Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi
Chương 34: Tìm Hiểu Về Cô Ấy
Hà Nam gợi ý cho anh ta: “Đã là một dân chơi không sợ mưa rơi thì anh nên tìm cô gái nào đó muốn thử cái trò tình ái của mình ấy, ví như cô nàng Trác Uyển ấy, hợp thành một đôi, có thể ôm hết cả lưới cá, vui vẻ”.“Ấy, tôi khác với Trác Uyển nhé.Tuy là tôi lăng nhăng, nhưng tôi không có lạm dụng tình dục”, Phó Vực cảm thấy mình bị sỉ nhục.Hà Nam cười khẽ: “Kẻ tám lạng người nửa cân thôi mà, đừng có ở đây cười người khác, tưởng tôi đang khen anh đấy hả”.Phó Vực vẫn thoải mái vô tư không hề hấn gì: “Đúng là lịch sử tình trường của tôi có hơi phong phú, nhưng dù có đa tình cách mấy cũng sẽ có ngày quay đầu mà.Trước kia tôi không chịu thay đổi là vì không tìm được người thật sự thích hợp với mình, đến khi cô xuất hiện thì tôi biết mình kéo lưới lên được rồi”.“Anh nói những lời đó với tất cả các cô gái đúng không.Tiếc quá cậu ấm nhà họ Phó, tôi là người từng trải qua một cuộc hôn nhân, không phải là một kẻ ngây thơ ngu ngốc nữa”.“Ly hôn thì có làm sao, tôi lại chẳng quan tâm”.Phó Vực làm ra vẻ thoải mái phóng khoáng, bao dung như biển cả bao la rộng lớn mà: “Ai cũng có quá khứ cả mà? Huống chi cô kết hôn với Lâm Dụ ba năm, chắc số lần làm này làm kia cũng ít ỏi chẳng có mấy nhỉ”.Hà Nam không thể hiểu nổi: “Làm này làm kia gì?”Phó Vực kinh ngạc nhìn cô, sau đó giơ hai tay lên vỗ “bộp bộp bộp” ba cái.Hà Nam: “…”Hay rồi, chẳng những không thể đuổi kịp tốc độ xe, mà còn bị ném ở tít đằng sau.Cô cả nhà họ Lê thẹn quá hóa giận, không hề khách sáo đạp cho Phó Vực một cái.Cú đá không chỉ tấn công vào đùi Phó Vực mà còn đá thẳng vào tim anh ta, anh ta cười ha hả: “Không ngờ nha, ghê thật, cô cả nhà họ Lê vẫn còn là cô gái trong trắng.Lâm Dụ cũng quá đáng thật, cho người ta nhìn heo chạy, lại không cho ăn thịt heo”.Đoạn đối thoại không mấy lành mạnh, chẳng những là Hà Nam mà hai trợ lý cũng không thể nghe nổi nữa, muốn đuổi anh ta xuống thật nhanh!Phó Vực thấy đủ rồi bèn dừng lại, nhìn Hà Nam trừng mắt nhìn mình đầy hung hăng, cùng với hai tai đỏ bừng, trông thế nào cũng thấy đáng yêu, anh ta có cảm giác như vừa tìm thấy bảo bối hiếm có khó tìm, trong lòng thầm thăm hỏi Trần Lâm Dụ..Lâm Dụ à, cả bàn sơn hào hải vị thế này mà cậu lại không biết tận hưởng, đúng là tức chết người mà.Nếu đã thế, thì thằng bạn này không khách sáo ha. Rời khỏi nhà chính, Trần Lâm Dụ Lâm về dinh thự nhà họ Trần.. Trong dinh thự vẫn còn dán đầy chữ hỉ đỏ rực, cực kỳ chói mắt, Trần Lâm Dụ bảo quản gia dẫn người hầu đi xé xuống hết, tất cả mọi thứ trở về bình thường.Trong điện thoại là rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có cuộc gọi của Trác Uyển, Trần Lâm Dụ hoàn toàn phớt lờ, trực tiếp khóa máy.Anh cởi áo vest ra khoác lên cánh tay, đi về phía phòng sách, bước chân chợt dừng lại, mở phòng ngủ chính ra, mùi hương hoa hồng đã dần trở nên phai nhạt từ khi người con gái ấy đi, chỉ còn chút hương thoang thoảng.Con dấu hoa hồng vẫn còn đặt trên tủ đầu giường, anh cầm lên, vuốt ve hoa hồng trên bạch ngọc, phát hiện màu đỏ dưới đáy đã thấm vào khá nhiều, bốn chữ “Trần Lâm Dụ ấn” được khắc rất đặc biệt, là nét thư pháp từng khắc trên bia đá thời Ngụy.Anh cầm lấy tấm danh tiếp Hà Nam để lại cho mình, chữ viết trên đó cùng với chữ trên con dấu giống nhau như đúc, chẳng lẽ chữ trên con dấu cũng do cô tự tay khắc?Cô học điêu khắc ở đâu cơ chứ?Trần Lâm Dụ thầm lắc đầu, nghĩ có lẽ Hà Nam tìm một người khắc theo nét chữ của mình, nhưng có thể thấy cô đặt nhiều tâm ý của mình vào món quà này.Anh cất con dấu và danh thiếp đi, đến phòng mình, mở tủ quần áo ra lấy đồ, bên trong có một cái hộp quà chất đầy những thứ có lớn có nhỏ, anh bỗng nhiên nhớ ra hình như đây đều là những món quà mấy năm nay Hà Nam lần lượt tặng cho mình.Ngoại trừ Tết Âm lịch, anh chẳng có khái niệm gì về những ngày lễ, nhưng vợ của Hà Nam lại có rất nhiều kiến thức về khoản này.Lễ tình nhân Thất Tịch, Valentine trắng, kỷ niệm một năm kết hôn, và cả sinh nhật, anh luôn nhận được quà từ cô, ban đầu là gặp mặt tặng cho anh, sau đó khi anh ném món quà ấy sang một bên không thèm để ý, thì cô dần chuyển quà cho Hà Chiếu, hoặc là trực tiếp bỏ vào tủ quần áo.Quà cũng không lớn, thỉnh thoảng là một cái cà vạt, cũng có lúc là cây bút máy, hoặc là khuy áo, nhưng anh lại chưa từng tặng cho cô món gì.Kẻ làm chồng như anh đúng là không đáng mặt làm chồng người ta tí nào.Trần Lâm Dụ thay quần áo ở nhà, đi tới phòng sách bắt đầu làm việc, anh mở máy tính lên, ánh mắt đảo qua những hàng chữ trong email, nhưng lại không đọc được gì cả. Anh phiền não khép máy tính lại, châm một điếu thuốc, hút được hai hơi thì dập tắt.Mở máy tính lên một lần nữa, anh gõ tên “Hà Nam”, sau đó ngón tay lại gõ lạch cạch lên bàn phím, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt kiên quyết không nói nên lời.Phó Vực không chịu giúp anh, thì anh tự điều tra!Anh phải biết được rốt cuộc tại sao ba năm trước cô lại biến thành y tá đến bên cạnh, không tiếc che giấu thân phận gả cho anh!Vì sao mà một nàng công chúa giàu có đầy kiêu hãnh như cô, lại sẵn lòng làm người vợ trên danh nghĩa hết sức ngoan ngoãn hiền lành của anh?Trợ lý tổng giám đốc Cố Hoành đang dùng máy tính xử lý công việc trên xe thì bỗng nhiên nó phát ra cảnh báo nguy hiểm, anh ta nhấn vài cái rồi báo cáo cho Hà Nam: “Tổng giám đốc, có người đang muốn tấn công vào hồ sơ lý lịch của cô”.Hà Nam đẩy Phó Vực ra, nhận lấy máy tính trong tay Cố Hoành, gõ vài cái trên bàn phím quả nhiên có người đang theo dõi cô.Vẻ mặt cô trở nên nặng nề, mười ngón tay lướt trên bàn phím, một chuỗi mã hóa xuất hiện trên màn hình, tốc độ nhanh đến mức con người ta không thể theo kịp.Phó Vực ngồi bên cạnh xem mà lóa hết cả mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ.Anh ta biết bên cạnh Hà Nam có một hacker rất giỏi, lại không thể ngờ được rằng cao thủ đó chính là cô!Từ khi Trần Lâm Dụ xuất ngũ chuyển nghề đến nay đã được bảy, tám năm, lâu rồi không sử dụng kỹ thuật truy tìm dấu vết của hacker nên anh hơi gượng tay.Khó lắm mới tìm lại cảm giác quen thuộc, tốc độ của anh cũng nhanh hơn một chút.Mấy năm nay anh chưa từng đích thân điều tra người nào, anh muốn tìm ai thì Hà Chiếu cũng sẽ thay anh làm việc đó, nhưng tên đó quá vô dụng, lại để Hà Nam dùng cái tên “Lê Hà Nam” giả dối đó ở bên anh suốt ba năm!Anh thật sự muốn gõ nát cái đầu chó của Hà Chiếu!May là Hà Nam, nếu là gián điệp thương mại nào đó thì phải làm sao?. T????????????ệ???? chí????h ở — T????ùmT???????????? ệ????.???????? —Nhưng đích thân đi tìm rồi anh mới biết mình trách lầm Hà Chiếu, thông tin về Hà Nam đã bị mã hóa với mật độ cao, hacker bình thường hoàn toàn không thể phá giải được.Trần Lâm Dụ từng được huấn luyện chuyên nghiệp trong quân đội, nhưng anh am hiểu bắn tỉa chứ không phải là truy tìm dấu vết, người giỏi về khoản này chính là Phó Vực, nhưng tên đó lại không chịu giúp anh, bây giờ còn muốn đào góc tường nhà anh!Nghĩ tới việc này, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác bực bội phiền chán, rất muốn nổ tung!Nhấn vào nút enter, mắt thấy thông tin của Hà Nam chuẩn bị xuất hiện, Trần Lâm Dụ hít một hơi thật sâu, nhấc chén trà lên hớp một ngụm, chuẩn bị tinh thần để hiểu thêm về người “vợ cũ” của mình.Thế nhưng khi thông tin sắp xuất hiện thì trang web đột nhiên mắc kẹt.Ánh mắt Trần Lâm Dụ chợt lóe, nhấn chuột, giao diện hình ảnh sắp hiện ra lại chợt xuất hiện một đống mã hóa, sau đó máy tính phát ra tiếng “ting ting ting”, đối phương chẳng những gạt bỏ yêu cầu xem tài liệu mà còn tấn công về phía anh!Sắc mặt anh chợt thay đổi, chén trà đặt mạnh xuống bàn, tay nhanh chóng gõ lạch cạch trên bàn phím, chính thức chiến đấu với đối phương.Nhưng kỹ thuật hack của đối phương thuần thục hơn anh rất nhiều, những chuỗi mã hóa xuất hiện trước mặt anh, như cơn sóng thần ập tới và tụ lại một chỗ, cuối cùng tạo thành hình ảnh, đó là hình cái tay với ngón giữa dựng thẳng.Sau khi ngón giữa biến mất thì màn hình lại xuất hiện thêm một từ tiếng Anh: Loser!Sắc mặt Trần Lâm Dụ tối sầm, khép máy tính lại cái “bộp”!Hà Nam nhìn màn hình, khóe môi khinh thường nhếch lên.Cô nhìn hồ sơ lý lịch đã được nâng cấp mã hóa, mười ngón tay thư giãn một chút, đoán chắc giờ này đối thủ đang tức đến điên đầu là cô lại vui sướng:“Đấu với tôi hả, kiếp sau đi”.Phó Vực ngồi một bên xem mà choáng váng.Khoảnh khắc Hà Nam bắt đầu mở máy tính lên thao tác, anh ta đã biết cô là cao thủ, nhưng không ngờ trình độ của cô lại cao đến mức này, quả thật có thể dùng từ “trâu bò” để hình dung!Hồ sơ lý lịch của cô đã trải qua AES (tiêu chuẩn mã hóa cao cấp), muốn phá giải cũng không dễ dàng chút nào, khi đối phương đang phá giải thì cô chẳng những mã hóa lại hồ sơ của mình, còn bỏ thêm thiết bị truy lùng dấu vết NSA trên nền tảng AES, trực tiếp ném vào hang ổ đối phương!Còn giơ ngón giữa với người ta, chửi người ta là loser, đúng là khiêu khích trắng trợn, vừa hung dữ vừa ngông cuồng.Có thể thấy, cô đã dồn hết mọi bực tức của mình lên đầu loser kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương