Chương 1352
“Còn mấy phút nữa, nhanh thôi, sắp xong rồi.”
Đây là câu trả lời của Tô Nhược Hân song lần nào cũng là câu đó, vậy mà từ “nhanh” ấy rơi vào trong †ai Lục Diễm Chỉ lại trở thành âm thanh dễ nghe nhất.
Bởi vì đối với bà ta mà nói đây chính là hy vọng.
“Nhanh là bao lâu?”
“Mấy phút.”
Lúc nói chuyện, bình nhỏ trong tay Tô Nhược Hân đã tới sát đầu Lục Diễm Chi, gần đến mức chỉ còn 3 cm khoảng cách.
Bời vì cách rất gần, mùi hương lạ mà bình thủy tỉnh tản ra xộc thẳng về phía Lục Diễm Chị, ít nhiều cũng phân tán sự chú ý của bà ta khỏi cơn đau đầu như búa bổ.
Hạ Tam vẫn giữ lấy đầu Lục Diễm Chỉ, động đậy chút xíu cũng không được phép.
Bỗng nhiên anh ta phát hiện trên da đầu của Lục Diễm Chi có một vạch nhỏ đang chậm rãi chuyển động.
Đúng vậy, y như là có một con trùng nhỏ đang bò trên đầu vậy.
Chẳng qua vị trí nó bò không phải là trên tóc hay trên da đầu mà là trong da đầu.
Từ từ từng chút một bò về phía bình nhỏ trong tay Tô Nhược Hân.
Hạ Tam kinh ngạc nhìn cảnh tượng phát sinh trước mặt, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, anh ta tuyệt đối sẽ không tin Tô Nhược Hân thật sự có thể hút được vật ra.
Nhưng bây giờ cho dù vật đó chưa ra ngoài thì anh ta cũng tin.
“A…a…” Chỉ thấy tốc độ di chuyển của vật kia càng lúc càng nhanh, quá trình chuyển động có thể nói là khiến cho Lục Diễm Chi đau đầu đến chết đi sống lại, vậy nên bà ta không chịu được mà la to không ngừng.
Cả người như bị dội nước, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống không ngớt, tình cảnh như vầy, người bình thường trông thấy nhất định sẽ bị dọa hết hồn.
Đây cũng là lý do Tô Nhược Hân không để Tưởng Mỹ ở lại.
Cô không sợ.
Hạ Tam là đàn ông, lại từng trải qua huấn luyện đặc biệt, gặp tình cảnh như này đương nhiên càng không sợ.
“Nhanh thôi, thật đấy.” Dùng mắt thường cũng có thể thấy thứ kia lấy tốc độ ngày càng nhanh bò về phía bình nhỏ.
Chỉ cần vật kia bò ra, chứng bệnh của Lục Diễm Chỉ coi như được trị khỏi, hơn nữa từ giờ về sau cũng sẽ không bao giờ bị nó khống chế nữa.
“Rầm” một tiếng, đương lúc Tô Nhược Hân cho rằng sắp thành công rồi thì cửa đột nhiên bật mở, có người vọt vào.
Một trận gió ào tới, Tô Nhược Hân nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên Hương: “Tô Nhược Hân, chị và Hạ Tam đang làm gì vậy? Mẹ em đã làm gì chị?
Sao chị lại đối xử với bà ấy như vậy? Cho dù mẹ có phản đối chị và anh trai em yêu nhau nhưng chị cũng không thể độc ác như vậy được. Chị đang làm bùa phép gì với mẹ em đấy?”
Hạ Tam hơi kinh ngạc trước, sau đó lập tức nhớ ra Hạ Thiên Hương đã không còn nhớ rõ chuyện Lục Diễm Chi làm ra với cô ấy, cũng không nhớ Tô Nhược Hân từng cứu chữa cho mình, cho nên trong nhận thức của Hạ Thiên Hương hiện giờ, Lục Diễm Chỉ vẫn là mẹ của mình, là người mẹ yêu thương cô ấy nhất.
Vì vậy là con gái, cô ấy nhất định sẽ bảo vệ cho mẹ của mình.