Kết thúc cuộc trò chuyện với Tô Đồng, Vu Thời Thiên gọi điện cho Vu Bách Hiên.
“Hai ơi, mẹ báo em rồi. Anh tới đâu vậy?” Bấy giờ Vu Bách Hiên đang mua đồ ăn nhẹ và nhu yếu phẩm với bạn cùng phòng trong siêu thị, cả đám trai nô đùa ầm ĩ.
“Anh tới cổng chính rồi.” Đại học S không cấm xe, xe ngoại lai được phép lái vào sau khi đăng ký biển số. Vu Thời Thiên xếp hàng dài trong toán xe chờ nhân viên an ninh ghi lại từng chiếc một.
“Vậy lát anh tới thẳng siêu thị nha? Em chưa về ký túc xá.” “Em nhắn vị trí cho anh đi.”
“Vâng ạ.”
Vài cậu trai đứng trước cửa siêu thị, Vu Thời Thiên dừng xe và hạ cửa kính ghế phụ, một cậu cao gầy trong số đó chạy tới chỗ anh.
Anh chìa hộp inox ra ngoài kính xe cho Vu Bách Hiên, lải nhải dăm câu: “Đừng chơi game khuya quá, chớ đụng vào nhậu nhẹt hút thuốc. Em phải rõ tình trạng cơ thể mình đấy.”
“Biết rồi, sao anh y chang mẹ vậy.” Đứng dưới nền sáng đỏ vàng của đèn siêu thị, Vu Bách Hiên cười tươi rói, thấy một ấm khác trong xe, cậu hỏi: “Phích kia đựng gì thế ạ?”
“Canh luôn. Mẹ kêu anh xách về uống.”
“Ồ, giờ anh về hả? Muốn lên phòng em ngồi tí không?”
“Thôi thôi, ký túc xá em có gì chơi đâu. Anh đi đây, em về với bạn đi.” Vu Thời Thiên huơ tay chào các cậu trai cao to, anh tạm biệt Vu Bách Hiên rồi lái xe đi.
Ký túc xá phân thành nhiều dãy. Vu Thời Thiên chạy tới khu của Tô Đồng theo bảng chỉ dẫn trên đường. Nãy anh hẹn Tô Đồng gặp nhau dưới lầu mười lăm phút sau, anh đến sớm mười phút.
Anh khá là hối hận khi trước đó không ghé chỗ rửa xe tự động, đành xịt ít nước lau kính sơ sơ.
Mở hộp đựng găng tay bên ghế phụ, anh nhớ mang máng hình như trợ lý có để bịch khăn giấy ướt trên xe. Cái hộp đúng bừa, cả đống đồ thất lạc, anh rờ một hồi mới mò ra bịch khăn giấy thì phát hiện đám khăn đã ráo hoảnh từ đời nào.
手套箱 một hộp nhỏ nằm trong bảng táp lô (bảng đồng hồ) ở trước mặt ghế khách phía trước
Hầy, có còn hơn không.
Anh lau một lượt đầu xe với bảng táp-lô cũng như cửa gió bên ghế phụ, khăn giấy dính một lớp bụi mỏng.
Hộp kê tay cũng tùm lum tùm la nào là cáp sạc, thuốc lá, hộp quẹt, chìa khóa, di động, tiền lẻ, kẹo ngậm… Anh thủng thẳng lựa ra món nào không dùng thảy vô hộp găng tay, dù sao đóng nó lại cũng chả thấy gì ở trỏng.
Ngẩng đầu, Vu Thời Thiên thấy cửa sổ hơi dơ nên xuống xe lau luôn cửa sổ và kính chiếu hậu bên ghế khách một thể.
Đương lúc anh chu mông lau kính chiếu hậu, đằng sau vang tiếng: “Thầy Vu?”
Vu Thời Thiên thẳng phắt dậy, xoay người rồi chóng nhét khăn giấy vào túi sau.
Người luýnh quýnh biến thành anh.
Đây là lần đầu tiên Vu Thời Thiên thấy dáng vẻ Tô Đồng không thắt bím, bớt đi nét trẻ con và trông trưởng thành hơn.
Mái tóc đen óng ả dài cập ngực, ngọn đèn đường phía sau đổ vại mật mướt mát lên đỉnh đầu cô gái, ánh sáng ngòn ngọt và âm ấm xuôi xuống bả vai và cánh tay theo sợi tóc phất phơ trong gợn gió đêm.
Dẫu ngược ánh đèn, đôi mắt luôn luôn ngấn nước ấy vẫn dập dờn vảy sáng trong làn gió hạ.
Vu Thời Thiên ngẩn ngơ, vậy mà ngỡ cô đã lớn thêm mấy tuổi.
Tô Đồng cũng nhìn Vu Thời Thiên, cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, bất giác cau mày.
Gần đây thầy Vu bận lắm ư? Đến nỗi không có cả thời gian ngủ?
Hơn mười phút trước, Tô Đồng định từ chối qua điện thoại nhưng Vu Thời Thiên nói bọn họ sắp đến cổng chính, đưa canh cho cô anh sẽ về.
Tô Đồng càng ngày càng thấy Vu Thời Thiên có chuyện muốn nói với mình, nhưng ngặt nỗi anh cứ ngần ngừ lấp lửng mãi.
Sau cho canh lại đến chiêu trò nào nữa đây? Cớ gì cự tuyệt cô rồi đối xử tốt với cô?
Cô gái vừa làu bàu vừa vội đổi đồ ngủ, vớ bừa bộ quần áo trong tủ, tóc cũng chưa kịp sấy khô vào nếp đã mau mau cầm chìa khóa và điện thoại chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cả hai tái ngộ kể từ hồi chia tay mất vui trước, kể đúng ra thì đây mới chỉ là dịp thứ ba họ gặp nhau.
Nhưng cả Vu Thời Thiên lẫn Tô Đồng cùng nhận ra rằng dường như họ đã quen nhau từ thuở nào.
Trời nổi gió, gió núi lúc nào cũng lành lạnh, xộc vào mũi khiến Tô Đồng che miệng đánh cái hắt xì, cô ôm cánh tay xát da gà.
“Lên xe trước đã, đừng để cảm.” Vu Thời Thiên mở cửa ghế phụ hộ cô. Trên ghế đặt hộp ấm, Tô Đồng cầm lên, ngồi vào chỗ rồi ôm lấy nó.
Tô Đồng những tưởng Vu Thời Thiên muốn nói chuyện trên xe, nào ngờ anh khởi động máy, cô đành phải thắt dây an toàn.
“Đi đâu vậy ạ?” Cô hỏi.
“Đi vu vơ thôi, dù sao nếu đứng yên đây buôn, nhỡ bị bạn học em thấy thì không hay lắm đâu?” Vu Thời Thiên rối bời lòng dạ, nghĩ gì là nói nguyên si mà chẳng hề uốn lưỡi bảy lần.
Tô Đồng cau mày: “Tại sao không hay?”
Vu Thời Thiên cười: “Cảm thấy em giao du với dân anh chị chăng?”
“…Nếu có ai hỏi thì em cứ nói chú là chú em thôi.”
Vu Thời Thiên khựng mình: “… Không phải em không chịu kêu tôi là chú hả?”
“Nay đã khác xưa rồi, chú Vu ạ.” Tô Đồng bĩu môi, cố ý kêu anh. Giọng cô gái như hất đổ vại mật gấu, mật chảy lênh láng khắp nơi.
Hình như anh thấy đèn đường cũng rót vào xe thứ mật ngọt đặc quánh, quyện cùng hương hoa nhài quanh người tạo nên vị ngọt khiến anh bồi hồi mãi thôi.
Ngọt đến đến độ anh muốn…
Ý định chợt lóe trong đầu khiến mình mẩy Vu Thời Thiên nổi da gà.
“…Em vẫn nên kêu tôi là thầy Vu thì hơn.”
“Em ứ chịu, giờ em muốn kêu chú Vu cơ. Chú là người lớn mà.” “Tô Đồng…” Vu Thời Thiên ra chiều bất đắc dĩ.
“Chú Vu, chú Vu, chú Vu!” Quả bóng hơi trong lòng Tô Đồng phồng lên từng chút một, mỗi tiếng gọi đến là hăng.
Từng tiếng gây tái tê da đầu Vu Thời Thiên, âu cũng tại bóng đêm hại người, tệ nỗi tiếng kêu ấy lâm râm kích lửa phần bụng dưới, anh cau mày: “Tối nay em sao vậy? Em giận tôi hả?”
Bụp!
Bong bóng nổ tan tành, khí hơi xộc thẳng vào lồng ngực, tới cổ họng rồi vụt lên trán.
Tô Đồng không phải người dễ nổi cáu, cô không thích bản thân thường xuyên mất khống chế trước mặt Vu Thời Thiên.
Cái bản suy hơn quản thiệt, bộp chộp hấp tấp, ưa nhặng xị cả lên. Cái bản luôn muốn chạm vào anh, rồi lại rụt tay về.
Cô hít sau và bảo: “Chú dừng xe trước đi.”
Vu Thời Thiên không thắng xe, anh không muốn ngừng.
“Vu Thời Thiên, dừng xe.”
Tiếng phanh cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh. Vốn tốc độ không nhanh, thành thử Tô Đồng chỉ chúi về trước, đai an toàn siết chặt ngực.
Cô tháo đai, ngoảnh mặt nhìn người đàn ông nghiến đanh quai hàm có ánh mắt phức tạp.
“Dĩ nhiên em giận thầy, giận thầy nhắn tin cho em, giận thầy gọi điện cho em, giận thầy mang canh cho em. Đưa canh gì chứ…”
Dáng vẻ phát cáu của Tô Đồng nghiêm ơi là nghiêm, không đề cao giọng mà chỉ hỏi dồn: “Thầy Vu, rốt cuộc thầy muốn làm gì, đã cự tuyệt em rồi, không ấy thầy chặn em luôn đi? Có vậy em cũng triệt để hết hi vọng.”
“Thầy xuất hiện trước mặt em kiểu này hoài… Bảo em phải quên thầy bằng cách nào đây? Làm khó em quá, em phải, phải tốn rất nhiều nỗ lực chỉ hòng ngừng nghĩ đến thấy, thầy có biết không?”
Lồng ngực Tô Đồng phập phồng, đôi hàng mày ngày một nhíu chặt, giọng nói như chực đổ cơn mưa.
Cô chưa từng yêu đương nên không biết quan hệ thế này có tính là “đu đưa mập mờ” không. Nếu đúng thì cô không muốn, bức bối quá đi mất.
Cô thà quay về căn phòng tối tự liếm láp vết thương. Có lẽ một ngày nào đó những tấm ảnh trong ấy sẽ gom đủ thành album, cô sẽ cất nó vào một góc trái tim, để đến mai sau có tình yêu và gia đình của riêng mình, lâu lâu cô mở ra xem là được.
Tô Đồng thà rằng mình chưa từng quen Vu Thời Thiên.
Chưa từng gặp anh, sẽ không biết anh có một mặt mềm mại như thế. Chưa từng ôm anh, sẽ không biết độ ấm và mùi hương trên bờ vai anh.
“Xin lỗi, tại tôi nghĩ cạn.” Vu Thời Thiên nhận lỗi, do anh không kiểm soát được bản thân.
Tảng đá trong lòng anh lung lay nhưng có quá nhiều thứ cần phải suy xét, nhiều đến nỗi như mớ dây leo quấn ràng rịt khối đá.
“Vậy thầy Vu à, rốt cuộc thầy muốn làm gì?” Tô Đồng hỏi câu này lần thứ ba.
Vu Thời Thiên mấp máy miệng, như một kẻ câm không nói nên lời.
Với đôi mắt như hổ phách vẫn rực rỡ nơi tăm tối, Tô Đồng trả lời hộ anh: “Thầy Vu, em rất rõ bản thân muốn hay không muốn điều gì.
Nhưng thầy thì không, chính thầy còn không biết mình muốn gì.” Tôi muốn gì…
Tôi muốn… “…Em…”
Vu Thời Thiên trố mắt ra nhìn cô, trong một thoáng dại đi vậy mà thốt thành lời.
Giọng anh trầm và khẽ, Tô Đồng không nghe rõ nên hỏi lại: “Gì cơ?” Vu Thời Thiên sửa miệng, hỏi ngược lại cô: “… Em muốn gì…”
Có đám học sinh chạy xe đạp nói cười rôm rả ngang qua, chiếc xe đậu trên đường mòn chịu tán đa cổ thụ cản một nửa ánh sáng.
Côn trùng vẫn lao xao, bóng cây đong đưa, lông mi run run, tim đập rộn dần.
Mật ong khuấy tung bầu không khí trong khoảng tối đến độ kéo ra sợi chỉ bạc.
Khi tiếng chuông xe đạp và tiếng nô đùa hút mất, Tô Đồng dúi bình giữ nhiệt vào lòng Vu Thời Thiên.
Vịn hộp kê tay nâng thân trên, cô ngước mặt rướn cổ, nhìn Vu Thời Thiên đờ người ngồi đực ra đó.
Tô Đồng hấp háy mắt, tầm nhìn thoáng mơ hồ, giọng nói và đôi mắt đồng thời đổ mưa: “Em muốn vầy…”
Người thiếu nữ hiến dâng nụ hôn của chính mình.
Tô Đồng muốn cắm đóa hoa trong tim mình lên môi Vu Thời Thiên.
Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương
Chương 29: Muốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương