Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 43



"Nếu là cố ý, chờ Ngưu Ngưu lớn lên, em nhất định nói chuyện xấu hổ của ba hôm nay cho Ngưu Ngưu... Em lấy cái khăn lông cho anh rửa cái mặt." Nếu lúc này có khăn giấy, nghĩ đến bên cạnh A Ninh hẳn đã chất chồng một đống khăn giấy.

Còn tốt là không đến độ nước mắt nước mũi giàn giụa, Từ Hương Quyên biết cái thành ngữ này có ý tứ gì, A Ninh nhà cô nào có thể nhịn xuống mà chỉ chảy nước mắt......

Rõ ràng điểm chú ý hơi bị lệch, Từ Hương Quyên vẫn là chạy nhanh đi lấy khăn lông, Ngưu Ngưu lại về trong lòng ngực Chu Trình Ninh.

Hẳn là đã khóc một hồi trước mặt vợ, Chu Trình Ninh cảm thấy ánh mắt Ngưu Ngưu nhìn anh cũng không quá thích hợp.

Để lại Chu Trình Ninh một mình trong phòng nghĩ loạn, Từ Hương Quyên vào bếp lấy khăn lông, thuận tiện xem Qua Qua thế nào.

Lúc cô đến phòng bếp, Qua Qua đang dùng cái muỗng múc một chút canh cá hầm cải chua vào trong cơm, quấy cơm, "Mẹ, ba đâu?"

Từ Hương Quyên lấy cái chậu rửa mặt, đổ nước ấm vào trong, "Chờ lát nữa ba liền tới đây, Qua Qua ăn trước đi, cái này có hơi cay, phải ăn cải trắng."

Dưa chua vớt từ chỗ mẹ cô thật sự quá chua, cô còn rửa qua mấy lần nước, tuy có cho ớt cay, nhưng cá hầm cải chua này, vẫn là vị chua nhiều hơn chút, may mà cô biết khống chế độ lửa, thịt cá còn non, hương vị cũng rất không tồi.

Qua Qua: "Biết ạ, cải trắng, mẹ, gọi ba trở về, con muốn ăn thịt thịt."

Ngày thường đều là ba lặt xương cho bé, hôm nay ba ăn cơm lại đột nhiên chạy đi, Qua Qua không có cách nào, chỉ có thể uống canh trước.

Từ Hương Quyên trực tiếp vắt một chiếc khăn lông nóng đưa qua, nước trong phích nước nóng đã gần hết rồi, tối đến còn phải đun nước nóng dự phòng.

Chu Trình Ninh: "Quyên, anh còn bế Ngưu Ngưu, em rửa mặt giúp anh đi."

Hẳn là làm mẹ là một loại thiên tính, nghe thấy ông chồng nhà mình nói rửa mặt giúp anh, phản ứng đầu tiên của Từ Hương Quyên vẫn là đưa tay về phía khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Ngưu Ngưu.

Bị mẹ lau mặt một phen, Ngưu Ngưu từ tiểu bảo bảo trắng nõn, biến thành tiểu bảo bảo trắng nõn thoải mái tươi mát.

Anh nhỏ càng nhìn càng thuận mắt, nên đến phiên anh lớn, Từ Hương Quyên thay một mặt khác của khăn mặt, cẩn thận lau mặt thay Chu Trình Ninh.

Thì ra lau mặt thoải mái như vậy, khó trách Ngưu Ngưu đều không hé răng kêu to, "Quyên, còn muốn lau mặt."

Vốn dĩ vợ lau mặt trước cho Ngưu Ngưu, anh cho rằng sẽ không lau cho anh, trong lòng mất mát mười phần, nhưng lau Ngưu Ngưu xong liền lau cho anh, tâm tình mất mát lập tức tốt lên.

"Lau mặt cái gì, nên ăn chiều rồi, Qua Qua còn chờ anh đi lặt xương kia kìa." Nhận lấy Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên ném khăn lông cho Chu Trình Ninh, "Nhớ rõ giặt giũ khăn lông đó."

Chu Trình Ninh: "Ừm, anh sẽ cầm đi giặt."

Nếu làm cá hầm cải chua, tự nhiên phải nấu cơm, bánh bông lan thì ăn mấy miếng nếm thử hương vị thôi, cơm mới là món chính.

Chỉ với cá hầm cải chua, Chu Trình Ninh đã ăn chén cơm thứ 3, trừ bỏ chén đầu là đầy, chén thứ hai thứ ba vợ đều không cho anh ăn đầy chén, chỉ cho anh 2 muôi cơm, chưa được nửa chén nữa.

Qua Qua đã ăn đến nấc lên, Từ Hương Quyên bắt con bé đứng dậy tiêu hóa.

Qua Qua dù đã no rồi, lại còn đang đánh chủ ý với bánh bông lan, so với ba ăn một chén lại một chén cơ với cá hầm cải chua, bé vẫn là càng thích bánh bông lan ngọt ngào.

Từ Hương Quyên: "Sáng mai dậy lấy bánh bông lan làm bữa sáng, Qua Qua rửa mặt đánh răng đi, đi ngủ sớm một chút, tỉnh ngủ có thể sớm ăn được bánh trứng gà."

Bánh bông lan còn có thể cất được một hai ngày, thật ra cũng không có bao lớn, cô cắt 6 miếng, đêm nay đã không còn 2 miếng, không cần quá hai ngày là có thể ăn hết.

Nghe được mẹ nói, Qua Qua lập tức đi đánh răng rửa mặt, bé muốn đi ngủ sớm một chút, để dậy sớm ăn bánh bông lan!

Đêm nay Qua Qua là người đầu tiên đi vào buồng ngủ của cả nhà, cô bà mẹ dĩ vãng luôn là vào buồng trong sớm nhất đây cũng còn chưa đi đâu, tiểu quỷ tham ăn.

Qua Qua về buồng trong ngủ, Từ Hương Quyên lấy đồ cất trong túi quần ra, đưa cho Chu Trình Ninh đang thu dọn chén đũa.

Chu Trình Ninh đều cho rằng mình đang gặp ảo giác, "Quyên, đây là?"

"Đây là bút máy, không nhìn ra sao? Quà sinh nhật cho anh đó, về sau bút dùng hư rồi thì nói với em, em mua cho anh." Thấy Chu Trình Ninh không có rảnh tay đi cầm bút máy, Từ Hương Quyên nhét bút máy vào trong túi áo anh, bế Ngưu Ngưu về lại buồng trong.

Bút máy mới mua là thuần đen, lộ ra ánh sáng kim loại, lần đầu tiên Ngưu Ngưu thấy bút máy còn muốn lấy qua chơi.

Từ Hương Quyên đương nhiên sẽ không cho con trai chơi, đầu tiên, bút là cô tặng cho A Ninh, tiếp theo, bé con mấy tháng lớn không được phép chơi thứ nguy hiểm như bút máy này.

Cho nên Ngưu Ngưu từng thấy một lần, thẳng đến đêm nay mẹ móc ra mới nhìn thấy lần hai.

Mẹ bế nhóc đi, nhóc còn kêu a a.

Buổi tối, tốc độ tắm rửa của Chu Trình Ninh đặc biệt mau, nước ấm đã chuẩn bị sẵn, không cần đun nữa, tiết kiệm không ít thời gian cho anh, trở lại trong phòng liền mở ra cái túi mình mang đi làm, cầm miếng vải cẩn thận bọc lấy bút máy, trịnh trọng bỏ vào trong túi.

Từ Hương Quyên thấy thế: "Dùng hỏng rồi còn có thể mua tiếp, đừng có không nỡ dùng."

Chu Trình Ninh: "Anh sẽ dùng, Quyên, chờ anh đi làm liền bơm mực cho bút máy."

Trong nhà không có mực nước, anh về nhà trừ bỏ ngẫu nhiên viết nhật ký ra, rất ít dùng đến bút, bình mực đều là trường học phát, để ở trường.

Bút máy cũ của Chu Trình Ninh là mua lúc học đại học, vẫn luôn dùng nhiều năm rồi, tuy đã tróc sơn, dùng cũng không phải rất trơn tru, nhưng anh rất quý trọng... Lúc này vợ tặng anh một cây mới, anh thật sự rất muốn viết mấy chữ ngay lập tức, tình cảm quý trọng lập tức dời đi.

Cũ còn có thể dùng anh chắc chắn luyến tiếc ném, dùng cái mới trước, nếu cái mới dùng hư, còn có cái cũ dự phòng.

Bút đối với người thường xuyên viết chữ mà nói có ý nghĩa bất đồng với quần áo và vật phẩm trang súc, quần áo mới Chu Trình Ninh có lẽ không nỡ mặc, không có mặc vài lần đã liền cất bảo quản, nhưng bút mới anh lại bỏ được, còn muốn viết mấy chữ ngay lập tức.

Đây là cây bút đầu tiên vợ tặng anh, viết là phải viết, nhưng càng phải quý trọng bảo tồn.

Từ Hương Quyên: "Đi làm lại bơm mực, em cũng không biết dùng thế nào, không dùng tốt thì anh nói với em một tiếng, em đi lý luận...... Giờ có thể ngủ chưa?"

Bút máy vẫn là cô nhờ chị hai mang giùm cô lúc đi ngang qua tòa lầu bách hóa ở huyện thành trên đường về nhà, tuy chị hai không cần tiền của cô, cô vẫn là cho chị tờ đại đoàn kết, bút này nhìn không rẻ đâu à, không dùng tốt tuyệt đối chờ lần sau đi tòa lầu bách hóa huyện thành lý luận.

"Anh tới ngay, Quyên em chờ anh một lát." Chu Trình Ninh cho túi vào ngăn kéo khóa lại mới lên giường.

Chu Trình Ninh nằm yên rồi, Từ Hương Quyên đi tắt đèn.

Lúc này Ngưu Ngưu chắc chắn đã bị dỗ ngủ rồi, Chu Trình Ninh biết tuổi của con trai chính là lúc ăn uống tiêu tiểu ngủ, hơn nữa ngủ vẫn là chiếm đầu to, con trai không nói lời nào, không làm ầm ĩ, đó là ngủ thật rồi.

Về phần con gái Qua Qua...... Chu Trình Ninh từ khi bị con gái nói ong ong ong, từ sau khi lên giường cũng không dám nói chuyện nữa.

Chỉ là, không nói lời nào thật sự thật khó chịu quá, anh thật muốn nói cảm thụ hôm nay của anh với vợ.

Từ Hương Quyên không biết ông chồng nhà mình đang khó chịu muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy buổi tối sau khi tắt đèn rồi hình như thật an tĩnh.

Chu Trình Ninh vẫn là nhịn không được mà mở miệng, "Quyên, Qua Qua ngủ rồi sao?"

Từ Hương Quyên kiến nghị nói, "Không biết, anh kêu thử một tiếng xem."

Chu Trình Ninh: "Không thể kêu, không chừng Qua Qua ngủ rồi lại bị anh đánh thức."

Từ Hương Quyên: "Vậy thì ngủ sớm chút đi, hôm nay vẫn là sinh nhật anh đó, em nghe nói vào sinh nhật mà ước sẽ linh nghiệm, hiện tại anh nhắm mắt lại, ngẫm lại nguyện vọng của anh, sau đó ngủ."

"Nguyện vọng của anh là......"

"Đừng nói ra, nói ra liền không linh."

Chu Trình Ninh mới vừa muốn nói nguyện vọng ra, đã bị một câu của vợ nghẹn trở về.

Chu Trình Ninh: "Ừm, được, Quyên, giờ anh nhắm mắt đây."

Cho dù ở trong đêm tối, mở to mắt cái gì cũng không thấy rõ, Chu Trình Ninh nói chuyện với Từ Hương Quyên vẫn là sẽ mở to mắt, giờ nghe lời nhắm mắt lại.

Từ Hương Quyên phản ứng lại đây vì sao sẽ an tĩnh thế, thì ra là không có ba đứa nhỏ lẩm bẩm lầm bầm bên tai cô sau khi tắt đèn.

...

Nhà trẻ của Qua Qua là khai giảng vào 18 tháng giêng, Chu Trình Ninh dạy sơ trung, các giáo viên 13 tháng giêng đã phải về trường đi làm, đi sớm hơn học sinh đi học, giáo viên phải về trước để họp hành soạn bài.

Ăn tết không đi làm, lại còn nghỉ dài hạn nữa, đừng nói học sinh, ngay cả giáo viên trở về cũng có chút lười nhác, còn phải thích ứng tiết tấu đi làm.

Ngày đầu tiên các giáo viên đi làm lại, giáo viên mới cũng tới.

Giáo viên ngữ văn mới tới tên Hách Mạn*, tên rất đặc thù, rất dễ bị nhận thành âm đọc "thật chậm", cô ấy hài hước đùa cợt tên mình, làm cái gì cũng là thật chậm, thật thảm, có điều cũng có nói chữ thứ hai của tên cô ấy là âm đọc của "Vạn".

*: âm đọc của tên này là – 'Hǎo màn', và âm đọc của chữ thật chậm cũng là cái âm này luôn, còn về cái âm đọc chữ vạn mà bà chị này nói, mình mới học tiếng trung thôi nên không quá rõ cái vụ này (Cái chữ vạn âm đọc là wàn, khác mà, nhưng hổng hiểu sao lại nói là cái âm này, bó tay).

Con người Hách Mạn dí dỏm hài hước, trông lại xinh đẹp, tuy là giáo viên mới, nhưng rất mau đã lăn lộn quen mắt với các giáo viên.

"Chào thầy Chu, tôi là Hách Mạn, cái này là chocolate anh trai tôi mang cho tôi, tặng anh, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."

Chu Trình Ninh không biết vợ có từng ăn chưa, nhưng cảm thấy chắc chắn sẽ thích ăn, liền không khách khí nhận lấy, "Vợ tôi rất thích ăn cái này, cảm ơn cô."

Thật ra thì giáo viên trong văn phòng đều có phần, kiểu câu giống Chu Trình Ninh đây cũng có mấy người, vợ tôi thích ăn, con gái tôi thích ăn......

Hách Mạn ngoài ý muốn, "Thầy Chu anh trông rất trẻ tuổi."

Không cần Chu Trình Ninh chủ động nói, Lưu Lương Trĩ cạnh Chu Trình Ninh đã trực tiếp nói thay anh, "Thầy Chu không có trẻ tuổi đâu, sắp 30 rồi, cũng chỉ là mặt non thôi, con cũng đã có 2 đứa, trước kia sống khổ, trên mặt không được mấy lạng thịt, giờ càng sống càng dễ chịu, nhìn so ra trẻ tuổi hơn mấy ông 30 bọn tôi nhiều."

Nói đến thầy Chu mặt non, các giáo viên khác đồng ý mười phần, cũng sôi nổi nói vài câu.

Vương Khánh bởi vì sau khi con gái về nhà vẫn luôn nhắc Qua Qua mãi, nên có ấn tượng về cô cả của thầy Chu sâu sắc mười phần, trước kia thầy Chu cũng từng nói việc con gái lên nhà trẻ với bọn họ, "Thầy Chu, Qua Qua muốn lên nhà trẻ, nhà trẻ trấn trên tan học sớm, cậu là để Qua Qua ở lại nhà trẻ hay là mang về văn phòng?"

Bầu không khí dạy học của trung học trấn không có nghiêm khắc như vậy, các giáo viên mang con tới văn phòng thì có đó, chỉ là lứa tuổi của con các thầy cô không đồng nhất, cho nên cứ việc văn phòng có trẻ con, nhưng đều chỉ là một hai đứa, sẽ không có cả đám ở văn phòng.

Chu Trình Ninh: "Tôi muốn dẫn Qua Qua đến văn phòng, tan tầm có thể đón về nhà, ngày đầu tiên Qua Qua đi nhà trẻ tôi xin nghỉ nửa ngày."

Ngày đó vợ cũng tới theo, an bài Qua Qua xong xuôi, anh có thể đạp xe đạp chở vợ về nhà.

Vương Khánh: "Vậy tôi cũng gọi Tịch Tịch tới, đến lúc đó hai đứa bé có thể kết bạn, Tịch Tịch sắp học tiểu học, còn hên là trấn trên có cả nhà trẻ lẫn tiểu học, hai đứa bé sẽ không cách nhau quá xa."

Chu Trình Ninh: "Con gái nhà tôi khá lắm lời, sợ là dẫn dắt cho Tịch Tịch lảm nhảm."

Vương Khánh: "Tính tình Tịch Tịch im lìm, tôi đang muốn Qua Qua dẫn dắt Tịch Tịch, làm Tịch Tịch hướng ngoại một chút, Tịch Tịch từng ở văn phòng một mình, liền nói không muốn tới nữa."

Chu Trình Ninh: "Hai đứa nhỏ có bạn khá tốt, dù sao đón con gái không uổng thời gian."

Hai người cha bắt đầu chuyện trò chuyện con trẻ, cũng chẳng quan tâm được Hách Mạn đứng ở một bên.

Vẫn là Lưu Lương Trĩ nói một câu, "Cô giáo Hách, cô còn trẻ, đám giáo viên bọn tôi đây tuổi đều rất lớn rồi, trước lúc cô tới không có một giáo viên nào độc thân đâu."

Tôn Huy: "Đúng vậy, không nghĩ tới trung học của trấn chúng ta còn có thể có giáo viên trẻ tuổi tới, tôi cho rằng giáo viên trẻ tuổi đều sẽ không nguyện ý tới."

"Trước kia mọi người đều đổ xô đi làm giáo viên đâu, chen vỡ đầu."

"Nào có khoa trương như thầy Lưu nói vậy, trước kia bầu không khí học hành không có tốt như bây giờ vậy, học sinh nào có tâm tư học hành."

"Đúng là tốt hơn trước kia chút, phụ huynh nguyện ý đưa con tới học cũng nhiều hơn."

Các thầy tự lo tán gẫu lên, Hách Mạn với những giáo viên đã có tuổi nghề dạy học nhất định này rốt cuộc tồn tại sự khác biệt, phát chocolate xong liền trở về vị trí của mình.

Hách Mạn là giáo viên mới, trước kia cũng không có kinh nghiệm dạy học, dựa theo giáo trình thầy Lưu cho mà soạn bài, tiết đầu tiên cô ấy giảng là Chu Trình Ninh với Lưu Lương Trĩ cùng đi nghe giảng bài.

Ý tứ của hiệu trưởng là trong một tuần Hách Mạn giảng, Chu Trình Ninh với Lưu Lương Trĩ đều có rảnh, liền cùng đi nghe giảng bài, chỉ ra chỗ sai, chỗ không đủ khi cô Hách dạy học.

Về phần vì sao là 2 anh thầy mà không thể là một anh, ấy là nghĩ 2 giáo viên ngữ văn đều ở đây, cái đám học sinh kia cơ bản đều từng được hai giáo viên ngữ văn này dạy rồi, nghĩ đến sẽ không quá khó xử cô giáo mới.

Hách Mạn tuy không có kinh nghiệm dạy học, nhưng rất có thể kể chuyện, Chu Trình Ninh với Lưu Lương Trĩ nghe xong một tiết cảm thấy không có bao nhiêu tật xấu, liền không tính nghe lần hai nữa.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...