Cô Vợ Mưu Mô Của Khuất Tổng
Chương 1: Quay Về
Tại một sân bay lớn của thành phố A, Chu Diệp Vân kéo vali đi ra ngoài, với body chuẩn và gương mặt xinh đẹp đã khiến những người có mặt ở sân bây điều chầm chồ ngưỡng mộ
" Chú, con đã xuống máy bay rồi ạ " Chu Diệp Vân gọi điện thông báo cho chú mình
(" Ừ, chung cư chú đã mua sẫn cho con, tháng sau chú bay qua đó thăm con ")
" Dạ "
Chu Diệp Vân mỉm cười bắt taxi tới chung cư chú cô đã mua, tuần sau cô sẽ bắt đầu làm việc ở Khuất thị và tiến hành trả thù cho ba mẹ
Ngày hôm sau Chu Diệp Vân đi mua hoa thăm mộ ba mẹ mình, mỗi năm cô đều được chú đưa về thăm mộ vào ngày giỗ của ba mẹ.
" Ba mẹ con gái đến thăm hai người đây "
" Con gái bất hiếu khi đến bây giờ mới trả thù cho ba mẹ, nhưng ba mẹ an tâm nhé, những người giết ba mẹ con sẽ bắt họ sống không bằng chết, con phải bắt họ trả giá về việc họ đã làm, con phải bắt họ trả lại tuổi thơ mồ côi của cô " Chu Diệp Vân giọt nước lăn dài nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.
......................
Tại Khuất gia bà Khuất liên tục nói về vấn đề vợ con của Khuất Trác Hiên. Bà vì anh mà sắp xếp những cuộc gặp gỡ cho những tiểu thư danh giá nhưng anh liên tục cho người ta leo cây chờ đợi mỏi mòn
" Trác Hiên, đây là lần thứ mấy con làm mẹ mất mặt rồi " bà nhéo vào lỗ tai của anh
" Mẹ à, con đã đồng ý đi đâu mà mẹ sắp xếp, mẹ muốn như vậy thì tự đi mà gặp "
" Trác Hiên con muốn mẹ tức chết phải không? Con biết mình bao nhiêu tuổi rồi không? Mẹ muốn bế cháu lắm rồi "
" Muốn thì mẹ sinh thêm đi, con có ngăn cản đâu " anh bình thãn uống trà
" Mẹ tức chết với con mà, trong năm nay con phải cưới vợ cho mẹ, nếu không đừng trách mẹ "
" Con lên thư phòng làm việc, muốn cưới thì mẹ cưới đi " anh nói rồi bỏ lên tầng
" Ông Khuất đâu? Ông ra xem thằng con của ông kìa " bà la hét lên
" Em à đừng nóng giận, mặc xác nó đi " Ông Khuất đi nhanh ra dỗ dành bà
Ông Khuất tuy đã 60 tuổi nhưng vẫn rất phong độ lịch lãm, Khuất Trác Hiên như là bản sao của ông hồi còn trẻ.
Khuất Trác Hiên lên thư phòng làm việc mà suy nghĩ về vấn để vợ con của mình. Anh không phải là không muốn lấy vợ sinh con nhưng hiện tại anh vẫn không tìm được người thích hợp.
Buổi tối tại một quán bar lớn nhất thành phố Khuất Trác Hiên và Hác Thế Kiệt ngồi nhâm nhi ly rượu của mình. Cả hai anh con trai độc nhất của Khuất thị và Hác thị, hai tập đoàn đang song song với nhau trên thương trường. Hai anh là bạn thân từ nhỏ và ba mẹ cũng là bạn thân của nhau.
(Sẽ có bộ truyện riêng dành cho Hác Thế Kiệt)
" Hazz mẹ tôi lúc nào cũng bảo tôi lấy vợ, thật là chán chết mà "
" Mẹ tôi cũng không khác gì mẹ cậu, chỉ cần thấy mặt tôi là bảo lấy vợ " Hác Thế Kiệt nói
" Vậy cậu hãy làm con ngoan đi "
" Hazz Mẹ tôi còn ép hôn tôi với một con gái ngốc nghếch " Hác Thế Kiệt nhăng mặt
" Là tiểu bạch thỏ sao? "
" Hazzz" Hác Thế Kiệt trút ly rượu vào cổ họng
Khuất Trác Hiên nhếch môi cười rồi uống cạn ly rượu trên tay mình. Từ đằng xa anh thấy có một cô gái ăn mặc rất quyến rũ đang ngồi uống rượu một mình, phong thái đó không phải là dạng con gái bình thường.
" Này em gái, sao ngồi một mình buồn vậy? Anh ngồi đây được không?"
Chu Diệp Vân nhếch môi cười quay sang hướng khác
" Con điếm, hạng gái như mày cũng bày đặt chảnh chọe sao? "
Chu Diệp Vân vẫn không quan tâm mà lắc lư theo điệu nhạc của quán bar
" Con mẹ nó, con điếm, để xem hôm nay tao chơi mày thế nào? Hạng người như mày thì cũng dạng háng ra cho tao chơi mà thôi " Tên đó cầm lấy cổ tay của Chu Diệp Vân
Chu Diệp Vân nghe thấy mình bị xúc phạm như vậy mà hắt lên rượu vào mặt tên đó rồi gỡ tay ra
" Câm miệng lại để cho người ta nghĩ mình là người có học " cô nghiến răng trừng mắt nói
" Mẹ nó, mày muốn chết rồi sao? Mày có biết tao là ai không? Tao là Lâm Tư Thần tổng giám đốc của Lâm thị đây, mày dám hỗn xược với ông đây sao? "
" Ừ " Chu Diệp Vân nhếch môi cười rồi đi ngang Lâm Tư Thần
Lâm Tư Thần tức giận đập mạnh trai rượu trên bàn rồi lôi Chu Diệp Vân lại
" Hôm nay tao nhất định phải chơi mày, tao phải khiến cho mày phải cầu xin tao chơi nát mày "
" Bỏ ra " cô vùng vẫy
" Trễ rồi cô em "
" Bỏ tôi ra " cô la lên
" Hừ..." Lâm Tư Thần cười nhạt rồi lôi cô ra cửa
" Bỏ cô ấy ra " Khuất Trác Hiên đi lại, giọng lạnh lùng lên tiếng
" Khuất tổng, đây là chuyện riêng của tôi, mong ngài đừng nhúng tay vào "
" Ức hiếp một cô gái là không nên đâu " anh đi lại gỡ tay Lâm Tư Thần ra
Chu Diệp Vân vui mừng vì thấy Khuất Trác Hiên ở đây, cô đã cho người điều tra về anh và biết được anh rất hay lui tới nên cô mới tới đây để gây sự chú với anh.
Chu Diệp Vân liền chạy ra sau lưng núp vào bờ vai vững trãi của anh. Khuất Trác Hiên nhếch môi cười, khi nãy cô gái này rất mạnh miệng nhưng bây giờ lại sợ hãi thế này.
" Khuất tổng " Lâm Tư Thần ngạc nhiên
" Tôi đưa em về " Anh nắm lấy tay cô kéo ra xe của mình
Hác Thế Kiệt nhìn thấy Khuất Trác Hiên như thế mà bật cười lớn rồi đến vỗ vai của Lâm Tư Thần.
" Gán giữ Lâm thị cho tốt " Hác Thế Kiệt nhắc nhở rồi cũng bỏ ra về
.....
Khuất Trác Hiên kéo Chu Diệp Vân ra ngoài cửa thì cô đã gỡ tay anh ra lên tiếng
" Khuất tổng cảm ơn anh đã cứu tôi, phiền anh quá " cô lui ra hai bước
" Em sợ tôi sao? "
Chu Diệp Vân mím môi gật đầu
" Yên tâm tôi không làm gì em đâu, lên xe đi tôi đưa em về "
" Không cần đâu, tôi bắt taxi được rồi "
" Được "
Chu Diệp Vân cúi đầu chào anh rồi chạy đi bắt taxi lên rời đi, Khuất Trác Hiên nhếch môi nhìn theo.
Chu Diệp Vân lên xe ngồi cười tủm tỉm, cô tin anh cũng có chút ấn tượng về mình. Chỉ cần có Khuất Trác Hiên làm chỗ dựa thì Tần thị rất nhanh chóng sụp đổ và Tần Nghị rất nhanh thôi sẽ xuống dưới tạ tội với ba mẹ cô
" Chú, con đã xuống máy bay rồi ạ " Chu Diệp Vân gọi điện thông báo cho chú mình
(" Ừ, chung cư chú đã mua sẫn cho con, tháng sau chú bay qua đó thăm con ")
" Dạ "
Chu Diệp Vân mỉm cười bắt taxi tới chung cư chú cô đã mua, tuần sau cô sẽ bắt đầu làm việc ở Khuất thị và tiến hành trả thù cho ba mẹ
Ngày hôm sau Chu Diệp Vân đi mua hoa thăm mộ ba mẹ mình, mỗi năm cô đều được chú đưa về thăm mộ vào ngày giỗ của ba mẹ.
" Ba mẹ con gái đến thăm hai người đây "
" Con gái bất hiếu khi đến bây giờ mới trả thù cho ba mẹ, nhưng ba mẹ an tâm nhé, những người giết ba mẹ con sẽ bắt họ sống không bằng chết, con phải bắt họ trả giá về việc họ đã làm, con phải bắt họ trả lại tuổi thơ mồ côi của cô " Chu Diệp Vân giọt nước lăn dài nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.
......................
Tại Khuất gia bà Khuất liên tục nói về vấn đề vợ con của Khuất Trác Hiên. Bà vì anh mà sắp xếp những cuộc gặp gỡ cho những tiểu thư danh giá nhưng anh liên tục cho người ta leo cây chờ đợi mỏi mòn
" Trác Hiên, đây là lần thứ mấy con làm mẹ mất mặt rồi " bà nhéo vào lỗ tai của anh
" Mẹ à, con đã đồng ý đi đâu mà mẹ sắp xếp, mẹ muốn như vậy thì tự đi mà gặp "
" Trác Hiên con muốn mẹ tức chết phải không? Con biết mình bao nhiêu tuổi rồi không? Mẹ muốn bế cháu lắm rồi "
" Muốn thì mẹ sinh thêm đi, con có ngăn cản đâu " anh bình thãn uống trà
" Mẹ tức chết với con mà, trong năm nay con phải cưới vợ cho mẹ, nếu không đừng trách mẹ "
" Con lên thư phòng làm việc, muốn cưới thì mẹ cưới đi " anh nói rồi bỏ lên tầng
" Ông Khuất đâu? Ông ra xem thằng con của ông kìa " bà la hét lên
" Em à đừng nóng giận, mặc xác nó đi " Ông Khuất đi nhanh ra dỗ dành bà
Ông Khuất tuy đã 60 tuổi nhưng vẫn rất phong độ lịch lãm, Khuất Trác Hiên như là bản sao của ông hồi còn trẻ.
Khuất Trác Hiên lên thư phòng làm việc mà suy nghĩ về vấn để vợ con của mình. Anh không phải là không muốn lấy vợ sinh con nhưng hiện tại anh vẫn không tìm được người thích hợp.
Buổi tối tại một quán bar lớn nhất thành phố Khuất Trác Hiên và Hác Thế Kiệt ngồi nhâm nhi ly rượu của mình. Cả hai anh con trai độc nhất của Khuất thị và Hác thị, hai tập đoàn đang song song với nhau trên thương trường. Hai anh là bạn thân từ nhỏ và ba mẹ cũng là bạn thân của nhau.
(Sẽ có bộ truyện riêng dành cho Hác Thế Kiệt)
" Hazz mẹ tôi lúc nào cũng bảo tôi lấy vợ, thật là chán chết mà "
" Mẹ tôi cũng không khác gì mẹ cậu, chỉ cần thấy mặt tôi là bảo lấy vợ " Hác Thế Kiệt nói
" Vậy cậu hãy làm con ngoan đi "
" Hazz Mẹ tôi còn ép hôn tôi với một con gái ngốc nghếch " Hác Thế Kiệt nhăng mặt
" Là tiểu bạch thỏ sao? "
" Hazzz" Hác Thế Kiệt trút ly rượu vào cổ họng
Khuất Trác Hiên nhếch môi cười rồi uống cạn ly rượu trên tay mình. Từ đằng xa anh thấy có một cô gái ăn mặc rất quyến rũ đang ngồi uống rượu một mình, phong thái đó không phải là dạng con gái bình thường.
" Này em gái, sao ngồi một mình buồn vậy? Anh ngồi đây được không?"
Chu Diệp Vân nhếch môi cười quay sang hướng khác
" Con điếm, hạng gái như mày cũng bày đặt chảnh chọe sao? "
Chu Diệp Vân vẫn không quan tâm mà lắc lư theo điệu nhạc của quán bar
" Con mẹ nó, con điếm, để xem hôm nay tao chơi mày thế nào? Hạng người như mày thì cũng dạng háng ra cho tao chơi mà thôi " Tên đó cầm lấy cổ tay của Chu Diệp Vân
Chu Diệp Vân nghe thấy mình bị xúc phạm như vậy mà hắt lên rượu vào mặt tên đó rồi gỡ tay ra
" Câm miệng lại để cho người ta nghĩ mình là người có học " cô nghiến răng trừng mắt nói
" Mẹ nó, mày muốn chết rồi sao? Mày có biết tao là ai không? Tao là Lâm Tư Thần tổng giám đốc của Lâm thị đây, mày dám hỗn xược với ông đây sao? "
" Ừ " Chu Diệp Vân nhếch môi cười rồi đi ngang Lâm Tư Thần
Lâm Tư Thần tức giận đập mạnh trai rượu trên bàn rồi lôi Chu Diệp Vân lại
" Hôm nay tao nhất định phải chơi mày, tao phải khiến cho mày phải cầu xin tao chơi nát mày "
" Bỏ ra " cô vùng vẫy
" Trễ rồi cô em "
" Bỏ tôi ra " cô la lên
" Hừ..." Lâm Tư Thần cười nhạt rồi lôi cô ra cửa
" Bỏ cô ấy ra " Khuất Trác Hiên đi lại, giọng lạnh lùng lên tiếng
" Khuất tổng, đây là chuyện riêng của tôi, mong ngài đừng nhúng tay vào "
" Ức hiếp một cô gái là không nên đâu " anh đi lại gỡ tay Lâm Tư Thần ra
Chu Diệp Vân vui mừng vì thấy Khuất Trác Hiên ở đây, cô đã cho người điều tra về anh và biết được anh rất hay lui tới nên cô mới tới đây để gây sự chú với anh.
Chu Diệp Vân liền chạy ra sau lưng núp vào bờ vai vững trãi của anh. Khuất Trác Hiên nhếch môi cười, khi nãy cô gái này rất mạnh miệng nhưng bây giờ lại sợ hãi thế này.
" Khuất tổng " Lâm Tư Thần ngạc nhiên
" Tôi đưa em về " Anh nắm lấy tay cô kéo ra xe của mình
Hác Thế Kiệt nhìn thấy Khuất Trác Hiên như thế mà bật cười lớn rồi đến vỗ vai của Lâm Tư Thần.
" Gán giữ Lâm thị cho tốt " Hác Thế Kiệt nhắc nhở rồi cũng bỏ ra về
.....
Khuất Trác Hiên kéo Chu Diệp Vân ra ngoài cửa thì cô đã gỡ tay anh ra lên tiếng
" Khuất tổng cảm ơn anh đã cứu tôi, phiền anh quá " cô lui ra hai bước
" Em sợ tôi sao? "
Chu Diệp Vân mím môi gật đầu
" Yên tâm tôi không làm gì em đâu, lên xe đi tôi đưa em về "
" Không cần đâu, tôi bắt taxi được rồi "
" Được "
Chu Diệp Vân cúi đầu chào anh rồi chạy đi bắt taxi lên rời đi, Khuất Trác Hiên nhếch môi nhìn theo.
Chu Diệp Vân lên xe ngồi cười tủm tỉm, cô tin anh cũng có chút ấn tượng về mình. Chỉ cần có Khuất Trác Hiên làm chỗ dựa thì Tần thị rất nhanh chóng sụp đổ và Tần Nghị rất nhanh thôi sẽ xuống dưới tạ tội với ba mẹ cô
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương