Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Chương 33: Lúc Cô Ngủ, Thật Đáng Yêu



Lục Bạc Ngôn ăn tối xong, lại có thêm hai cuộc họp video kéo dài một tiếng với các giám đốc điều hành cấp cao của chi nhánh nước ngoài, khi nằm trên giường thì đã hơn 11 giờ.

Tô Giản An vẫn ngủ say, ôm gối của anh, nửa bên mặt vùi đầu trong gối, giống như đứa nhỏ đang tìm kiếm cảm giác an toàn.

Lục Bạc Ngôn rất cẩn thận lấy lại cái gối trên tay cô, cô cau mày bất mãn, bàn tay nhỏ bé đang cào cấu trên giường, Lục Bạc Ngôn mới vừa nằm xuống đã bị cô bắt lấy, giống đứa trẻ tìm được rồi món đồ chơi âu yếm, ôm cổ Lục Bạc Ngôn, cẳng chân cọ xát trên đùi Lục Bạc Ngôn kẹp lấy chân anh.

Cô không mặc bộ đồ ngủ có dây treo như lần trước, chỉ vùi mặt vào ngực anh, phun hơi thở ấm áp, nơi mềm mại như dán lên người, Lục Bạc Ngôn cảm giác so với lần trước càng thêm mãnh liệt —— máu nóng toàn thân đã sôi trào, tạo thành cỗ lực lượng hướng vào nơi nào đó trên cơ thể

Cô như đứa nhỏ ngây thơ ngủ say không biết chuyện gì, Lục Bạc Ngôn thở dài, thuận thế ngậm lấy xương quai xanh của cô rồi buông ra, vọt đi tắm nước lạnh.

Sau khi bình tĩnh lại, cái gối của Lục Bạc Ngôn lại bị chiếm lấy , anh bất đắc dĩ giật lại, Tô Giản An giống như sắp khóc, anh kéo cô vào lòng, vỗ lưng cô đều đều như ru ngủ trẻ con, qua thật lâu cô mới thôi nhíu mày, một lần nữa khôi phục dáng vẻ ngủ yên.

Rõ ràng gọi là “tiểu quái thú”, luôn giương nanh múa vuốt, luôn ra vẻ dũng cảm, nhưng tại sao lúc ngủ lại nhạy cảm sợ hãi đến vậy?

Lục Bạc Ngôn nhìn cô dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, càng xem càng thấy “tiểu quái thú” giống một con vật nhỏ đáng thương, không khỏi ôm cô càng chặt.

“Tiểu quái thú” hình như rất hưởng thụ, cô thoải mái mà thở dài, bàn tay nhỏ bé sờ soạng trong ngực Lục Bạc Ngôn, cuối cùng ôm thắt lưng anh, an tâm đi ngủ.

Lục Bạc Ngôn bị cô sờ soạng thì phát hoảng, thứ gì đó thật vất vả mới áp chế lại rục rịch nhưng để không dọa đến người trong ngực, anh vẫn cố nhịn xuống .

Đây là đêm khó ngủ nhất đối với Lục Bạc Ngôn.

Sớm ngày hôm sau, Tô Giản An mơ hồ tỉnh lại, giấc ngủ ngày cảm thấy dài như một đời người, đêm dài không mộng mị, một đêm yên giấc.

Sau cái chết của mẹ, cô dường như chưa bao giờ được ngủ yên như vậy.

Nhưng mà, luôn cảm giác có cái gì đó khác thường, trong không gian cảm thấy có một hơi thở quen thuộc.

Cô mở to mắt, ánh mắt đập vào lồng ngực của người đàn ông, ngước lên, không phải là Lục Bạc Ngôn sao…

Đã sớm nằm cùng giường , tạm thời cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng vì cái gì cô lại ôm lấy thắt lưng Lục Bạc Ngôn ? Vì cái gì mà cả người đều dán vào Lục Bạc Ngôn? Vì cái gì lại bị anh ôm trong ngực! ! !

Trong một khoảnh khắc, đầu óc Tô Giản An hoàn toàn đình công.

Cô cùng Lục Bạc Ngôn trong sao có thể phát sinh chuyện thân mật như vậy?

Sau khi phản ứng lại, Tô Giản An giật mình buông Lục Bạc Ngôn ra như lò xo, vẻ mặt hoảng sợ.

Lục Bạc Ngôn đang mơ màng, bị Tô Giản An làm tỉnh giấc, nhíu mày, mở to mắt, cũng ngồi dậy .

Áo ngủ trên người anh được buông lỏng, bộ ngực vừa vặn cường tráng hơi lộ ra ngoài, lúc thức dậy anh có vẻ ngoài ưu nhã và lười biếng mê người, giống như một vị quý tộc đang từ đừ thức giấc.

Tô Giản An nhìn anh, thiếu chút nữa không phân biệt tình hình mà bị anh mê hoặc, may mắn cuối cùng cô tìm về được giọng nói của mình, nhưng vừa định mở miệng đã bị Lục Bạc Ngôn bịt chặt.

"Nhỏ giọng chút, mẹ ngủ cách vách chúng ta, chiều qua bà đã tới đây ."

Tô Giản An cố gắng hồi tưởng lại, ký ức cuối cùng của cô là ở trên xe Lục Bạc Ngôn , làm thế nào về nhà cô lại không biết, huống chi là Đường Ngọc Lan .

Chẳng lẽ cô mất trí nhớ có tính chọn lọc sao?

"Lục Bạc Ngôn, tôi trở về thế nào?" Cô mang vẻ mặt bất an hỏi

"Tôi vác trở về ." Lục Bạc Ngôn đánh giá Tô Giản An một vòng, "Dạo này cô đã ăn gì vậy? So với lần trước còn nặng hơn . Còn nữa, tôi bảo bác Từ tạm thời khóa phòng cô lại ."

Nói xong, anh tao nhã xuống giường đi về phía phòng tắm, Tô Giản An cuối cùng đã hiểu được cô đã ngủ thẳng từ hôm qua đến giờ, cho nên mới không biết Đường Ngọc Lan đến đây, nhưng mà——

Cân nặng của cô chưa bao giờ tăng lên, cô hoàn toàn chắc chắn về điều này, Lục Bạc Ngôn cố ý bôi xấu cô.

"Chờ một chút!" Cô vọt tới trước mặt Lục Bạc Ngôn, cười tủm tỉm nói, "Lục Bạc Ngôn, nghe nói anh có tính sạch sẽ rất nghiêm trọng? Nói cho anh biết, ngày hôm qua tôi không có tắm rửa mà nằm trên giường anh cả đêm đó ~"

Lục Bạc Ngôn quả nhiên sửng sốt, Tô Giản An đắc ý "Hừ" một tiếng, giành trước cơ hội chui vào phòng tắm, lúc đóng cửa còn làm cái mặt quỷ với anh.

Có tiếng nước trong phòng tắm, Lục Bạc Ngôn đột nhiên nghĩ đến cái gì, cong khóe môi, ngồi vào sô pha, tư thế thoải mái.

Mười lăm phút sau, Tô Giản An quả nhiên đáng thương nhô đầu ra: "Lục Bạc Ngôn. . . . . ."

Lục Bạc Ngôn lười biếng nhìn cô: "Như thế nào?"

"Tôi sai rồi. . . . . ." Thái độ của Tô Giản An quả thực không thể thành khẩn hơn được nữa "Tôi thật sự sai rồi, tôi không bao giờ ... sẽ không tắm rửa đã nằm lên giường của anh , anh đi giúp tôi lấy quần áo được không?"

Xúc động quả nhiên là ma quỷ, vừa rồi cô thầm nghĩ khiến cho Lục Bạc Ngôn khó xử một chút, lại quên mất mình không có quần áo đã lao vào trong, hơn nữa quần áo vừa thay đã ướt hết . . . . . .

Lục Bạc Ngôn tao nhã vắt chân: "Cửa phòng cô khóa , tôi vào không được."

"Kêu bác Từ mở cửa !"

"Sẽ bị hoài nghi."

Tô Giản An muốn khóc: "Vậy làm sao bây giờ?"

Lục Bạc Ngôn đánh giá Tô Giản An : "Hiện tại chưa mặc gì?"

Tô Giản An ngơ ngác gật đầu, sau đó phản ứng lại —— Lục Bạc Ngôn hỏi câu hỏi lưu mạnh gì vậy?

Mặt cô nháy mắt cũng đỏ bừng, tức giận trừng mắt với Lục Bạc Ngôn: "Anh có giúp tôi hay không!"

Lục Bạc Ngôn cười đắc ý: "Không giúp cô, chẳng lẽ cô dám ra ngoài?"

". . . . . ." Tô Giản An quả thật không dám.

Người phụ nữ tốt không sợ thiệt thòi trước mắt, cô động não, quyết định mềm mỏng .

"Anh trai Bạc Ngôn. . . . . ."

Cô lã chã như chực khóc, đôi mắt ẩm ướt, điềm đạm đáng yêu khẩn cầu, hai má trắng nõn mịn màng hiện lên màu hồng nhạt, đôi mắt ngây thơ trong nháy mắt giống như một con thỏ trắng nhỏ bé đáng thương. Khiến người ta. . . . . . Càng muốn bắt nạt cô một chút .

Lục Bạc Ngôn không khỏi nghĩ tới cảnh tượng sau cánh cửa, yết hầu chuyển động, che đậy sự mất tự nhiên mà đứng dậy đi vào phòng để đồ mang áo sơ mi cho cô.

Tô Giản An ngay cả "Cám ơn" cũng không kịp nói, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng mặc áo sơ mi của Lục Bạc Ngôn.

Áo anh dài lại rộng, Tô Giản An cảm thấy khá an toàn , thoải mái đẩy cửa đi ra ngoài.

Chưa từng có người phụ nữ nào động vào quần áo của Lục Bạc Ngôn, nhưng giờ phút này Lục Bạc Ngôn cảm thấy tình nguyện để Tô Giản An mặc như vậy cả đời.

Giới hạn là chỉ ở trước mặt anh.

Lọt trong chiếc áo sơ mi lớn lại tôn lên thân hình mảnh mai của cô, có lẽ cô nghĩ ống tay áo vướng víu nên xắn lên khuỷu tay, cởi bỏ hai cúc trên, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, áo sơ mi có dài cũng chỉ che được đến mông, đôi chân thon dài đung đưa trước mặt anh. Áo sơ mi như lướt theo đường cong cơ thể, đây đúng là thử thách định lực của Lục Bạc Ngôn rồi.

Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, sau đó là giọng của Đường Ngọc Lan: "Bạc Ngôn, các con rời giường chưa?"

Tô Giản An cúi đầu nhìn bản thân —— bị Đường Ngọc Lan thấy thì ngại chết mất! Cô vội vàng dùng khẩu hình miệng hỏi Lục Bạc Ngôn: "Làm sao bây giờ? !"

Lục Bạc Ngôn giữ chặt tay Tô Giản An, kéo cô quay về ổ chăn, dùng chăn quấn chặt cô rồi mới đi mở cửa.

Đường Ngọc Lan cười tủm tỉm : "Tỉnh rồi hả? Giản An đâu?"

Tô Giản An dùng ló ra khỏi chăn, nhìn về phía cửa: "Mẹ, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng." Đường Ngọc Lan nhìn vào, thân thiết cười, "Tỉnh rồi thì dậy đi, ta chuẩn bị bữa sáng, cũng sắp ăn được rồi."

Tô Giản An gật đầu như củ tỏi, Đường Ngọc Lan thấy cô đỏ mặt chui trong chăn, lại nhìn Lục Bạc Ngôn quần áo xốc xếch, thần bí cười cười, xoay người xuống tầng.

Tô Giản An chợt nhận ra Đường Ngọc Lan hiểu lầm cái gì , liền cắn chặt chăn bông, mặt mũi của cô mất sách rồi.

Bác Từ suy nghĩ chu đáo, Đường Ngọc Lan xuống tầng ông liền cử người lên, bảo người làm đưa quần áo cho Tô Giản An. Tô Giản An cảm thấy bác Từ quả thực chính ân nhân cứu mạng, chờ Lục Bạc Ngôn vào phòng tắm đi tắm rửa, cô lập tức chạy vào phòng chứa đồ thay quần áo.

Hai người chuẩn bị xong, đã là 7h30, Tô Giản An thấy thời gian còn sớm, đóng cửa phòng nghiêm trang nói với Lục Bạc Ngôn: "Cũng như lần trước, tôi không phải cố ý ôm anh, hơn nữa lần này tôi căn bản không biết chúng ta ngủ chung."

Cô nhíu mày —— nói như vậy hình như có chút không đúng? Mặc kệ, cứ nói xong chuyện này trước đã——

"Tôi nói rồi , lúc ngủ tôi thường có thói quen ôm những thứ gần mình. Nói cách khác, lúc ấy cho dù là một tảng đá nằm bên cạnh, tôi cũng sẽ ôm lấy ! Anh nghe hiểu không?"

Lục Bạc Ngôn nhíu mi, dùng sức xoa xoa tóc Tô Giản An : "Lúc cô ngủ, cũng có chút đáng yêu." Ngoan ngoãn tiến vào ngực anh cọ cọ, nghe lời biết bao.

Tô Giản An không hiểu ra sao, anh rốt cuộc có nghe hiểu vấn đề không vậy?

Cô đuổi theo : "Lục Bạc Ngôn?"

Lục Bạc Ngôn giữ chặt tay Tô Giản An , nắm tay cô xuống nhà, Tô Giản An sợ Đường Ngọc Lan nghe được cái gì, tất nhiên cũng không lên tiếng , nghe lời theo sát sau Lục Bạc Ngôn , xem trong mắt Đường Ngọc Lan thì cô có dáng vẻ cô vợ nhỏ ngoan hiền, Đường Ngọc Lan mặt mày hớn hở.

Tô Giản An thấy mẹ chồng vui vẻ như vậy, tâm tình cũng tốt lên không ít, đột nhiên nhớ tới chuyện chiều hôm qua: "Mẹ, con không biết hôm qua mẹ đến đây ." Cô u oán nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, "Sao không gọi tôi dậy?"

Lục Bạc Ngôn phết mứt hoa quả lên bánh mì rồi đưa cho Đường Ngọc Lan, liếc Tô Giản An một cái: "Cô ngủ say như heo vậy."

"Không sao." Đường Ngọc Lan cười cười, "Ta đến chỉ để nói với các con vài điều, nhân tiện thăm hai đứa, lại không có gì quan trọng . Tối nay ta sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện tại khách sạn City Garden. Giản An , con và Bạc Ngôn cùng nhau đến."

Tô Giản An gật gật đầu: "Vâng."

"Còn có một chuyện." Sắc mặt Đường Ngọc Lan có chút ngưng trọng, bà nhìn Tô Giản An , "Hai mẹ con Tô Viên Viên, có thể cũng tới."

Bà là sợ Tô Giản An mất hứng, sợ một nhà ba người kia gây ảnh hưởng tới cô, cô chỉ tươi cười: "A, là mẹ muốn con hỗ trợ chiêu đãi khách sao?"

Đường Ngọc Lan ngẩn người, đột nhiên cười ha ha, Lục Bạc Ngôn cũng cười nhẹ.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...