Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 590: Truy Tìm (2)
Nói xong, cô ấy giống như một con thỏ con, nhảy nhót bên cạnh Chu Tiễn Nam. Sau khi đi vòng quanh mấy vòng, cô ấy mới dừng lại vui vẻ nói: “Anh Tiễn Nam, đã lâu không gặp, anh thật sự càng ngày càng đẹp trai và phóng khoáng.” “Em cũng càng ngày càng khéo ăn khéo nói.” “Như nhau như nhau, nhưng anh Tiễn Nam vẫn đẹp trai hơn một chút.” Phùng Ngọc Đình khoác cánh tay Chu Tiễn Nam, đồng thời nhìn Phùng Thao: “Cha, hai người gặp nhau chỉ bàn chuyện công việc cũng thật nhạt nhẽo, con nghe nói mấy năm nay anh Tiễn Nam đã xử lý rất nhiều vụ án xuất sắc, con rất ngưỡng mộ.” “Vậy cho con mượn anh Tiễn Nam một chút nhé!” Phùng Thao cưng chiều nhìn con gái nhà mình: “Đi đi, thật là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.” Phùng Ngọc Đình vui vẻ kéo Chu Tiễn Nam lên lầu hai. Sau đó đưa tay ra để người bên cạnh đi xuống. Đến khu xung quanh yên lặng, không có ai nữa thì cô mới mỉm cười tiến lại gần và nói một cách bí ẩn: “Anh Tiễn Nam, em nghe chị Phượng Kiều nói, anh có người thích rồi à?” “Vậy khi nào anh dẫn cho em gặp thế? Em rất tò mò.” Ánh mắt Chu Tiễn Nam nhìn quanh căn phòng, rồi dừng lại trên người Phùng Ngọc Đình, cưng chiều xoa đầu cô nói: “Cô nhóc yêu đương rồi!” Anh không dùng câu hỏi mà là giọng điệu chắc chắn. Phùng Ngọc Đình nghe xong, thực sự kinh ngạc. Cô há to miệng, sau đó nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên: “Trời ạ, anh Tiễn Nam, anh thật thông minh, em luôn cảm thấy mình che giấu rất kỹ. Em trở về đã mấy ngày rồi mà cha em cũng hoàn toàn không nhận ra đấy.” “Nếu đã có bạn trai, sao em không nói với chú Phùng, nếu chú ấy biết nhất định sẽ rất vui.” Phùng Ngọc Đình lại le lưỡi, đầy lo lắng: “Vậy thì chưa chắc, con người vừa bảo thủ vừa truyền thống, vừa cổ hủ lại vừa cố chấp như cha em, anh lại không phải không biết.” “Nếu ông ấy biết, chắc chắn sau chín giờ tối sẽ không cho em ra khỏi nhà. Hơn nữa” Cô thở dài, tiếp tục: “Bây giờ cũng chỉ là em yêu đơn phương, người ta còn chưa có ý với em đâu!” “Chín năm không gặp, cô nhóc cũng đã có tâm sự rồi.” “Tất nhiên rồi, ở độ tuổi thiếu nữ hoài xuân, ai không cho em thích một người chứ!” Hai người lại trò chuyện một lúc, Phùng Thao sai người lên gọi họ xuống ăn cơm. Nhìn thấy con cua màu cam vàng sau khi hấp chín ở trên bàn, Phùng Ngọc Đình thực sự rất vui. “Wow, anh Tiễn Nam, con cua này chắc chắn là anh chuẩn bị cho em đúng không?” Chu Tiễn Nam gật đầu. Phùng Ngọc Đình vui vẻ ôm anh, trên khuôn mặt nhỏ bé đều là nụ cười rạng rỡ. Phùng Thao bên cạnh ho mạnh: “Không biết lớn nhỏ, mau ngồi vào bàn.” Phùng Ngọc Đình bất mãn bĩu môi: “Con biết rồi.” Sau đó nhìn Chu Tiễn Nam: “Anh Tiễn Nam anh nhìn thấy rồi chứ, cha em là một người cổ hủ, rất cố chấp.” “Thế nào? Ra nước ngoài uống mực Tây mấy năm thì chê cha cổ hủ?” Phùng Ngọc Đình bĩu mỗi, đổi chủ đề: “Anh Tiễn Nam, nếu anh là anh trai ruột của em thì tốt biết bao.” Chu Tiễn Nam cười hỏi: “Sao lại nói vậy?” “Như thế cha em sẽ không tập trung sự chú ý lên người em nữa!” Phùng Thao: “Cha thấy không phải con muốn có một anh trai, mà muốn có một anh trai gánh tội giúp cho con thì đúng hơn.” Phùng Ngọc Đình le lưỡi nghịch ngợm nói: “Cha, cha nói toạc ra như vậy nhạt nhẽo quá, hơn nữa anh Tiễn Nam mới không phải người hẹp hòi như cha đâu.” Phùng Thao vừa cưng chiều vừa tức giận: “Nghe đi, cha bây giờ đã trở thành người hẹp hòi rồi, nếu anh Tiễn Nam của con đã tốt như vậy, thì vừa hay nó còn chưa kết hôn đấy, ngày nào đó con không gả đi được thì gả cho nó là được.” Phùng Ngọc Đình nghe vậy, vội vàng lắc đầu: “Cha, cha chọn uyên ương bậy bạ gì vậy, con chỉ xem anh Tiễn Nam là anh trai giống như chị Phượng Kiều thôi.” Hơn nữa, anh ấy cũng đã có người mình thích rồi. Một bữa ăn, kết thúc trong thoải mái và vui vẻ. Ăn cơm xong, Chu Tiễn Nam lại trò chuyện cùng Phùng Ngọc Đình một lúc. “Anh Tiễn Nam, cố lên, em mong anh sẽ sớm cưới được cô gái anh yêu.” “Hôm nay em có hẹn với chị em đi dạo phố, em không ở cùng anh nữa, ngày khác chúng ta lại gặp nhé.” Chu Tiễn Nam gật đầu: “Được.” Sau khi Phùng Ngọc Đình ra ngoài, anh đi tìm Phùng Thao. “Ngọc Đình ra ngoài rồi à?” Phùng Thao hỏi. “Vâng, vừa mới đi.” “Con bé này, cũng không biết tính nó giống ai, không giống chú cũng không giống mẹ nó, quả thực hoạt bát thái quá.” Tuy rằng trong lời thì nói như vậy, nhưng có thể nghe ra được Phùng Thao vô cùng cưng chiều cô con gái này của mình. “Như thế này rất tốt, tự tin lạc quan, khi gặp chuyện không vui cũng có thể nhanh thoát ra, có thể vĩnh viễn duy trì đam mê và sức sống, sống một cuộc sống hạnh phúc.” Phùng Thao gật đầu: “Nghe cháu nói như vậy, chú lại cảm thấy yên tâm một chút.” Xoay người ngồi xuống ghế, ông nói: “Nói đi, hôm nay đến thăm chú Phùng có phải có việc gì không?” Chu Tiễn Nam khiêm tốn mỉm cười: “Quả nhiên không có chuyện gì có thể thoát khỏi ánh mắt của chú Phùng, quả thực có một việc.” “Nói ra nghe xem nào.” “Chú Phùng, cháu muốn nhờ chú giúp cháu điều tra tài liệu của một người, hồ sơ của ông ấy có lẽ đã bị người ta thay đổi, có một số đã xóa sạch.” “Ai mà đáng để cháu đích thân đến tìm chú vậy.” “Người quen của một người bạn.” Chu Tiễn Nam chỉ nói ngắn gọn, dù sao cũng liên quan đến chuyện riêng tư nên anh không nói quá nhiều. “Chú phải làm gì, đây là một chuyện nhỏ, lát nữa chú sẽ dặn dò một câu là được, cháu đưa tài liệu của người kia cho chú.” Chu Tiễn Nam lấy tập tài liệu ra, lễ phép đặt lên bàn Phùng Thao: “Chú Phùng, đồ của ông ấy đều ở đây.” “Thằng nhóc cháu, đã chuẩn bị sẵn cả rồi, chú đã nói hôm nay sao cháu lại chuẩn bị rượu ngon cho chú nhiều như vậy, hóa ra là đang ở đây đợi chú.” “Chú Phùng đâu có đâu ạ, cho dù không có những việc này thì cháu cũng sẽ tặng những rượu ngon này cho chú.” Lời nói của Chu Tiễn Nam khiến trong lòng Phùng Thao cảm thấy vô cùng thoải mái. Hút xong điếu thuốc trong tay, ông dập tàn thuốc, sau đó đưa tay lấy tư liệu ra khỏi tập tài liệu. Tuy nhiên, ngay khi ánh mắt nhìn thấy cái tên và bức ảnh trên tư liệu. Ông bỗng choáng váng. Ngay cả đôi tay để trên bàn cũng cứng đờ trong nháy mắt. Đã nhiều năm như vậy rồi? Làm sao sẽ? Chu Tiễn Nam cũng nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường, nhạy bén hỏi: “Chú Phùng” Anh gọi một tiếng, nhưng có thể là Phùng Thao quá đắm chìm vào đó nên không nghe thấy. Chu Tiễn Nam lại gọi to hơn: “Chú Phùng” Phùng Thao lập tức buông hai tay xuống, trên mặt lại khôi phục thần sắc: “Sao thế?” “Cháu thấy sắc mặt chú có hơi không bình thường, chú Phùng lẽ nào chú biết người này.” Dường như nhớ lại, Phùng Thao thở dài, buồn bã nói: “Không biết, nhưng dường như chú có chút ấn tượng với cái tên này.” “Ấn tượng gì ạ?” Chu Tiễn Nam lập tức truy hỏi. “Trong một chiến dịch truy bắt năm đó, đã xảy ra một vụ va chạm lớn giữa xe cảnh sát và xe của trùm ma túy, phía trên chôn đã chôn thuốc nổ. Tất cả cảnh sát ở trong xe đó đều hy sinh.” “Chôn trong biển lửa, không còn hài cốt.” “Vụ việc này rất chấn động vào thời điểm đó. Chú đã đến dự lễ tưởng niệm đó, và có ấn tượng khá sâu sắc. Có vẻ như người này được liệt kê trong số các cảnh sát đã qua đời.” Chu Tiễn Nam lại ngửi được một ít khác thường: “Nếu đã như thế thì tại sao tài liệu lại đơn giản như vậy, chỉ ghi chép là qua đời vì nổ xe, theo quy định, chết khi thi hành nhiệm vụ thường có truy phong.” “Hơn nữa hồ sơ của ông ấy ở cục cảnh sát cũng rất đơn giản, chỉ có vài chữ.” Phùng Thao xoa mi tâm: “Tiễn Nam, người đã mất rồi, cháu cần gì phải cố chấp như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương