Vu Thời Thiên vốn định giữ Tô Đồng qua đêm tại nhà mình nhưng em nói sáng thứ hai có tiết. Vu Thời Thiên lừng khừng tới lui rồi phút chót vẫn đưa người về trường.
“Mai ngoài giờ học, em còn kế hoạch nào không?” Đậu xe cách ký túc xá một đoạn, Vu Thời Thiên hỏi ngập ngừng.
“Em học tới chiều, sau thì Ban vận động truyền thông của Hội sinh viên phải họp vào buổi tối.” Tô Đồng nhìn lịch trình trên di động.
Vu Thời Thiên trộm liếc màn hình của cô, khung lịch ngập lít nhít những dòng ký tự. Lúc anh toan nhìn rõ hơn thì Tô Đồng đã tắt máy.
Chậc, so với lịch trình dày đặc của Tô Đồng thì có phải mình nhàn quá không nhỉ?
Đúng là phải kiếm chuyện làm thôi, bằng không anh giống hạng anh chị nằm dài chính hiệu mất.
Hồi đầu Vu Thời Thiên định hỏi Tô Đồng xem tối mai trước khi họp có thể nhín thời giờ dùng bữa với anh không. Nhiều năm rồi anh không mừng sinh nhật. Hằng năm toàn là đám Trương Giai Đằng rủ rê ăn nhậu là xong, nhưng năm nay anh hơi hơi muốn có một bữa tối nghiêm túc với bạn gái.
Sự xuất hiện của hai cô gái đang ngó vào kính xe đằng trước thình lình ngắt ngang lời định thốt.
“Í, là bạn cùng phòng với em.” Tô Đồng vẫy tay với hai cô bạn. Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa giới thiệu cho Vu Thời Thiên: “Bạn cao là Ngô Phỉ, bạn còn lại là Triệu Oánh Oánh.”
“À ờ. Em giới thiệu anh với họ chưa?” “Rồi ạ.”
“Họ có biết tuổi của anh không?”
“Em chưa kể tỉ mỉ tới đó, chỉ nói lớn hơn em thôi.”
Vu Thời Thiên trề môi, anh giơ tay vẫy chào hai cô gái. Lúc chạm tầm mắt, các cô có hơi bối rối, bạn dáng cao đứng thẳng mình huơ tay với anh.
Có mặt bạn nhỏ nên anh không tiện bắt Tô Đồng kiss goodbye. Sau khi tạm biệt, anh nhìn theo ba cô gái đi bộ về ký túc xá, đến khi không thấy ai nữa anh mới phóng xe rời đi.
Hôm nay trời hửng nắng. Về đến nhà, Vu Thời Thiên gom vào ga giường và quần áo đã khô, hương cam thoảng vào phòng.
Anh đặt ba túi siêu thị to ứ hự lên bàn cơm, lấy từng món ra.
Vu Thời Thiên cất cái cốc súc miệng – càng nhìn càng đần – vào tủ gương, tiện thể vứt luôn cái ly mình dùng đã lâu vào thùng rác. Hai chiếc cốc mới – một hồng và một lam – sáng rực trên bồn rửa.
Tủ lạnh đầy ắp những trứng sữa rau dưa và trái cây, kể cả ngăn đông cũng có thêm vài loại thịt.
Ban đầu Vu Thời Thiên nói với Tô Đồng rằng anh không hay bật bếp ở nhà, anh cũng chả biết nấu nên em đừng nên mua nhiều vậy.
Nhưng Tô Đồng bảo – Lần sau em nấu cho anh ăn. Thế là Vu Thời Thiên đành mặc cô mua.
Nhìn tủ lạnh không còn một chỗ trống, anh những ngỡ lồng ngực mình cũng căng đầy.
*
Trong ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng ấn Tô Đồng lên ghế “hạch hỏi” một tràng. Nào là có đau không, có chảy máu không, thực sự sướng hả. Những cô bé ngây thơ luôn tràn ngập tò mò với việc này.
Tô Đồng nóng bừng mặt bảo kỹ năng bạn trai xịn cực nên bản thân cô không mấy khó chịu.
Nói một hơi một hồi Triệu Oánh Oánh bắt đầu tuôn chuyện đắng cay lòng mề. Cô ấy có một người bạn trai lúc tỏ tình sau kỳ tuyển sinh nhưng hai người học khác trường. Vào dịp lễ Quốc khánh, bạn trai muốn làm chuyện ấy. Hai tay gà mờ lăn lộn hồi lâu mà bất thành, hễ cô than đau là bạn trai dừng liền, thành ra sau cùng cả hai chả mấy vui sướng.
Ngô Phỉ cũng lộ vẻ buồn tủi. Cô cảm mến hội phó nhóm manga anime, nhưng đối phương là “trap boy”. Ngô Phỉ không dám thăm dò xem anh ta thích con trai hay con gái.
Nỗi lòng của các cô thiếu nữ lần lượt được bộc bạch. Mỗi người có những sầu não khác nhau tại những giai đoạn khác nhau. Yêu thầm có nỗi buồn của yêu thầm, yêu đương cũng có nỗi rầu của yêu đương.
Họ phải lấy viên kẹo bọc giấy gói tuyệt đẹp trong lọ kẹo, lột từng lớp giấy bóng kính, cho vào miệng mới biết là ngọt hay chua.
Mãi đến khi từng góc phòng ngủ ngập trong sắc tà vàng cam thì tiệc trà của các cô gái mới kết thúc. Ba người dọn ly tách và quà vặt rồi chuẩn bị đến căn-tin ăn đùi gà om.
Tô Đồng không kể họ nghe chuyện Trịnh Minh Khoan tối qua. Thứ nhất, Diêu Quang hy vọng rằng cô có thể giữ bí mật tạm thời. Thứ hai, cô không muốn tạo dư luận và lời đồn đãi trong trường.
Bọn họ đi về hướng nhà ăn, Tô Đồng nhận được tin WeChat, cô trả lời
「Xác nhận」, đoạn quay sang hỏi Ngô Phỉ: “Chiều mai có phải cậu trống tiết không?”
“Đúng rồi, sao thế?”
Tô Đồng chắp tay trước ngực năn nỉ: “Chiều mai cậu có thể giúp mình lên lớp Khái niệm Báo chí được không?”
*
Vu Thời Thiên xếp hàng ở cổng trường chờ bảo vệ đăng ký biển số, trong khi đó, điện thoại liên tục đổ chuông.
Tối qua vừa điểm tới số 12 là tin nhắn ùa ào ạt vào WeChat chúc anh già thêm một tuổi. Anh ngó khung thoại với Tô Đồng, không có tin mới nào kể từ khi họ nói lời chúc ngủ ngon hai tiếng trước.
Anh nghĩ hôm qua cô bé gặp chuyện, sau lại làm chặp vận động mồ hôi đầm đìa, chắc là em mệt quá nên quên khuấy chuyện 1021 rồi.
Sáng bảnh mắt ra là đã cầm di động nhưng Vu Thời Thiên không nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Tô Đồng, thay vào đó, bóng thoại chỉ có một câu 「Em đi học đây」.
Anh tự sỉ vả mình càng sống càng thụt lùi – Bản thân là con nít 18 đấy à? Có cần mọi người đội nón sinh nhật rồi vỗ tay và hát bài chúc mừng cho mày nghe không?
Anh tự đi luộc hai cái trứng gà chấm xì dầu, chốt ý định chiều lén tới trường tạo bất ngờ cho cô bé. Nếu thời gian của Tô Đồng quá eo hẹp thì hai người họ ăn bữa cơm xoàng ở căn-tin cũng được.
Ừm, anh là một người trưởng thành chín chắn, không thể suy hơn tính thiệt so đo từng tí như lứa trẻ yêu đương được, đó không phải dáng vẻ của người lớn nên có.
Bảo vệ ra hiệu, Vu Thời Thiên đạp ga, ngó thời gian, còn có nửa tiếng nữa là Tô Đồng tan học.
Lái tới khu ký túc xá, lúc ngang qua khu vận động anh vô thức nhác sơ sân bóng rổ. Quay người lái xe về trước vài mét thì anh đột ngột đạp phanh, lùi xe, cau mày nhìn bóng người đang nhảy trên sân bóng rổ.
Quả bóng nâu đỏ lăn quanh khung sắt hai vòng rồi cuối cùng hảy ra ngoài. Lại một lần không lọt lưới, Vu Bách Hiên khom lưng chống đầu gối, thở phì phò từng hơi, mồ hôi nhễu nhại trên tóc mái đọng thành dúm nhỏ giọt, rơi tí tách trên sàn nhựa.
Mồ hôi lăn vào mắt, khóe mắt cậu cay xè. Lúc bấy giờ trước mặt xuất hiện một bóng đen, đôi giày trong tầm mắt cũng hơi quen quen.
“Vu Bách Hiên có phải em điên rồi không? Em cúp học hả? Còn dám chơi bóng rổ?”
Giọng của người đến cũng rất thân quen với cậu.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào cặp mắt có phần hao hao với mình, nói bằng giọng cộc lốc: “… Anh tới đây làm gì?”
Vu Thời Thiên cau mày: “Anh tới đây còn cần em phê duyệt hả?”
Bóng lăn tới chân, Vu Bách Hiên nhặt lên, xoay người vung bóng vào rổ: “Vậy em chơi bóng cũng không cần anh cho phép!”
Có mạch nước ngầm đang dâng trào trong không khí tại sân bóng trống người.
Giữa anh em luôn có sự ăn ý ngầm, lời nói dễ dàng hiểu rõ mà không cần thốt thành câu.
Quả bóng phát tiềng ầm khi va vào mép rổ, dội lên lướt sắt như viên đạn đại bác.
Cậu trai sải bước tới chỗ lưới sắt nhưng chậm một bước, Vu Thời Thiên đã chạy tới rìa sân nhặt bóng.
“Trả cho em.” Mồ hôi toát như xối, Vu Bách Hiên đưa tay quệt bừa dụi mắt.
“Em đừng đánh banh nữa, tâm trạng xấu thì có cách giải quyết khác.” Vu Thời Thiên lấy lại bình tĩnh.
“Không có cách nào hết… Anh trả banh cho em.” “Không.”
“Trả cho em!” Cậu thiếu niên hiếm khi gào lên. Vu Thời Thiên lắc đầu nhẹ với ánh mắt lạnh tanh.
Cắn rít răng hàm, Vu Bách Hiên thình lình lao về phía người đàn ông mặc đồ đen, duỗi tay toan đoạt quả bóng trong tay anh.
Cánh tay đánh ngoặc ra sau, trái bóng thoắt cái chuyển sang tay khác. Vu Bách Hiên cũng xoay người với tay, Vu Thời Thiên đưa tay ném lên, quả banh búng lên không. Cậu trai cắn môi, lấy đà chực nhảy lên đoạt bóng.
Nhưng Vu Thời Thiên nhảy cao vọt hơn cậu mấy tấc, lần nữa ôm lấy bóng vào ngực.
Cậu bé đỏ vằn mắt ngã xuống đất, giày thể thao cọ vào sàn nhựa rít ra tiếng chói tai. Cậu đâm sầm vào Vu Thời Thiên, hai người đổ ập lên tấm lướt sắt gỉ sét phát tiếng rầm.
Ngón tay giơ xương túm chặt cổ áo hoodie của Vu Thời Thiên, lôi níu nó như nùi giẻ.
“Tại sao phải là Tô Đồng?!”
Tiếng gào nghẹn ngào của cậu thiếu niên vang vọng trên sân bóng rổ. Vu Thời Thiên buông mắt nhìn gương mặt cậu đỏ gay, mặc cho cậu giật lấy
giật để cổ áo tới biến hình. Anh đáp nhẹ: “Không có sao trăng gì hết, cũng không phải cố ý, chỉ là Tô Đồng mà thôi.”
“Anh lớn hơn bạn ấy nhiều như vậy, có bao nhiêu cô bạn gái, còn cả chị Thư Mạn nữa? Tại sao lại chọn trúng Tô Đồng chứ? Anh đừng đùa bỡn bạn ấy được không?!”
Vu Bách Hiên là một trong số ít những người biết chuyện giữa Vu Thời Thiên và Thư Mạn. Cậu cho rằng anh trai mình lại tìm một bạn giường khác, nhưng người nọ không nên là Tô Đồng.
“Anh không đùa. Bọn anh đang quen nhau rất nghiêm túc.”
Vu Thời Thiên cau chặt mày. Tại sao ai ai cũng nghĩ anh đang chơi?
“Nghiêm túc cỡ nào? Anh sẽ lấy cô ấy hả? Bao năm qua anh không cưới ai, em không tin anh sẽ đột ngột đổi ý!”
Cậu dùng sức siết cổ áo Vu Thời Thiên, đè mạnh anh lên lướt sắt lần nữa.
Tối hôm qua Vu Bách Hiên đã suy nghĩ rất nhiều. Anh trai tiếp xúc với Tô Đồng từ khi nào? Liệu anh có còn giữ quan hệ nào đó với chị Thư Mạn không? Có phải anh thèm vẻ non nớt của Tô Đồng không? Anh ấy có kể cho Tô Đồng nghe về chị Thư Mạn không?
Nhưng điều cuối cùng cậu nghĩ đến là – Phải chăng Tô Đồng rất thích anh trai? Liệu cậu có nửa phần trăm chiến thắng không khi ngay cả WeChat còn chưa kết bạn được?
Vu Thời Thiên không rên tiếng nào. Khuôn mặt đỏ lên bất thường của cậu khiến anh có điềm chẳng lành: “Vu Bách Hiên em trưởng thành xem
nào, bình tĩnh nói chuyện được không? Em đừng kích động như vậy.” “Ha…”
Vu Bách Hiên cười giễu: “Vu Bách Hiên em không được chạy, Vu Bách Hiên em không được nhảy, Vu Bách Hiên em không được kích động, Vu Bách Hiên em không được làm cái này không được làm cái kia… Mẹ nó… Thậm chí giờ em không được thích một cô gái nữa.”
Vu Thời Thiên không ngắt lời cậu, mặc cho chàng trai trút hết bất mãn mà cậu hằng giấu sâu trong lòng.
“…Tại sao tình địch phải là anh hả anh hai…”
Một tiếng thở dài không nhẹ không nặng bay lên không trung nơi hai màu xanh vàng giao nhau, rồi va ầm vào tim Vu Thời Thiên.
Vu Bách Hiên buông anh ra, cũng chẳng đoạt bóng nữa. Cậu bước ra khoảng đất trống kế bên và ngồi dựa vào tấm lưới, vùi mái đầu mướt mồ hôi vào cánh tay.
Tựa vào hàng rào sắt Vu Thời Thiên ngước đầu nhìn trời một lúc, hai lòng bàn tay bóp chặt hoa văn lồi lõm trên quả bóng rổ.
Anh sải chân, tay phải dắt banh hướng vào vạch ba điểm, đứng yên, giơ bóng.
Trước khi ném rổ, anh hỏi Vu Bách Hiên: “Em thích Tô Đồng lắm hả?” Quả bóng cắt qua không khí mát lành, bay vèo lọt vào khung sắt.
Vu Thời Thiên thu tay, anh thở dài: “Nhưng anh cũng thích em ấy lắm.”
Quả bóng nảy lên vài chặp rồi lăn sang hướng khác, Vu Thời Thiên đi tới khom lưng, ngón tay chớm đụng vào bóng thì đằng sau vang lên tiếng vật nặng ngã xuống đất.
Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương
Chương 44: Bóng rổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương