Có Yêu Được Không
Chương 22
Tôi ngớ người, Bình Nguyên vừa nói cái gì thế? Biết là cậu ta thích tôi nhưng cứ cư xử như thường ngày đi tôi còn đỡ sợ. Đằng này lại nói mấy lời như vậy làm da gà da ốc tôi nổi hết lên. Tôi làm mặt khó hiểu nhìn cậu ta rồi nói:
- Vậy ngày nào tôi cũng phải qua nhà cậu, chẳng phải mệt hơn sao?
Bình Nguyên thong thả lật trang sách, sau đó nói:
- Hồi trước cũng thế mà, lúc đó phải làm việc nhà mới mệt.
Tôi định nói lại nhưng thôi, phải rút kinh nghiệm từ lần trước, kết thúc cái cuộc nói chuyện vô nghĩa này. Mất công lại nghe phải những thứ không nên nghe nữa.
- Thôi thôi. Tôi tự xử, miễn sao vở cậu vẫn đủ bài là được.
Tôi nhét một nửa vào cặp, nửa còn lại thì xách về, vì cặp tôi không đủ chỗ chứa. Đến khi đứng lên để về thì Bình Nguyên khoác luôn cặp của tôi, mặt thản nhiên như không, nói:
- Tôi xách phụ cho.
Cậu ta bị làm sao không biết. Muốn tôi không khổ thế này thì ngay từ đầu đừng bắt tôi phải chép bài. Giờ đòi xách phụ tôi để ra cổng trường, mấy bạn fan cuồng của cậu ta thấy thì có mà tôi tan xác à. Tôi chán nản nói:
- Cậu mà làm thế là tôi không sống nổi đâu.
- Sao mới nãy bảo xách ngần này về mới chết mà. -Cậu ta lôi bộ mặt ngây thơ vô số tội ra mà nói. Tôi không đáp trả được câu gì. Đành nhìn Bình Nguyên với ánh mắt căm hận.
- Đấy! Thích thì xách đi, tôi đỡ mệt.
Tôi bước đi trước, kệ cậu ta với đống sách đó. Muốn hành xác bản thân thì để toại nguyện cậu ta. Tôi chẳng hơi đâu mà nói.
Ra đến cổng thì Bình Nguyên đưa hết sang cho tôi. Gì thế? Đổi ý rồi à, thế là cuối cùng vẫn là tôi ôm đống này sao Đúng là! Cứ tưởng tốt lắm. Tôi đang khó chịu vì chuyện này thì bỗng Bình Nguyên chìa tay ra.
- Đưa tay ra làm gì! - Tôi gắt.
- Chìa khóa! - Bình Nguyên nói.
- Có thấy tôi hết tay rồi không. Sao mà lấy được. -Tôi hậm hực nói, thông minh ở đâu chưa thấy, toàn làm chuyện xàm xí.
- Ừ nhỉ. - Bình Nguyên gãi đầu, sau đó lại cầm lại đống sách đó. Tôi phải kìm nén bản thân để không chửi bậy. Cái tên này làm gì không biết. Chợt thấy xe ô tô của nhà cậu ta đến, tôi liền nói:
- Xe nhà cậu đến rồi kìa, về đi không lại ăn chửi đấy. Ở đây tự tôi lo.
Bình Nguyên nghe tôi nói thế thì cũng nhìn ra, sau đó vẫy vẫy chiếc xe chạy tới chỗ chúng tôi. Tôi tưởng thế là tôi được buông tha rồi. Nào ngờ cậu ta ném cả cặp lẫn sách vở của tôi và cậu ta vào xe ô tô, xong leo lên xe đạp của tôi ngồi, phán câu ngon ơ:
- Lên tôi chở.
Tôi im lặng, hiện tại trong đầu tôi đang nghĩ ra hàng tá cách để giết người mà không phải đi tù. Cái tên này não bị úng nước rồi, làm mấy cái chuyện khùng điên này sao mà tôi chịu cho nổi chứ.
- Hôm nay cậu bị đập đầu vào đâu phải không. Nghe này, tôi không giận đâu, giờ cậu đi khám đi còn kịp.
Tôi từ tốn nói, chắc chỉ có cách này Bình Nguyên mới hiểu ra. Nhưng không, cậu ta vẫn ngồi lì trên xe của tôi, còn lôi giọng bố đời ra mà nói:
- Nhanh nào! Nắng cháy da rồi đấy!
Kiểu này chắc chắn là cậu ta sẽ không chịu làm theo lời tôi nói, giờ tôi chẳng có gì cả, cặp thì trong ô tô của cậu ta, xe của tôi thì cậu ta cũng giữ nốt. Thôi tôi đành phải miễn cưỡng đồng ý vậy.
- Nhà cậu đường nào?
- Chẳng nhớ tên đường, cứ đi tới cái cây đèn giao thông kia rồi rẽ trái.
Cậu ta chở tôi về nhà, quản gia của cậu ta cũng lái xe tới đây luôn. Vừa bước xuống đã thấy ba tôi đứng trước cổng. Tim tôi như hẫng một nhịp, sao tự dưng ông lại ở đây, lẽ ra giờ này ba tôi đã ngủ được mấy giấc rồi mới phải.
- Ơ, ba sao lại đứng đây?
- Sao giờ này mới về? -Ba hỏi lại tôi, trông mặt ba nghiêm quá, làm tôi sợ, tôi ấp úng trả lời.
- Dạ con..
- Dạ con nhờ An vài việc nên có hơi lâu ạ. -Bình Nguyên nói, sau đó cúi đầu chào ba tôi.
- Chào bác, con là Bình Nguyên, bạn cùng bàn với Cẩm An.
- À, ra thế à. Bác cứ tưởng nó đi la cà ở đâu chứ! - Ba tôi lập tức niềm nở, tôi trợn mắt nhìn Bình Nguyên, ai khiến cậu ta xen vào, để tôi tự giải quyết chứ.
- Quên mất hôm nay ngày gì hay sao? -Ba tôi hỏi, tôi lục lại trí nhớ, có phải ngày gì đặc biệt đâu nhỉ, tôi lắc đầu. Ba tôi liền cốc đầu tôi một cái rõ đau, rồi quát:
- Sinh nhật mẹ mày chứ gì nữa. Con cái thế à! - Ba tức giận nhìn tôi.
- Gì vậy? Sinh nhật mẹ còn tận ba tháng nữa mà! - Tôi ấm ức nói, ba tôi vẫn không tin, đến khi lấy hẳn bản sao chứng minh thư của mẹ ra ba tôi mới cười hì hì, xoa đầu tôi bảo xin lỗi nhẹ tênh. Tôi ức đến muốn khóc, ngày gì mà xui dữ vậy, hết gặp mấy chuyện trên trời dưới đất với Bình Nguyên, giờ lại bị ba đánh oan nữa. Nỗi đau này ai thấu.
- Nhưng ba lỡ làm quá trời món rồi, làm sao mà ăn hết. Hay là Bình Nguyên ở lại ăn cơm chung cho vui nhé!
- Không được! - Tôi phản đối kịch liệt, nghĩ sao vậy chứ, cho cậu ta biết nhà đã là quá lắm rồi, giờ lại còn ăn cơm chung sao, có chết tôi cũng không đồng ý.
- Bình Nguyên phải đi học thêm rồi! Không ăn với nhà chúng ta được. Đúng không? - Tôi lấy biểu cảm dữ dằn nhất có thể ra để nhìn cậu ta, thử nói không đúng xem, tôi cho cậu ta khỏi thấy mặt trời ngày mai luôn. Nhưng cậu ta không hề sợ, thản nhiên trả lời:
- Ấy! Cậu nhớ nhầm rồi. Mai tôi mới học, hôm nay tôi rảnh lắm, à mà bố mẹ tôi tối nay còn không về nữa. Được ăn chung với bố mẹ Cẩm An thì quá tuyệt! -Bình Nguyên lôi nụ cười giả tạo ra, lễ phép nói với ba tôi. Tôi muốn giết cậu ta ngay lúc này quá, đúng là lấn như cỏ dại mà.
- Vậy là quá tốt rồi! Hai đứa vào nhà nào. -Ba tôi vui vẻ nói rồi đi trước, để lại tôi đứng đó với dòng lệ chảy ngược vào trong, tôi căm hận nhìn Bình Nguyên, cậu ta lại trưng bộ mặt nai vàng ngơ ngác đó ra rồi thong dong bước vào. Sao cuộc đời lại éo le thế này chứ!
Một lúc sau thì mẹ và em trai tôi về, ngửi thấy mùi thơm mẹ tôi nói:
- Hôm nay dịp gì mà anh làm nhiều đồ ngon thế?
- Phải đấy! Lạ quá! - Thằng em tôi nói, nó vẫn đang lúi húi gỡ hộp giày mới mua.
- À, hôm nay có bạn của con An nữa nên anh làm vài món ấy mà.
"Chứ không phải để giấu chuyện ba nhớ nhầm sinh nhật mẹ sao?" Tôi hậm hực nghĩ, đúng là cái máu nói dối không chớp mắt của tôi là được di truyền từ ba mà.
- Chào bác! Con là Bình Nguyên.
Nghe thế bỗng thằng em tôi chạy vội ra, nhìn với ánh mắt như không thể tin được, ngưỡng mộ nói:
- Mẹ ơi, anh ấy giỏi lắm mẹ. Hội trưởng Hội học sinh đấy ạ, đi thi toàn nhất không đấy! Sao chị An lại quen được anh nhỉ?
- Thằng kia! Ý mày là sao? - Tôi cầm đôi đũa chỉ vào mặt nó, mấy ngày nay không bị đánh nên nhờn ấy mà, cái loại em trai gì mà nói chị gái như thế. Giỏi thì có gì to tát đâu, cứ sồn sồn lên ngứa cả mắt.
- Ba mẹ đẻ khéo thật đấy! Vừa giỏi vừa đẹp trai thế này, có ưng làm con rể bác không?
- MẸ, THẰNG SƠN, ĂN CƠM!
Tôi nói như hét, mẹ tôi vừa nói cái gì vậy trời, đùa như vậy không vui chút nào. Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Bình Nguyên ngồi ngay cạnh tôi, tôi đưa đôi đũa cho cậu ta, kèm theo ánh mắt hình viên đạn, lần này coi như tôi không chấp, lần sau đừng hòng được vác xác đến nhà tôi. Mới cả ba mẹ tôi nữa, không biết tôi hay cái tên đó mới là con ruột của hai người đây. Cả buổi ngồi ăn mà cứ hỏi đủ thứ chuyện về cậu ta, đồ ăn cũng gắp cho cậu ta đầy bát, trong khi đứa con gái bé bỏng đáng thương ngồi ngay cạnh đây lại bị xem như người vô hình. Công bằng ở đâu!
- Con ăn xong rồi đó! -Tôi đặt bát đũa xuống mặt bàn, tiếng va chạm vang lên khá to nhưng chẳng ai thèm để ý.
- Ừ! À mà con học giỏi Hóa lắm hả Bình Nguyên?
- À con cũng bình thường thôi ạ. -Bình Nguyên khiêm tốn đáp
- Không bình thường đâu mẹ. Anh ấy thi được giải Nhất học sinh giỏi Hóa đấy! - Thằng Sơn nhanh nhảu xen vào, ba mẹ tôi ai cũng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, yêu mến cậu ta. Phớt lờ tôi, tôi bảo ăn xong rồi mà cũng chỉ "Ừ" có một tiếng, xong lại quay về chủ đề Bình Nguyên. Gì vậy chứ! Ba mẹ không biết là tên đó đã từng bắt tôi làm osin không công cực khổ thế nào sao. Tôi đã định bước lên phòng nhưng lại ngồi xuống, để xem bao giờ ba mẹ mới để ý đến tôi, và để xem khi nào thì cậu ta mới không diễn vai "con ngoan trò giỏi" nữa.
- Chẳng bù cho con An, suốt ngày than dốt Hóa, mà nó có chịu học đâu, bảo ôn đi thì cứ lười chảy thây ra. - Ba tôi nói, giờ mới nhìn qua tôi.
- Kệ con. -Tôi phụng phịu đáp trả.
- Con kèm bạn cũng được ạ. Con có nhiều tài liệu của các môn tự nhiên lắm.
- Thế thì tốt quá!
- Không, ai khiến! - Tôi gắt, bắt tôi học mấy cái đó thì tôi thà chết cho rồi.
- An! Bạn nó kèm cho thì lo mà học chứ, không là không thế nào.
- Nhưng..
- Không nhưng gì hết! Học hành cho đàng hoàng vào, kì này mà điểm thấp thì cắt tiền tiêu vặt. - Mẹ tôi đanh thép nói, không được rồi, tiền của tôi, tôi không thể sống thiếu nó được. Nhưng như vậy khác nào mẹ tôi giao trứng cho ác đâu chứ. Chắc tôi ức chết mất.
Trước khi Bình Nguyên ra về, cậu ta không quên chào ba mẹ tôi, sau đó nhìn qua tôi rồi nở một nụ cười ma quái, nói nhỏ chỉ để mình tôi nghe được:
- Nghe ba mẹ cậu nói rồi đấy. Mai lập tức qua nhà tôi học.
- Vậy ngày nào tôi cũng phải qua nhà cậu, chẳng phải mệt hơn sao?
Bình Nguyên thong thả lật trang sách, sau đó nói:
- Hồi trước cũng thế mà, lúc đó phải làm việc nhà mới mệt.
Tôi định nói lại nhưng thôi, phải rút kinh nghiệm từ lần trước, kết thúc cái cuộc nói chuyện vô nghĩa này. Mất công lại nghe phải những thứ không nên nghe nữa.
- Thôi thôi. Tôi tự xử, miễn sao vở cậu vẫn đủ bài là được.
Tôi nhét một nửa vào cặp, nửa còn lại thì xách về, vì cặp tôi không đủ chỗ chứa. Đến khi đứng lên để về thì Bình Nguyên khoác luôn cặp của tôi, mặt thản nhiên như không, nói:
- Tôi xách phụ cho.
Cậu ta bị làm sao không biết. Muốn tôi không khổ thế này thì ngay từ đầu đừng bắt tôi phải chép bài. Giờ đòi xách phụ tôi để ra cổng trường, mấy bạn fan cuồng của cậu ta thấy thì có mà tôi tan xác à. Tôi chán nản nói:
- Cậu mà làm thế là tôi không sống nổi đâu.
- Sao mới nãy bảo xách ngần này về mới chết mà. -Cậu ta lôi bộ mặt ngây thơ vô số tội ra mà nói. Tôi không đáp trả được câu gì. Đành nhìn Bình Nguyên với ánh mắt căm hận.
- Đấy! Thích thì xách đi, tôi đỡ mệt.
Tôi bước đi trước, kệ cậu ta với đống sách đó. Muốn hành xác bản thân thì để toại nguyện cậu ta. Tôi chẳng hơi đâu mà nói.
Ra đến cổng thì Bình Nguyên đưa hết sang cho tôi. Gì thế? Đổi ý rồi à, thế là cuối cùng vẫn là tôi ôm đống này sao Đúng là! Cứ tưởng tốt lắm. Tôi đang khó chịu vì chuyện này thì bỗng Bình Nguyên chìa tay ra.
- Đưa tay ra làm gì! - Tôi gắt.
- Chìa khóa! - Bình Nguyên nói.
- Có thấy tôi hết tay rồi không. Sao mà lấy được. -Tôi hậm hực nói, thông minh ở đâu chưa thấy, toàn làm chuyện xàm xí.
- Ừ nhỉ. - Bình Nguyên gãi đầu, sau đó lại cầm lại đống sách đó. Tôi phải kìm nén bản thân để không chửi bậy. Cái tên này làm gì không biết. Chợt thấy xe ô tô của nhà cậu ta đến, tôi liền nói:
- Xe nhà cậu đến rồi kìa, về đi không lại ăn chửi đấy. Ở đây tự tôi lo.
Bình Nguyên nghe tôi nói thế thì cũng nhìn ra, sau đó vẫy vẫy chiếc xe chạy tới chỗ chúng tôi. Tôi tưởng thế là tôi được buông tha rồi. Nào ngờ cậu ta ném cả cặp lẫn sách vở của tôi và cậu ta vào xe ô tô, xong leo lên xe đạp của tôi ngồi, phán câu ngon ơ:
- Lên tôi chở.
Tôi im lặng, hiện tại trong đầu tôi đang nghĩ ra hàng tá cách để giết người mà không phải đi tù. Cái tên này não bị úng nước rồi, làm mấy cái chuyện khùng điên này sao mà tôi chịu cho nổi chứ.
- Hôm nay cậu bị đập đầu vào đâu phải không. Nghe này, tôi không giận đâu, giờ cậu đi khám đi còn kịp.
Tôi từ tốn nói, chắc chỉ có cách này Bình Nguyên mới hiểu ra. Nhưng không, cậu ta vẫn ngồi lì trên xe của tôi, còn lôi giọng bố đời ra mà nói:
- Nhanh nào! Nắng cháy da rồi đấy!
Kiểu này chắc chắn là cậu ta sẽ không chịu làm theo lời tôi nói, giờ tôi chẳng có gì cả, cặp thì trong ô tô của cậu ta, xe của tôi thì cậu ta cũng giữ nốt. Thôi tôi đành phải miễn cưỡng đồng ý vậy.
- Nhà cậu đường nào?
- Chẳng nhớ tên đường, cứ đi tới cái cây đèn giao thông kia rồi rẽ trái.
Cậu ta chở tôi về nhà, quản gia của cậu ta cũng lái xe tới đây luôn. Vừa bước xuống đã thấy ba tôi đứng trước cổng. Tim tôi như hẫng một nhịp, sao tự dưng ông lại ở đây, lẽ ra giờ này ba tôi đã ngủ được mấy giấc rồi mới phải.
- Ơ, ba sao lại đứng đây?
- Sao giờ này mới về? -Ba hỏi lại tôi, trông mặt ba nghiêm quá, làm tôi sợ, tôi ấp úng trả lời.
- Dạ con..
- Dạ con nhờ An vài việc nên có hơi lâu ạ. -Bình Nguyên nói, sau đó cúi đầu chào ba tôi.
- Chào bác, con là Bình Nguyên, bạn cùng bàn với Cẩm An.
- À, ra thế à. Bác cứ tưởng nó đi la cà ở đâu chứ! - Ba tôi lập tức niềm nở, tôi trợn mắt nhìn Bình Nguyên, ai khiến cậu ta xen vào, để tôi tự giải quyết chứ.
- Quên mất hôm nay ngày gì hay sao? -Ba tôi hỏi, tôi lục lại trí nhớ, có phải ngày gì đặc biệt đâu nhỉ, tôi lắc đầu. Ba tôi liền cốc đầu tôi một cái rõ đau, rồi quát:
- Sinh nhật mẹ mày chứ gì nữa. Con cái thế à! - Ba tức giận nhìn tôi.
- Gì vậy? Sinh nhật mẹ còn tận ba tháng nữa mà! - Tôi ấm ức nói, ba tôi vẫn không tin, đến khi lấy hẳn bản sao chứng minh thư của mẹ ra ba tôi mới cười hì hì, xoa đầu tôi bảo xin lỗi nhẹ tênh. Tôi ức đến muốn khóc, ngày gì mà xui dữ vậy, hết gặp mấy chuyện trên trời dưới đất với Bình Nguyên, giờ lại bị ba đánh oan nữa. Nỗi đau này ai thấu.
- Nhưng ba lỡ làm quá trời món rồi, làm sao mà ăn hết. Hay là Bình Nguyên ở lại ăn cơm chung cho vui nhé!
- Không được! - Tôi phản đối kịch liệt, nghĩ sao vậy chứ, cho cậu ta biết nhà đã là quá lắm rồi, giờ lại còn ăn cơm chung sao, có chết tôi cũng không đồng ý.
- Bình Nguyên phải đi học thêm rồi! Không ăn với nhà chúng ta được. Đúng không? - Tôi lấy biểu cảm dữ dằn nhất có thể ra để nhìn cậu ta, thử nói không đúng xem, tôi cho cậu ta khỏi thấy mặt trời ngày mai luôn. Nhưng cậu ta không hề sợ, thản nhiên trả lời:
- Ấy! Cậu nhớ nhầm rồi. Mai tôi mới học, hôm nay tôi rảnh lắm, à mà bố mẹ tôi tối nay còn không về nữa. Được ăn chung với bố mẹ Cẩm An thì quá tuyệt! -Bình Nguyên lôi nụ cười giả tạo ra, lễ phép nói với ba tôi. Tôi muốn giết cậu ta ngay lúc này quá, đúng là lấn như cỏ dại mà.
- Vậy là quá tốt rồi! Hai đứa vào nhà nào. -Ba tôi vui vẻ nói rồi đi trước, để lại tôi đứng đó với dòng lệ chảy ngược vào trong, tôi căm hận nhìn Bình Nguyên, cậu ta lại trưng bộ mặt nai vàng ngơ ngác đó ra rồi thong dong bước vào. Sao cuộc đời lại éo le thế này chứ!
Một lúc sau thì mẹ và em trai tôi về, ngửi thấy mùi thơm mẹ tôi nói:
- Hôm nay dịp gì mà anh làm nhiều đồ ngon thế?
- Phải đấy! Lạ quá! - Thằng em tôi nói, nó vẫn đang lúi húi gỡ hộp giày mới mua.
- À, hôm nay có bạn của con An nữa nên anh làm vài món ấy mà.
"Chứ không phải để giấu chuyện ba nhớ nhầm sinh nhật mẹ sao?" Tôi hậm hực nghĩ, đúng là cái máu nói dối không chớp mắt của tôi là được di truyền từ ba mà.
- Chào bác! Con là Bình Nguyên.
Nghe thế bỗng thằng em tôi chạy vội ra, nhìn với ánh mắt như không thể tin được, ngưỡng mộ nói:
- Mẹ ơi, anh ấy giỏi lắm mẹ. Hội trưởng Hội học sinh đấy ạ, đi thi toàn nhất không đấy! Sao chị An lại quen được anh nhỉ?
- Thằng kia! Ý mày là sao? - Tôi cầm đôi đũa chỉ vào mặt nó, mấy ngày nay không bị đánh nên nhờn ấy mà, cái loại em trai gì mà nói chị gái như thế. Giỏi thì có gì to tát đâu, cứ sồn sồn lên ngứa cả mắt.
- Ba mẹ đẻ khéo thật đấy! Vừa giỏi vừa đẹp trai thế này, có ưng làm con rể bác không?
- MẸ, THẰNG SƠN, ĂN CƠM!
Tôi nói như hét, mẹ tôi vừa nói cái gì vậy trời, đùa như vậy không vui chút nào. Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Bình Nguyên ngồi ngay cạnh tôi, tôi đưa đôi đũa cho cậu ta, kèm theo ánh mắt hình viên đạn, lần này coi như tôi không chấp, lần sau đừng hòng được vác xác đến nhà tôi. Mới cả ba mẹ tôi nữa, không biết tôi hay cái tên đó mới là con ruột của hai người đây. Cả buổi ngồi ăn mà cứ hỏi đủ thứ chuyện về cậu ta, đồ ăn cũng gắp cho cậu ta đầy bát, trong khi đứa con gái bé bỏng đáng thương ngồi ngay cạnh đây lại bị xem như người vô hình. Công bằng ở đâu!
- Con ăn xong rồi đó! -Tôi đặt bát đũa xuống mặt bàn, tiếng va chạm vang lên khá to nhưng chẳng ai thèm để ý.
- Ừ! À mà con học giỏi Hóa lắm hả Bình Nguyên?
- À con cũng bình thường thôi ạ. -Bình Nguyên khiêm tốn đáp
- Không bình thường đâu mẹ. Anh ấy thi được giải Nhất học sinh giỏi Hóa đấy! - Thằng Sơn nhanh nhảu xen vào, ba mẹ tôi ai cũng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, yêu mến cậu ta. Phớt lờ tôi, tôi bảo ăn xong rồi mà cũng chỉ "Ừ" có một tiếng, xong lại quay về chủ đề Bình Nguyên. Gì vậy chứ! Ba mẹ không biết là tên đó đã từng bắt tôi làm osin không công cực khổ thế nào sao. Tôi đã định bước lên phòng nhưng lại ngồi xuống, để xem bao giờ ba mẹ mới để ý đến tôi, và để xem khi nào thì cậu ta mới không diễn vai "con ngoan trò giỏi" nữa.
- Chẳng bù cho con An, suốt ngày than dốt Hóa, mà nó có chịu học đâu, bảo ôn đi thì cứ lười chảy thây ra. - Ba tôi nói, giờ mới nhìn qua tôi.
- Kệ con. -Tôi phụng phịu đáp trả.
- Con kèm bạn cũng được ạ. Con có nhiều tài liệu của các môn tự nhiên lắm.
- Thế thì tốt quá!
- Không, ai khiến! - Tôi gắt, bắt tôi học mấy cái đó thì tôi thà chết cho rồi.
- An! Bạn nó kèm cho thì lo mà học chứ, không là không thế nào.
- Nhưng..
- Không nhưng gì hết! Học hành cho đàng hoàng vào, kì này mà điểm thấp thì cắt tiền tiêu vặt. - Mẹ tôi đanh thép nói, không được rồi, tiền của tôi, tôi không thể sống thiếu nó được. Nhưng như vậy khác nào mẹ tôi giao trứng cho ác đâu chứ. Chắc tôi ức chết mất.
Trước khi Bình Nguyên ra về, cậu ta không quên chào ba mẹ tôi, sau đó nhìn qua tôi rồi nở một nụ cười ma quái, nói nhỏ chỉ để mình tôi nghe được:
- Nghe ba mẹ cậu nói rồi đấy. Mai lập tức qua nhà tôi học.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương