Cô Vợ Thần Bí Của Hàn Tổng
Chương 46: 46: Được Một Mất Mười
Tại phòng vip của bệnh viện Nhân dân thành phố, Dương Á Liên đang ngồi bên cạnh giường bệnh, trong phong bêngj ngoài tiếng máy móc đều đều thì chỉ còn lại tiếng thở ngắn than dài.Vân Phong à, con mau tỉnh lại đi, gia đình ta chỉ có mình con thôi đấy, bây giờ con cứ nằm bất động như thế này thì ba mẹ biết phải làm sao bây giờ hả con.hic hic..Tất cả là do cái nhà họ Hứa đó gây ra, ban đầu là do Trần Hồng Tuyết nói con gái bà ta tốt thế này , tốt thế nọ nên ta mới đồng ý.Kết quả lại phải đi cưới cái con Hứa Hân Hoan , bây giờ con nằm liệt giường thế này cũng chẳng thấy mặt mũi nó đâu cả.số con tôi sao lại khổ thế này chứ!!!!!Chu Thuần tiến lại khuyên ngăn nhưng càng làm cho tâm trạng của Dương Á Liên thêm kích động, đành cầu cứu bác sĩ.Thấy Chu Thuần ra hiệu, bác sĩ với y tá lên tiếng nhắc nhở. Hàn phu nhân, bây giờ Hàn tổng cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì bệnh tình mới có chuyển biến tốt được.Bà mà cứ ở đây gây ồn ào thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới quá trình nghỉ ngơi của Hàn tổng.Quả nhiên lời nói của bác sĩ rất có tác dụng, bác sĩ vừa dứt lời thì Dương Á Liên liền im lặng trở lại.Bà ta ở lại thêm một lúc rồi Chu Thuần tiến tới khuyên nhủ bà ta về nghỉ ngơi.Chuyện ở đây đã có quản gia và y tá đặc biệt lo liệu rồi.Chu Thuần cùng Dương Á Liên đi tới hành lang bên ngoài phòng bệnh thì gặp Hứa Hân Hoan đang vội vã chạy vào.Vì do gấp gáp quá mà cô không kịp hóa trang nên Dương Á Liên không hề biết cô là ai cả.Hứa Hân Hoan chạy qua không may va phải Dương Á Liên khiến bà ta ngã sõng soài ra đất kêu la đau đớn.Cô nhíu mày, vừa nãy cô chỉ vô tình sượt qua mà thôi, làm sao mà bà ta lại ra vẻ đau đớn thế kia.Chu Thuần vội vàng đỡ Dương Á Liên dậy rồi hỏi thăm.- Phu nhân không sao chứ !Dương Á Liên gắt gỏng : " Ngươi không nhìn thấy ả ta va mạnh vào ta đau thế nào à mà còn hỏi , nhanh bắt ả ta lại đây cho ta Chu Thuần biết cô, cô là Hồ Tuyết Liên- Chủ mẫu thế giới ngầm, là người trước đây Hàn tổng thương nhớ.,nhưng trước mặt Dương Á Liên dù không muốn nhưng Chu Thuần vẫn phải nghe theo lời bà ta.Vì dù sao bà ấy cũng là mẹ của Hàn tổng.Chu Thuần vừa tiến lên được hai bước thì bắt gặp ánh mắt âm trầm đáng sợ của cô, anh mắt này rất quen thuộc rất giống Hàn tổng của anh, bất giác làm Chu Thuần lạnh cả sống lưng, cả người khẽ khựng lại.Đúng lúc này quản gia của cô chạy tới cản trước mặt cô, giọng nói uy nghiêm đầy thách thức.- Các ngươi muốn làm gì ?Dương Á Liên khi nãy cũng đã nhìn thấy khí thế bức người của cô , bất giác trong lòng hơi chột dạ Thực ra bà ta không có bị thương, nhưng vì quen thói chợ búa trước kia nên muốn ăn vạ cô chút đỉnh.Dù bây giờ bà ta không thiếu gì tiền, nhưng tiền cũng đâu tự nhiên mà có đâu , mà cũng chẳng ai đi chê tiền nên bà ta mới làm vậy.Hứa Hân Hoan đứng khoanh tay trước ngực, chuyện này cô giao phó lại hết cho quản gia, cô cũng không phải là người ăn chay.Nếu không phải bà ta là mẹ của Hàn Vân Phong thì chắc có lẽ bây giờ bà ta đã thực sự nhập viện rồi.Quản gia hiểu rõ ý tứ của Hứa Hân Hoan nên tiến tới trước mặt Dương Á Liên , hai tay chắp sau lưng dáng vẻ cao sang khiến người ta kính nể.Chu Thuần cũng đứng trước mặt Dương Á Liên bày ra dáng vẻ bảo vệ bà ta.Lưu quản gia lên tiếng.- Các người muốn bồi thường phải không, ở đây tôi có một trăm triệu xem như là phí khám bệnh, các người thấy thế nào.Nghe đến con số một trăm triệu khiến hai mắt Dương Á Liên sáng rực , nhưng lòng tham của con người là vô đáy, bà ta còn có ý kì kèo thêm nữa.Hứa Hân Hoan đã nhượng bộ mà bà ta không biết đường, bây giờ còn đòi thêm tiền khiến cô trở nên tức giận, ngọn lửa trong mắt cô như muốn thiêu đốt vạn vật xung quanh, làm cho người ta có cảm giác nóng rát.Cô nhẹ nhàng lên tiếng nhưng giọng nói khiến người ta phải kinh sợ.Hàn phu nhân phải không ?Ở trên đời này có câu nói được voi đòi tiên quả không sai.Nhưng đường đường là Hàn phu nhân, là mẹ của Hàn Vân Phong- ông vua của T.hanh Thành mà lại ở đây bày ra cái thói ăn vạ người.Hay là để tôi mời báo chí đến cho bà lên hót seach ngày mai nhé! Bà muốn bao nhiêu cứ việc ra giá, nhưng tôi khuyên bà, ở trên đời này cũng có câu nói Được một mất mười .Không biết bà đã nghe bao giờ chưa ? Dương Á Liên nghe cô nói thế , trong lòng đã cuộn trào lo sợ.Từ trước đến nay chưa hề có ai đem lại cho bà ta cảm giác áp bức đến thế ,nhưng bà ta biết không thế mất mặt ở chỗ này được nên bèn làm hòa.- Bây giờ tôi thấy chân mình không còn đau nữa rồi, chuyện hôm nay tôi là trưởng bối nên không chấp hậu bối.Thôi bỏ qua cho cô lần này vậy, lần sau nhớ đi đứng cẩn thận đấy!Vừa dứt lời bà ta đã nhanh chân đi thẳng một mạch không quay đầu lại, làm Chu Thuần phải vội vã đuổi theo.Đùa ư , bà ta thừa biết nếu ở lại đòi một trăm triệu đó nếu không may ảnh hưởng đến tập đoàn Hàn Thị thì sao ?-- Về nhà Lão gia của bà ta chả không nổi trận lôi đình lên mới là lạ.Bà ta còn dặn đi dặn lại Chu Thuần không được nói chuyện này với ai cả, với bất kì ai cũng kh9ong được.Chu Thuần khi nãy đang khó xử không biết phải làm sao thì bây giờ như trút được gánh nặng ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ....Hết chương 46....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương