Lúc anh chọn kết hôn với Chu Hiểu Tinh có nghĩ tới cảm nhận của cô ấy hay không?” “Thật xin lỗi, tôi biết bây giờ tôi có nói gì cũng vô dụng, rốt cuộc Khuê Khuê đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy.” ”Còn nữa, tôi đã khôi phục kí ức, tôi cũng đã nhớ hết những chuyện giữa tôi và cô ấy.” Chu Tiễn Nam chỉ lạnh nhạt nói: ”Đương nhiên tôi biết, nếu không tôi cũng sẽ không chủ động gọi cuộc điện thoại này cho anh.” ”Nếu biết thì anh mau nói cho tôi tình hình của cô ấy đi.” ”Cô ấy rất tốt, vụ tai nạn xe cộ kia là giả, tôi cho người ngụy tạo, mục đính đúng là vì muốn kích thích anh, để anh khôi phục kí ức, bây giờ chúng tôi đã trở về, cô ấy đang ở nhà.” Nghe đến đây, máu trong người Lục Kiến Thành như dâng trào. Cả người đều cảm thấy vô cùng kích thích. Khuê Khuê không sao! Cô đang ở nhà! Cô rất tốt! Quá tốt rồi. Anh phải lập tức trở về. Anh phải lập tức nhìn thấy cô. Bây giờ không có điều gì có thể ngăn cản anh quay về bên cô. Lục Kiến Thành vừa muốn rời đi thì đột nhiên có một y tá đuổi theo phía sau, cô ấy vừa chạy vừa nói. “Cuối cùng cũng đuổi kịp anh rồi, anh đi nhanh như vậy làm gì chứ? Bác sĩ nói miệng vết thương của anh khá nghiêm trọng, vết dao hơi sâu, rất dễ bị lây nhiễm hoặc thối rữa, chúng tôi đề nghị anh nằm lại viện vài ngày vẫn tốt hơn.” “Cảm ơn mọi người, nhưng tôi không cần.” ”Ôi chao, cái người này sao lại không nghe lời bác sĩ như vậy chứ, tất cả mọi người đều đề nghị anh ở lại đây hai ngày, sao anh không biết quý trọng cơ thể của mình vậy?” “Tôi đương nhiên rất quan tâm đến cơ thể của mình, nhưng bây giờ tôi còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.” Dứt lời Lục Kiến Thành nhanh chóng bắt xe đi thẳng đến sân bay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương