Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 17



Từ Hương Quyên thấy Chu Trình Ninh dọn cái giá vào gian ngoài còn dừng lại không đi rồi, "Đều để ở gian ngoài rồi, là không yên tâm hay là như nào?"

Chu Trình Ninh: "Quyên, em nói tối mai anh có thể mặc được không?"

"Em thấy trời âm u, hẳn là không mặc được." Trong thôn có phát thanh, nhưng còn chưa có phát thanh thời tiết, bọn họ làm nông dân, biết nhìn trời, cô là cố ý hù anh.

Nhìn anh như vậy, đều si ngốc rồi, không đả kích một câu thì tối phải ngủ không được.

Thật ra thì chỉ cần trời không mưa, cả đêm lại thêm ngày mai phơi phóng cả ngày ở bên ngoài, chắc chắn có khả năng khô, hiện tại cô sờ cũng không nhỏ nước rồi, đã bị vắt đến khô, nghĩ đến ông chồng cô đích xác là cấp bách muốn mặc.

Chu Trình Ninh còn muốn nói gì nữa, Từ Hương Quyên trực tiếp cản lại, "Được rồi! Lại không ngủ nữa thì tối ở ngay gian ngoài luôn đi, cho anh nhìn chằm chằm cả tối luôn!"

"Anh ngủ, không nhìn chằm chằm." Lưu luyến mà liếc nhìn một cái, Chu Trình Ninh mới đi theo Từ Hương Quyên đã xách đèn vào phòng trong.

Đêm nay không có đãi ngộ của tối qua đâu, Từ Hương Quyên chờ Chu Trình Ninh lên giường rồi trực tiếp tắt đèn, đắp chăn ngủ.

"Quyên, đồng nghiệp anh nói hạt dẻ ngon." Chu Trình Ninh ngủ không được, cách Ngưu Ngưu, nhỏ giọng "viễn trình đối thoại" mà nói chuyện với Từ Hương Quyên.

Từ Hương Quyên lạnh nhạt: "Ừ."

Chu Trình Ninh tiếp tục nói: "Hỏi anh mua ở đâu, anh nói là vợ anh làm."

Không biết chồng cô muốn biểu đạt cái gì, "Sau đó thì sao?"

Chu Trình Ninh: "Sau đó liền tiếp tục ăn cơm, Quyên, bọn họ đều biết là em nấu ăn ngon, rất hâm mộ anh."

Từ Hương Quyên cảm thấy cái thanh danh "người đàn bà đanh đá" của mình hẳn là còn không có lớn đến nỗi có thể truyền đến trường học đâu, tám phần là ngày thường mang cơm cho anh chồng nhà mình, làm cho mọi người có ấn tượng keo kiệt ngược đãi chồng với cô.

Tuy ngày tháng khổ cực của cô không nhiều bằng anh chị, nhưng vẫn có ký ức với những ngày đói khổ, lúc ấy ít đồ ăn, cô liền tiết kiệm ra, không phải không cho ông chồng nhà mình ăn, mà là sợ chồng mình ngốc, có đồ ngon là bị người khác chia đi...... Thật ra thì trong nhà cũng không có thứ gì ngon nghẻ.

A Ninh cũng là thế, có đôi khi cô bận không rảnh lo cho anh, bảo tự anh đi chuẩn bị cơm hộp, anh ấy thế mà ngây ngốc chỉ cho hành vụn vào thôi, còn cho tới mấy ngày, cô hỏi anh vì sao mấy thứ như củ cải khô kia không mang, chỉ có hành vụn không thôi thì ăn với cơm kiểu gì?

Anh nói cô không ở nhà, không dám mở bình đựng củ cải khô, sợ không bịt kỹ, làm hỏng mất một vò củ cải khô.

Sợ củ cải khô hỏng rồi, cô sẽ mắng anh đúng không?

Cũng không biết nên nói anh ấy thế nào mới phải.

Từ Hương Quyên: "Đồng nghiệp đều hâm mộ anh, anh nên cao hứng, giờ ngủ ngay đi, không chừng nửa đêm không phải bị Ngưu Ngưu đánh thức, là cười tỉnh."

Chu Trình Ninh: "Quyên, em có thể cùng ngủ một ổ chăn với anh không? Như vậy anh chắc chắn sẽ cười tỉnh."

Từ Hương Quyên: "Nằm mơ, đi ngủ sớm chút đi, ồn ào Ngưu Ngưu thì đừng trách em trở mặt không nhận người." Vào cái giờ này, áng chừng chưa đến 8 giờ, đủ sớm.

Vợ muốn trở mặt, Chu Trình Ninh lập tức an tĩnh, quả nhiên, địa vị ở nhà của anh chính là không cao.

...

Sáng sớm tỉnh dậy, Qua Qua còn chưa tỉnh, Chu Trình Ninh đầu tiên là dọn giá phơi quần áo vào trong sân, dặn dò, "Quyên, ban ngày trông chừng giúp anh một chút, nếu trời mưa liền thu vào sớm cho kịp."

"Biết rồi." Không biết còn tưởng rằng là chăm sóc thứ bảo bối gì giúp anh đâu.

Chu Trình Ninh sờ sờ, cảm giác hôm nay phơi ở bên ngoài, hong gió, một ngày chắc chắn có khả năng khô, buổi tối cơm nước xong anh phải tắm cho kỹ một lần.

Ăn cơm sáng xong, Chu Trình Ninh còn muốn nói chuyện, Từ Hương Quyên rất mau đã cướp lời, "Qua Qua, tiễn ba ra ngoài."

Qua Qua nghe mẹ nói xong, liền dang ra cánh tay nhỏ, "Ba ba!"

"Ai, được." Chu Trình Ninh bế Qua Qua lên, mơ hồ cảm thấy vợ là phiền, nên không nhắc trước mặt vợ nữa.

Bế Qua Qua đến cổng viện, thấy vợ đã vào buồng trong, Chu Trình Ninh ngồi xổm xuống nói với Qua Qua, "Qua Qua, nếu hôm nay trời mưa, nhắc mẹ giúp ba, bảo mẹ thu quần áo vào."

Qua Qua gật đầu: "Dạ!"

Chu Trình Ninh sợ Qua Qua không nhớ được, lại nói một lần nữa, "Trời mưa kêu mẹ thu quần áo vào, đừng quên."

Vợ cơ bản là ở trong nhà, Qua Qua chỉ cần tỉnh ngủ liền không chịu ngồi yên, chạy chỗ này chạy chỗ kia, chắc chắn là biết bên ngoài có mưa hay không trước vợ.

Qua Qua vẫn gật đầu như cũ, "Biết rồi ba!"

Thấy Qua Qua trở về, Chu Trình Ninh mới đóng cổng lại mà đi làm.

Qua Qua trở về, Từ Hương Quyên hỏi Qua Qua một câu, "Qua Qua, ba có nói gì với con không?"

Qua Qua: "Ba nói trời mưa bảo mẹ thu quần áo."

Quả nhiên là như thế, Từ Hương Quyên bất đắc dĩ, cái lòng ham mới mẻ này của chồng cô tới khi nào mới qua đây.

Có lẽ là Chu Trình Ninh thúc giục dữ quá, giữa buổi chiều Từ Hương Quyên đã thu quần lót với vớ vào, khô rồi, anh về nhà mà biết chắc chắn phải cao hứng hỏng.

Buổi tối Chu Trình Ninh về nhà, Từ Hương Quyên cũng chưa chờ anh mở miệng, "Đã khô, để ở chỗ anh thường cất, cái cũ em ném rồi, nồi em cũng chà với đun nước ấm rồi, hai nồi nước, đủ dùng chứ."

Cô không ném chẳng lẽ còn chờ chính anh ném? Anh sao có thể nỡ mà ném.

"Đủ dùng." Biểu tình của Chu Trình Ninh đầu tiên là vui vẻ, sau lại là thịt đau, lại sau nữa phảng phất là thuyết phục chính mình, bình thường trở lại rồi.

Từ Hương Quyên biết, sau khi kết hôn, keo nhất trong nhà thật ra là chồng cô, ba của bọn nhỏ.

Nghiêm khắc tuân thủ "Mới 3 năm cũ 3 năm khâu khâu vá vá lại 3 năm".

Buổi tối lại là Qua Qua chạy về trước thời gian, cô nhóc này cô hiểu, chỉ cần vừa cảm thấy không đúng, như là ba muốn lưu lại làm việc hoặc là cái gì đó, không thể chà nồi chén với rửa mặt xong liền về phòng ngủ thì lập tức tự mình chạy về.

Từ Hương Quyên buổi chiều tắm sạch sẽ cho chính mình, Qua Qua và Ngưu Ngưu, tắm rửa cho bé con chính là lăn lộn người ta, chẳng qua tắm sạch sẽ cả người rồi cũng là thanh thanh sảng sảng.

Cũng là tối hôm qua chú ý tới trời càng ngày càng đen, Từ Hương Quyên cũng chuẩn bị một trản đèn dầu hỏa ở phòng bếp luôn, phòng bếp nhà bọn họ không dễ bị ẩm ngập, dù cho tắm rửa ở trong đó, nước vãi xuống đất cũng là chảy ra bên ngoài luôn.

Tối nay Qua Qua và Ngưu Ngưu đều ngủ rồi, Từ Hương Quyên vốn không tính đi thúc giục, nhưng nghĩ đến buổi tối tắm rửa quá lâu, cảm lạnh thì sao bây giờ hả?

Nhanh nhanh đi xem anh đang rề rà cái gì thôi!

Từ Hương Quyên: "A Ninh, tắm rửa xong thì về ngủ sớm một chút, đừng rề rà quá lâu, dễ bị cảm lạnh."

Cửa phòng bếp khép lại, cô đứng ngay ở bên ngoài nói chuyện, nói xong chuẩn bị đi về.

Tối nay thật đúng là rét căm căm.

Chỉ là không chờ cô xoay người, cửa phòng bếp liền mở ra, Từ Hương Quyên: "Tắm xong nhanh nhanh mặc quần áo, đã mấy tuổi rồi? Vẫn là đứa bé 3 tuổi như Qua Qua sao? Qua Qua còn biết lạnh bảo mẹ thêm quần áo cho con bé đó."

"Bên trong ấm áp, Quyên em vào đi." Chu Trình Ninh còn đang lau tóc, trên người chỉ có có chiếc áo lót.

Từ Hương Quyên đi vào phòng bếp, đích xác là ấm áp hơn so với bên ngoài.

Từ Hương Quyên: "Không mang quần áo sao? Như nào còn gầy như vậy? Cơm đều ăn đi đâu rồi hả?"

Xương sườn đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cô cũng chẳng có tâm tình thưởng thức cái gì, chỉ có đau lòng.

"Có mang quần áo, đặt ở trong chậu bên kia, anh...... mỗi bữa cơm anh đều ăn rất nhiều." Anh còn cảm thấy mình béo lên.

Từ Hương Quyên: "Cơm trưa ở trường cũng ăn bình thường sao?"

Mỗi lần anh đều ăn rất sạch sẽ, một hạt cơm cũng chưa dư lại, "Chính anh đều ăn hết sạch."

"Thế về sau tiếp tục ăn cơm cho giỏi...... Tóc anh không nhỏ nước nữa liền về phòng lau, đừng có ở phòng bếp quá lâu, nhanh nhanh mặc quần áo vào, em về trước." Từ Hương Quyên cũng không ở quá lâu, nói xong liền rời khỏi phòng bếp.

Chu Trình Ninh ở phòng bếp đầu tiên là chậm rì rì mà mặc quần áo vào, lại chậm rì rì mà về lại buồng trong bò lên giường, Từ Hương Quyên đang đan áo len, thấy Chu Trình Ninh về cũng không nhìn thêm mấy lần, đan áo len được một lát, thu lại cái nút nhỏ, cất kỹ len sợi vào sọt, "Thò qua đây cho em sờ sờ tóc xem có khô chưa."

Vừa nghe vợ nói như vậy, Chu Trình Ninh lập tức vui sướng thò đầu qua.

Từ Hương Quyên duỗi tay sờ soạng vào tóc Chu Trình Ninh một phen, "Khô được tầm tầm rồi, anh lấy cái khăn lông lau tóc kia của anh tới đâu, đổi lại cái khô cho anh, lại lau một chút là có thể ngủ rồi."

Thẳng đến khi tắt đèn ngủ, từ đầu đến cuối, vợ đều không nhắc tới quần áo lót mới mua cho mình.

Chu Trình Ninh còn muốn vợ hỏi anh, mặc vào cảm giác thế nào, nhưng vợ không hỏi, chính anh lại ngượng ngùng mà nói, cảm thấy mặc vào rất thoải mái đó, hơn nữa còn là mới.

Từ Hương Quyên lại là nghĩ, nhanh nhanh đan một chiếc áo len cho chồng cô, như vậy là mọi người đều có thể nhìn ra anh mặc quần áo mới, để anh cũng có thể cao hứng một phen.

Còn nữa à, về sau có nên để A Ninh bế Qua Qua không nhỉ, A Ninh gầy như vậy, Qua Qua lại nặng như thế... Nhưng bế Qua Qua có lẽ cũng xem như là một kiểu rèn luyện thân thể?

Đầu tháng 11, gió thu thoải mái, các nhà các hộ vội vàng thu hoạch vụ thu, phơi lúa với ngũ cốc, Từ Hương Quyên cũng nhận được gói đồ đến từ Hoa Đô.

Gói đồ của anh chị đều là trực tiếp đưa qua chỗ ba mẹ rồi, đưa tới nhà cô, tám phần chính là cô út.

Rất lâu trước kia có gói đồ phải tự mình đi huyện thành nhận, về sau đặt ở trong thôn, cho loa lớn gọi, giờ thì tiện rồi, có thể đưa đến cửa nhà.

Qua Qua nhìn thấy có người đưa đồ về nhà, liền muốn biết là cái gì, mài mẹ mở gói đồ bưu kiện ra, trước kia ở nhà ông bà ngoại có nhìn thấy gói đồ đó, bên trong đều có đồ ngon.

Từ Hương Quyên cho một câu, "Qua Qua, đây là bưu kiện của ba, phải chờ ba về mới có thể mở."

Cái đầu nho nhỏ của Qua Qua tràn ngập nghi hoặc to lớn, "Vì sao phải đợi ba về?"

Trong nhà mẹ mới là lão đại, ba không phải nghe lời mẹ nói sao? Của ba còn không phải là của mẹ sao?

Từ Hương Quyên kiên nhẫn giải thích, "Đây là cô của ba gửi cho ông cố nội, ông cố nội đó còn nhớ rõ không? Ông cố ở nhà tranh."

Trí nhớ của đứa bé 3 tuổi Qua Qua tuy không được tốt, nhưng ông cố thì vẫn là nhớ rõ, "Nhớ rõ, ông cố nội, nhà tranh."

Từ Hương Quyên: "Cho ông cố, phải chờ ba về mới mở ra, biết chưa?"

"Biết." Qua Qua không rối rắm nữa.

Cho ông cố ở nhà tranh, ông cố quá gầy, chắc chắn đói bụng không có cơm ăn, có ăn phải cho ông cố.

Lúc này Từ Hương Quyên cũng không muốn nói cái đạo lý lớn gì cho Qua Qua, loanh quanh lòng vòng chỉ cần nhóc con rối rắm lên cũng đủ có thể làm điên người lớn, thấy Qua Qua không quấn lấy muốn mở gói bưu kiện, liền xách gói đồ vào phòng trong, còn đừng nói, phân lượng vẫn phải có.

Chờ Chu Trình Ninh trở về, Từ Hương Quyên nói chuyện gói đồ, "Cô thật đúng là gửi gói đồ cho em, chỉ chờ anh về nhà xem xem là cái gì thôi."

Chu Trình Ninh vừa về, liền vội vã ăn cơm chiều, hiển nhiên hứng thú đối với gói đồ không lớn bằng cơm chiều, "Trước lúc ngủ xem là được."

Chờ 2 chén cơm xuống bụng, sau khi cảm thấy đã sống lại, Chu Trình Ninh nói, "Hôm anh nghỉ liền mang cho ông nội, Qua Qua đi với ba ba đi thăm ông cố được không?"

Gần nhất Từ Hương Quyên bận rộn, tuy cô không cần xuống ruộng, nhưng còn phải nấu cơm cho ba mẹ xuống ruộng của cô, phải trông Ngưu Ngưu, còn phải chuẩn bị quần áo mùa đông, chăn bông nhỏ của Ngưu Ngưu...... Phải qua mùa đông chính là bận.

Hiện tại, cơ bản đều là tự mình động thủ, tiền đâu ra mà mua chứ, nhà ai cũng túng quẫn, có thể tự mình động thủ làm, liền không lãng phí số tiền kia.

Qua Qua: "Dạ! Mẹ, con muốn kẹo, cho ông cố."

Nhóc con hẳn chính là chính mình muốn ăn kẹo, "Cả ngày chỉ biết kẹo kẹo kẹo, là cho ông cố hay là cho chính con cất giấu ăn?"

Qua Qua: "Cho ông cố."

"Chỉ có thể có 2 viên kẹo, nhiều không cho." Trong nhà cũng không có kẹo trái cây, cô lấy từ chỗ mẹ cô đến, ba mẹ cô ngẫu nhiên mới ăn kẹo, đa số là cho trẻ con, mà trẻ con chỉ có của trong nhà cô, cô đều rút đi không cho, kẹo là đứa bé 3 tuổi muốn ăn là có thể ăn được à?

"Được thôi." Hai viên thì hai viên, đằng nào cũng tốt hơn 1 viên, đằng nào cũng tốt hơn không có.

Buổi tối người trong nhà đều rửa mặt xong rồi về phòng, Qua Qua khó được mà không đi ngủ ngay, mà nhìn ba hủy đi gói bưu kiện.

Từ Hương Quyên: "Cô thật là bất cẩn*, cái này nào có thể trực tiếp cho vào trong bọc gửi tới đây chứ, có thư không? Để em xem xem bao nhiêu, để đối chiếu chút."

*: từ gốc là tâm đại, là trái tim nó lớn (theo nghĩa đen), còn hiểu theo nghĩa bóng nó có nghĩa là bất cẩn hoặc là rộng rãi, rộng lòng, ở trường hợp này mình chọn từ bất cẩn.

Cô phát hiện có một phong thư dày, mở ra xem thì bị dọa nhảy dựng.

Lúc này không có đồng tiền lớn trăm tệ, lớn nhất chỉ có đại đoàn kết, cô nhìn xem một chồng thật dày, không ít đâu, này đây nào có thể trực tiếp cho vào bọc.

Tiền lương 1 tháng lúc này của A Ninh mới 37 tệ, 3 tờ đại đoàn kết hơi mỏng, không cảm giác ra được độ dày.

Chu Trình Ninh tìm được một phong thư khác, "Chỗ này còn có thư, anh xem xem."

"Qua Qua, đừng tưởng rằng mẹ không nhìn thấy, lấy ra thiếu một cái thì cơm sáng ngày mai không cho con ăn." Sau khi mắt sắc nhìn thấy Qua Qua ôm một hộp đồ đóng hộp giấu đi, Từ Hương Quyên lập tức bắt Qua lấy trả lại.

Qua Qua do dự một lát, cuối cùng vẫn là lấy đồ hộp từ đằng sau ra.

Trẻ nhỏ phải dạy dỗ từ nhỏ, tuy Qua Qua về sau có tiền đồ, nhưng lúc 3 tuổi vẫn có động tác nhỏ, làm mẹ nên giáo dục vẫn là phải giáo dục, "Về sau không được lấy đồ mà chưa được ba mẹ cho phép, biết chưa?"

Qua Qua: "Biết ạ, quả quýt."

Từ Hương Quyên: "Sân nhà bà ngoại có cây quýt, chờ quýt chín mẹ hái cho con ăn."

Giọng Qua Qua nhỏ như ruồi muỗi, đẩy quýt đóng hộp trở về, "Ừm."

Chu Trình Ninh tìm được phong thư, "Quyên, có 1000, trên thư cô nói cho con nhà chúng ta 300, dư lại 700 đổi chăn tốt với quần áo qua mùa đông tốt cho ông nội."

Từ Hương Quyên nghe xong liền lập tức an bài nói, "Chăn bông thì mua từ chỗ ba mẹ em là được rồi, mẹ em có tích góp bông mới làm chăn bông, áo bông này nọ đó, tháng này lúc đi tòa lầu bách hóa mua xe thì lấy đồ có sẵn cho ông nội, lại thuận tiện mua chút đồ bổ cho ông nội."

Thấy Qua Qua không làm ra chuyện xấu cho cô nữa, Từ Hương Quyên mở phong thư ra đếm tiền.

100 tờ đại đoàn kết, có một nửa của cái bình cô bịt kín kia, cô* cũng thật xa hoa.

*: là cô của anh Ninh nhé, từ ngữ nước mình đụng đồng âm nhiều quá, mình giải thích dưới đây luôn.

Cô ngẫm lại, đời trước thì cô không nói rồi, nhưng ý tứ chính là bảo ông chồng nhà cô cắt đứt sạch sẽ với cái đám kỳ ba trong nhà kia, cho nên cũng không rõ chuyện bên kia lắm, chỉ biết cô ở Hoa Đô.

Nếu không phải đang làm ăn mua bán, thế thì số tiền này tuyệt đối là bút chi không nhỏ.

Lời vợ nói trước nay Chu Trình Ninh chưa bao giờ không nghe, "Đều nghe Quyên, đồ hộp này cô nói một hộp quýt cho nội, dư lại 2 hộp... Dư lại hai hộp cho nhà ta."

Chu Trình Ninh để lại cái tâm nhãn, chưa nói nguyên thoại trong thư, nguyên thoại là dư lại 2 hộp cho Qua Qua nếm thử vị.

Cho Qua Qua, đương nhiên không thể nói thẳng là cho Qua Qua, bằng không Qua Qua phải ôm lấy đồ hộp không bỏ, hơn nữa vừa nãy vợ mới dạy dỗ Qua Qua một trận đó.

Từ Hương Quyên đếm đại đoàn kết 1 lần nữa, không sai, đang đếm lần thứ 2, nghe thế, "Ngày mai mở một hộp, cho Qua Qua ăn mấy miếng."

Anh chị cũng từng đưa đồ hộp, nhưng không phải đưa thường xuyên, ngẫu nhiên vài lần Qua Qua vẫn là đứa bé con, ăn không được, chính cô nếm thử ở nhà ba mẹ rồi liền về rồi.

Qua Qua, A Ninh hẳn là chưa từng ăn, dứt khoát ngày mai mở một hộp cho hai cha con nếm thử.

"Mẹ tốt!" Qua Qua nghe thấy ngày mai có thể ăn đồ hộp, cao hứng đến hư mất, chỉ kém chút nhảy dựng lên.

Từ Hương Quyên sửa đúng: "Đừng có mẹ tốt, đây là của ba, không phải của mẹ, Qua Qua nên cảm ơn ba."

Đếm 2 lần không thành vấn đề, Từ Hương Quyên bắt đầu chia tiền, chia ra 700 và 300.

Qua Qua là đứa bé có ánh mắt, "Ba tốt!"

"Qua Qua, tuy rằng là của ba, nhưng nếu muốn ăn, phải được mẹ đồng ý mới có thể ăn...... Quyên, còn có 1 hũ sữa bột, 2 con vịt muối phơi khô cùng một cái giò hun khói to, một con vịt muối là cho ông nội...... Cô nói ăn Tết sẽ về nhà một chuyến."

Chu Trình Ninh đã có một trận không được ăn thịt, nhìn thấy thịt, đã đang tưởng tượng hương vị mỹ diệu cỡ nào, vợ làm món chay cũng đã làm được có tư có vị như vậy, nấu món thịt càng ngon hơn, anh còn nhớ rõ thịt cá và nước súp tươi ngon cùng gà hầm ngon cỡ nào.

Từ Hương Quyên: "Không có cái khác?"

Chu Trình Ninh lại đọc nội dung thư lần nữa, "Không có, chỉ mấy cái này."

Tiền mới là đầu to, tuy cô nói 300 là cho con trẻ dùng, nhưng con trẻ nào dùng nhiều tiền thế này, Chu Trình Ninh nghĩ, xe ba bánh của anh có tin tức.

Từ Hương Quyên: "Được rồi, tiền em giữ trước, đến lúc đó lại nói, vịt muối thì ngày anh nghỉ tuần này lúc dẫn Qua Qua đi lại xách theo, em chưng chín luôn, ngày đó lấy cái giỏ tre bỏ vào cho anh, tiền thì trước hết không cho ông nội, xem xem mua còn dư lại bao nhiêu, thừa lại bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, anh với Qua Qua dứt khoát lưu lại đó ăn bữa cơm trưa với ông nội."

Chu Trình Ninh cảm thấy khó xử: "Cho ông nội, anh với Qua Qua lưu lại ăn thì không hay đi."

Từ Hương Quyên biết thói quen của người lớn tuổi, nếu A Ninh với Qua Qua đều không ăn, không chừng ông nội còn cất đó không ăn, rất nhiều cụ già cất đồ cất cho hư rồi đều không nỡ ăn.

"Bọn anh lưu lại thì nội còn ăn uống tốt chút, chẳng lẽ để đi rồi bị Chu Tiểu Đệ Chu Tiểu Muội cướp? Em hiểu lắm, Chu Tiểu Đệ với Chu Tiểu Muội nhà mấy anh chính là chim đầu đàn, ba mẹ anh có ý xấu gì đều là hai đứa tiểu nhân chúng nó làm, hai đứa nó làm rồi liền làm quen luôn, miệng độc lắm."

Chu Trình Ninh: "Quyên, em nói......"

"Nói cái gì?"

"Đến lúc đó anh nên trả lời thế nào, nếu mấy đứa nó biết chuyện chúng ta viết thư cho cô."

Từ Hương Quyên lại không phải chưa từng ứng phó thân thích cực phẩm: "Anh cứ nói chúng mày nếu lại không chăm sóc nội cho tốt, nhà bọn tao liền đón ông nội đi, về sau để cô trực tiếp gửi hết đồ đạc tới nhà chúng tao cho xong...... Chu Trình Ninh, em nói cho anh đó nha, em chỉ là nói thôi đó, đừng có thật sự đón ông nội tới, trong nhà còn có 2 đứa nhỏ không trông nổi đây này."

Hơn nữa nội không nhất định nguyện ý tới đây ở, tuy không biết khi trước sao nội lại vào nhà tranh mà ở, nhưng mấy thập niên này ở đó, chắc chắn cũng khá quen ở một mình rồi.

Chu Trình Ninh thật đúng là có nghĩ đến, có điều rất nhanh đã tự mình phủ nhận chính mình, anh cũng đã "ở rể" rồi, nếu ông nội lại vào ở nữa, ấn tượng của mẹ vợ với anh chắc chắn là càng không tốt.

"Không có đâu, không nhận ông nội tới, Quyên, anh nghe em, biết nên nói thế nào."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...