Cô Vợ Được Mua
Chương 58: Gia phát
Về đến phòng Nhã Linh mới thở phào nhẹ nhõm, đúng là từ khi ở căn nhà này tài năng diễn xuất của cô càng ngày càng giỏi
Ở trong phòng một lát thì cô cũng vào bếp, trong bếp lúc này chỉ có mình dì Bảy
" dì Bảy đang làm gì vậy ạ?" Nhã Linh đi vào hỏi
" dạ tui đang cắt mấy cái trái cây để tráng miệng á mợ " Dì Bảy cười nói
" vậy hả? để con phụ dì " Nhã Linh cầm dao đến phụ dì Bảy cắt trái cây " mọi người đâu hết rồi dì?"
" tụi nó đi dọn dẹp hết rồi mợ " Dì Bảy nói
" dì Bảy, dì kể cho con nghe chút về mẹ Gia Luân được không ạ?" Nhã Linh nhìn xung quanh biết là không có ai sau đó mới quyết định hỏi
" sao vậy mợ, bộ có chuyện gì hả?" Dì Bảy nghe đến đây thì dừng tay lại, dì ấy tin chắc rằng Nhã Linh không phải hỏi chỉ vì thắc mắc, nhất định là có lí do
" ừm, con...." Nhã Linh cũng không biết phải trả lời làm sao nữa
" có phải mợ muốn tìm hiểu về cái chết của bà không ạ" Dì Bảy thấy Nhã Linh ấp úng thì nói thẳng
" con..." Nhã Linh khẽ gật đầu, cô tin dì Bảy sẽ không gây bất lợi cho quá trình tìm hiểu của cô
" haizz tui cũng nghĩ cái chết của bà cả là có vấn đề, nếu mợ muốn biết gì thì tui cũng không ngại mà kể" Dì Bảy thở dài nói
" Năm đó, Bà cả đang yên đang lành thì rơi xuống hồ, nhưng mà tui thấy có vài điểm đáng nghi, sau khi bà cả mất, bà hai bắt đầu ăn chay, tui nhớ hồi xưa sau khi bà cả mất, bà hai thường xuyên gặp ác mộng mấy năm liền, à còn một chuyện nữa là lúc bà hai sinh cậu Út, thì có một người làm trong nhà có bầu, nhưng mà tới lúc bà hai đẻ tui nghe nói cậu Út đẻ ra không thở được, trời thương sao lại không cướp đi mạng sống của cậu ấy, có người làm kia đẻ cùng ngày với bà hai, đứa bé đấy vì yếu quá mà mất, sau khi bà cả chết, bà người làm đấy cũng nghỉ việc " Dì Bảy đem hết mọi chuyện dì ấy biết kể cho Nhã Linh
" vậy dì biết bà người làm đấy giờ ở đâu không ạ?" Nhã Linh gấp gáp hỏi
" tui không biết nữa, nhưng mà hôm trước tui có gặp bả ở ngoài chợ, tui có gọi nhưng mà bả đi gấp lắm " Dì Bảy nói
" Dì, con hỏi cái này, nếu không phải thì thôi, dì có thấy bà ta có biểu hiện gì lạ với Gia Phát không ạ?" Nhã Linh hỏi nhỏ vào tai dì Bảy, cô biết câu hỏi này hỏi ra hơi kì nhưng cô buộc phải hỏi
" ừm... dạ có, bà ấy rất thương cậu Út, mọi người đều nghỉ có thể là tại con bà ta cùng tuổi với cậu Út nên mới vậy " Dì Bảy do dự nói, chuyện này cũng khá bất lợi với cậu Út nhưng vì sự thật cái chết của bà cả nên bà mới phải nói
" dạ cảm ơn dì, dì yên tâm con sẽ không làm thiệt thòi với Gia Phát đâu" Nhã Linh mỉm cười sau đó đứng dậy rời đi
Nhã Linh đi chuẩn bị một vài thứ đến tối khuya mới xong
Khi cô trở về cũng đã 9h tối, vừa về đến phòng thì Gia Luân đã gọi cô
" em đi đâu mà nãy giờ anh gọi không được " Gia Luân lo lắng nói, nãy giờ đã gọi cho cô rất nhiều nhưng cô không nghe máy khiến anh rất lo
" em đi mua ít đồ, mà anh ăn cơm chưa" Nhã Linh thấy gương mặt khó chịu của Gia Luân liền kiếm chuyện khác để nói
" ăn rồi, còn em? " Gia Luân gật đầu hỏi
" rồi" Mặc dù chưa ăn nhưng phải nói dối để anh khỏi lo
" nhớ ăn uống đầy đủ anh về mà mất cân nào là đừng trách " Gia Luân đe doạ, cô bình thường ăn rất ít, nếu không nhắc nhở thì chỉ sợ sẽ mất cân mất
" em biết rồi, thôi anh đi ngủ đi để có sức làm " Nhã Linh đang có chuyện nên không thể nói chuyện với Gia Luân lâu được
" vậy bye, em cũng đi ngủ đi " Gia Luân mỉm cười sau đó ngắt máy
Nhã Linh bắt đầu đeo mặt nạ - cô vừa đặt một chiếc mặt nạ có gương mặt giống với gương mặt của Tâm Đan, cô mặc một bộ áo bà ba màu, máy sửa giọng trắng, đặt ghi âm
Cô đi ra bờ ao, đúng như cô nghĩ Thảo Hạnh đang đặt trái cây cúng ở ngoài ao
Nhã Linh từ trong bụi đi ra, đứng ở bên hồ " Thảo Hạnh, mày đang làm gì vậy?"
" Tâm.... Tâm Đan..... " Bà ta thấy Tâm Đan liền lo sợ
Gương mặt của Tâm Đan trắng bệt, quần áo ướt át
" mày sao vậy? sợ tao sao? " Nhã Linh cười nói cô không dám đến quá gần vì sợ Thảo Hạnh sợ quá làm liều
" mày.... biến đi.... mày..." Thảo Hạnh sợ hãi nói
" Tại sao mày lại giết tao? tao với mày là bạn mà" Nhã Linh nghiêm giọng nói
" bạn sao? mày đã chết thì tao không ngại nói, mày lúc nào cũng có được sự yêu thương của Gia Bảo cả, tại sao chứ? mày đã biết quá nhiều bí mật của tao, chỉ có cách giết mày mới khiến tao yên tâm thôi" Thảo Hạnh cười lớn, bà ta điên rồi chỉ vì ganh tị mà bà ta giết chết bạn của mình
" Tâm Đan à.... mày chết rồi.... cứ ở dưới đấy đi....tao sẽ đốt tiền cho mày mà.... mày biến đi " Thảo Hạnh ném loại nước gì đó về phía Nhã Linh, nhân lúc Nhã Linh không để ý cô chạy đi mất
" mày.... biến đi.... mày..." Thảo Hạnh sợ hãi nói
" Tại sao mày lại giết tao? tao với mày là bạn mà" Nhã Linh nghiêm giọng nói
" bạn sao? mày đã chết thì tao không ngại nói, mày lúc nào cũng có được sự yêu thương của Gia Bảo cả, tại sao chứ? mày đã biết quá nhiều bí mật của tao, chỉ có cách giết mày mới khiến tao yên tâm thôi" Thảo Hạnh cười lớn, bà ta điên rồi chỉ vì ganh tị mà bà ta giết chết bạn của mình
" Tâm Đan à.... mày chết rồi.... cứ ở dưới đấy đi....tao sẽ đốt tiền cho mày mà.... mày biến đi " Thảo Hạnh ném loại nước gì đó về phía Nhã Linh, nhân lúc Nhã Linh không để ý cô chạy đi mất
Ở trong phòng một lát thì cô cũng vào bếp, trong bếp lúc này chỉ có mình dì Bảy
" dì Bảy đang làm gì vậy ạ?" Nhã Linh đi vào hỏi
" dạ tui đang cắt mấy cái trái cây để tráng miệng á mợ " Dì Bảy cười nói
" vậy hả? để con phụ dì " Nhã Linh cầm dao đến phụ dì Bảy cắt trái cây " mọi người đâu hết rồi dì?"
" tụi nó đi dọn dẹp hết rồi mợ " Dì Bảy nói
" dì Bảy, dì kể cho con nghe chút về mẹ Gia Luân được không ạ?" Nhã Linh nhìn xung quanh biết là không có ai sau đó mới quyết định hỏi
" sao vậy mợ, bộ có chuyện gì hả?" Dì Bảy nghe đến đây thì dừng tay lại, dì ấy tin chắc rằng Nhã Linh không phải hỏi chỉ vì thắc mắc, nhất định là có lí do
" ừm, con...." Nhã Linh cũng không biết phải trả lời làm sao nữa
" có phải mợ muốn tìm hiểu về cái chết của bà không ạ" Dì Bảy thấy Nhã Linh ấp úng thì nói thẳng
" con..." Nhã Linh khẽ gật đầu, cô tin dì Bảy sẽ không gây bất lợi cho quá trình tìm hiểu của cô
" haizz tui cũng nghĩ cái chết của bà cả là có vấn đề, nếu mợ muốn biết gì thì tui cũng không ngại mà kể" Dì Bảy thở dài nói
" Năm đó, Bà cả đang yên đang lành thì rơi xuống hồ, nhưng mà tui thấy có vài điểm đáng nghi, sau khi bà cả mất, bà hai bắt đầu ăn chay, tui nhớ hồi xưa sau khi bà cả mất, bà hai thường xuyên gặp ác mộng mấy năm liền, à còn một chuyện nữa là lúc bà hai sinh cậu Út, thì có một người làm trong nhà có bầu, nhưng mà tới lúc bà hai đẻ tui nghe nói cậu Út đẻ ra không thở được, trời thương sao lại không cướp đi mạng sống của cậu ấy, có người làm kia đẻ cùng ngày với bà hai, đứa bé đấy vì yếu quá mà mất, sau khi bà cả chết, bà người làm đấy cũng nghỉ việc " Dì Bảy đem hết mọi chuyện dì ấy biết kể cho Nhã Linh
" vậy dì biết bà người làm đấy giờ ở đâu không ạ?" Nhã Linh gấp gáp hỏi
" tui không biết nữa, nhưng mà hôm trước tui có gặp bả ở ngoài chợ, tui có gọi nhưng mà bả đi gấp lắm " Dì Bảy nói
" Dì, con hỏi cái này, nếu không phải thì thôi, dì có thấy bà ta có biểu hiện gì lạ với Gia Phát không ạ?" Nhã Linh hỏi nhỏ vào tai dì Bảy, cô biết câu hỏi này hỏi ra hơi kì nhưng cô buộc phải hỏi
" ừm... dạ có, bà ấy rất thương cậu Út, mọi người đều nghỉ có thể là tại con bà ta cùng tuổi với cậu Út nên mới vậy " Dì Bảy do dự nói, chuyện này cũng khá bất lợi với cậu Út nhưng vì sự thật cái chết của bà cả nên bà mới phải nói
" dạ cảm ơn dì, dì yên tâm con sẽ không làm thiệt thòi với Gia Phát đâu" Nhã Linh mỉm cười sau đó đứng dậy rời đi
Nhã Linh đi chuẩn bị một vài thứ đến tối khuya mới xong
Khi cô trở về cũng đã 9h tối, vừa về đến phòng thì Gia Luân đã gọi cô
" em đi đâu mà nãy giờ anh gọi không được " Gia Luân lo lắng nói, nãy giờ đã gọi cho cô rất nhiều nhưng cô không nghe máy khiến anh rất lo
" em đi mua ít đồ, mà anh ăn cơm chưa" Nhã Linh thấy gương mặt khó chịu của Gia Luân liền kiếm chuyện khác để nói
" ăn rồi, còn em? " Gia Luân gật đầu hỏi
" rồi" Mặc dù chưa ăn nhưng phải nói dối để anh khỏi lo
" nhớ ăn uống đầy đủ anh về mà mất cân nào là đừng trách " Gia Luân đe doạ, cô bình thường ăn rất ít, nếu không nhắc nhở thì chỉ sợ sẽ mất cân mất
" em biết rồi, thôi anh đi ngủ đi để có sức làm " Nhã Linh đang có chuyện nên không thể nói chuyện với Gia Luân lâu được
" vậy bye, em cũng đi ngủ đi " Gia Luân mỉm cười sau đó ngắt máy
Nhã Linh bắt đầu đeo mặt nạ - cô vừa đặt một chiếc mặt nạ có gương mặt giống với gương mặt của Tâm Đan, cô mặc một bộ áo bà ba màu, máy sửa giọng trắng, đặt ghi âm
Cô đi ra bờ ao, đúng như cô nghĩ Thảo Hạnh đang đặt trái cây cúng ở ngoài ao
Nhã Linh từ trong bụi đi ra, đứng ở bên hồ " Thảo Hạnh, mày đang làm gì vậy?"
" Tâm.... Tâm Đan..... " Bà ta thấy Tâm Đan liền lo sợ
Gương mặt của Tâm Đan trắng bệt, quần áo ướt át
" mày sao vậy? sợ tao sao? " Nhã Linh cười nói cô không dám đến quá gần vì sợ Thảo Hạnh sợ quá làm liều
" mày.... biến đi.... mày..." Thảo Hạnh sợ hãi nói
" Tại sao mày lại giết tao? tao với mày là bạn mà" Nhã Linh nghiêm giọng nói
" bạn sao? mày đã chết thì tao không ngại nói, mày lúc nào cũng có được sự yêu thương của Gia Bảo cả, tại sao chứ? mày đã biết quá nhiều bí mật của tao, chỉ có cách giết mày mới khiến tao yên tâm thôi" Thảo Hạnh cười lớn, bà ta điên rồi chỉ vì ganh tị mà bà ta giết chết bạn của mình
" Tâm Đan à.... mày chết rồi.... cứ ở dưới đấy đi....tao sẽ đốt tiền cho mày mà.... mày biến đi " Thảo Hạnh ném loại nước gì đó về phía Nhã Linh, nhân lúc Nhã Linh không để ý cô chạy đi mất
" mày.... biến đi.... mày..." Thảo Hạnh sợ hãi nói
" Tại sao mày lại giết tao? tao với mày là bạn mà" Nhã Linh nghiêm giọng nói
" bạn sao? mày đã chết thì tao không ngại nói, mày lúc nào cũng có được sự yêu thương của Gia Bảo cả, tại sao chứ? mày đã biết quá nhiều bí mật của tao, chỉ có cách giết mày mới khiến tao yên tâm thôi" Thảo Hạnh cười lớn, bà ta điên rồi chỉ vì ganh tị mà bà ta giết chết bạn của mình
" Tâm Đan à.... mày chết rồi.... cứ ở dưới đấy đi....tao sẽ đốt tiền cho mày mà.... mày biến đi " Thảo Hạnh ném loại nước gì đó về phía Nhã Linh, nhân lúc Nhã Linh không để ý cô chạy đi mất
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương