Cốc Trà Sữa
Chương 1
1
Sau tiết học vào đầu tuần, bạn cùng phòng Tưởng Bác Di đã cãi một trận lớn với tôi trước mặt cả lớp.
Lý do cũng hết sức buồn cười.
Chỉ vì số tín chỉ học kỳ này của tôi cao hơn cô ta 0,42 điểm nên tôi đã giành được học bổng đặc biệt năm nay.
Một ngày sau khi cô ta chỉ vào và mắng chửi tôi, lần đầu tiên cô ta mua cho tôi một cốc trà sữa, nói rằng hôm qua bản thân đã có thái độ không tốt và muốn xin lỗi.
Nói là xin lỗi, không bằng nói chính cô ta cố ý muốn làm tôi khó xử.
Khi đó, cô ta rất tự hào nói cho tôi biết đây là nhãn hiệu trà sữa đắt nhất ở tầng 1 của trung tâm thương mại, nho bên trong được gọt vỏ vô cùng tươi ngon, giá 28 tệ một cốc.
Cô ta kể rằng, lần trước mua một cốc mang về ký túc xá, cô ta để ý thấy mắt tôi cứ liếc nhìn quả mộng chi chi của mình.
“Tôi đoán là cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.”
“Ừ đúng rồi, bằng bốn bữa cơm rang của mẹ cậu đấy.”
Có lẽ cảm thấy nhục nhã đã đủ, Tưởng Bác Di bày ra vẻ mặt vui vẻ đưa cho tôi trà hoa quả, nói xin lỗi:
"Vì cậu vừa nhận được học bổng nên chắc không nỡ mua. Cứ xem như tôi mời cậu, cho là vì chuyện ngày hôm qua đi.”
“Không cần đâu, dù sao tôi cũng không thích uống thứ này.”
Tôi đưa tay ra sau lưng và từ chối nhận lấy cốc nước.
"Cầm đi."
Cuối cùng cô ta cũng đi vào vấn đề — Cái gọi là "xin lỗi".
“Những lời tôi nói với cậu ngày hôm qua, nó có hơi quá đáng.”
Thấy tôi vẫn không trả lời nên cô ta chỉ đặt nó lên bàn bên dưới, khoanh tay, liếc nhìn tôi một cái.
“Cát Tiểu Kỳ, cậu cũng biết, thứ tôi quan tâm căn bản không phải học bổng hay tiền bạc, mà là danh dự."
“Tôi có nhiều điểm ngoại khóa hơn cậu nên lẽ ra tôi phải được học bổng. Nếu không phải năm thứ ba đại học môn chuyên ngành có tỉ trọng cao thì hạng nhất vốn chính là tôi."
Cô ta nói mình đang xin lỗi, nhưng tôi để ý rằng cô ta chẳng giống đang xin lỗi chút nào, như thể cô ta đang trưng ra vẻ cao thượng bố thí cho tôi vậy.
Tôi không có ý định để ý đến cô ta, vừa xoay người rời đi thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
“Cậu có thể đừng bắt nạt Tiểu Kỳ mỗi ngày được không!"
Chính Vương Dĩnh ở giường tầng của Tưởng Bác Di đã tham gia khóa học tự chọn.
Cô ấy chặn tôi lại phía sau, chỉ vào Tưởng Bác Di:
“Hôm qua đã đủ quá đáng rồi, cậu còn cảm thấy chưa đủ sao?”
“Hôm nay tôi chỉ định xin lỗi, nhưng cậu ta lại không thích đấy chứ!”
Tưởng Bác Di chỉ vào cốc trà sữa trên bàn tôi.
"Quên đi, đúng là chó thật cắn Lã Động Tân (*)."
(*)Chó cắn Lã Động Tân: Câu thành ngữ của người Hoa, được dịch là “không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt; đức thiện hảo của một người lại chẳng quan trọng gì đối với phường bạc bẽo vong ân.”
Cô ta trợn mắt, nín thở bước đi:
“Tôi cùng Châu Duệ đi xem phim.”
Châu Duệ là người tôi thích, tuy tôi chưa từng nói ra nhưng đáng lẽ Tưởng Bác Di phải để ý.
Cô ta chỉ cố ý nói ra điều này, mục đích để khoe khoang: Được hạng nhất thì sao, người cậu thích, tại sao vẫn hẹn hò với tôi?
“Xì, ai mà thèm."
Vương Dĩnh cũng trợn mắt:
“Giống như người chưa từng uống một ly trà sữa, mặc kệ cậu ta, cậu ta giả làm công chúa nhưng trong túi thực chất có bao nhiêu tiền? Xem phim nửa giá chỉ có 80 tệ một vé, thế mà cũng muốn khua môi múa mép cho mọi người biết.”
Tôi xấu hổ cười, vỗ vỗ vai Vương Dĩnh:
“Cậu ta không được học bổng đặc biệt nên tâm tình không tốt, cậu đừng so đo với cậu ta.”
"Này, ai so đo với cậu ta? Tôi chỉ đang lo lắng cho cậu thôi."
Vương Dĩnh gật đầu, lấy mấy cuốn sách rồi lại đi ra thư viện.
Còn lại một mình tôi với cốc “trà sữa xin lỗi” đó.
—— Chà, tôi chưa bao giờ uống qua.
Tuy nhiên, không ai trong chúng tôi nghĩ rằng cốc “trà sữa xin lỗi” này sẽ sớm hủy hoại cuộc sống vốn “Quang minh mỹ hảo” của nhiều người trong ký túc xá chúng tôi…
2
Ban đêm, sau buổi tối tự học, chúng tôi lần lượt trở về ký túc xá.
Hứa Giai Văn là người cuối cùng, cô ấy chạy về sau màn đêm.
Kỷ luật tự giác và sức khỏe là nhãn hiệu của người giàu có, xinh đẹp này.
Mặc dù cô ấy sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học vào cuối tuần này nhưng vẫn có thể xử lý việc học tập và thể thao một cách dễ dàng.
Ban đầu có bốn người chúng tôi ở ký túc xá.
Tưởng Bác Di là "công chúa nhỏ" không được nhiều người thích.
Vương Dĩnh là người địa phương, có bố mẹ đều đến từ đó, tính cách vui vẻ, thích ra mặt khi có chuyện không hay, là thành viên thuộc ban hoạt động của lớp và có danh tiếng rất tốt.
Chỉ có tôi và Đới Tuyết là những cô gái tỉnh lẻ mong muốn thay đổi vận mệnh của mình thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học, vượt núi vượt sông để đến được đây.
Sau đó, Đới Tuyết nghỉ học vì bệnh tật và bạch phú mỹ Hứa Giai Văn được chuyển đến.
Trở lại ký túc xá, Hứa Giai Văn muốn uống một cốc nước tinh khiết mát lạnh, nhưng máy lọc nước đã hết, cô ấy còn chưa kịp gọi thay nước mới.
Cô ấy định ra ngoài mua nên tôi đã đưa cốc trà sữa mà Tưởng Bác Di mua cho cô ấy:
“Cậu uống cái này đi.”
"Uống đồ ngọt vào ban đêm có chút tội lỗi đấy."
Hứa Giai Văn xua tay.
"Tôi bị đau bụng nên không thể uống đá, cậu uống đi, nếu không sẽ lãng phí."
“Ha ha ha, thế cũng được.”
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy, nhét ống hút vào rồi nuốt từng ngụm lớn, hít một hơi dài:
“Thật sự đúng là niềm hạnh phúc do đồ ngọt đã lâu mang lại.”
Tiếc thay, niềm hạnh phúc này không kéo dài được lâu.
Hơn một giờ sau, Hứa Giai Văn bắt đầu đau bụng, nôn mửa và tiêu chảy.
Sắc mặt cô ấy tái mét, toàn thân đổ mồ hôi, hơi thở trở nên gấp gáp.
Một số người trong chúng tôi bị dọa sợ đến luống cuống tay chân, nhanh chóng gọi 120 để đưa cô ấy đến bệnh viện trong đêm hôm đó.
Lúc này, mỗi người chúng tôi nhớ ra, cốc trà sữa Hứa Giai Văn vừa uống là của Tưởng Bác Di mua cho tôi.
Hôm qua, khi Tưởng Bác Di mắng tôi trước mặt cả lớp, cô ta đã nói:
—— “Cậu cướp học bổng của tôi, cậu đúng là một kẻ độc ác, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đầu độc c.h.ế.t cậu."
Sau tiết học vào đầu tuần, bạn cùng phòng Tưởng Bác Di đã cãi một trận lớn với tôi trước mặt cả lớp.
Lý do cũng hết sức buồn cười.
Chỉ vì số tín chỉ học kỳ này của tôi cao hơn cô ta 0,42 điểm nên tôi đã giành được học bổng đặc biệt năm nay.
Một ngày sau khi cô ta chỉ vào và mắng chửi tôi, lần đầu tiên cô ta mua cho tôi một cốc trà sữa, nói rằng hôm qua bản thân đã có thái độ không tốt và muốn xin lỗi.
Nói là xin lỗi, không bằng nói chính cô ta cố ý muốn làm tôi khó xử.
Khi đó, cô ta rất tự hào nói cho tôi biết đây là nhãn hiệu trà sữa đắt nhất ở tầng 1 của trung tâm thương mại, nho bên trong được gọt vỏ vô cùng tươi ngon, giá 28 tệ một cốc.
Cô ta kể rằng, lần trước mua một cốc mang về ký túc xá, cô ta để ý thấy mắt tôi cứ liếc nhìn quả mộng chi chi của mình.
“Tôi đoán là cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.”
“Ừ đúng rồi, bằng bốn bữa cơm rang của mẹ cậu đấy.”
Có lẽ cảm thấy nhục nhã đã đủ, Tưởng Bác Di bày ra vẻ mặt vui vẻ đưa cho tôi trà hoa quả, nói xin lỗi:
"Vì cậu vừa nhận được học bổng nên chắc không nỡ mua. Cứ xem như tôi mời cậu, cho là vì chuyện ngày hôm qua đi.”
“Không cần đâu, dù sao tôi cũng không thích uống thứ này.”
Tôi đưa tay ra sau lưng và từ chối nhận lấy cốc nước.
"Cầm đi."
Cuối cùng cô ta cũng đi vào vấn đề — Cái gọi là "xin lỗi".
“Những lời tôi nói với cậu ngày hôm qua, nó có hơi quá đáng.”
Thấy tôi vẫn không trả lời nên cô ta chỉ đặt nó lên bàn bên dưới, khoanh tay, liếc nhìn tôi một cái.
“Cát Tiểu Kỳ, cậu cũng biết, thứ tôi quan tâm căn bản không phải học bổng hay tiền bạc, mà là danh dự."
“Tôi có nhiều điểm ngoại khóa hơn cậu nên lẽ ra tôi phải được học bổng. Nếu không phải năm thứ ba đại học môn chuyên ngành có tỉ trọng cao thì hạng nhất vốn chính là tôi."
Cô ta nói mình đang xin lỗi, nhưng tôi để ý rằng cô ta chẳng giống đang xin lỗi chút nào, như thể cô ta đang trưng ra vẻ cao thượng bố thí cho tôi vậy.
Tôi không có ý định để ý đến cô ta, vừa xoay người rời đi thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
“Cậu có thể đừng bắt nạt Tiểu Kỳ mỗi ngày được không!"
Chính Vương Dĩnh ở giường tầng của Tưởng Bác Di đã tham gia khóa học tự chọn.
Cô ấy chặn tôi lại phía sau, chỉ vào Tưởng Bác Di:
“Hôm qua đã đủ quá đáng rồi, cậu còn cảm thấy chưa đủ sao?”
“Hôm nay tôi chỉ định xin lỗi, nhưng cậu ta lại không thích đấy chứ!”
Tưởng Bác Di chỉ vào cốc trà sữa trên bàn tôi.
"Quên đi, đúng là chó thật cắn Lã Động Tân (*)."
(*)Chó cắn Lã Động Tân: Câu thành ngữ của người Hoa, được dịch là “không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt; đức thiện hảo của một người lại chẳng quan trọng gì đối với phường bạc bẽo vong ân.”
Cô ta trợn mắt, nín thở bước đi:
“Tôi cùng Châu Duệ đi xem phim.”
Châu Duệ là người tôi thích, tuy tôi chưa từng nói ra nhưng đáng lẽ Tưởng Bác Di phải để ý.
Cô ta chỉ cố ý nói ra điều này, mục đích để khoe khoang: Được hạng nhất thì sao, người cậu thích, tại sao vẫn hẹn hò với tôi?
“Xì, ai mà thèm."
Vương Dĩnh cũng trợn mắt:
“Giống như người chưa từng uống một ly trà sữa, mặc kệ cậu ta, cậu ta giả làm công chúa nhưng trong túi thực chất có bao nhiêu tiền? Xem phim nửa giá chỉ có 80 tệ một vé, thế mà cũng muốn khua môi múa mép cho mọi người biết.”
Tôi xấu hổ cười, vỗ vỗ vai Vương Dĩnh:
“Cậu ta không được học bổng đặc biệt nên tâm tình không tốt, cậu đừng so đo với cậu ta.”
"Này, ai so đo với cậu ta? Tôi chỉ đang lo lắng cho cậu thôi."
Vương Dĩnh gật đầu, lấy mấy cuốn sách rồi lại đi ra thư viện.
Còn lại một mình tôi với cốc “trà sữa xin lỗi” đó.
—— Chà, tôi chưa bao giờ uống qua.
Tuy nhiên, không ai trong chúng tôi nghĩ rằng cốc “trà sữa xin lỗi” này sẽ sớm hủy hoại cuộc sống vốn “Quang minh mỹ hảo” của nhiều người trong ký túc xá chúng tôi…
2
Ban đêm, sau buổi tối tự học, chúng tôi lần lượt trở về ký túc xá.
Hứa Giai Văn là người cuối cùng, cô ấy chạy về sau màn đêm.
Kỷ luật tự giác và sức khỏe là nhãn hiệu của người giàu có, xinh đẹp này.
Mặc dù cô ấy sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học vào cuối tuần này nhưng vẫn có thể xử lý việc học tập và thể thao một cách dễ dàng.
Ban đầu có bốn người chúng tôi ở ký túc xá.
Tưởng Bác Di là "công chúa nhỏ" không được nhiều người thích.
Vương Dĩnh là người địa phương, có bố mẹ đều đến từ đó, tính cách vui vẻ, thích ra mặt khi có chuyện không hay, là thành viên thuộc ban hoạt động của lớp và có danh tiếng rất tốt.
Chỉ có tôi và Đới Tuyết là những cô gái tỉnh lẻ mong muốn thay đổi vận mệnh của mình thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học, vượt núi vượt sông để đến được đây.
Sau đó, Đới Tuyết nghỉ học vì bệnh tật và bạch phú mỹ Hứa Giai Văn được chuyển đến.
Trở lại ký túc xá, Hứa Giai Văn muốn uống một cốc nước tinh khiết mát lạnh, nhưng máy lọc nước đã hết, cô ấy còn chưa kịp gọi thay nước mới.
Cô ấy định ra ngoài mua nên tôi đã đưa cốc trà sữa mà Tưởng Bác Di mua cho cô ấy:
“Cậu uống cái này đi.”
"Uống đồ ngọt vào ban đêm có chút tội lỗi đấy."
Hứa Giai Văn xua tay.
"Tôi bị đau bụng nên không thể uống đá, cậu uống đi, nếu không sẽ lãng phí."
“Ha ha ha, thế cũng được.”
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy, nhét ống hút vào rồi nuốt từng ngụm lớn, hít một hơi dài:
“Thật sự đúng là niềm hạnh phúc do đồ ngọt đã lâu mang lại.”
Tiếc thay, niềm hạnh phúc này không kéo dài được lâu.
Hơn một giờ sau, Hứa Giai Văn bắt đầu đau bụng, nôn mửa và tiêu chảy.
Sắc mặt cô ấy tái mét, toàn thân đổ mồ hôi, hơi thở trở nên gấp gáp.
Một số người trong chúng tôi bị dọa sợ đến luống cuống tay chân, nhanh chóng gọi 120 để đưa cô ấy đến bệnh viện trong đêm hôm đó.
Lúc này, mỗi người chúng tôi nhớ ra, cốc trà sữa Hứa Giai Văn vừa uống là của Tưởng Bác Di mua cho tôi.
Hôm qua, khi Tưởng Bác Di mắng tôi trước mặt cả lớp, cô ta đã nói:
—— “Cậu cướp học bổng của tôi, cậu đúng là một kẻ độc ác, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đầu độc c.h.ế.t cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương