Cơn Bão Màu Cam
Chương 32
“38 độ 5, sốt” Y tá nhìn rồi đặt nhiệt kế lại “Chắc phải truyền nước.”
Hai người đến trung tâm y tế gần đó, sáng sớm nên có rất ít người, chỉ có Giang Tri Tân và Phương Hiệt ở trong phòng truyền dịch. Y tá từ từ đẩy cây kim vào trong mạch máu của Giang Tri Tân, nhanh nhẹn lấy gạc dán vào rồi quay mặt về phía Phương Hiệt bảo:
“Nếu có gì thì bấm chuông, chai truyền dịch gần hết thì gọi tôi.”
Phương Hiệt gật đầu “Cảm ơn.”
Khi y tá đi ra ngoài, Phương Hiệt đứng đó giơ tay lên nhấn giữ chai dịch truyền để xác nhận lại tên trên đó, sau đó nhìn tốc độ nhỏ giọt rồi điều chỉnh chậm lại một chút mới cúi đầu nhìn Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân cuộn mình trên ghế, nghiêng đầu nghiêm túc xem Tôm và jerry [1] trên TV của phòng truyền dịch, cảm nhận được ánh mắt Phương Hiệt thì biếng nhác mở miệng:
“Sao lại đứng, ngồi đi.”
Giọng hơi khô.
Phương Hiệt không ngồi không nói, vươn tay chạm vào bàn tay đang truyền dịch của Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân hoảng sợ, theo bản muốn rút tay về, lại nhớ tới tay mình vẫn còn kim nên khựng lại, dùng tay kia tát tay Phương Hiệt một cái.
“Em làm gì vậy?”
Phương Hiệt rụt tay lại trước khi bị tát.
“Tay lạnh quá.” Phương Hiệt nói, “Tôi đi hỏi xem có túi sưởi ấm không.”
Một số người sẽ bị lạnh khi truyền dịch. Giang Tri Tân thì nghiêm trọng hơn, khi cậu chạm vào tay anh thì cảm giác giống như chạm vào một tảng băng. May là trung tâm y tế có túi sưởi nóng, cậu hỏi y tá mượn một túi rồi kiên nhẫn chờ sạc.
Lúc Phương Hiệt cầm bình nước nóng trở lại phòng truyền dịch, Giang Tri Tân đã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Phương Hiệt bước tới đặt một túi dưới tay truyền dịch của đối phương, nhẹ nhàng ấn một đoạn ống truyền dịch vào, không để giọt nước quá lạnh khi đi vào mạch máu.
Giang Tri Tân nâng người lên một chút rồi mở mắt ra, để cậu làm xong ngồi xuống rồi mới nói: “Em là cung Xử Nữ à?”
“Không.” Phương Hiệt đáp: “30 tháng 10, thiên yết.”
“Tôi còn tưởng em cung xử nữ.” Giang Tri Tân cười bảo: “Mà cũng được, cẩn thận mấy em gái nhỏ thích đấy.”
Anh chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ Phương Hiệt lại nhìn anh hỏi: “Thế mấy em trai nhỏ thích người như nào?”
Giang Tri Tân hơi nheo mắt, một lúc lâu sau mới đáp: “Muốn ăn đánh đúng không?”
“Rò mò thôi” Phương Hiệt quay đầu lại nhìn Tôm và jerry trên TV. Tom đang đuổi theo con mèo trắng nhỏ bên cạnh.
“Tùy tiện hỏi thôi.”
“Đừng hỏi tùy tiện.”
“Không phải em không quan tâm đến chuyện này sao?”
Phương Hiệt chậm rãi nói, “Câu hỏi này là Schrodinger, là giữa quan tâm và không quan tâm.”
“… Tôi như này mấy em trai nhỏ thích được à?”
Sau một đêm vẫn còn tức giận, Giang Tri Tân thở dài tin rằng Phương Hiệt thuộc cung thiên yết. Anh đội chiếc mũ của chiếc áo khoác xuống rồi ngả người ra sau.
“Tôi buồn ngủ rồi, đừng làm ồn.”
Phương Hiệt không nói thêm nữa.
Sau khi tập phim tôm và jerry kết thúc, Phương Hiệt rời mắt khỏi TV và quay sang người bên cạnh.
Hiển nhiên Giang Tri Tân đã ngủ say, hô hấp đều đều rất dài. Chiếc mũ của chiếc áo khoác khá to, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chóp mũi, môi và quai hàm.
Phương Hiệt quan sát một lúc lâu, cuối cùng phải thừa nhận rằng khuôn mặt của Giang Tri Tân đáng yêu thật.
Những cô gái nhỏ sẽ thích, những cậu bé cũng sẽ thích và …
Dù sao, có vẻ nhiều người thích.
Nếu không mở miệng nói giọng điệu như sắp đánh người khác thì khá được, Phương Hiệt nghĩ vậy rồi tự cười.
Nhưng cậu biết rằng tuy đôi khi mồm mép Giang Tri Tân luyên thuyên nhưng anh giải quyết mọi chuyện rất gọn và đáng tin, bao gồm chuyện của Vân Thất lẫn chuyện cậu chuyển trường, cả chuyện của gã dây chuyền vàng và Phương Thừa Lâm.
Cậu còn nhớ cái đêm mà Phương Thừa Lâm đến, Giang Tri Tân đã nói với cậu: “Bây giờ em chỉ cần nhìn mình tôi là được.”
Nhìn tôi …
Đôi mắt của Phương Hiệt quét qua mũi, môi, quai hàm và yết hầu của Giang Tri Tân…
Đệt.
Phương Hiệt đột ngột rút ánh mắt, thở hắt ra, cảm thấy mình hơi lên cơn.
Cậu ngẩng đầu liếc nhìn chai dịch truyền thấy nó sắp hết, cậu đi gọi y tá và đổi túi chườm nóng.
Đi lại mấy lần như vậy, khi đổi thuốc đến lọ cuối Giang Tri Tân vẫn chưa tỉnh lại, có vẻ như anh thực sự rất buồn ngủ và mệt mỏi.
Khi chai dịch cuối cùng gần hết, Phương Hiệt vỗ nhẹ hai lần vào người Giang Tri Tân.
“Dậy đi.”
Một lúc sau Giang Tri Tân mới động đậy, chậm rãi mở mắt ra, giọng nói khàn khàn.
“Hm?”
“Rút kim.”
Y tá cúi mặt xuống để rút kim, mỉm cười bảo: “Em trai của anh ngoan quá, vẫn luôn ngồi trông anh.”
Giang Tri Tân liếc Phương Hiệt cười đáp: “Rất ngoan.”
Ngoài cửa sổ trời không có mưa, thậm chí còn có ánh nắng yếu ớt, vốn Giang Tri Tân tưởng rằng trời sẽ ấm hơn. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa viện, một cơn gió lạnh ập vào khiến hai rét thấu xương. Giang Tri Tân không thể không chửi thề “Đcm.”
Phương Hiệt nhìn anh, rồi đi trước mặt anh.
Cả sáng đi truyền dịch, hai người tùy tiện ăn hai bát cơm trên hàng bún đầu cổng khu. Lúc về thì nước trước cửa đơn vị vẫn còn, không biết người nào tốt bụng tìm tạm vài viên gạch xây đường để vào đó để đi, lần này Giang Tri Tân không để Phương Hiệt cõng mình mà đi đằng sau cậu.
Buổi chiều, Giang Tri Tân ngủ thêm một giấc nữa, Cố Tuần giúp Giang Tri Tân lái xe về đây, còn mang chìa khóa lên. Giang Tri Tân vẫn còn đang ngủ, Phương Hiệt nhận chìa khóa rồi nói ngắn gọn bệnh tình của Giang Tri Tân với Cố Tuần, anh ta khá lo lắng hỏi có muốn đến viện tỉnh khám không.
“Không cần đâu, giữa trưa hạ sốt rồi.” Phương Hiệt: “Chiều đến tôi xem lại.”
“Ok, phiền cậu rồi.” Cố Tuần vỗ nhẹ vai Phương Hiệt, cười bảo: “Nếu có chuyện gì cứ gọi tôi với Chu Hồng nhé!”
Cả chiều Phương Hiệt không đi đâu cả, từ nãy đến giờ Từ Hàng nhiệt tình gọi điện hỏi cậu có muốn ra ngoài chơi nữa không nhưng cậu từ chối.
Mỗi giờ cậu đều qua phòng Giang Tri Tân để vén chăn cho, cứ cách mỗi giờ lại đo nhiệt độ một lần. Dường như Giang Tri Tân đã ngủ rất say nên cậu chỉ dùng tay đo nhiệt độ trên trán của đối phương, nếu hơi nóng thì đánh thức dậy.
Cũng may là cả buổi chiều thân nhiệt của Giang Tri Tân đều khá bình thường, mãi đến hơn sáu giờ tối Giang Tri Tân mới chịu dậy.
Phương Hiệt đang định đi vào để đo nhiệt độ thì tình cờ Giang Tri Tân đẩy cửa ra. Phương Hiệt hơi ngạc nhiên: “Anh tỉnh rồi à?”
“Tỉnh rồi, không cần kiểm tra, tôi chỉ tự mình kiểm tra, hạ sốt rồi.”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân một lát, sau đó chậm rãi hỏi: “Buổi chiều anh không hề ngủ thật đúng không?”
“Ngủ mà” Giang Tri Tân cười “Nhưng không say lắm, mỗi lần em sờ chán đều cảm nhận được.”
Phương Hiệt không hiểu sao lại hơi ngại, cũng may Giang Tri Tân lập tức đổi chủ đề, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ăn cái gì đi, đói bụng quá.”
“… Cơm hộp” Phương Hiệt đáp, “Anh muốn ăn cái gì?”
Giang Tri Tân nghe xong thì thở dài, nhìn Phương Hiệt bảo: “Ăn mì đi, tôi sẽ làm.”
“Anh … ”
“Tôi vẫn chưa bệnh chết.” Anh sắn tay áo quay đầu vào bếp.
Mặc dù là mì nhưng Giang Tri Tân vẫn nghiêm túc, anh đập hai quả trứng, ăn kèm với rau cải thìa, nước là trứng bác cà chua.
Sau bữa tối, ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn. Phương Hiệt dọn dẹp bát đĩa rồi đi ra, Giang Tri Tân đang xem TV, cậu hỏi:
“Xem phim à?”
… Cậu lập tức nghĩ đến lần cuối cùng cậu xem phim với Giang Tri Tân.
Phim kinh dị, rùng rợn, hồi hộp.
“Không xem phim kinh dị.” Giang Tri Tân có lẽ cũng nghĩ đến, cười xong bổ sung thêm: “Tìm đại một phim thôi, ngày nay tôi ngủ quá nhiều rồi giờ không ngủ nổi.”
Thật sự anh tùy tiện tìm được một bộ phim, anh không biết diễn viên trong phim, loại phim tình cảm học đường tình yêu của nữ chính.
Phim rất hồn nhiên, hơi giống phim văn học, Giang Tri Tân dựa đầu vào ghế vừa ăn khoai tây chiên, thỉnh thoảng còn bình luận.
“Khá trẻ con.”
Phim đang chiếu đến cảnh một nữ sinh trung học tỏ tình như một tên xã hội đen, dưới ánh đèn đường mờ ảo trong cơn mưa nặng hạt, hai người nhìn nhau, nữ sinh tỏ tình.
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân: “Chỗ nào?”
“Sau này anh sẽ luôn ở bên em – câu này đó.” Giang Tri Tân mỉm cười, “Có lẽ còn quá nhỏ nên nghe hơi ngây thơ.”
“Ừ.” Sau một lúc Phương Hiệt mới trả lời.
Cậu muốn nói gì đó nhưng có vẻ không thích hợp để lắm bởi vì theo cậu thì cốt truyện có chút ngây ngô thật, nhưng khi Giang Tri Tân nói như vậy, cậu thấy không vui.
Nhưng ngay sau đó cả hai không có cơ hội để bàn về nội dung “Khá trẻ con.”
Bởi vì sau màn tỏ tình trong phim, ngay sau đó – con mẹ nó là cảnh quan hệ tình dục.
Nam nữ chính vào khách sạn ngay sau khi tỏ tình – có thể thấy đạo diễn muốn hướng đến dòng phim văn học nghệ thuật, cảnh “yêu đương” chậm và dài. Tiếng thở hổn hển và tiếng cởi quần áo kéo khóa xen lẫn tiếng mưa tạt vào kính ngoài cửa sổ, tạo nên một bầu không khí oi bức và ẩm ướt.
Phương Hiệt xem TV mà mặt không chút biểu cảm, đầu óc quay cuồng.
Đm đm đm, có gì ngượng hơn thế này không.
Không đúng, mình ngượng cái gì? Cũng không phải phim cấm.
Nhưng cảnh này cũng gần giống như một cảnh khiêu dâm … Giang Tri Tân đang làm gì vậy, tại sao không nói gì thế.
… Tại sao cảnh này lại dài như vậy?
Âm thanh của nhà Giang Tri Tân rất tốt, âm thanh nổi vờn quanh —— Phương Hiệt đã bắt đầu suy xem có nên giả vờ đi vệ sinh để giảm bớt sự bối rối hay không, nhưng cậu nghĩ rằng hành động này có thể khiến cậu xấu hổ hơn …
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Giang Tri Tân khẽ “Chậc”
Trước khi cậu phản ứng, Giang Tri Tân – người vốn đang dựa vào ghế sô pha, đứng thẳng dậy, một tay lấy điều khiển trên bàn tay kia vươn về phía cậu.
Hai mắt Phương Hiệt tối sầm, tất cả ánh sáng và hình ảnh đều bị bàn tay của Giang Tri Tân chặn lại, chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng của lòng bàn tay của anh dính vào mi mắt.
Giọng của Giang Tri Tân xen lẫn tiếng cười nhàn nhạt vang lên bên tai cậu.
“Trẻ vị thành niên không được phép xem.”
Hai người đến trung tâm y tế gần đó, sáng sớm nên có rất ít người, chỉ có Giang Tri Tân và Phương Hiệt ở trong phòng truyền dịch. Y tá từ từ đẩy cây kim vào trong mạch máu của Giang Tri Tân, nhanh nhẹn lấy gạc dán vào rồi quay mặt về phía Phương Hiệt bảo:
“Nếu có gì thì bấm chuông, chai truyền dịch gần hết thì gọi tôi.”
Phương Hiệt gật đầu “Cảm ơn.”
Khi y tá đi ra ngoài, Phương Hiệt đứng đó giơ tay lên nhấn giữ chai dịch truyền để xác nhận lại tên trên đó, sau đó nhìn tốc độ nhỏ giọt rồi điều chỉnh chậm lại một chút mới cúi đầu nhìn Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân cuộn mình trên ghế, nghiêng đầu nghiêm túc xem Tôm và jerry [1] trên TV của phòng truyền dịch, cảm nhận được ánh mắt Phương Hiệt thì biếng nhác mở miệng:
“Sao lại đứng, ngồi đi.”
Giọng hơi khô.
Phương Hiệt không ngồi không nói, vươn tay chạm vào bàn tay đang truyền dịch của Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân hoảng sợ, theo bản muốn rút tay về, lại nhớ tới tay mình vẫn còn kim nên khựng lại, dùng tay kia tát tay Phương Hiệt một cái.
“Em làm gì vậy?”
Phương Hiệt rụt tay lại trước khi bị tát.
“Tay lạnh quá.” Phương Hiệt nói, “Tôi đi hỏi xem có túi sưởi ấm không.”
Một số người sẽ bị lạnh khi truyền dịch. Giang Tri Tân thì nghiêm trọng hơn, khi cậu chạm vào tay anh thì cảm giác giống như chạm vào một tảng băng. May là trung tâm y tế có túi sưởi nóng, cậu hỏi y tá mượn một túi rồi kiên nhẫn chờ sạc.
Lúc Phương Hiệt cầm bình nước nóng trở lại phòng truyền dịch, Giang Tri Tân đã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Phương Hiệt bước tới đặt một túi dưới tay truyền dịch của đối phương, nhẹ nhàng ấn một đoạn ống truyền dịch vào, không để giọt nước quá lạnh khi đi vào mạch máu.
Giang Tri Tân nâng người lên một chút rồi mở mắt ra, để cậu làm xong ngồi xuống rồi mới nói: “Em là cung Xử Nữ à?”
“Không.” Phương Hiệt đáp: “30 tháng 10, thiên yết.”
“Tôi còn tưởng em cung xử nữ.” Giang Tri Tân cười bảo: “Mà cũng được, cẩn thận mấy em gái nhỏ thích đấy.”
Anh chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ Phương Hiệt lại nhìn anh hỏi: “Thế mấy em trai nhỏ thích người như nào?”
Giang Tri Tân hơi nheo mắt, một lúc lâu sau mới đáp: “Muốn ăn đánh đúng không?”
“Rò mò thôi” Phương Hiệt quay đầu lại nhìn Tôm và jerry trên TV. Tom đang đuổi theo con mèo trắng nhỏ bên cạnh.
“Tùy tiện hỏi thôi.”
“Đừng hỏi tùy tiện.”
“Không phải em không quan tâm đến chuyện này sao?”
Phương Hiệt chậm rãi nói, “Câu hỏi này là Schrodinger, là giữa quan tâm và không quan tâm.”
“… Tôi như này mấy em trai nhỏ thích được à?”
Sau một đêm vẫn còn tức giận, Giang Tri Tân thở dài tin rằng Phương Hiệt thuộc cung thiên yết. Anh đội chiếc mũ của chiếc áo khoác xuống rồi ngả người ra sau.
“Tôi buồn ngủ rồi, đừng làm ồn.”
Phương Hiệt không nói thêm nữa.
Sau khi tập phim tôm và jerry kết thúc, Phương Hiệt rời mắt khỏi TV và quay sang người bên cạnh.
Hiển nhiên Giang Tri Tân đã ngủ say, hô hấp đều đều rất dài. Chiếc mũ của chiếc áo khoác khá to, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chóp mũi, môi và quai hàm.
Phương Hiệt quan sát một lúc lâu, cuối cùng phải thừa nhận rằng khuôn mặt của Giang Tri Tân đáng yêu thật.
Những cô gái nhỏ sẽ thích, những cậu bé cũng sẽ thích và …
Dù sao, có vẻ nhiều người thích.
Nếu không mở miệng nói giọng điệu như sắp đánh người khác thì khá được, Phương Hiệt nghĩ vậy rồi tự cười.
Nhưng cậu biết rằng tuy đôi khi mồm mép Giang Tri Tân luyên thuyên nhưng anh giải quyết mọi chuyện rất gọn và đáng tin, bao gồm chuyện của Vân Thất lẫn chuyện cậu chuyển trường, cả chuyện của gã dây chuyền vàng và Phương Thừa Lâm.
Cậu còn nhớ cái đêm mà Phương Thừa Lâm đến, Giang Tri Tân đã nói với cậu: “Bây giờ em chỉ cần nhìn mình tôi là được.”
Nhìn tôi …
Đôi mắt của Phương Hiệt quét qua mũi, môi, quai hàm và yết hầu của Giang Tri Tân…
Đệt.
Phương Hiệt đột ngột rút ánh mắt, thở hắt ra, cảm thấy mình hơi lên cơn.
Cậu ngẩng đầu liếc nhìn chai dịch truyền thấy nó sắp hết, cậu đi gọi y tá và đổi túi chườm nóng.
Đi lại mấy lần như vậy, khi đổi thuốc đến lọ cuối Giang Tri Tân vẫn chưa tỉnh lại, có vẻ như anh thực sự rất buồn ngủ và mệt mỏi.
Khi chai dịch cuối cùng gần hết, Phương Hiệt vỗ nhẹ hai lần vào người Giang Tri Tân.
“Dậy đi.”
Một lúc sau Giang Tri Tân mới động đậy, chậm rãi mở mắt ra, giọng nói khàn khàn.
“Hm?”
“Rút kim.”
Y tá cúi mặt xuống để rút kim, mỉm cười bảo: “Em trai của anh ngoan quá, vẫn luôn ngồi trông anh.”
Giang Tri Tân liếc Phương Hiệt cười đáp: “Rất ngoan.”
Ngoài cửa sổ trời không có mưa, thậm chí còn có ánh nắng yếu ớt, vốn Giang Tri Tân tưởng rằng trời sẽ ấm hơn. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa viện, một cơn gió lạnh ập vào khiến hai rét thấu xương. Giang Tri Tân không thể không chửi thề “Đcm.”
Phương Hiệt nhìn anh, rồi đi trước mặt anh.
Cả sáng đi truyền dịch, hai người tùy tiện ăn hai bát cơm trên hàng bún đầu cổng khu. Lúc về thì nước trước cửa đơn vị vẫn còn, không biết người nào tốt bụng tìm tạm vài viên gạch xây đường để vào đó để đi, lần này Giang Tri Tân không để Phương Hiệt cõng mình mà đi đằng sau cậu.
Buổi chiều, Giang Tri Tân ngủ thêm một giấc nữa, Cố Tuần giúp Giang Tri Tân lái xe về đây, còn mang chìa khóa lên. Giang Tri Tân vẫn còn đang ngủ, Phương Hiệt nhận chìa khóa rồi nói ngắn gọn bệnh tình của Giang Tri Tân với Cố Tuần, anh ta khá lo lắng hỏi có muốn đến viện tỉnh khám không.
“Không cần đâu, giữa trưa hạ sốt rồi.” Phương Hiệt: “Chiều đến tôi xem lại.”
“Ok, phiền cậu rồi.” Cố Tuần vỗ nhẹ vai Phương Hiệt, cười bảo: “Nếu có chuyện gì cứ gọi tôi với Chu Hồng nhé!”
Cả chiều Phương Hiệt không đi đâu cả, từ nãy đến giờ Từ Hàng nhiệt tình gọi điện hỏi cậu có muốn ra ngoài chơi nữa không nhưng cậu từ chối.
Mỗi giờ cậu đều qua phòng Giang Tri Tân để vén chăn cho, cứ cách mỗi giờ lại đo nhiệt độ một lần. Dường như Giang Tri Tân đã ngủ rất say nên cậu chỉ dùng tay đo nhiệt độ trên trán của đối phương, nếu hơi nóng thì đánh thức dậy.
Cũng may là cả buổi chiều thân nhiệt của Giang Tri Tân đều khá bình thường, mãi đến hơn sáu giờ tối Giang Tri Tân mới chịu dậy.
Phương Hiệt đang định đi vào để đo nhiệt độ thì tình cờ Giang Tri Tân đẩy cửa ra. Phương Hiệt hơi ngạc nhiên: “Anh tỉnh rồi à?”
“Tỉnh rồi, không cần kiểm tra, tôi chỉ tự mình kiểm tra, hạ sốt rồi.”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân một lát, sau đó chậm rãi hỏi: “Buổi chiều anh không hề ngủ thật đúng không?”
“Ngủ mà” Giang Tri Tân cười “Nhưng không say lắm, mỗi lần em sờ chán đều cảm nhận được.”
Phương Hiệt không hiểu sao lại hơi ngại, cũng may Giang Tri Tân lập tức đổi chủ đề, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ăn cái gì đi, đói bụng quá.”
“… Cơm hộp” Phương Hiệt đáp, “Anh muốn ăn cái gì?”
Giang Tri Tân nghe xong thì thở dài, nhìn Phương Hiệt bảo: “Ăn mì đi, tôi sẽ làm.”
“Anh … ”
“Tôi vẫn chưa bệnh chết.” Anh sắn tay áo quay đầu vào bếp.
Mặc dù là mì nhưng Giang Tri Tân vẫn nghiêm túc, anh đập hai quả trứng, ăn kèm với rau cải thìa, nước là trứng bác cà chua.
Sau bữa tối, ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn. Phương Hiệt dọn dẹp bát đĩa rồi đi ra, Giang Tri Tân đang xem TV, cậu hỏi:
“Xem phim à?”
… Cậu lập tức nghĩ đến lần cuối cùng cậu xem phim với Giang Tri Tân.
Phim kinh dị, rùng rợn, hồi hộp.
“Không xem phim kinh dị.” Giang Tri Tân có lẽ cũng nghĩ đến, cười xong bổ sung thêm: “Tìm đại một phim thôi, ngày nay tôi ngủ quá nhiều rồi giờ không ngủ nổi.”
Thật sự anh tùy tiện tìm được một bộ phim, anh không biết diễn viên trong phim, loại phim tình cảm học đường tình yêu của nữ chính.
Phim rất hồn nhiên, hơi giống phim văn học, Giang Tri Tân dựa đầu vào ghế vừa ăn khoai tây chiên, thỉnh thoảng còn bình luận.
“Khá trẻ con.”
Phim đang chiếu đến cảnh một nữ sinh trung học tỏ tình như một tên xã hội đen, dưới ánh đèn đường mờ ảo trong cơn mưa nặng hạt, hai người nhìn nhau, nữ sinh tỏ tình.
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân: “Chỗ nào?”
“Sau này anh sẽ luôn ở bên em – câu này đó.” Giang Tri Tân mỉm cười, “Có lẽ còn quá nhỏ nên nghe hơi ngây thơ.”
“Ừ.” Sau một lúc Phương Hiệt mới trả lời.
Cậu muốn nói gì đó nhưng có vẻ không thích hợp để lắm bởi vì theo cậu thì cốt truyện có chút ngây ngô thật, nhưng khi Giang Tri Tân nói như vậy, cậu thấy không vui.
Nhưng ngay sau đó cả hai không có cơ hội để bàn về nội dung “Khá trẻ con.”
Bởi vì sau màn tỏ tình trong phim, ngay sau đó – con mẹ nó là cảnh quan hệ tình dục.
Nam nữ chính vào khách sạn ngay sau khi tỏ tình – có thể thấy đạo diễn muốn hướng đến dòng phim văn học nghệ thuật, cảnh “yêu đương” chậm và dài. Tiếng thở hổn hển và tiếng cởi quần áo kéo khóa xen lẫn tiếng mưa tạt vào kính ngoài cửa sổ, tạo nên một bầu không khí oi bức và ẩm ướt.
Phương Hiệt xem TV mà mặt không chút biểu cảm, đầu óc quay cuồng.
Đm đm đm, có gì ngượng hơn thế này không.
Không đúng, mình ngượng cái gì? Cũng không phải phim cấm.
Nhưng cảnh này cũng gần giống như một cảnh khiêu dâm … Giang Tri Tân đang làm gì vậy, tại sao không nói gì thế.
… Tại sao cảnh này lại dài như vậy?
Âm thanh của nhà Giang Tri Tân rất tốt, âm thanh nổi vờn quanh —— Phương Hiệt đã bắt đầu suy xem có nên giả vờ đi vệ sinh để giảm bớt sự bối rối hay không, nhưng cậu nghĩ rằng hành động này có thể khiến cậu xấu hổ hơn …
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Giang Tri Tân khẽ “Chậc”
Trước khi cậu phản ứng, Giang Tri Tân – người vốn đang dựa vào ghế sô pha, đứng thẳng dậy, một tay lấy điều khiển trên bàn tay kia vươn về phía cậu.
Hai mắt Phương Hiệt tối sầm, tất cả ánh sáng và hình ảnh đều bị bàn tay của Giang Tri Tân chặn lại, chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng của lòng bàn tay của anh dính vào mi mắt.
Giọng của Giang Tri Tân xen lẫn tiếng cười nhàn nhạt vang lên bên tai cậu.
“Trẻ vị thành niên không được phép xem.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương