Cô Vợ Trẻ Con Mười Triệu Của Tổng Giám
Chương 3
Cô bước vào phòng làm việc của Đông Phương Thuật chỉ trong vòng 10 phút mà tâm trạng của cô nhanh chóng thay đổi, giống như từ thiên đường mà rớt xuống địa ngụcCô cho rằng anh ta là người tốt, đồng ý cho hai mẹ con cô cơ hộiNhưng anh ra nói: anh ta muốn cô trở thành phụ nữ trên giường của anh taPhản ứng của cô vô cùng kịch liệt, mặc dù do quá mức đường đột, cô còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của anh taĐợi sau khi cô nghe rõ, gương mặt cô đỏ ửng, kích động đứng lên"Anh nói tôi... Trên giường...". Cô thậm chí ngay cả nói hết câu cũng không thể nói hếtĐông Phương Thuật cực kỳ hài lòng."Anh.... Không biết xấu hổ". Liễu Duy Nhu rất tức giận, cô từ ghế salon bực tức đứng lên, cô kích động đến mức cả người phát runĐối với sự chỉ trích của cô, anh không để ý, thậm chí nhân cơ hội này quan sát cô kỹ hơn từ đầu đến chân, ánh mắt xem thật kỹ lưỡng, giống như đang đánh giá cô gái này có giá bao nhiêu tiền?Liễu Duy Nhu tin rằng nếu như bây giờ mình đang cầm một đồ gì đó trên tay, nhất định cô sẽ hướng vào mặt anh ta mà đậpÁnh mắt của anh ta vô cùng hạ lưu, khiến người ta khinh thường"Mặc kệ anh nói giá bao nhiêu, tôi đều không đáp ứng, anh đừng suy nghĩ chuyện này nữa"Đông Phương Thuật khẽ nhướn mày:" Thật xin lỗi, tôi cũng không định ra giá"Nếu như anh đưa ra giá, như vậy thì không vui rồiCô cảm thấy mình bị sỉ nhục nghiêm trọng, khóe mắt dâng lên nước mắt uất ức"Cô rốt cuộc có giá bao nhiêu tiền? Tôi quyết định để cho cô tự nói, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện nói ra"Anh cũng sẽ không cưỡng bức cô"Đối với việc anh cho tôi cơ hội làm nhân viên part time, thật xin lỗi tôi không có phúc để hưởng, hẹn gặp lại. Không, là hẹn vĩnh viễn đừng gặp lại".Liễu Duy Nhu tự nhận mình là người không có suy nghĩ chín chắn như người lớn, chỉ là lời đề nghị của Đông Phương Thuật quá đáng ghét, căn bản là khinh người quá đáng, nên cô mới có thể nói như vậy"Trước khi cô đi, tôi phải nhắc nhở cô.....". Nhìn thấy tay của Liễu Duy Nhu đang cầm tay cầm cửa, Đông Phương Thuật nói ra một lời khiến cô phải dừng lại:" nếu cô không nhận lấy cơ hội làm nhân viên part time của khách sạn, như vậy công việc của mẹ cô cùng tổ trưởng Hứa sẽ bị ảnh hưởng gián tiếp"Nói cách khác, nếu cô tính toán không đi làm, mẹ cô cùng tổ trưởng Hứa sẽ bị nghỉ việcCô thật không thể tin được"Anh đang uy hiếp tôi?"Tại sao trên thế giới lại có người xấu xa như vậy, mà cô lúc nãy như bị mù mà cho rằng anh ta là người tốt"Nếu tôi đã nói cho cô vào khách sạn Đông Phương làm việc, tôi tuyệt đối không nói đùa"Liễu Duy Nhu cảm thấy , anh ta thật sự xấu xa:" Anh vì uy tín cùng danh dự của bản thân, giống như đang ép buộc tôi" Đông Phương Thuật nhún nhún vai:" Cho nên tôi đã nói rồi, tôi không phải người tốt"Đầu tiên là bị sỉ nhục, sau đó là bị uy hiếp, cô vừa tức giận vừa uất ứcVì mẹ cùng tổ trưởng Hứa, cô không thể không vào khách sạn Đông Phương làm việc, không thể không tiếp nhận sự uy hiếp của anh ta"Cô yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại làm việc, tôi sẽ không can thiệp vào mọi chuyện nữa.." Đông Phương Thuật lại nhắc nhở lại:" Tôi nói rồi, tôi muốn cô cam tâm tình nguyện trở thành bạn trên giường của tôi, tôi sẽ đợi, đợi cô chủ động đưa ra giá tiền....""Không bao giờ có ngày đó, anh cứ chờ đi". Liễu Duy Nhu nói xong tức giận bỏ điĐông Phương Thuật không hề để ý đến thái độ của Liễu Duy Nhu, anh cùng cô có cái nhìn hoàn toàn trái ngược nhau, anh cho rằng anh sẽ đợi đến ngày đó, anh tin rằng ngày này không còn xaLoại chờ đợi với một người phụ nữ này, vả lại anh có thói quen được phụ nữ ôm ấp, nói lời yêu thương, đối với anh mà nói chờ đợi cũng là một hứng thú mới mẻ***Kết thúc giờ học, hai chương trình học bắt buộc, Liễu Duy Nhu nhẹ nhàng cự tuyệt bạn học hẹn cô đến quán cà phê ngồi nói chuyện, mà đi đến thư việnBây giờ trong đầu cô đang vô cùng rối loạn, rất cần một chỗ yên tĩnhChọn một góc thật yên tĩnh ngồi xuống, cô đem sách mở ra nhưng một chữ cũng không vào đầuRất khó thể tưởng tượng " giao dịch quan hệ bất chính" lại xảy ra trên người côNói về sắc đẹp, cô chẳng được coi là gái đẹp, vóc người cũng thuộc loại khá mà thôi, về cách ăn mặc của cô cũng vô cùng bình thường , không giống với các bạn học khác ăn mặc phong cáchDù sao với hoàn cảnh gia đình không cho phép cô mua những thứ như vậyVậy vì sao Đông Phương Thuật lại coi trọng cô? Thậm chí anh ta còn tự tin cô sẽ đến tìm anh ta, lại còn muốn chính cô đưa ra giá?Bất luận như thế nào cô cũng cảm thấy mình bị sỉ nhụcTuy rằng nhà cô nghèo khó, nhưng mẹ cô kiên trì dạy dỗ hai chị em, không cho phép cô cùng em trai nghỉ học, chính vì muốn dù nhà nghèo nhưng không được phép coi thường mình, bán đứng tự tôn của bản thânNếu Đông Phương Thuật nghĩ rằng cô sẽ bán mình, vậy thì anh ta hoàn toàn sai rồi"Duy Nhu, đúng là em ở chỗ này". Một giọng nam ôn hòa cắt đứt suy nghĩ của côLiễu Duy Nhu ngước mắt nhìn người vừa đến, giọng nói lộ ra xấu hổ, cùng nụ cười nhẹ dịu dàng"Học trưởng , hôm nay anh không có tiết học , sao lại đến trường?""Thầy giáo có chuyện tìm anh, vì vậy anh đặc biệt đến trường một chuyến". Trương Duy Hào nhanh chóng kéo ghế bên cạnh Duy Nhu ngồi xuốngTrương Duy Hào là học trưởng cùng ngành với Liễu Duy Nhu, là một người lịch sự, là nam sinh có phong cách tao nhãLiễu Duy Nhu học năm nhất thì bắt đầu ngưỡng mộ Trương Duy Hào, ngưỡng mộ được 3 năm, một tháng trước đây, Trương Duy Hào đưa ra đề nghị hai người qua lạiBây giờ bọn họ xem như chính thức qua lại, chỉ là tình yêu của bọn họ rất trong sáng , chỉ ở giai đoạn nắm tay mà thôi"Buổi trưa ăn cơm cùng anh nhé!". Trương Duy Hào nở nụ cười ôn nhu với bạn gái:" anh mời em"Anh biết gia cảnh nhà Duy Nhu, tuy rằng nhà anh chỉ thuộc dạng bình thường nhưng so với cô, dù sao cũng đỡ hơn nhiều"Có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng anh không cần phải mời em, mỗi lần để anh mời thật khiến em ái ngại""Chính là ăn một bữa cơm đơn giản thôi mà, nếu ăn một bữa tiệc lớn anh mời em cũng không nổi nha"Trương Duy Hào không phải là người hiếm hoi nở nụ cười, cô rất thích anh cười, chỉ cần anh cười có thể xua đi tâm tình hỗn loạn của côSo với Đông Phương Thuật là người đàn ông lãnh khốc thì cô thật sự không thíchDù anh ta có bề ngoài đẹp trai , nhưng anh ta luôn cao ngạo lạnh lùng, bộ dạng làm cho người ta rất không thoải mái, không hiểu sao nữ nhân viên trong khách sạn lại yêu thích anh ta như vậy"Đồng ý nể mặt anh sao? Học muội dễ thương""Ừ". Cho dù bọn họ có quan hệ yêu đương, nhưng vẫn gọi nhau là học trưởng , học muội ."Em không phải còn có tiết học sao? Vậy anh sẽ ở thư viện chờ em""Được". Liễu Duy Nhu lặng lẽ đem bàn tay mềm mại của mình bỏ vào tay của học trưởng"Từ hôm nay em bắt đầu đến khách sạn Đông Phương làm việc sao?"Nhắc tới vấn đề nhạy cảm là khách sạn Đông Phương, thân thể cô chợt cứng đờCô gật đầu một cáiCô không muốn đi, nhưng lại không thể không đi"Vậy sau này anh lại ít có cơ hội gặp em rồi"Trương Duy Hào đã thi đậu nghiên cứu sinh đại học công lập, sau khi tốt nghiệp anh chỉ có thể cùng cô gặp mặt nhau ở ngoài trường"Học trưởng, anh có thể gọi điện cho em""Chỉ sợ em phải làm việc, không có thời gian nghe điện thoại của anh""Sẽ không, chỉ cần học trưởng gọi đến em nhất định sẽ nghe máy". Liễu Duy Nhu mắc cỡ đỏ mặtTrương Duy Hào đem tay nhỏ bé của cô siết chặt, hai người ngọt ngào yêu say đắm không cần phải nói ra bằng lờiLiễu Duy Nhu đem bóng dáng hung hăng cao ngạo của Đông Phương Thuật vất ra khỏi đầu, chỉ cần nghĩ đến học trưởng là tốt rồiCô thích cảm giác đi chung với học trưởng, có hạnh phúc nhè nhẹ vang vọng trong lòng***So với Liễu Duy Nhu đơn thuần yêu , đối với Đông Phương Thuật mà nói trước đến nay anh không hiểu cái gì gọi là tình yêu, phụ nữ đối với anh mà nói làm công cụ giải quyết dục vọng lớn hơn là tình yêuAnh đến Nhật Bản, quan sát khách sạn Đông Phương, đêm nay người giúp anh làm ấm giường chính là bà chủ khách sạn quen biết nhiều năm trước, Tinh Dã Tĩnh Tử"Em .............vẫn như vậy......"Đông Phương Thuật sau khi kết thúc công việc liền gọi điện cho Tinh Dã Tĩnh Tử, cô ta đầu tiên đóng cửa đến khách sạn Đông Phương gặp tình nhân, vừa vào đến cửa , cô ta khẩn cấp nhào vào anh, nhiệt tình và mãnh liệtKhông cần tiền bạc, Đông Phương Thuật đã đem Tinh Dã Tĩnh Tử đè lên tường, phát hiện cô ta mặc ki mô nô đoan trang nhưng bên trong không mặc quần lót, hơn nữa cô ta đã sớm ướt đẫmVật giữa háng anh nhanh chóng cứng rắn lên, kéo khóa quần xuống, vật nam tính anh nhanh chóng nhảy ra"A..... A..... " anh nâng cao một chân của cô ta, kịch liệt xỏ xiên đẩy vào rút raNhất thời bên trong căn phòng tràn đầy tiếng rên rỉNam tính của anh vừa thô vừa khổng lồ, ở nơi ẩm ướt của cô ta mãnh liệt co rút"thậm chí ngay cả quần lót cũng không mặc.........". Anh rút ra đưa vào bên tai cô ta cười nói"Cần gì mặc ? Ở trên đường chỉ nghĩ đến anh cũng đã ướt, mặc quần lót là dư thừa"Quan hệ tình dục rất thành thực, lại không hề có gánh nặng, chính vì như thế quan hệ của bọn họ nhanh chóng nhiệt tìnhĐông Phương Thuật đâm sâu và mạnh, nhanh chóng mang cô ta lên đỉnhKhi cao trào đi qua, anh nhanh chóng rút ra, tay của cô ta nhanh chóng cầm lấy vật to lớn, anh khẽ phát ra tiếng thở gấp, bắn vào trong lòng bàn tay của cô taĐối với một người phụ nữ thành thục như Tinh Dã Tĩnh Tử mà nói, một lần sao có thể thỏa mãn được, mà Đông Phương Thuật cũng có nhu cầu nhiều, thể lực lại tốt, bọn họ khi ở trên giường với nhau có thể nói là " Dư dả"Tinh Dã Tĩnh Tử yêu chết cảm giác cùng Đông Phương Thuật ân ái, đáng tiếc số lần anh đến Nhật Bản không nhiều, hơn nữa lần nào đến rồi đi cũng rất vội vàngSau đó, bọn họ lại làm một lần trên ghế sô fa, cổ áo ki mô nô của Tĩnh Tử đã mở rộng , hai vú trắng nõn thoát ra ngoài khiêu gợiAnh tham lam mút"A,.... A...." . Ngón tay cô ta đâm vào trong hoa huyệt của bản thânAnh thích hơi thở dâm đãng của cô ta lúc ân ái"Tôi muốn...". Cái miệng nhỏ nhắn của cô ta ngậm chặt vật cứng, thật sâu"Ừ...". Anh ngồi ở ghế sô fa, hai chân rộng mở, cô ta quỳ gối ở phía dưới anh, anh nhào nặn tuyết lê của cô taChiếc lưỡi của cô ta linh hoạt khiến anh phát quồng, thúc giục cô ta ngồi lên hông của anhLại một lần nữa, bọn họ cùng nhau tận hưởng khoái cảm mà cả hai mang lạiVui sướng đi qua, bọn họ tắm rửa xong, ngồi trên ghế sô fa nói chuyệnĐông Phương Thuật coi Tinh Dã Tĩnh Tử là bạn bè, có thể cùng lên giường cũng có thể cùng ngồi nói chuyện. Bởi vì Tinh Dã Tĩnh Tử là người phụ nữ thành thục, dù đã 38 tuổi nhưng cô ta vẫn có dáng người duyên dáng, da trắng như tuyếtNgoài chuyện đó ra, cô ta kinh doanh quán rượu cùng khách sạn vô cùng có nhiều thủ đoạn, rất nhiều doanh nhân Nhật bản,, Đài Loan đều thích ghé quán rượu của cô ta, hoặc là để nói chuyện làm ăn , hoặc là để thư giãn"Đông Phương, lần trước chúng ta gặp mặt cách đây bao lâu?". Hai ly thủy tinh trên không khẽ chạm vào nhau, vang lên tiếng vang thanh thúy"Chắc là gần 1 năm""Anh không nhớ tôi sao?". Giọng điệu của cô ta có chút oán giận nói"Chuyện này thật sự không giống như lời em nói"Đông Phương Thuật khẽ nhấp ly rượu"Nói như vậy hình như anh rất hiểu em?""Tôi cho đến bây giờ cũng không muốn hiểu rõ phụ nữ, nếu như em muốn tôi thích em, trừ khi em không là phụ nữ". Đông Phương Thuật lạnh lùng nóiCô ta khẽ cười lên, chỉ là sâu trong đôi mắt có ẩn chứa chút cô dơnĐông Phương Thuật luôn luôn vô tình hay cố ý đem quan hệ hai người tách raAnh cùng cô lên giường, có thể nói chuyện, nhưng nếu nói về chuyện tình cảm nam nữ, rất xin lỗi, anh một chút cũng không muốn nóiTinh Dã Tĩnh Tử là một người phụ nữ thông minh, biết nên cùng Đông Phương Thuật duy trì quan hệ" bạn bè". Cô ta nhất định phải kìm nén tim mình lạiCô ta chuyển chủ đề"Gần đây thế nào?". Cô ta khôi phục giọng nói quan tâm của một người bạn"Gần đây..... Bắt được một Tiểu Bạch Thỏ, rất thú vị". Đông Phương Thuật nhớ lại Liễu Duy Nhu rõ ràng là yếu đuối nhưng vẫn cố cậy mạnh chống lại , cái khí thế ấy rất buồn cười"Ờ? Là Tiểu bạch thỏ như thế nào?"Đông Phương Thuật đem con mồi là Liễu Duy Nhu nói đại khái với Tinh Dã Tĩnh Tử"Thật khó tin được, anh sẽ quan tâm đối với phụ nữ, lại là một cô bé mới 22 tuổi, điều này làm cho tôi , người sắp 40 tuổi cũng cảm thấy ghen tỵ đây". Lời nói của cô ta mang theo chút ghen tỵ"Em, tối nay có chút mất khống chế?". Đông Phương Thuật uống xong ly rượu đỏ trong tay, động tác có ý muốn tiễn khách"Đuổi người? Được, tôi đi đây". Tinh Dã Tĩnh Tử đặt ly rượu xuống chuẩn bị rời điỞ cửa ra vào cô ta hình như có chút không cam tâm, quay đầu cho Đông Phương Thuật lời khuyên"Có lẽ anh cảm thấy mới mẻ thú vị, nhưng đừng nhất thời ham chơi mà đem trái tim của mình cho đi mất". Cô ta là ghen tỵ đối với cô gái 22 tuổi kia, mới có thể nói ra lời nói như vậy"Cám ơn lời khuyên của em, nhưng mà dư thừa rồi". Đông Phương Thuật lạnh lùng trả lời:" tôi đối với phụ nữ, cho đến bây giờ đều không có trái tim, cho nên em cũng không cần lo lắng tôi sẽ giao trái tim cho phụ nữ"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương