Chương 972
Lăng Tiêu nâng ly rượu trước mặt lên cụng ly với Triệu Giai Ca, đôi môi khẽ nhếch lên: “Triệu tiểu thư cứ nói đi đừng ngại.”
Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, Triệu Giai Ca hơi thất thần.
Trên người Lăng Tiêu có một khí chất tôn quý, trong mắt hắn cất giấu sự sắc bén, đây là khí thế cực mạnh chỉ có ở vương giả, lúc này hắn đang ngồi trước mặt cười nhạt và nói chuyện với cô ta, nhưng khoảng cách của họ lại rất xa xôi.
Cứ như có một lằn ranh trước mặt, một nửa là trời, một nửa là đất.
Nếu cô được người đàn ông như vậy che chở thì may mắn biết bao!
Triệu Giai Ca nói: “Tôi cảm thấy Lăng thiếu sẽ không cưới Lâm tiểu thư.”
Lăng Tiêu hỏi: “Vì sao?”
Triệu Giai Ca trầm ngâm: “Chuyện anh và Lâm tiểu thư liên hôn được truyền ra từ trong phủ của cha anh, mà bản nhân anh chưa từng thừa nhận.”
Cô ta tự giễu cười cười: “Tình huống này giống như tôi và Đường Nguyên Minh, anh ta chưa từng thừa nhận tôi, tính ra tôi và Lâm tiểu thư cũng cùng chung cảnh ngộ.”
Lăng Tiêu trầm mặc chờ cô ta nói tiếp, hoặc có thể nói hắn vốn không có ý định nói chuyện.
Lăng Tiêu không nói lời nào, Triệu Giai Ca chỉ có thể nói tiếp: “Tôi nghĩ anh và Đường Nguyên Minh cũng có nổi khổ riêng, nếu có cách giải quyết thì mọi người có thể không cần khó xử.”
“Nhìn dáng vẻ của Triệu tiểu thư thì hình như có cách giúp tôi.”
“Có thì có, nhưng tôi nói ra sợ Lăng thiếu chê cười.”
“Cứ nói đi đừng ngại.”
Triệu Giai Ca dừng lại một chút: “Lăng thiếu cảm thấy tôi thế nào?”
Lăng Tiêu nhận xét đúng sự thật: “Gia thế tốt, dung mạo đẹp.”
Ánh mắt Triệu Giai Ca sáng lên: “Nếu tôi và Lăng thiếu liên hôn thì anh nghĩ cha anh có đồng ý không?”
Lăng Tiêu nhìn cô ta, chỉ cười không nói.
Triệu Giai Ca cười nói: “Lăng thiếu đừng hiểu lầm, ý tôi là chúng ta có thể làm bộ ở bên nhau, như vậy mọi người có thể thoát khỏi khốn cục hiện tại, đến lúc đó chỉ cần Lăng thiếu nói một tiếng thì tôi nhất định không dây dưa.”
Lăng Tiêu chậm chạp không nói gì, bàn tay đặt dưới cái bàn của Triệu Giai Ca bất giác siết chặt.
Lăng Tiêu đặt bàn tay thon dài lên bàn rồi nhẹ nhàng gõ từng cái, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Triệu tiểu thư, nếu tôi không muốn cưới Lâm Chi Vũ thì tôi có một ngàn biện pháp thoát khỏi cô ấy, đề nghị của cô không cao minh.”
Ánh mắt Triệu Giai Ca ảm đạm xuống, nhưng Lăng Tiêu lại mở miệng: “Nhưng tôi có thể giúp cô chiếm được Đường Nguyên Minh.”
Triệu Giai Ca cứng lại: “Lăng thiếu tính giúp tôi như thế nào?”
Hiện giờ hứng thú của Triệu Giai Ca đối với Đường Nguyên Minh đã giảm đi, cô ta càng cảm thấy hứng thú với Lăng Tiêu.
Nhưng chỉ cần có thể tiếp cận Lăng Tiêu thì cách gì cô ta cũng chịu làm.
Lúc này Triệu Giai Ca nhìn thấy một người đàn ông đi tới rồi ghé vào bên tai Lăng Tiêu thấp giọng nói vài câu.
“Đã biết.” Lăng Tiêu vung tay, ý bảo người đó lui xuống.