Chương 1358
“Thế cô đã dò tìm trong trí nhớ của Thiên Hương, biết đoạn ký ức con bé không muốn nhớ lại nhất bằng cách nào?”
“Cô ấy bị điên, nguyên do khiến cô ấy bị điên là đoạn ký ức kia nên nó được cất giữ tại một vị trí đặc biệt trong đầu cô ấy. Cô ấy càng cố gắng giấu nhẹm nó, không muốn nhớ lại, ký ức đó càng dâng lên †ầng trên cùng của tuyến yên có nhiệm vụ lưu trữ trí nhớ trong đầu cô ấy, thế nên chỉ cần tập trung cảm nhận thì sẽ biết là ký ức đó ngay.”
“Được, tôi tin cô, khi nào dành thời gian cho tôi nhé-” Lục Diễm Chi đồng ý.
Cùng lúc đó, bà ta đưa mắt về phía cửa phòng: “Thiên Hương cứ gọi tôi, bảo cô tha cho tôi mãi nhưng bây giờ tôi không muốn gặp con bé. Tô Nhược Hân, cô ra ngoài với Hạ Tam đi, nói với con bé là tôi đã ổn rồi, tôi sẽ gặp con bé sau, nhưng phải là sau khi cô thôi miên cho tôi.” Bà ta chẳng thiết sống nữa nếu phải gặp Hạ Thiên Hương trong tâm trạng như thế.
Bà ta không thể nào tha thứ cho những gì mình đã làm với Hạ Thiên Hương.
Lúc bà ta làm mấy chuyện đó, bà ta chẳng phải con người nữa rồi.
Không, còn không bằng cả heo chó.
Tô Nhược Hân thấy Lục Diễm Chỉ tự trách như thế thì hiểu ý mỉm cười: “Chủ tịch Lục, bà nghĩ Hạ Thiên Hương đã mất đi đoạn ký ức đó, không còn nhớ việc tôi đã cứu cô ấy sẽ nghe tôi nói ư? Vì vậy chỉ có bà mới có thể làm cô ấy bỏ qua cho tôi bây giờ thôi. Tôi mệt lắm, tôi phải nghỉ ngơi”
Cô không muốn vật lộn, tốn nước miếng với Hạ Thiên Hương.
Giờ đây, cô chỉ muốn về phòng mình tắm nước mát rồi nằm lên giường ngủ một giấc thôi.
Để rồi khi cô tỉnh giấc, bầu trời ngoài khung cửa sổ vẫn trong xanh, không khí vẫn mát mẻ, thế giới vẫn tươi đẹp.
Điều cô mong muốn rất đơn giản, sống trên đời chỉ cần bình an vui vẻ là tốt rồi.
Lục Diễm Chi cắn môi, bấy giờ bà ta mới chịu thỏa hiệp: “Để tôi nói vậy, hai người đi đi.”
Thế nhưng, nghĩ lại thì bà ta vẫn phải trải qua sự hồi tưởng như địa ngục trần gian một lần. Thật ra điều đó còn giày vò, khó chịu hơn cả nỗi hành hạ khi Tô Nhược Hân vừa hút sâu độc ra cho bà ta.
Tô Nhược Hân đứng dậy, tiến ra cửa.
Hạ Tam nối gót theo sau cẩn thận che chở cô, sợ cô đi không vững, đột nhiên ngã xuống.
Cửa phòng được mở ra.
Là Tô Nhược Hân tự mở cửa.
Cửa vừa mở thì Tô Nhược Hân đã nghiêng người, nhanh chóng tránh khỏi Hạ Thiên Hương có khi đang kề sát tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Đúng vậy, chắc chắn trước khi mở cửa, Hạ Thiên Hương đã kề tai vào cửa lắng nghe tiếng động bên trong.
Nào ngờ cửa thình lình mở, cô ấy nhào về phía trước theo quán tính.
Hạ Tam thấy Tô Nhược Hân thoát được thì cũng vội vàng nghiêng người tránh né.
Thế là Hạ Thiên Hương nhào thẳng vào phòng, phải kìm liên tục hai bước mới dừng lại một cách khó khăn. Cô ấy ngơ ngác ngoái đầu nhìn Tô Nhược Hân rồi lại đưa mắt về phía Lục Diễm Chỉ: “Hai người… hai người đang…”
“Thiên Hương, hồi nấy Tô Nhược Hân đang chữa bệnh cho mẹ đấy, cô ấy không làm hại mẹ đâu. Cô ấy chữa bệnh cho mẹ xong mệt lắm, con để cô ấy nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy cô ấy: Biết hiện giờ chỉ có mình khuyên được Hạ Thiên Hương, Lục Diễm Chỉ căng thẳng đối diện với cô con gái của mình.
Song, vào giây phút hai người chạm mặt nhau, trong lòng bà ta tràn trê sự áy náy.
Là mẹ của Hạ Thiên Hương mà lại gây ra những chuyện đó với con mình, bà ta có chết cũng không còn gì hối tiếc. Bà ta có lỗi với Hạ Thiên Hương.