Cô Vợ Mưu Mô Của Khuất Tổng
Chương 36: Cảm Ơn và Xin Lỗi.
Khuất Trác Hiên thông báo cho ông bà Khuất biết về Chu Diệp Vân và tiểu Hiên, bà Khuất vui mừng đến bật khóc và bắt ông Khuất chuẩn bị máy bay sang đó gặp cô và tiểu Hiên.
Khuất Trác Hiên cả đêm không ngủ cứ nhìn tiểu Hiên rồi nựng má cậu, anh còn bắt cô phải dạy anh cách thay bỉm và chăm sóc cậu.
" Tiểu Hiên của ba, ba rất yêu hai mẹ con con " anh ngồi trên giường vừa thay bỉm vừa nói.
Chu Diệp Vân vừa nấu bữa sáng xong thì đi vào phòng gọi Khuất Trác Hiên ra ăn thì bắt gặp cảnh này. Cô nhìn anh mà mỉm cười hạnh phúc.
" Để em cho con ti sữa, anh ra ăn sáng đi " cô đi lại ngồi xuống giường.
" Anh đợi em ăn cùng "
Khuất Trác Hiên bế tiểu Hiên đưa cho Chu Diệp Vân ti sữa, cô cứ ngại ngùng không kéo dây áo mà cứ nhìn anh.
" Sao không cho ti mà nhìn anh "
" Anh đi ra đi "
" Ngại gì chứ, cơ thể em chỗ nào mà anh không biết chứ "
Chu Diệp Vân lườm anh rồi xoay lưng với anh kéo áo xuống cho tiểu Hiên ti. Đang cho ti thì chuông cửa reo lên, cả hai biết chắc là ông bà Khuất đã tới.
Khuất Trác Hiên bước xuống giường đi ra mở cửa, cô cũng kéo áo lên rồi bế tiểu Hiên đi ra.
" Trác Hiên? Diệp Vân và cháu nội của mẹ đâu? Con đúng là nghịch tử, mẹ đánh chết con "
Khuất Trác Hiên vừa mở cửa thì bà Khuất đã xông vào vừa nói vừa đánh anh.
" Ba mẹ "
Chu Diệp Vân bế tiểu Hiên đi ra, vừa nhìn thấy ông bà Khuất cô không kiềm được lòng mà mắt đỏ au lên.
" Huhu Diệp Vân, con bé ngốc này, mang thai mà còn bỏ đi, còn không nói với mẹ " bà Khuất thấy cô thì bật khóc vì thương cho cô.
"Mẹ, con không sao cả, mẹ đừng khóc "
" Huhu..cháu nội của ta, cháu nội của ta " Bà Khuất bế tiểu Hiên từ tay cô.
Ông bà Khuất đi lại sofa ngồi xuống cưng nựng tiểu Hiên, Khuất Trác Hiên ngồi bên cạnh mà nhăng mặt.
" Ba mẹ uống trà "
" Diệp Vân thiệt thòi cho con rồi, tại cái thằng ngu ngốc này mà con chịu khổ " ông Khuất nói.
" Không thiệt thòi đâu ạ, có tiểu Hiên con thấy rất hạnh phúc "
" Tiểu Hiên nhỏ sao? Con đặt tên thằng bé là gì? " bà Khuất cười tươi nói.
" Khuất Hiên Đình ạ "
" Diệp Vân "
Bà Khuất nghẹn ngào nhìn Chu Diệp Vân, bà thật thương cô con dâu này dù như thế nào cũng để cháu nội bà mang họ Khuất.
" Mẹ à, con xin lỗi, con nên mới thật với mẹ là con đang mang thai "
" Con ngốc lắm biết không, dù thế nào mẹ vẫn đứng về phía con, sau này có vấn đề gì cũng phải nói với mẹ, mẹ xử cái thằng chết tiệt này cho con " bà Khuất lườm Khuất Trác Hiên.
" Vâng "
" Ôi chao ơi, tiểu Hiên nhỏ giống Trác Hiên quá, vậy mà cái thằng ngu ngốc này không nhận ra. "
" Mẹ à " Anh thở dài.
" Con đúng là người ngu ngốc nhất thế giới, thật xấu hổ mà. "
Khuất Trác Hiên hồi tưởng lại việc ba tháng trước anh đứng trước phòng của Chu Diệp Vân sinh, nếu lúc đó anh đi vào thì đã nhận ra.
...*********...
Ngày hôm sau Chu Diệp Vân và tiểu Hiên theo ông bà Khuất đi về Khuất gia, Chu Diệp Vân cứ ngỡ đây là mơ vì chỉ trong một ngày mà cuộc đời của cô liền thay đổi.
Ông bà Khuất cưng cháu như vàng còn tranh nhau bế làm Khuất Trác Hiên ngồi một góc vì không tranh lại. Khuất Trác Hiên rất buồn khi ba mẹ mình cứ giành bế con của mình, dù gì thằng bé cũng một nữa là vốn của anh.
Chu Diệp Vân hôm nay sau khi cho tiểu Hiên ti sữa thì thay đồ đi ra ngoài. Cô có hẹn với Đàm Tuấn ăn trưa để cảm ơn anh về những việc đã qua. Cả đời này món nợ ân tình của Đàm Tuấn cô không bao giờ trả hết được.
Đàm Tuấn và Chu Diệp Vân hẹn nhau ăn trưa tại một nhà hàng gần Doãn Thị, anh là mới xuống máy bay khi sáng sớm.
" Em đến lâu chưa? Anh nhiều việc quá " Đàm Tuấn ngồi xuống bàn.
" Em vừa đến thôi, anh về đây khi nào? "
" Khi sáng "
" Anh ăn gì gọi đi, hôm nay em mời "
" Vậy anh không khách sáo nhé, anh biết thiếu phu nhân Khuất gia rất nhiều tiền " Đàm Tuấn cười nói.
" Anh lại ghẹo em "
Đàm Tuấn bật cười lấy menu gọi món lên, nhìn thấy Chu Diệp Vân hạnh phúc anh cũng cảm thấy rất vui.
" Đàm Tuấn à, em cảm ơn anh rất nhiều, thời gian qua nếu không có anh em không biết mình thế nào? Em thật lòng cảm ơn anh."
" Anh xem em như là em gái của mình, nếu như em không về với Khuất tổng anh vẫn sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em."
" Cảm ơn anh, nếu như anh cần gì cứ nói với em, em nhất định sẽ giúp anh đến cùng "
" Được, vậy khi nào anh kết hôn em phải đi phong bì dày một chút " Đàm Tuấn cười nói
" Tất nhiên " cô nhướn mày
Chu Diệp Vân và Đàm Tuấn đang ăn và nói chuyện vui vẻ thì Khuất Trác Hiên đi tới, anh cũng muốn cảm ơn Đàm Tuấn vì đã giúp đỡ chăm sóc hai mẹ con Chu Diệp Vân thời gian qua.
" Diệp Vân? Giám đốc Đàm "
Chu Diệp Vân nghe giọng Khuất Trác Hiên mà ngước lên nhìn, cô đâu nói hay là rủ anh đến đây.
" Khuất tổng "
Đàm Tuấn thờ ơ đáp, mới hôm trước còn hun hăng đánh anh vậy mà bây giờ lại lịch sự như vậy.
" Xin lỗi việc hôm trước, tôi lúc đó hiểu lầm cậu "
Khuất Trác Hiên kéo ghế ngồi gần Chu Diệp Vân. Từ trước tới nay anh chưa bao giờ phải xin lỗi người khác ngoài Chu Diệp Vân, vậy mà hôm nay anh lại xin lỗi Đàm Tuấn.
Đàm Tuấn biết Khuất Trác Hiên rất kiêu ngạo và luôn cho mình là đứng vậy mà hôm nay lại thành khẩn xin lỗi anh nên anh cũng không để tâm đến.
Chu Diệp Vân nhìn Khuất Trác Hiên mỉm cười, từ khi nào anh lại ôn nhu với người khác như vậy.
Mọi người THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé 😘 cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm.
Khuất Trác Hiên cả đêm không ngủ cứ nhìn tiểu Hiên rồi nựng má cậu, anh còn bắt cô phải dạy anh cách thay bỉm và chăm sóc cậu.
" Tiểu Hiên của ba, ba rất yêu hai mẹ con con " anh ngồi trên giường vừa thay bỉm vừa nói.
Chu Diệp Vân vừa nấu bữa sáng xong thì đi vào phòng gọi Khuất Trác Hiên ra ăn thì bắt gặp cảnh này. Cô nhìn anh mà mỉm cười hạnh phúc.
" Để em cho con ti sữa, anh ra ăn sáng đi " cô đi lại ngồi xuống giường.
" Anh đợi em ăn cùng "
Khuất Trác Hiên bế tiểu Hiên đưa cho Chu Diệp Vân ti sữa, cô cứ ngại ngùng không kéo dây áo mà cứ nhìn anh.
" Sao không cho ti mà nhìn anh "
" Anh đi ra đi "
" Ngại gì chứ, cơ thể em chỗ nào mà anh không biết chứ "
Chu Diệp Vân lườm anh rồi xoay lưng với anh kéo áo xuống cho tiểu Hiên ti. Đang cho ti thì chuông cửa reo lên, cả hai biết chắc là ông bà Khuất đã tới.
Khuất Trác Hiên bước xuống giường đi ra mở cửa, cô cũng kéo áo lên rồi bế tiểu Hiên đi ra.
" Trác Hiên? Diệp Vân và cháu nội của mẹ đâu? Con đúng là nghịch tử, mẹ đánh chết con "
Khuất Trác Hiên vừa mở cửa thì bà Khuất đã xông vào vừa nói vừa đánh anh.
" Ba mẹ "
Chu Diệp Vân bế tiểu Hiên đi ra, vừa nhìn thấy ông bà Khuất cô không kiềm được lòng mà mắt đỏ au lên.
" Huhu Diệp Vân, con bé ngốc này, mang thai mà còn bỏ đi, còn không nói với mẹ " bà Khuất thấy cô thì bật khóc vì thương cho cô.
"Mẹ, con không sao cả, mẹ đừng khóc "
" Huhu..cháu nội của ta, cháu nội của ta " Bà Khuất bế tiểu Hiên từ tay cô.
Ông bà Khuất đi lại sofa ngồi xuống cưng nựng tiểu Hiên, Khuất Trác Hiên ngồi bên cạnh mà nhăng mặt.
" Ba mẹ uống trà "
" Diệp Vân thiệt thòi cho con rồi, tại cái thằng ngu ngốc này mà con chịu khổ " ông Khuất nói.
" Không thiệt thòi đâu ạ, có tiểu Hiên con thấy rất hạnh phúc "
" Tiểu Hiên nhỏ sao? Con đặt tên thằng bé là gì? " bà Khuất cười tươi nói.
" Khuất Hiên Đình ạ "
" Diệp Vân "
Bà Khuất nghẹn ngào nhìn Chu Diệp Vân, bà thật thương cô con dâu này dù như thế nào cũng để cháu nội bà mang họ Khuất.
" Mẹ à, con xin lỗi, con nên mới thật với mẹ là con đang mang thai "
" Con ngốc lắm biết không, dù thế nào mẹ vẫn đứng về phía con, sau này có vấn đề gì cũng phải nói với mẹ, mẹ xử cái thằng chết tiệt này cho con " bà Khuất lườm Khuất Trác Hiên.
" Vâng "
" Ôi chao ơi, tiểu Hiên nhỏ giống Trác Hiên quá, vậy mà cái thằng ngu ngốc này không nhận ra. "
" Mẹ à " Anh thở dài.
" Con đúng là người ngu ngốc nhất thế giới, thật xấu hổ mà. "
Khuất Trác Hiên hồi tưởng lại việc ba tháng trước anh đứng trước phòng của Chu Diệp Vân sinh, nếu lúc đó anh đi vào thì đã nhận ra.
...*********...
Ngày hôm sau Chu Diệp Vân và tiểu Hiên theo ông bà Khuất đi về Khuất gia, Chu Diệp Vân cứ ngỡ đây là mơ vì chỉ trong một ngày mà cuộc đời của cô liền thay đổi.
Ông bà Khuất cưng cháu như vàng còn tranh nhau bế làm Khuất Trác Hiên ngồi một góc vì không tranh lại. Khuất Trác Hiên rất buồn khi ba mẹ mình cứ giành bế con của mình, dù gì thằng bé cũng một nữa là vốn của anh.
Chu Diệp Vân hôm nay sau khi cho tiểu Hiên ti sữa thì thay đồ đi ra ngoài. Cô có hẹn với Đàm Tuấn ăn trưa để cảm ơn anh về những việc đã qua. Cả đời này món nợ ân tình của Đàm Tuấn cô không bao giờ trả hết được.
Đàm Tuấn và Chu Diệp Vân hẹn nhau ăn trưa tại một nhà hàng gần Doãn Thị, anh là mới xuống máy bay khi sáng sớm.
" Em đến lâu chưa? Anh nhiều việc quá " Đàm Tuấn ngồi xuống bàn.
" Em vừa đến thôi, anh về đây khi nào? "
" Khi sáng "
" Anh ăn gì gọi đi, hôm nay em mời "
" Vậy anh không khách sáo nhé, anh biết thiếu phu nhân Khuất gia rất nhiều tiền " Đàm Tuấn cười nói.
" Anh lại ghẹo em "
Đàm Tuấn bật cười lấy menu gọi món lên, nhìn thấy Chu Diệp Vân hạnh phúc anh cũng cảm thấy rất vui.
" Đàm Tuấn à, em cảm ơn anh rất nhiều, thời gian qua nếu không có anh em không biết mình thế nào? Em thật lòng cảm ơn anh."
" Anh xem em như là em gái của mình, nếu như em không về với Khuất tổng anh vẫn sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em."
" Cảm ơn anh, nếu như anh cần gì cứ nói với em, em nhất định sẽ giúp anh đến cùng "
" Được, vậy khi nào anh kết hôn em phải đi phong bì dày một chút " Đàm Tuấn cười nói
" Tất nhiên " cô nhướn mày
Chu Diệp Vân và Đàm Tuấn đang ăn và nói chuyện vui vẻ thì Khuất Trác Hiên đi tới, anh cũng muốn cảm ơn Đàm Tuấn vì đã giúp đỡ chăm sóc hai mẹ con Chu Diệp Vân thời gian qua.
" Diệp Vân? Giám đốc Đàm "
Chu Diệp Vân nghe giọng Khuất Trác Hiên mà ngước lên nhìn, cô đâu nói hay là rủ anh đến đây.
" Khuất tổng "
Đàm Tuấn thờ ơ đáp, mới hôm trước còn hun hăng đánh anh vậy mà bây giờ lại lịch sự như vậy.
" Xin lỗi việc hôm trước, tôi lúc đó hiểu lầm cậu "
Khuất Trác Hiên kéo ghế ngồi gần Chu Diệp Vân. Từ trước tới nay anh chưa bao giờ phải xin lỗi người khác ngoài Chu Diệp Vân, vậy mà hôm nay anh lại xin lỗi Đàm Tuấn.
Đàm Tuấn biết Khuất Trác Hiên rất kiêu ngạo và luôn cho mình là đứng vậy mà hôm nay lại thành khẩn xin lỗi anh nên anh cũng không để tâm đến.
Chu Diệp Vân nhìn Khuất Trác Hiên mỉm cười, từ khi nào anh lại ôn nhu với người khác như vậy.
Mọi người THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé 😘 cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương